Bán Tiên

Chương 723: Mặt đối mặt




Bên trong vực sâu u tối, đám người Dữu Khánh cầm Huỳnh thạch trong tay, lẻn

vào chỗ sâu trong khu vực bị sương mù dày đặc ngăn cản.

Trước khi bọn hắn xuống tới đây thì đã có quan sát, dùng Huỳnh thạch chiếu

sáng ở dưới đáy khe núi này, ở bên ngoài gần như không phát hiện được, bởi vì

sương mù phía dưới này quá mức dày đặc.

Âm u và ẩm ướt, hơi ẩm giống như mưa bụi phả vào mặt, trên mặt đất gồ ghề có

những dòng nước chảy xuôi.

Cùng đi theo tiến tới trước, mặc dù không biết mấy tên này đang làm gì, nhưng

Bách Lý Tâm cũng đại khái biết được vị trí hiện tại, hẳn là đang ở trong khe sâu

phía sau Linh cốc của Côn Linh sơn. Điều này càng khiến cho nàng ta cảm thấy

kinh ngạc, có thể lẻn đến nơi này ngay tại phía dưới mí mắt của Côn Linh sơn.

Nếu như nói bên trong Côn Linh sơn không có nội ứng cung cấp tin tức và tình

hình liên quan, nàng ta sẽ không tin.

Nghi hoặc nhất vẫn là câu nói kia, đến cùng thì mấy tên này muốn làm gì?

Không bao lâu sau, dưới ánh sáng của Huỳnh thạch, trong tầm mắt nàng ta xuất

hiện từng sợi xích sắt vắt ngang khe núi, tại trong sương mù, trông chúng giống

như những xúc tu của u linh.

Trên mặt đất cũng bắt đầu xuất hiện những xích sắt mục nát bị hủy hoại bởi gỉ

sét ăn mòn, càng đi tới phía trước có càng nhiều, dần dần khung cảnh khiến cho

người ta có cảm giác “Thi thể nằm khắp nơi”, xích sắt thô to vắt ngang tại phía

trước cũng càng ngày càng nhiều, dây leo bám vào đó leo lên cao vẫn xanh tươi

trong bóng tối.

Trên lá, trên xích sắt, nước đọng giọt tí tách, không ngừng tạo ra những âm

vang rất nhỏ trong vực sâu, không linh và thanh thúy.

Cuối cùng, có một thứ khổng lồ giống như tổ chim được dây leo bao bọc xuất

hiện tại trước mắt bọn hắn, âm trầm và kiềm chế.

Dữu Khánh đưa Huỳnh thạch trong tay áp sát vào cành lá dây leo để tìm kiếm.

Đột nhiên, cành lá rung động làm rơi xuống rất nhiều giọt nước, giống như trời

hạ xuống một trận mưa to.

Dây leo ở trước mắt bắt đầu nhanh chóng từng nhánh từng nhánh tách ra, rất

nhanh liền hình thành một con đường bằng dây leo, bên trong có ánh sáng yếu

ớt.

Cảnh tượng này một lần nữa khiến cho Bách Lý Tâm cảm thấy kinh ngạc.

Dữu Khánh dẫn đầu đi vào, Nam Trúc và Bách Lý Tâm theo sau, Mục Ngạo

Thiết đi tại sau cùng một mực nhìn chằm chằm mỗi một hành động cử chỉ của

Bách Lý Tâm, đây chính là điều mà Dữu Khánh nói là cần hai người phối hợp

tốt với nhau. Nếu như đã đưa Bách Lý Tâm đến đây rồi, vậy thì phải đề phòng

nàng ta tại trên đường lưu lại ký hiệu gì đó.

Trong sào huyệt bao bọc dây leo vẫn là bộ dáng cũ, trống rỗng, rất nhiều xích

sắt đan xen giao nhau, nước từ đó liên tục tí tách nhỏ giọt xuống, có cảm giác

rất âm trầm u ám.

Ánh mắt Bách Lý Tâm nhìn chăm chú về phía chỗ nguồn sáng ở bên trong,

đứng tại vị trí gốc rễ thô to của cây dây leo cổ thụ là một phụ nhân mặc y phục

xanh lục, mái tóc và mi mày cũng xanh lục, mặt mũi hiền lành với nụ cười mỉm

trên mặt, trong tay cầm một viên Huỳnh thạch phát sáng.

Đây là người nào? Bách Lý Tâm rất muốn hỏi Nam Trúc ở bên cạnh, nhưng

phát hiện thấy Nam Trúc cũng là bộ dạng chỉ vừa mới được mở rộng tầm mắt.

Sột soạt sột soạt, phía sau vang lên một tràng động tĩnh, hai người đồng loạt

xoay người nhìn lại, nhìn thấy dây leo đan xen vào nhau, đã phong kín lại lối

vào vừa rồi.

Quay nhìn Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết, thấy bọn hắn không chút nào hoảng

loạn, hai người mới hơi thấy an tâm.

Nhóm người đi đến trước mặt phụ nhân lục y thì dừng lại.

Nhìn thấy có thêm hai người lạ mặt, đằng yêu Độ Nương quan sát Nam Trúc và

Bách Lý Tâm một chút, sau đó mới cười nói với Dữu Khánh: “Cuối cùng đã

chờ được ngươi, còn tưởng ngươi không đến chứ.”

Dữu Khánh: “Ngươi đã cầm được chìa khóa, chúng ta có tới hay không hẳn là

không có ảnh hưởng quá lớn đối với ngươi.”

Độ Nương giọng nói nhẹ nhàng, “Ảnh hưởng rất lớn, không phải tùy tiện xuất

hiện một người nào đó đều có thể hợp tác, chờ được người thích hợp đi vào

trong khe núi này đâu có dễ như vậy. Đi vào bây giờ sao? Cả bọn họ.”

Dữu Khánh: “Đúng vậy, lạ nước lạ cái, tự nhiên là phải dẫn theo chút người

giúp đỡ.”

Bách Lý Tâm càng thêm kinh nghi, muốn đi đâu?

Đã xác định muốn đi vào bây giờ, Độ Nương cũng không quanh co lòng vòng,

trực tiếp nhắc nhở: “Sau khi tiến vào phải cẩn thận. Ta nhớ mang máng hồi đó

trước khi lối vào bị phong ấn, bên trong gặp phải lượng lớn tà khí xâm nhiễm,

mấy năm nay cũng không biết bên trong đã biến thành dạng gì.”

Lại là tà khí? Sư huynh đệ ba người quay mặt nhìn nhau.

Tà khí gì gì đó, bọn họ không sợ, Dữu Khánh hỏi: ” ‘Ong chúa’ mà ngươi nói

đó, làm sao đối phó?”

Độ Nương trả lời: “Đã trải qua nhiều năm như vậy, thực lực của hắn cho dù chỉ

chậm rãi tích lũy lại, cũng chỉ có mạnh hơn chứ không kém hơn cảnh giới mà

các ngươi gọi là Bán Tiên, dựa vào thực lực của các ngươi là không có cách nào

đối phó được.”

Những lời này vừa được nói ra, vẻ mặt Bách Lý Tâm chấn động, chỉ có mạnh

hơn chứ không kém cảnh giới Bán Tiên, đó là cái gì? Bọn họ đến cùng đang nói

cái gì?

Nam Trúc vô cùng lo sợ hỏi: “Vậy còn làm sao chơi, chạy vào chịu chết sao?”

Dữu Khánh nhấc tay ra hiệu ngừng, ý bảo gã không nên nói nhảm, hãy nghe

người ta nói, bởi vì lần trước tới đây, đằng tinh này đã có nói, bà ta biết rõ

nhược điểm của ong chúa đó.

Độ Nương nhìn chằm chằm Nam Trúc cười hỏi: “Nếu các ngươi đã bằng lòng

làm việc giúp ta, ta tự nhiên sẽ không để cho các ngươi đi chịu chết. Dựa vào

thực lực, các ngươi không được, vậy thì đừng dựa vào thực lực, có thể dùng một

số biện pháp khác. Các ngươi có biết bên trong đàn ong có phân chia đực cái

không?”

Nam Trúc nghi hoặc hỏi: “Đa số động vật đều có phân chia đực và cái?”

Nhìn thấy nét mặt mấy người đều có vẻ không hiểu rõ lắm, Độ Nương giải thích

tỉ mỉ: “Bên trong đàn ong đa số thành viên đều là binh sĩ làm việc, có khả năng

sinh sản mới phân chia đực cái, mà sau khi giao phối, ong đực cơ bản sẽ chết đi.

Con ‘Ong chúa’ tọa trấn bên trong đó kỳ thực chính là một con ong đực tu

luyện thành tinh, vô luận thể xác hay tinh thần của nó đều đã siêu thoát ra khỏi

ong đực phổ thông.

Nhưng có một số thứ trời sinh đã khắc vào trong xương cốt, cũng làm cho nó

khó thể siêu thoát.

Sau khi tiến vào bên trong, đi thẳng khoảng trăm dặm, có thể nhìn thấy một cây

đại thụ cao vút, đó là Bất Hủ chi thụ, chính là Tiên cung của tiên tử hồi đó.”

Nghe đến đó, Bách Lý Tâm thực sự là tim đập tăng nhanh, đại khái đã biết rõ

mấy tên này đang làm gì, vậy mà lại là đang tìm kiếm tiên gia động phủ, nhìn

bộ dạng này, hình như đã tìm được.

Tuy rằng nàng ta đã nghe kể về chuyện mấy tên này tìm được Tiểu Vân gian,

nhưng vẫn khó có thể tin nổi.

Nơi mà rất nhiều thế lực lớn tìm nhiều năm như vậy cũng không thể tìm được

tung tích, ba tên không có nguyên tắc này làm sao có khả năng liên tiếp tìm

đến?

” ‘Ong chúa’ hẳn là an vị tọa trấn tại bên trong Tiên cung, cho nên sau khi các

ngươi tiến vào không nên vội vã đến Tiên cung. Sau khi tiến vào, trước tiên hãy

cứ đi tới sẽ nhìn thấy một ngọn núi, đại khái cũng chỉ khoảng trăm dặm, có thể

nhìn thấy một cái hố thật lớn, trong hố có một loại thực vật, tên là ‘Tiêu Hồn’,

nở ra đóa hoa vàng kim, trong hoa có phấn hoa hồng nhạt.

Việc các ngươi cần phải làm là nỗ lực thu thập nhiều một chút phấn hoa Tiêu

Hồn. Khi thu thập, nghìn vạn lần phải nhớ kỹ, che kín miệng mũi, không nên hít

phấn hoa này vào. Phấn hoa này mặc dù không tính có độc, nhưng có thể khơi

dậy ham muốn tình dục, một khi hút nó vào, sẽ bị rối loạn tâm trí, đến lúc đó sẽ

làm ra chuyện gì, các ngươi có thể tưởng tượng được.

Sau khi thu thập được một số lượng phấn hoa nhất định, thì đưa đến phụ cận

Tiên cung, vẩy phấn hoa này lên trên những bông hoa tươi khác, đến lúc đó tự

nhiên sẽ có những con ong khác nhiễm phải đưa vào trong Tiên cung.

Một khi ‘Ong chúa’ ăn vào, nó sẽ động dục. Khi đó, thiếu sót bẩm sinh của nó

liền sẽ xuất hiện, dựa vào tu vi của nó mặc dù không đến mức mất đi tính mạng

giống như ong đực bình thường, nhưng trong vòng 3 ngày là không thể sử dụng

tu vi bình thường, tu vi sẽ bị kiềm chế rất lớn. Nếu như nó dám cưỡng ép thúc

phát, không khác gì tự sát, đó chính là cơ hội rất tốt cho các ngươi.

Nhớ kỹ, một khi đã đắc thủ, phải lập tức tru sát nó, nghìn vạn lần không nên

mong chờ may mắn. Nếu không, chờ cho nó khôi phục lại, các ngươi có thể

tưởng tượng được hậu quả thế nào.”

Mấy người nghe nói vậy thì tinh thần phấn chấn, nhưng vẫn có nghi ngờ, Dữu

Khánh hỏi: “Đàn ong lây dính phấn hoa Tiêu Hồn, cũng chưa chắc đã có thể

làm cho ‘Ong chúa’ ăn nhầm đi?”

Độ Nương nói: “Trừ khi nó đã chuyển giới tính, trong tình huống bình thường,

mỗi ngày nó đều sẽ hưởng thụ đàn ong cung cấp nuôi dưỡng, mật tươi càng là

thứ ắt không thể thiếu mỗi ngày.”

Ánh mắt Nam Trúc sáng lên, “Ý của ngươi là nói, chỉ cần bầy ong lây dính

Phấn hoa Tiêu Hồn bò qua thứ mà nó ăn, cho dù số lượng nhỏ, cũng sẽ có tác

dụng với nó?”

Độ Nương gật đầu, “Thực là một tên mập thông minh. Đúng vậy, thiếu sót bẩm

sinh, một số lượng nhỏ cũng đủ để gây ra ảnh hưởng nhất định đến nó.”

Dữu Khánh: “Chúng ta cũng không dám tới gần nó, cũng không thấy được nó,

làm sao có thể xác định nó có bị hạn chế tu vi hay không?”

Độ Nương: “Nếu như nó có biến, đàn ong tất nhiên sẽ hỗn loạn, nhìn thấy đàn

ong có rối loạn, đó chính là đã thành công. Sau đó các ngươi có thể lẻn vào Tiên

cung, cũng chính là cây đại thụ kia. Tại giữa chạc cây chính lớn nhất, cũng

chính là bên trong chính điện của Tiên cung, có mọc một cây dây leo hồ lô. Các

ngươi hãy nhìn kỹ, ở trong đó hẳn sẽ có một quả hồ lô màu tím đen. Vây khốn

bên trong đó chính là bản mạng linh phách của ta, có thể hái xuống mang cho

ta.”

Dữu Khánh: “Đã nhớ rồi. Thứ chúng ta muốn tìm thì sao?”

Độ Nương thoáng sửng sốt một chút, hỏi ngược lại: “Ba nguồn tiên tuyền sao?”

Tiên tuyền? Ánh mắt Bách Lý Tâm lấp lóe quan sát sư huynh đệ ba người, phát

hiện thấy Mục Ngạo Thiết dường như một mực nhìn chằm chằm vào mình.

Dữu Khánh: “Phải.”

Độ Nương: “Ta đã nói rồi, việc này ta cũng không rõ lắm. Tuy nhiên phía dưới

Tiên cung có một nguồn suối, không biết có phải là nguồn suối mà các ngươi

muốn tìm hay không. Chỉ có chính các ngươi đến đó xác nhận mới có thể biết

được.”

Dữu Khánh trầm mặc một hồi, lại hỏi: “Bên trong, ngoại trừ đàn ong gì đó ra,

còn có nguy hiểm gì khác hay không?”

Độ Nương suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Hồi đó hẳn là có, người sống lưu

lại không đi, về sau chỉ sợ đều đã bị ‘Ong chúa’ tàn sát rồi.”

Nam Trúc hiếu kỳ, “Vì sao ‘Ong chúa’ phải tàn sát người sống?”

Độ Nương lắc đầu: “Ta cũng không biết vì sao. Dù sao nó chính là tàn bạo như

vậy, có thể là bởi vì bị tà khí ảnh hưởng. Nói chung các ngươi nghìn vạn lần

nhớ kỹ, một khi đắc thủ, thì phải lập tức chém giết ‘Ong chúa’, nhất định không

thể chút nào nhân từ nương tay, nếu không sợ là sẽ hối tiếc không kịp.

Đúng rồi, còn phải chú ý đàn ong đó, chúng nó tên là ‘Ngũ sắc phong’, thân có

năm màu, tốc độ bay cực nhanh, lực va chạm tự nhiên cũng không yếu, nhất là

độc châm của nó, nếu như bị độc châm gây thương tích, thuốc và châm cứu đều

khó chữa, toàn thân thối rữa, không quá hai ngày cả người liền sẽ hóa thành một

bãi nước mủ.”

Nam Trúc hít vào một hơi khí lạnh, “Không có thuốc giải sao?”

Độ Nương: “Có thuốc giải, chính là mật ong mà chúng nó làm ra, vừa uống vừa

thoa ngoài da, có thể giải được độc của nó. Khi các ngươi đi tìm Tiêu Hồn hoa,

trên đường nhớ nhìn kỹ xem có một loại cỏ hình dạng như tóc đen, toát ra mùi

tanh tưởi hay không, nó tên là ‘Thi Mao thảo’, ‘Ngũ sắc phong’ không thích tới

gần thứ này, lấy nó đan bện lại khoác ở trên người, tránh được bị nó tấn công,

ẩn núp yên tĩnh bất động thì còn có thể tránh được bị nó tìm kiếm.”

Nam Trúc liên tục gật đầu, đây chính là biện pháp cứu mạng, không thể quên,

cũng hỏi tiếp: “Còn điều gì cần nhắc nhở thì nói hết cho chúng ta biết đi.”

Độ Nương: “Thời gian lâu dài, mọi thứ thay đổi, tình hình bên trong như thế

nào ta cũng không rõ ràng được nữa, các ngươi đi vào trước dò xét tình hình rồi

nói tiếp đi. Có gì không thích hợp, thì trở về thương lượng đối sách với ta.”

Nam Trúc: “Chúng ta vừa đi vào sẽ không đụng ngay phải đám ‘Ngũ sắc

phong’ gì đó đi?”

Độ Nương: “Điều này thì không cần lo lắng. Bên trong bên ngoài tiên phủ đều

cùng mặt rời và mặt trăng, trong đêm tối, đàn ong đều sẽ về tổ, tốt nhất là thừa

dịp đêm để đi vào.”

Dữu Khánh nói: “Nếu là như thế, vậy thì trước hết vào xem đã.”

Độ Nương mỉm cười, đưa tay chỉ về phía cầu thang dây leo xoay tròn lên trên,

ra hiệu mời đi lên.

Dữu Khánh không phải lần đầu tới đây, biết rõ là chuyện gì xảy ra, lập tức phi

thân tránh né xích sắt liên tục bay lên.

Ba người khác đương nhiên là đuổi theo.

Đỉnh của sào huyệt Đằng tinh đã mở ra, ba người vừa đến đỉnh chóp, bên trong

sào huyệt lập tức tuôn ra nhành dây leo đan bện vào nhau giống như con rồng,

uốn lượn kéo dài lên không.

Dữu Khánh là người đầu tiên chụp lấy cành dây leo cùng lên không theo, đồng

thời giấu đi ánh sáng Huỳnh thạch trong tay.

Ba người khác cùng làm theo.

Chương 724: Kính Hoa Uyển mở ra

Trong sào huyệt của Đằng tinh, khuôn mặt ngửa đầu ngóng nhìn lên của Độ

Nương đột nhiên có cảm giác vặn vẹo, trên cổ và mặt mũi chợt xuất hiện những

đường đen như con giun đất lan tràn ra, khuôn mặt hiền lành thoáng chốc trở

nên có chút dữ tợn.

Bà ta xoay xoay cổ, những đường nét màu đen như đó liền như giun đất rụt vào

trong đất, khuôn mặt trở lại bình thường.

Trong đôi mắt ngửa đầu ngước nhìn của bà ta hiện ra sự hi vọng.

Những sợi xích sắt vắt ngang trong sương mù trên không trung, bị nhánh dây

leo như rồng bay lên linh xảo tránh né, cũng mang theo bốn người bám trên đó

đồng thời linh xảo né tránh.

Huỳnh thạch trong tay mấy người cũng lần lượt được giấu đi.

Cho dù như thế, Bách Lý Tâm lưng đeo cung tên vẫn thấy được trên dây leo bên

người đang nở ra từng đóa hoa tươi, nàng ta ngửi được hương thơm thoang

thoảng bay lên không.

Bỗng nhiên, Đằng long phá tan lớp sương mù che phủ vực sâu, trong tầm mắt là

trăng sáng treo cao, ánh sao đầy trời.

Bốn người bám vào trên đó vô cùng lo sợ, cảnh giác nhìn xung quanh, rất sợ bị

bảo vệ của Linh cốc phát hiện.

Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết đều chú ý tới một điểm, vị trí nhô ra khe núi lao

lên không trung có sự khác biệt so với lần trước, từ chuyện này đại khái cũng

biết được một điểm, Đằng yêu chiếm giữ tại đây nhiều năm, hẳn đã có khả năng

nắm giữ nhất định đối với tình hình hai bên khe sâu, nếu không nó sẽ không

dám bay lên không trung tùy tiện như vậy.

Ánh đèn bên trong Linh cốc vẫn mù mờ sáng như trước, núi non xung quanh

cũng mờ mờ mịt mịt xa xa gần gần, mấy người cảm thấy nếu như không đặc

biệt chú ý quan sát, bọn họ bay lên không trung theo cách này, bảo vệ bên trong

Linh cốc chưa chắc đã có thể lưu ý thấy bọn họ, có lẽ sẽ bị nghĩ lầm là đám mây

trong không trung nơi xa.

Đằng long đột nhiên ngừng bay lên, ngẩng đầu nhìn lên, con ngươi Bách Lý

Tâm đột nhiên co lại, vẻ mặt chấn động vô cùng.

Nàng ta phát hiện thấy mình đang treo tại trước một chiếc cổng ngọc thạch to

lớn và cổ kính, trên chính diện cổng chào có ba chữ lớn “Kính Hoa Uyển” nổi

bật rõ ràng dưới ánh trăng.

Kính Hoa? Nàng ta liên tưởng đến những câu chuyện truyền thuyết, đã đoán

được đây là động phủ của vị tiên nhân nào.

Nàng ta vô thức nhìn nhìn xung quanh, không hiểu rõ, lối vào động phủ dễ thấy

như thế, người của Côn Linh sơn há có thể nhìn không thấy sao?

Nam Trúc vẻ mặt đầy kinh ngạc, cho dù trước đó đã nghe Dữu Khánh và Mục

Ngạo Thiết nhắc tới, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy gã vẫn cảm thấy cực kỳ

chấn động.

Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết xoay người ngồi nửa xổm tại trên cầu dây leo,

nhìn thấy trong xúc tu trên đỉnh cầu dây leo nổi lên một viên kim châu, kim

châu chạm vào hư không, hư không bắt đầu rung động gây ra gợn sóng trong

không trung.

Khi những vòng gợn sóng hư không càng ngày càng dày đặc, rồi chợt thấy tâm

sóng bắt đầu trở nên yên tĩnh, cuối cùng sau một vòng gợn sóng lan ra xung

quanh, hư không liền triệt để không còn động tĩnh.

Xúc tu của cầu dây leo tiếp tục kéo dài ra, chạm vào bậc cấp ngọc thạch dưới

cổng chào, tại đầu mút xúc tu đan bện lại nhanh chóng lớn lên tạo ra hình dáng

một người, hình người do dây leo đan bện ra này mơ hồ có thể nhận ra được đó

là hình dáng của Độ Nương, bàn tay cầm lấy kim châu.

Hình người Độ Nương chậm rãi giang hai tay ra, dường như rất thoải mái, thoải

mái đến mức cất tiếng rên rỉ, lẩm bẩm như nói mớ, “Chính là khí cơ bổ dưỡng

quen thuộc này a, quá thoải mái, đã bao nhiêu năm rồi mới lại được đứng ở nơi

đây lần nữa.”

Tại dưới cầu dây leo, Nam Trúc và Bách Lý Tâm cũng xoay người bước lên

trên.

Dữu Khánh đi trước thử thăm dò, bước tới một bước, đặt chân lên trên bậc cấp

ngọc thạch, thử dò xét mấy lần, sau khi đã xác định có thể đạp lên được, hắn

mới nhấc hai chân bước tới.

Mục Ngạo Thiết ra hiệu cho Nam Trúc và Bách Lý Tâm cũng lên theo, cuối

cùng y mới nhảy lên trên bậc cấp ngọc thạch, sự chú ý vẫn luôn dành một phần

trên người Bách Lý Tâm.

Dữu Khánh thì quay về phía Độ Nương trên nhành dây leo ở phía sau, đòi lại

viên kim châu, “Phải tra cho ta chứ?”

Nam Trúc lập tức dõi đôi mắt trông mong nhìn tới, đó là bảo bối của gã, nhất là

sau khi đã biết được tác dụng kỳ diệu của vật này, gã biết rõ mình đã có được

một vật báu vô giá.

Trên tay Độ Nương chui ra một số sợi dây leo, chúng lập tức cuốn viên kim

châu mất hút, “Ta giữ thứ này, các ngươi cầm về thứ ta muốn, ta tự nhiên sẽ trả

lại cho các ngươi.”

Dữu Khánh: “Lần này đi vào chưa chắc đã có thể lấy được thứ ngươi muốn, có

lẽ thời gian chỉ đủ để dò đường, trước hừng đông ngày mai chúng ta cần phải

trở ra, nếu không Côn Linh sơn sẽ tìm chúng ta.”

Độ Nương: “Vậy đặt ở trong tay ta chẳng phải càng thích hợp hơn sao, các

ngươi đã biết rõ cách ra vào, ta cũng sợ các ngươi bỏ ta ra, làm một mình.”

Dữu Khánh: “Xem ra ta đoán không sai, chỉ cần cầm đi viên kim châu này, lối

ra vào này sẽ đóng kín trở lại.”

Độ Nương: “Không sai.”

Dữu Khánh: “Ngươi không có khả năng một mực dựng cầu ở đây, như vậy sẽ

rất dễ bị Côn Linh sơn phát hiện. Cửa đóng rồi, chúng ta không thể liên lạc

được với ngươi khi muốn đi ra.”

Độ Nương: “Yên tâm đi, cánh cửa phong ấn này có hơi bị tổn hại, có một khe

hở, khi các ngươi muốn đi ra thì chỉ cần tấn công vào phong ấn cửa ra, khí tức

trong tiên phủ tràn ra có biến hóa thì ta sẽ phát hiện được, lúc đó sẽ mở cửa để

các ngươi ra ngoài.”

Dữu Khánh hơi suy nghĩ một chút, “Đồ vật có thể trước tiên đặt ở chỗ ngươi,

nhưng tốt nhất không nên chơi đùa thủ đoạn gì, nếu không sẽ có người đem

ngươi nhổ tận gốc.”

Lời này của hắn cũng không phải chỉ là hư ngôn, sau lần trước đến đây cùng với

Mục Ngạo Thiết, hắn đã từng nói với Mục Ngạo Thiết, cảm thấy tên yêu quái

này không đáng tin.

Trong trường hợp cảm thấy đối phương không đáng tin cậy, nếu vẫn dám tiếp

tục xông vào bên trong, đương nhiên phải có chuẩn bị hậu chiêu.

Khi đã quyết định vẫn sẽ xâm nhập vào trong tiên phủ này, trước đó hắn đã

truyền tin mật cho Cao lão Nhị, một khi bọn hắn không thể quay về, Cao lão

Nhị sẽ có động tác.

Cũng không phải là muốn Cao lão Nhị tới cứu bọn hắn, hay muốn tiểu sư thúc

đến đây cứu, lực lượng của tiểu sư thúc và Cao lão Nhị có hạn, tới đây cũng vô

ích, hắn cũng không muốn khiến cho chút hương hỏa còn lại của Linh Lung

quan biến mất.

Hắn muốn chính là Cao lão Nhị thả ra tin tức cho Tu Hành giới, cho mọi người

biết “Kính Hoa tiên uyển” trong truyền thuyết ở đâu, chỉ ra phương pháp ra vào,

đến lúc đó tất nhiên sẽ có các thế lực lớn nghĩ cách hỗ trợ mở ra tiên phủ. Khi

đó Đằng yêu này tự nhiên cũng sẽ không thể sống được thoải mái.

Độ Nương giống như là đang ngóng nhìn Dữu Khánh, trầm mặc một hồi rồi

mới trả lời: “Yên tâm, ta còn cần ngươi mang đồ vật ra ngoài nữa.”

Dữu Khánh xoay người định đi vào, nhưng chợt nghĩ tới gì đó, quay lại hỏi:

“Mấy ngày trước đó, nhìn thấy Côn Linh sơn mở ra Linh cốc đại trận, làm cho

cây khô sống lại, ta tận mắt nhìn thấy cảnh tượng vô số phong lan nở hoa rất

nhanh, có phải là có liên quan với tiên phủ này hay không?”

Độ Nương: “Phải.”

Dữu Khánh: “Nói cách khác, Côn Linh sơn biết về tiên phủ, và cũng biết làm

thế nào để lợi dụng tiên phủ này?”

Độ Nương nở nụ cười, “Bọn họ mà có thể biết được cái gì? Nếu như thật sự biết

được, ngươi và ta làm sao còn có thể có cơ hội gặp mặt. Bọn họ chỉ biết nơi này

là một nơi tốt hiếm có, chung linh dục tú, xem nó như báu vật, và coi nó là bí

mật tối cao trong môn phái.

Trận pháp đó cũng chỉ là Tụ linh trận thu thập thiên địa linh khí bình thường mà

thôi, chỉ bày ra để lừa gạt người ngoài, nhằm duy trì thể diện của đại phái Linh

thực đệ nhất thiên hạ.

Sở dĩ cây khô có thể sống lại, là bởi vì khi trận pháp vận chuyển, toàn lực thu

thập linh khí thì dẫn đến linh lực trong tiên phủ thoát ra qua khe hở cổng vào

nhanh hơn, được linh lực từ tiên phủ rót vào, mới làm cho những cây cối hoa cỏ

đó tăng tốc phát triển và sống lại, đừng có bị thủ đoạn làm ra vẽ huyền bí của

Côn Linh sơn lừa bịp.”

“Thì ra là thế.” Dữu Khánh chậm rãi gật đầu, rốt cuộc đã cởi bỏ được nghi hoặc

trong lòng, sau đó hắn không nhiều lời nữa, xoay người dẫn đầu xông vào một

thế giới khác ở trước mắt.

Ba người Nam Trúc cũng lập tức đuổi theo.

Hương hoa thấm đậm lòng người, vừa mới tiến vào trong vùng thế giới này,

mấy người đã bước vào một biển hoa, một biển hoa phong hoa, đủ các loại

phong lan nở rộ đẹp đẽ tuyệt vời, ngay từ cổng chào ngọc thạch một đường đi

đến đây, phía trước vẫn y nguyên là biển hoa vô biên vô hạn.

Theo lý thuyết, hoa lan là không thích hợp sinh trưởng tại khu vực trống trải

rộng lớn như vậy, nhưng tại nơi đây, tình hình rõ ràng không thể nhìn nhận như

bình thường.

Thực vật tại nơi này sinh cơ bừng bừng, có thể cảm nhận được một cách chân

thực và rõ nét.

Nam Trúc quay đầu lại nhìn cổng vào cách mấy chục trượng ở phía sau, “Lão

Thập Ngũ, có thể tin tưởng được lời nói của lão yêu quái này không vậy?”

Dữu Khánh: “Theo lý thuyết thì không cần thiết quanh co lòng vòng để hại

chúng ta, nhất là trước khi còn chưa lấy được thứ bà ta muốn.”

Hắn nhấc tay chỉ về phía một ngọn núi, “Đi, trước tiên đến ngọn núi đó, trước

hết cứ làm theo lời ba ta nói thử xem, mọi người hãy nhớ kỹ địa hình địa vật,

tránh lạc đường khi trở về.”

Nam Trúc nhìn nhìn xung quanh, trong lòng có chút bất an, gã lấy “Đầu To” ra

đặt ở trên vai mình, nhỏ giọng dặn dò: “Đầu To, Đầu To ngoan, nếu phát hiện

thấy có gì đó không ổn, nhớ nhắc nhở chúng ta đúng lúc nha.”

Gã biết Đầu To có khả năng phát hiện được nguy hiểm nhạy cảm hơn xa bọn

họ.

“Tích tích.” Đầu To cất tiếng kêu to, đáp lại hai tiếng, xem như đã đồng ý rồi.

Từ sau khi Dữu Khánh vượt vào những vòng đấu trong, Đầu To cơ bản đều

được đặt ở chỗ Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết, Dữu Khánh ở chung một chỗ với

người ngoài không thuận tiện nuôi nấng, khi thi đấu, phải đánh qua đánh lại nên

cũng không thuận lợi mang theo Đầu To.

Bây giờ, Đầu To không còn như lúc trước, từ khi được Minh tăng làm phép, nó

đã thông linh tính, có thể nghe hiểu được tiếng người, thậm chí còn biết chữ

nữa, quả thực làm cho sư huynh đệ ba người cảm thấy kinh ngạc và vui mừng,

có phần bội phục với năng lực của Minh tăng.

Vì vậy, bây giờ Đầu To không còn kêu lung tung nữa, có thể phân biệt tình

huống bằng lý trí, thí dụ như trong lúc lén lút, nó chắc chắn sẽ không kêu loạn

để bị người ta phát hiện.

Bách Lý Tâm nhìn tới, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, không lẽ con côn trùng

này có thể nghe hiểu tiếng người?

Nàng ta cảm thấy trên thân ba người này dường như còn có rất nhiều bí mật mà

nàng ta chưa nắm giữ được.

Lúc này cũng không có tâm trí để nghĩ tới chuyện khác, nàng ta cảnh giác xung

quanh, cùng theo bọn hắn đồng thời lướt tới phía trước trong vùng thế giới này.

Bọn hắn không biết được rằng, vào lúc này, tại bên trong Linh cốc, cho dù

không có kích hoạt Tụ Linh đại trận, nhưng phong lan trong núi lại lần nữa sinh

cơ bừng bừng, nhanh chóng phát triển, vươn mình nở hoa, các loại hoa cỏ cây

cối đều tại trong đêm tối đầy sao này vươn mình phát triển.

Đứng ở trên núi đỉnh, Hướng Lan Huyên vẫn với dáng vẻ không trang điểm gì,

tóc dài phủ vai, quần áo nhẹ nhàng tung bay, ánh mắt ngưng tụ, chậm rãi quét

nhìn khung cảnh xung quanh dưới màn đêm.

Không bao lâu sau, lại có một vị lão thần tiên mặc bạch y nhẹ nhàng bay tới, hạ

xuống tại bên cạnh nàng, không phải ai khác, chính là Hoàn đại trưởng lão

Hoàn Ngọc Sơn.

Hướng Lan Huyên liếc mắt nhìn lão ta, “Xin lỗi, không nghĩ tới đã khuya như

thế mà còn phải kinh động tới Đại trưởng lão.”

Hoàn đại trưởng lão khoát tay áo đáp: “Đại hành tẩu nói quá lời, đây là nơi lão

hủ trông coi, đích thân pháp giá của Đại hành tẩu tới đây, lão hủ đương nhiên

phải đến đây tiếp đãi.”

Lão ta là nhận được thông báo khẩn cấp của Nhan Dược, mới vội vàng chạy đến

đây, cũng thực sự rất lo lắng.

Muốn không lo lắng cũng khó, rất sợ bí mật đặt chân Tu Hành giới của Côn

Linh sơn bị bộc lộ, mà người ở cấp bậc như lão ta chính là người được lợi ích

nhiều nhất từ bí mật này, đương nhiên sẽ phải kiên quyết bảo vệ.

Trong lúc nói chuyện, lại có một người phi thân lên núi, người này chỉ dám

đứng xa xa nhìn hai người, không dám tới quá gần.

Người tới không phải ai khác, chính là Tần Phó Quân, nàng ta truy tung theo

Hướng Lan Huyên mà đến đây. Nàng ta không dám giống như Hướng Lan

Huyên trực tiếp xông vào Linh cốc như vậy, phải ở bên ngoài trao đổi một phen

mới có thể tiến vào, vì vậy nàng ta đến đây còn chậm hơn cả Hoàn đại trưởng

lão.

Hướng Lan Huyên cũng chỉ thoáng liếc nhìn nàng ta mà thôi, lúc này tâm tư

hoàn toàn không đặt tại trên thân hai người này. Nàng ta đưa mắt nhìn quét khắp

nơi, ánh mắt chợt ngưng tụ, nhìn chăm chú về phía vực sâu cuối Linh cốc, nhận

thấy tại nơi đó có một bóng mờ dường như có chút không thích hợp.

Lúc trước đã nhìn thấy, nhưng chỉ cho rằng là thế núi xa xa dưới ánh trăng, hoặc

là bóng đám mây lướt qua phía xa xa, nói chung là không có khả năng có một

đống lớn đồ vật như vậy treo tại không trung, nên chỉ lướt qua rồi thôi.

Sau nhiều lần để ý tới, dần dần cảm thấy có chút không đúng, nhưng không thể

nói rõ là có gì không đúng, hình như không giống là hình dáng dãy núi, cũng

không giống như mây bay qua.

Nếu là lúc bình thường, nàng sẽ không để ý, xác thực sẽ không nghĩ đến có thứ

gì như vậy lơ lửng tại không trung, nhưng bây giờ không phải lúc bình thường,

nếu đã nhận thấy có dị thường, nàng nhất định sẽ đến để xác nhận.

Vừa nghĩ như vậy, nàng ta vung hai tay áo, thân hình lập tức lướt khỏi đỉnh núi,

bay về phía đó để kiểm tra.

Đứng ở dưới cổng chào hư không, dây leo hình người đang cảm khái chuyện

cũ, nhìn theo mấy bóng người đi xa, chợt giật mình sợ hãi quay đầu lại nhìn, rồi

nhanh chóng tan rã hình người, tản ra thành một đám dây leo bám ở bên trên,

không dám tiếp tục có chút động tĩnh nào.

Hướng Lan Huyên dừng tại trong không trung, lơ lửng tại trước cầu cây uốn

lượn kéo lên không trung, còn ngửi ngửi mùi hoa nở ở bên trên, mặt đầy kinh

nghi bất định.

Nàng ta không chỉ tới vùng này nhìn xem một lần, có thể xác định trước đây

không tồn tại thứ chống lên ở trước mắt này, lại nhìn phía dưới thấy thứ này từ

vực sâu mọc lên, nàng ta ý thức được thứ này có liên quan với Đằng yêu bị

khóa tại phía dưới.

Chỉ là không biết thứ này trong đêm tối chui ra đây, vươn lên cao như thế là để

làm gì, nàng ta ngẩng đầu nhìn nhìn lên trên, thân hình lần nữa bay lên cao, đi

theo phương hướng vươn lên của cầu dây leo.

Ở chỗ sâu trong vực sâu, bên trong sào huyệt âm u thâm trầm đan xen xích sắt

của Đằng yêu, Độ Nương nắm chặt năm ngón, dừng như rất sợ ánh sáng từ

Huỳnh thạch trong tay chiếu ra ngoài.

Ánh sáng xuyên qua khe hở chiếu vào trên mặt bà ta, có thể nhận thấy vẻ mặt

của bà ta rất khẩn trương, ngửa đầu ngóng nhìn, có vẻ như thở cũng không dám

thở.

Bà ta có thể cảm nhận được tu vi của người tới đây rất cao, từ việc đối phương

có thể đứng ở trong không trung là có thể biết được, cao hơn hẳn tất cả những

thành viên Côn Linh sơn mà bà ta từng gặp qua.

Huống chi bà ta cũng nhận biết Hướng Lan Huyên, bởi vì Hướng Lan Huyên

từng tới Linh cốc không chỉ một lần, trước đây thậm chí còn mang theo người

của Đại Nghiệp ty xuống đáy cốc điều tra.

Bà ta biết rõ, phía sau Hướng Lan Huyên có một thế lực khổng lồ và cường đại,

một thế lực khiến cho Côn Linh sơn thần phục.

Nhưng bà ta không rõ chính là, tại sao lại dẫn tới người này, việc cơ mật như

thế, với đầu óc của vị tài tử đệ nhất thiên hạ kia chẳng lẽ không biết cái gì gọi là

bí mật làm việc sao?

Nói chung, bà ta đã hoảng sợ rồi