Bán Tiên

Chương 726: Đóng cửa




Nghe đến đó, Nhan Dược và Triển Vân Khí đại khái đều đã hiểu được ý của

Chưởng môn, cũng biết sự việc cực kỳ quan trọng, không dám sai lầm, cả hai

đều vẻ mặt trịnh trọng nhận lệnh rời đi.

Triệu Đăng Tử lại nói với Lộc Ấu Minh: “Ngươi phải trông chừng tình hình tại

Linh cốc này.”

Lộc Ấu Minh hiểu ý của ông ta, chuyện nơi đây không thể để cho quá nhiều

người biết được, cho dù là người trong này, liền nhận lệnh rời đi.

Triệu Đăng Tử nhìn chằm chằm vào thế giới không biết bên trong cổng chào

ngọc thạch một hồi, rồi cũng xoay người lướt đi, ông ta cần phải sắp xếp những

công việc liên quan, ví dụ như chuyện đã nói vừa rồi, bí mật chuẩn bị nhân thủ

có năng lực.

Nhìn thấy những người này đều đã đi rồi, Độ Nương nắm chặt Huỳnh thạch tại

dưới vực sâu như trút được gánh nặng.

Vì vậy, xúc tu dây leo của nó nằm dưới cổng chào ngọc thạch nhanh chóng

được thu hồi, thoát thân khỏi lối vào động phủ.

Rất nhanh, cổng vào động phủ dao động lắc lư một hồi, rồi theo cành dây leo hạ

xuống, cổng chào ngọc thạch trong không trung cũng hư không biến mất, không

còn bóng dáng tăm hơi.

Nhưng rồi, cành dây leo đang hạ xuống chợt ngừng lại, Độ Nương tại dưới vực

sâu rơi vào trạng thái trầm tư.

Sau khi phục hồi lại tinh thần, bà ta ngửa mặt nhìn trời, buông tiếng thở dài, có

vẻ khá bất đắc dĩ.

Xúc tu dây leo đang tạm dừng tại không trung lại lần nữa vươn lên cao, sau khi

đến vị trí lúc trước, nó lại lộ ra viên kim châu kia, làm cho cảnh tượng cổng

chào ngọc thạch lại lần nữa xuất hiện tại không trung, sau đó có sóng hư không

kích động, cổng vào động phủ lần nữa mở rộng ra.

Xúc tu dây leo lần nữa di chuyển tới, lại giống như lúc trước, rũ ra tựa tại dưới

cổng chào ngọc thạch, rồi nhấn chìm viên kim châu đó, ẩn giấu đi.

Thủ hạ của Hướng Lan Huyên hành động rất nhanh chóng, dưới sự dẫn dắt bởi

tùy tùng của nàng ta, tất cả năm sáu mươi người đều đã chạy đến trong vòng

chưa đến nửa canh giờ.

Lần theo thân nhành dây leo uốn lượn trong không trung, bọn họ phi thân đến

dưới cổng chào ngọc thạch, nhìn thấy được ba chữ “Kính Hoa uyển” trên cổng

chào ngọc thạch, tùy tùng của Hướng Lan Huyên vô cùng chấn động, gã càng

thêm tin tưởng lời Triển Vân Khí nói, không dám chậm trễ, lập tức dẫn theo

toàn bộ nhân thủ xông vào trong.

Ngay từ đầu, gã ta hoàn toàn không nghĩ tới hành động này của Côn Linh sơn

có gian trá, ngay cả suy nghĩ cũng không có suy nghĩ đến, bởi vì cảm thấy Côn

Linh sơn không có lá gan đó.

Những người này vừa đi vào, Triển Vân Khí lập tức phi thân đi xuống, rất

nhanh chạm mặt với Nhan Dược đang chờ đợi.

“Nhân thủ do Chưởng môn sắp xếp tại sao vẫn còn chưa tới, lỡ như đám người

Đại Nghiệp ty ở bên trong đụng phải Hướng Lan Huyên, chúng ta sẽ lập tức lộ

tẩy, toàn bộ Côn Linh sơn sẽ gặp nguy hiểm.”

Nhan Dược rõ ràng có chút sốt ruột, cũng có thể nói là khẩn trương.

Triển Vân Khí: “Chắc chắn sẽ không quá lâu, nhân thủ không thể đến hừng

đông mới đến đây. Ngươi chờ một chút, để ta đi xem.” Dứt lời, gã lập tức nhanh

chóng chạy đến Tông môn.

Giống như gã nói, chỉ chờ trong chốc lát, gã đi nhanh, về cũng nhanh.

Không bao lâu sau gã đã vội vã trở về, nhỏ giọng dặn dò Nhan Dược, “Chưởng

môn lo lắng tai mắt của người ngoài, chuyện điều động nhân thủ đủ khả năng

cần phải thực hiện bí mật và thận trọng, không thể quá mức vội vội vàng vàng,

nếu không sẽ rất dễ dàng lộ ra manh mối, vì vậy mà không nhanh được. Về sự

lo lắng của ngươi, Chưởng môn thấy có lý, bảo ngươi dẫn nhóm nhân thủ đã

chuẩn bị đang chờ ở bên ngoài đi vào trước, trước tiên đi tìm Đại trưởng lão. Số

nhân thủ còn lại, Chưởng môn sẽ sắp xếp người khác dẫn đi vào.”

Việc này không nên chậm trễ, Nhan Dược không tiếp tục trì hoãn, cùng gã đi ra

ngoài Linh cốc.

Nhóm người đang bị cưỡng chế chờ đợi ở bên ngoài vẫn còn tại nguyên chỗ, kẻ

ngồi người đứng.

Triển Vân Khí trực tiếp dùng danh nghĩa của Chưởng môn để ra lệnh, bảo bọn

họ cùng theo Nhan Dược đi bắt người tự tiện xông vào Linh cốc mà bọn họ

muốn bắt.

Toàn bộ Côn Linh sơn cơ bản đều biết rõ Triển Vân Khí chính là người phát

ngôn của Chưởng môn, gã nói là ý của Chưởng môn, vậy thì không có ai hoài

nghi, lập tức cùng theo Nhan Dược đi chấp hành mệnh lệnh.

Lộc Ấu Minh phụ trách điều động nhân sự bảo vệ Linh cốc, y cố ý chế tạo ra

một khoảng trống để cho đám người đi qua, nỗ lực hết sức để tránh cho có

người biết được nhóm người này đã tiến vào.

Đám người nhìn thấy từ phía dưới vực sâu vươn lên một cây cầu dây leo thì đều

cảm thấy bất ngờ, nhưng không có suy nghĩ nhiều, cùng đi theo Nhan Dược phi

thân chạy lên.

Đi đến dưới cổng chào ngọc thạch, nhìn thấy ba cái chữ lớn “Kính Hoa uyển”

trên cổng chào, lúc này mới lục tục có người kịp phản ứng lại.

Còn chưa kịp kinh ngạc, nghi hoặc gì nhiều, bọn họ đã phải theo lời kêu gọi của

Nhan Dược cùng xông vào trong, có nghi vấn gì đó cũng chỉ có thể dò hỏi trên

đường đi.

Triển Vân Khí thở phào nhẹ nhõm quanh quẩn chờ đợi tại dưới cổng chào ngọc

thạch, nhân thủ do Chưởng môn điều động mãi vẫn chưa thấy đến, gã cũng rất

nôn nóng, lo lắng.

Muốn không lo lắng cũng khó, nếu như xảy ra chuyện gì, toàn bộ Côn Linh sơn

sẽ rơi vào tai họa diệt vong, gã là đệ tử thân tín của chưởng môn, cũng đừng

mong sống tốt, Đại Nghiệp ty đã làm ra không ít chuyện tàn sát diệt môn.

Nhưng gã cũng biết, Côn Linh sơn đã đi đến một bước này, là đã bị ép buộc vào

tuyệt lộ, nếu không liều mạng chiến đấu thì chỉ có thể chờ đợi tan tành sụp đổ.

Đợi chờ khoảng một canh giờ, lại có một bóng người lướt tới, là Lộc Ấu Minh

chạy lên đây, y cũng có vẻ khá lo lắng, “Nhân thủ đợt sau mà Chưởng môn nói

tại sao còn chưa tới chứ?”

Triển Vân Khí chỉ có thể an ủi, “Hiện tại chỉ vừa mới qua nửa đêm, vẫn còn

sớm, không nên nôn nóng, chuyện bí mật điều động nhân thủ cũng không thể để

cho quá nhiều người biết được, không thể gấp gáp. Ngươi theo dõi chặt chẽ tình

huống Linh cốc đi, để ta ra bên ngoài chờ.”

Hai người trước sau phi thân xuống dưới.

Ở dưới đáy vực sâu, Độ Nương lẩm bẩm tự hỏi, “Vẫn còn có người tiến vào,

đây là định đi vào bao nhiêu người chứ?”

Sự việc đã đến một bước này, ngoại có oán hận sâu đậm với Dữu Khánh ra, bà

ta thật sự không biết phải làm sao để kết thúc.

Chờ đợi tại bên ngoài Linh cốc, Triển Vân Khí chưa có chờ đợi quá lâu, liền

nhìn thấy mấy bóng người lướt đến, là Chưởng môn Triệu Đăng Tử cùng năm

vị trưởng lão khác tới đây.

Khúc trưởng lão, người chịu trách nhiệm an ninh bên trong môn phái, lưu lại

chờ đợi ngoài cốc, Triệu Đăng Tử cùng với bốn vị khác sải bước đi vào, trực

tiếp đưa bọn họ đến lối vào Tiên cung xem tình hình.

Triển Vân Khí cũng lưu lại tại cửa vào với Khúc trưởng lão.

Không bao lâu sau, bắt đầu có từng nhóm nhân sự tốp năm tốp ba lặng lẽ xuất

hiện, lưng mang theo bao lớn bao nhỏ, chất thành đống như một ngọn đồi nhỏ.

Những người đến sau đó thì chỉ đi tay không, hoặc đi một mình, hoặc tốp năm

tốp ba cùng tới.

Những người này dường như cũng không biết mình đến đây để làm gì, thậm chí

còn tụm lại với nhau hỏi thăm xem xảy ra chuyện gì. Khúc trưởng lão lệnh cho

người tới mỗi người lấy một phần đồ vật đã phân phối, mỗi người mang theo

bên mình.

Đến đây cả trăm người, phân chia xong đống đồ vật chất đống, có vẻ người

cũng đã đến đông đủ, Khúc trưởng lão kêu gọi đám người cùng ông ta tiến vào

Linh cốc.

Vẫn là Triển Vân Khí dẫn đường, Lộc Ấu Minh phụ trách điều động bảo vệ tách

ra.

Một đám người im ắng lẻn vào đến trước khe sâu, Khúc trưởng lão quan sát cầu

dây leo một chút, rồi nhìn về phía Triển Vân Khí.

Triển Vân Khí hiểu ý, gật đầu, “Cứ thuận theo cây cầu dây leo này đi lên trên,

nhóm người Chưởng môn đang chờ bên trên.”

Khúc trưởng lão lập tức phất tay ra hiệu, chính mình thì đi đầu phi thân lên cầu

dây leo, dẫn theo một đám đệ tử Côn Linh sơn chạy nhanh lên.

Sau khi đi đến dưới cổng vào động phủ trong không trung, mỗi tên đệ tử Côn

Linh sơn đều cảm thấy rất kinh ngạc, bọn họ nhanh chóng đoán ra được chút gì

đó.

Sau khi ánh mắt dời khỏi ba chữ lớn trên cổng chào, sắc mặt Khúc trưởng lão

nghiêm trọng nhìn chăm chú vào thế giới xa lạ phía trước.

Chưởng môn Triệu Đăng Tử trước tiên chắp tay, cúi người thật sâu với Khúc

trưởng lão.

Bốn vị trưởng lão khác cũng chắp tay cúi thấp người trước Khúc trưởng lão,

đều không nói lời nào.

Triển Vân Khí và Lộc Ấu Minh thấy thế thì đều chấn động, đã nhận thức được

Khúc trưởng lão sẽ đích thân dẫn đội tiến vào trong tiên phủ không biết hung

hiểm này. Đại trưởng lão đã tiến vào, không nghĩ tới còn phải tiếp tục đi vào

một trưởng lão nữa.

Hai người cũng nhanh chóng chắp tay, cúi sâu người.

Đám đệ tử chạy theo tới nhìn thấy tình trạng này, đều kinh nghi bất định.

Khúc trưởng lão quét mắt nhìn đám người Triệu Đăng Tử, rồi không có bất kỳ

lời chào tạm biệt nào, phất tay nói: “Những người mới lên đều đi theo ta.”

Ông ta lắc mình tiến vào trước, vì vậy đám đệ tử kia cũng chỉ có thể vâng vâng

dạ theo sát đi vào.

Mấy người dưới cổng vào chậm rãi đứng thẳng lên, nhìn thấy đám người biến

mất tại trong bóng đêm, Triệu Đăng Tử cất tiếng than nhẹ, “Chỉ mong Côn Linh

sơn ta có thể thuận lợi tránh thoát được kiếp nạn này!”

Vạn Lý Thu trầm giọng hỏi: “Có xác định nha đầu Phó Quân kia cũng đã tiến

vào không?”

Triển Vân Khí đáp một câu, “Không biết, không người nào nhìn thấy nàng có đi

vào hay không, nhưng rất có thể là đã đi vào rồi.”

Vạn Lý Thu cũng buông tiếng thở dài, “Chỉ mong nó đi vào theo Hoàn sư

huynh, có thể giúp đỡ được chút gì.”

Ngoại trừ nói như vậy ra, hiện tại lão ta cũng không biết nên nói gì mới tốt, lúc

này nếu như mắng Tần Phó Quân, vậy thì chính là nói lão ta không dạy dỗ tốt

đồ đệ của mình.

Triệu Đăng Tử xoay người đối diện với bọn họ, “Chư vị trưởng lão, tình huống

chính là như thế, còn thỉnh chư vị nhanh chóng hết sức trở về các điện của

mình, để tránh rước lấy nghi ngờ không cần thiết.”

Mấy vị trưởng lão đều hiểu ý của ông ta, nếu cùng một lúc trưởng lão của các

điện đều biến mất không thấy, thời gian lâu dài dễ dàng khiến cho người có chú

ý hoài nghi. Bên trong một môn phái lớn như vậy, nếu nói không có tai mắt của

bên ngoài thì ngay cả chính bọn họ cũng không tin, chưa kể bọn họ đã nắm giữ

được một bộ phận, chỉ là trong trường hợp không cần thiết thì không vạch trần

ra mà thôi.

Vạn Lý Thu ra hiệu về phía cầu dây leo dưới bậc thang, nói: “Cầu dây leo này

là chuyện gì chứ? Nếu như thứ này ban ngày ban mặt cũng cư treo tại nơi này,

căn bản không thể gạt được con mắt của người có ý.”

Triệu Đăng Tử: “Không cần lo lắng, hiện tại có thể chậm rãi điều tra xem đến

cùng là chuyện gì xảy ra, nếu không được thì tại trước lúc bình minh sẽ chặt hạ

nó.”

Những lời này vừa được nói ra, Độ Nương ở phía dưới vực sâu liền trợn mắt há

mồm.

Thấy ông ta đã có quyết đoán, mấy vị trưởng lão không dừng lại nữa, dồn dập

phi thân xuống dưới, dưới sự sắp xếp của Lộc Ấu Minh, bọn họ lặng lẽ rời đi.

Sau đó, Triệu Đăng Tử và Triển Vân Khí đích thân xoay quanh cổng vào từ trên

xuống dưới, trái trái phải phải, lui tới quan sát một hồi, phát hiện thấy quả nhiên

đúng như dự đoán, xác thực là vấn đề góc độ nhìn, chỉ có đến đúng góc độ mới

có thể nhìn thấy cổng vào Tiên cung.

Sau khi hai người trở lại Linh cốc, Triệu Đăng Tử cũng không tiện một mực nán

lại nơi đây, ông ta giao lại việc chặt hạ cầu dây leo cho Triển Vân Khí và Lộc

Ấu Minh xử lý.

Ba người không biết chính là, ngay sau đó, nhánh dây leo nằm tại dưới cổng

chào ngọc thạch nhanh chóng co rút lại một khoảng cách, viên kim châu kia

cũng lặng lẽ được cuốn đi di chuyển xuống dưới theo lõi con rồng dây leo.

Lối vào tiên phủ dao động trong không trung một chút rồi biến mất vô tung vô

ảnh.

Cân nhắc đến việc đốn ngã một con rồng dây leo cao như thế sẽ gây ra động

tĩnh quá lớn, Triển Vân Khí và Lộc Ấu Minh đã tìm đồ nghề tới đây liền dự

định chặt dần từ trên xuống dưới.

Vì vậy, hai người lại lần nữa trở lên đỉnh cầu dây leo. Khi đến nơi, hai người

chợt sửng sốt, phát hiện cổng vào Tiên cung không còn nữa, không sửng sốt

mới là lạ.

Hai người liền bắt đầu tìm kiếm, từ trên xuống dưới, trừ trái qua phải, lui lui tới

tới một hồi, vẫn không tìm thấy cổng vào Tiên cung, lúc này bọn họ mới nhận

ra vấn đề không phải do góc độ nhìn mà bọn họ đã lầm tưởng trước đó.

Hai người nào dám chậm trễ, Triển Vân Khí nhanh chóng trở về Tông môn,

không bao lâu, Triệu chưởng môn đã được “Mời” trở lại.

Triệu Chưởng môn cũng leo lên leo xuống một hồi, tìm tìm kiếm kiếm như thế

nào cũng không thấy cổng vào tiên phủ ở đâu, quả nhiên đã không còn nữa, nỗi

lòng thực sự thấp thỏm bất an.

Sau khi đứng trên đỉnh cầu dây leo suy nghĩ một lúc lâu, ông ta vẫn đưa ra

quyết định, “Chém!”

Bất kể như thế nào, không thể để lại một vật gây chú ý như vậy tồn tại cho đến

ban ngày.

Triển Vân Khí và Lộc Ấu Minh tự nhiên là làm theo, nào ngờ một đao vừa

chém xuống, dây leo bị đau đớn phải run lên, bị chém một đao liền run rẩy một

cái, vừa run rẩy vừa co rút lại, rồi rất nhanh chóng đã co rút về lại dưới đáy khe

núi.

Ở tại bên trong sào huyệt Đằng yêu, thân hình Độ Nương héo rút, một tay cầm

viên kim châu, một tay cầm Huỳnh thạch, chìm vào trong gốc rễ thô to, biến

mất vô tung vô ảnh, sau đó liền có rất nhiều dây leo vươn ra đan xen khắp nơi,

trong phút chốc đã lấp kín không gian trống rỗng bên trong này.

Đám người Triệu Đăng Tử ở tại phía trên sào huyệt Đằng yêu, đạp tại trên một

sợi xích sắt, đều lấy Huỳnh thạch hoặc mồi lửa ra chiếu sáng kiểm tra.

Khung cảnh ẩm ướt âm u khiến người cảm thấy khó chịu.

Triển Vân Khí đột nhiên nói: “Sư tôn, xem ra việc tiên phủ mở ra có liên quan

với Đằng tinh này.”

Triệu Đăng Tử im lặng không nói, trầm ngâm suy tư, rồi chợt hỏi: “Tần Phó

Quân nói, Hướng Lan Huyên đuổi theo tên Thám Hoa lang kia rồi tới đây?”

Lộc Ấu Minh: “Ý là như thế, cô ấy cũng không thể xác định.”

Triệu Đăng Tử chậm rãi hít một hơi thật sâu, “Tám chín phần mười là sự thật,

Tiểu Vân gian chính là do tên Thám Hoa lang kia tìm ra. Việc bây giờ xem ra

cũng không phải trùng hợp. Xem ra, vị Thám Hoa lang này thật sự là có một số

bản lĩnh hơn người, có thể tra tìm ra được mối quan hệ giữa Đằng tinh nơi này

và động phủ của Bách Hoa tiên tử, thảo nào lại chạy tới tham gia Triêu Dương

đại hội. Chỉ là…

Không biết tên kia có mưu tính gì khác, hay là đầu óc có vấn đề, muốn làm loại

chuyện này, không phải càng kín tiếng càng tốt sao? Làm gì phải chơi đùa tranh

lấy thứ hạng Đệ nhất oanh oanh liệt liệt như thế, rất sợ người khác không chú ý

tới hắn sao?”

Thấy ông ta còn có tâm tư suy nghĩ việc này, Triển Vân Khí không thể không

nhắc nhở: “Sư tôn, cổng vào đã biến mất, nhóm người Đại trưởng lão còn có thể

đi ra không?”

Triệu Đăng Tử: “Cổng vào sẽ không biến mất, vị Thám Hoa lang kia còn sẽ trở

ra.”

Hai người Triển, Lộc nhìn nhau, Lộc Ấu Minh hỏi: “Làm sao biết được?”

Triệu Đăng Tử: “Ngay cả phương thức tiến vào bí ẩn như thế mà hắn còn có thể

biết được, hắn chắc hẳn phải nắm giữ một số tình huống bên trong tiên phủ, nếu

không nắm chặt được, hắn sẽ không mạo muội xông vào. Chẳng lẽ hắn không

biết rằng cây cầu dây leo này cứ vươn cao như vậy tại đây lâu dài sẽ bị Côn

Linh sơn ra phát hiện ra sao?

Cổng vào đóng kín lại, hắn chỉ cần nắm giữ biện pháp ra vào, bất kể Đại trưởng

lão cùng Hướng Lan Huyên ai thắng ai thua, hắn chỉ cần dùng điều này để uy

hiếp, sẽ không ai giết hắn, trừ khi hắn bị nguyên nhân khác làm cho chết tại bên

trong.

Nếu như Đại trưởng lão thắng, tự nhiên sẽ có thể đi ra. Nếu như thua, tai họa

của Côn Linh sơn sẽ ập đến, ra hay không ra đều như nhau, việc có thể ra được

hay không cũng không quan trọng nữa.”

Hai người Triển, Lộc trầm ngâm suy nghĩ.

“Có lẽ Đằng tinh này là bị tên Thám Hoa lang kia dùng thuật pháp gì đó dẫn

dắt, có khả năng sẽ tại thời gian tương tự vào đêm mai, nó sẽ dựng lên lại một

cây cầu nối tới cổng vào tiên phủ.” Triệu Đăng Tử chợt chuyển đổi chủ đề câu

chuyện, ánh mắt nhìn xuống sào huyệt Đằng yêu u ám âm trầm phía dưới, trong

mắt lóe lên vẻ kỳ lạ, giọng nói chợt lớn lên mấy phần, “Đêm mai lại đến xem,

nếu không thể dựng lên lại cây cầu nối tới cổng vào tiên cung, vậy thì triệt để

diệt trừ nó tận gốc đi!”