Bán Tiên

Chương 722: Sương mù nổi lên




“Không đi? Đã ở lại?”

Đang quanh quẩn tại dưới gốc cây bên mép núi, Hướng Lan Huyên đột nhiên

quay đầu lại hỏi.

Tùy tùng đáp: “Đúng vậy, đã hỏi rồi, là nữ đệ tử Tần Phó Quân của Vạn Lý Thu

giữ khách lại, nói là muốn tận tình địa chủ, nói là trong lúc thi đấu các thí sinh

không được tự do tham quan, bây giờ đại hội đã kết thúc, muốn dẫn đám người

Thám Hoa lang thưởng thức phong cảnh Côn Linh sơn.”

Hướng Lan Huyên cau mày: “Xem ra nữ nhân này vẫn còn đang muốn truy xét

chuyện Lưu Tinh điện.”

Tùy tùng: “Đúng vậy, hẳn là vì việc này.”

“Chỉ sợ sẽ dẫn sói vào nhà a.” Hướng Lan Huyên xùy một tiếng, sau một hồi đi

qua đi lại, nàng ta căn dặn: “Sắp xếp người đến đó giám thị. Nhớ kỹ, phải nhìn

cho chặt vào, lúc trước Côn Linh sơn bố trí rất nhiều người bao vây chặn đường

truy bắt cũng không bắt được hắn, có thể thấy hắn không phải lưu manh bình

thường, không dễ dàng theo dõi, cần phải sắp xếp chu đáo chặt chẽ.”

“Vâng.” Tùy tùng nhận lệnh rời đi.

Mặt trời lên cao chính ngọ, mái ngói lưu ly trên đại điện Tông môn Côn Linh

sơn lấp lóe rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Hoàn đại trưởng lão vốn hiếm khi lộ diện lúc này đang không nhanh không

chậm đi đến, sau khi tiến vào trong điện, phát hiện thấy bên trong điện chỉ có

một mình Chưởng môn Triệu Đăng Tử, thoáng nhìn liền biết có lời muốn nói

chuyện riêng.

Riêng hai người với nhau nên cũng không có gì phải quá khách sáo, sau khi

chào nhau, Hoàn đại trưởng lão hỏi: “Thế nào?”

Triệu Đăng Tử: “Bây giờ cơ bản có thể xác định được rồi, người mà Hướng Đại

hành tẩu theo dõi chăm tại khu Đinh Dần lúc trước chính là vị Thám Hoa lang

kia.”

Hoàn đại trưởng lão: “Vì sao nói như vậy?”

Triệu Đăng Tử: “Tàn bộ nhân thủ tại xung quanh nơi vị Thám Hoa lang đó ở đã

được đổi thành người của Đại Nghiệp ty, mượn trang phục của Côn Linh sơn

chúng ta, tất cả đều cải trang thành đệ tử Côn Linh sơn. Vị đệ tử quan môn của

Vạn trưởng lão, cũng chính là Tần sư muội Tần Phó Quân, bây giờ đang xen lẫn

chung trong đám người Thám Hoa lang. Hướng Đại hành tẩu yêu cầu Tần sư

muội báo cáo hành tung của Thám Hoa lang hàng ngày, nếu như phát hiện thấy

có bất kỳ dị thường gì thì phải đúng lúc báo cho nàng ta biết.”

Hoàn đại trưởng lão kinh nghi bất định, “Đám này dừng lại tại Côn Linh sơn ta

rốt cuộc là muốn làm gì?”

Triệu Đăng Tử: “Không rõ ràng lắm, e rằng chỉ có chính đương sự mới biết rõ

ràng. Có một điểm đã được kiểm chứng, đó là vị Thám Hoa lang kia vốn không

muốn lưu lại, mà bởi vì Tần sư muội một mực muốn giữ lại, muốn tận tình chủ

nhà gì đó, cho nên mới giữ được người ở lại. Đến khi ta phát hiện ra thì đã

muộn, dù sao cô ấy cũng có thể được làm chủ việc chiêu đãi mấy vị khách nhân,

và cũng không ngờ tới có thể khiến cho vị Hướng Đại hành tẩu đó trịnh trọng

đối đãi như thế, Đại Nghiệp ty đã chen tay vào, chúng ta cũng không tiện đuổi

khách nữa rồi.”

Hoàn đại trưởng lão trầm giọng hỏi: “Nha đầu đó làm cái quỷ gì vậy?”

Triệu Đăng Tử: “E rằng vẫn còn muốn truy tra chuyện Lưu Tinh điện.”

“Hồ đồ, không phải đã đưa ra quyết định từ lâu rồi sao, không phải đã đủ lật trời

rồi sao? Vì sao cô ta dám đối chống lại quyết định của Tông môn chứ?”

Hoàn đại trưởng lão rất tức giận.

Đối với việc này, Triệu Đăng Tử không có hé răng, ông ta không thể đem việc

này kéo lên thành mức độ chống đối quyết định của Tông môn, lại càng không

thể nói là mình cũng từng lật lọng cho phép Tần Phó Quân có thể ám tra.

Lúc này Tần Phó Quân cũng nhận thấy được mình đã bị cuốn vào chuyện không

nên dính vào, Đại Nghiệp ty chen vào, bảo nàng giám thị mọi hành động của

đám người Dữu Khánh, nếu nàng không nhận ra được không ổn đó chính là đầu

óc có vấn đề.

Nhất là khi phát hiện thấy các đệ tử Côn Linh sơn ở xung quanh đều đổi thành

các gương mặt xa lạ, còn không hề kính trọng bối phận của mình, nàng ta liền

âm thầm cảm thấy một cơn mưa bão sắp tới.

Những ngày kế tiếp, từng ngày trôi qua, ban ngày, Tần Phó Quân dẫn khách du

sơn ngoạn thủy, và vừa đến đêm tối những người khách này rất kỳ lạ, còn sớm

đã đóng cửa chìm đắm trong bóng tối, nói là tu luyện hàng ngày.

Hướng Chân có phần không hiểu, gã ta sống chung với Dữu Khánh cũng đã có

một khoảng thời gian rồi, tại sao lúc trước lại không biết vị Trương huynh này

có thói quen sinh hoạt như vậy?

Gã ta cố gắng gõ cửa, muốn tìm Dữu Khánh để nói chuyện, nhưng bị Dữu

Khánh từ chối.

Dữu Khánh làm sao có thể không biết đối phương muốn làm gì, tên đó đã nói

không biết bao nhiêu lần rồi, chính là muốn đánh một trận với hắn, muốn lĩnh

giáo kiếm ý của hắn.

Về sau, quá bực mình, Dữu Khánh cảnh cáo gã ta không được đến gõ cửa nữa,

nói là sợ gã ta làm ảnh hưởng đến việc tu luyện dễ bị tẩu hỏa nhập ma.

Điều này quả thực là điều tối kỵ trong tu hành, từ đó, Hướng Chân không còn

mặt dày tới quấy rối vào buổi tối nữa, cũng dần dần điều chỉnh thành thói quen

đến tối sẽ đi tu luyện.

Và cũng từ việc này, Dữu Khánh hạ quyết tâm, kiên quyết không thể để cho

Hướng Chân biết rõ thân phận của mình, kết thúc chuyện nơi đây hắn sẽ cắt

đuôi cái tên quấn dai như đỉa này, đời này sẽ không gặp lại nữa, quá phiền phức.

Đừng nói tới người khác, Bách Lý Tâm cũng rất bối rối, nàng ta và sư huynh đệ

ba người ở chung lâu hơn, biết rõ ba người chưa bao giờ có loại thói quen tu

luyện vào đêm tối như thế này.

Lần này, đích thân Dữu Khánh ngay mặt nói với nàng ta, đừng có hỏi nhiều, cứ

làm theo là được.

Bách Lý Tâm mơ hồ cảm thấy ở trong này có vấn đề gì đó, nhưng không biết là

vấn đề gì, nàng ta chỉ có thể nghe theo.

Ánh trăng thay đổi từng ngày trên bầu trời đêm, tròn tròn khuyết khuyết.

Dừng chân tại đây gần mười ngày, cuối cùng vào một đêm tối trời phủ đầy

sương mù.

Ở tại trong khung cửa sổ mở hé một nửa, sau khi dùng Quan Tự quyết quan sát

một lúc lâu, Dữu Khánh nhẹ nhàng chậm rãi đóng cửa sổ lại, khe khẽ mở cửa

phòng, đánh thức ba người Nam Trúc trong phòng khác dậy.

Vừa nhìn thấy bộ dáng rón ra rón rén lén lén lút lút của ba người này, Bách Lý

Tâm nhịn không được hỏi: “Làm gì vậy?”

Dữu Khánh không trả lời, nhỏ giọng nhắc nhở, “Trong vườn bên ngoài nhìn như

yên tĩnh, kì thực rải rác không ít tai mắt theo dõi. Nhớ kỹ, một chút nữa đi theo

sát chúng ta, nghìn vạn lần đừng có chạy loạn.”

Nam Trúc gật đầu, nói càng cường điệu hơn, “Không sai, phải theo sát ta, đừng

có sai bước nào.”

Bách Lý Tâm gật đầu với vẻ kinh nghi bất định, thấy bọn họ đều mang theo đồ

nghề, nàng ta cũng nhanh chóng lấy cung tiễn cõng lên lưng.

Dữu Khánh dẫn đầu, hắn chọn căn phòng của Nam Trúc, hơi ké mở cửa sổ ra

quan sát một lúc, sau đó mới mở cửa sổ ra nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.

Ba người còn lại lần lượt từng người một, Mục Ngạo Thiết đi cuối cùng thuận

tay đóng cửa sổ lại.

Mấy người một đường lén lút đi đến dưới chân tường khu vườn, tựa ở chân

tường nằm im chờ đợi.

Nhấc tay ra hiệu cho mọi người giữa im lặng, Dữu Khánh lợi dụng Quan Tự

quyết quan sát tỉ mỉ, sau khi đã thực sự xác nhận tình hình, hắn lại làm động tác

ra hiệu, rồi leo tường ra ngoài trước tiên, những người khác lập tức đuổi theo,

rất nhanh chóng trốn vào trong núi rừng bên ngoài.

Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng đi đi dừng dừng, rẽ trái quẹo phải, Mục Ngạo

Thiết đã quen với việc này.

Bách Lý Tâm thì mặt đầy nghi hoặc, nhận ra được đây là đang định làm chuyện

gì đó trong Côn Linh sơn, nhưng nơi này chính là khu vực trung tâm của Tông

môn Côn Linh sơn a, canh phòng nghiêm ngặt, cứ chạy loạn như vậy không

phải là muốn chết sao?

Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ của mấy tên này, thì dường như đã có nắm rõ, chẳng lẽ

là có được bản đồ hay biết trước tình hình các trạm kiểm soát rồi hay sao?

Cánh tay nàng ta cũng đã rơi vào trên tay Nam Trúc, đã bị Nam Trúc ôm lấy.

Mặc dù cảm thấy không được tự nhiên vì bị ôm, nhưng lúc này trong lòng nơm

nớp lo sợ, nàng ta cũng không dám tự chủ, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Nam

Trúc.

Sau khi mấy người rời khỏi khu vườn không bao lâu, có hai bóng người nhảy

tới, nhanh chóng tìm đến vị trí mấy người Dữu Khánh lẻn vào rừng núi.

Hai người ngồi xổm xuống đất tìm tòi một hồi, một người đưa tay móc lên một

sợi chỉ ẩn giấu trên mặt đất tại bên ngoài vườn, một người khác cầm lấy một

đoạn que khô đã được làm dấu hiệu đổ trên mặt đất.

Đoạn que khô này vốn là để chống đỡ, kéo căng sợi chỉ, bây giờ que khô bị đổ,

sợi chỉ kéo căng cũng buông lõng ra, làm ảnh hưởng đến một nơi khác, vì vậy

thu hút hai người đến đây.

Theo vĩ trí đối diện, một người chạy tới kiểm tra dưới chân tường vây, sau đó

nhanh chóng quay lại, nói khẽ với đồng bạn: “Là người, dưới tường có dấu

chân, dường như có người từ trong này đi ra.”

Đồng bạn sửng sốt, “Xung quanh đều có người của chúng ta thay phiên nhau

nhìn chằm chằm, có người đi ra tại sao sẽ không nhìn thấy chứ?”

Người trước nhìn xung quanh một vòng, sau đó chỉ vào một cây đại thụ, “Hẳn

là do cây kia và địa thế vừa vặn ngăn cản tầm mắt chúng ta.”

Đồng bạn kinh ngạc, “Lam sao có thể, như thế nào lại vừa vặn chọn được góc

độ tốt như vậy?”

Người trước: “Thứ này vừa mới bị đổ, người vừa mới đi, còn có thể truy tung

được.”

Đã có quyết định, hai người nhanh chóng luồn vào trong rừng núi để tìm

kiếm…

Ở chỗ sâu trong khu nhà khách trang nhã, hai bóng người một trước một sau rất

nhanh đi tới chiếc đèn lồng treo dưới mái hiên một căn nhà, chính là tùy tùng

tâm phúc của Hướng Lan Huyên và người phụ trách giám thị nhóm người Dữu

Khánh.

Tùy tùng cất tiếng gọi vào trong phòng tối, “Đại hành tẩu.”

Tìm đến vào thời điểm này, tự nhiên là có việc gấp, cửa rất nhanh liền được mở

ra, Hướng Lan Huyên trong bộ thường phục rộng rãi xuất hiện tại cửa vào, có

vẻ biếng nhác, hỏi: “Sao rồi?”

Tùy tùng đáp: “Người của chúng ta tại phía bên ‘Trương Chi Thần’ hoài nghi

hắn đã rời khỏi nơi ở, không còn ở đó nữa, cho nên đến đây xin chỉ thị có vào

lục soát để xác nhận hay không.”

Ngay tại trước mặt người khác, gã cũng không có tùy tiện bộc lộ thân phận của

Dữu Khánh.

Vừa nghe nói là việc này, vốn đang nhập nhèm ngái ngủ, Hướng Lan Huyên lập

tức tỉnh táo, ánh mắt lấp lóe lạnh lùng, “Như thế nào gọi là nghi ngờ đã rời

khỏi, nhiều người như vậy nhìn chăm chú một khu nhà, ngươi không phải nói

cho dù một con ruồi bay ra bay vào cũng trốn không thoát con mắt của các

ngươi sao?”

Tùy tùng lúng túng đáp: “Không biết tại sao lại để cho người ta đi vào góc chết,

cũng may đã biết tên đó rất láu cá, để đề phòng vạn nhất còn dùng biện pháp thô

sơ bố trí một bẫy báo động ở bên ngoài, nếu không, ngay cả việc có người ra

vào chúng ta có khả năng cũng không phát hiện được. Bây giờ chúng ta vẫn

chưa thể xác định có phải là ‘Trương Chi Thần’ đã rời đi hay không, nhưng có

thể xác định quả thực có người ra vào khu nhà đó.”

Hướng Lan Huyên: “Đã bố trí bẫy báo động, ngay khi bẫy bị kích phát, các

ngươi không có lập tức đuổi theo sao?”

Đây mới là điểm then chốt, bọn họ nhìn chăm chú vào đám người Dữu Khánh

không phải vì muốn ngăn cản bọn hắn rời đi, mà vì muốn biết đám người Dữu

Khánh đi làm gì.

Người phụ trách giám thị chột dạ đáp: “Đại hành tẩu, người của chúng ta đã lập

tức truy tung đuổi theo, nhưng rất kỳ quái chính là, không chỉ người truy tìm

không phát hiện được tung tích, ngay cả những tai mắt ẩn giấu rải rác tại trong

vùng núi đó cũng không nhìn thấy bất kỳ người nào rời đi, cho nên chúng ta

cũng không dám xác định chắc chắn có người rời khỏi nơi đó, có lẽ là thật sự có

người tiến vào.”

“Có người tiến vào?” Hướng Lan Huyên cất tiếng cười nhạt, trực tiếp sải bước

xông ra, đưa tay đẩy hai người ra, đi về phía đình viện, “Chính là bởi vì tên đó

có năng lực lượn tới lượn lui ngay dưới mí mắt mọi người, cho nên mới bảo các

ngươi giám thị nghiêm ngặt, bây giờ bẫy báo động đã bị kích phát, các ngươi

vậy mà còn có thể nghi ngờ có người ngoài tiến vào, đầu óc suy nghĩ gì vậy

chứ?”

Nàng ta vừa nói ra lời này, tùy tùng và người phụ trách giám thị lập tức tỉnh

ngộ, rất có khả năng mục tiêu đã rời đi.

Hướng Lan Huyên nhìn nhìn xung quanh, nhìn thấy sương mù mông lung dưới

ánh trăng quanh quẩn núi rừng, tức thì lại cất tiếng cười nhạt, “Sương mù nổi

lên rồi, thảo nào chọn lúc này.”

Tùy tùng theo tới hỏi: “Đại hành tẩu, phải làm gì bây giờ?”

“Làm gì bây giờ? Người ta chuồn êm ngay dưới mí mắt ngươi, ngươi cũng nhìn

không thấy, ngươi còn trông chờ có thể truy tung được hắn sao?” Hướng Lan

Huyên dứt lời liền vung tay áo, người bay lên trời, giống như tiên tử dưới màn

đêm, bồng bềnh lướt đi xa.

Tùy tùng lắc mình nhảy lên nóc nhà nhìn theo, phát hiện thấy phương hướng

Đại hành tẩu rời đi chính là nơi ở của mục tiêu, gã lập tức phi thân đuổi theo.

Từ trên trời giáng xuống, Hướng Lan Huyên trực tiếp hạ xuống trong khu nhà

đám người Dữu Khánh ở, người giống như gió nhẹ lướt qua từng căn nhà, nhìn

thấy phòng ở liền vung tay áo, kình phong trực tiếp hất tung cửa sổ ra, trong

viện vang lên từng tiếng va đập ồn ào.

“Ai?”

Tần Phó Quân cất tiếng quát to, người từ bên trong phòng bay ra, Hướng Chân

cũng bị kinh động chạy ra ngoài.

Nhìn thấy Hướng Lan Huyên đứng sừng sững trên ngọn cây quan sát xung

quanh, Tần Phó Quân trong lòng căng thẳng, không biết vị này chạy tới đây làm

mưa làm gió trong đêm như vậy là có ý gì.

“Chỉ có hai người các ngươi, những kẻ khác đều ngủ chết rồi hay sao?” Hướng

Lan Huyên giọng điệu lạnh lùng, trịnh thượng từ trên cao nhìn xuống, dáng vẻ

này mới chân chính là khí thế của Đại hành tẩu Đại Nghiệp ty, “Còn ngây ra đó

làm gì? Không nhanh đi tìm đi!”

Tùy tùng đuổi theo chạy tới sau đó, nghe tiếng thì lập tức bay đến các căn lầu.

Lúc này Tần Phó Quân mới nhận ra được chút gì, nàng ta cũng nhanh chóng

lướt đến nơi ở của đám người Dữu Khánh.

Chỉ có mình Hướng Chân là hết nhìn đông tới nhìn tây, không hiểu có chuyện gì

xảy ra.

Kết quả rất rõ ràng, người đã đi - nhà đã trống, trong mấy căn tiểu lầu khác đều

không thấy một bóng người nào cả.

Sau khi tùy tùng trở lại, gã bẩm báo với người trên ngọn cây: “Đại hành tẩu, quả

nhiên người đã đi rồi.”

“Đã đi rồi, có thể đi đâu chứ?” Đứng trên ngọn cây, tay áo tung bay theo gió,

Hướng Lan Huyên cau mày lẩm bẩm tự hỏi, chợt nàng ta quay đầu lại, đôi mắt

sáng lấp lóe nhìn về phía Linh cốc, thân hình thoáng cái đã bay lên không lướt

đi.

Tùy tùng dõi mắt nhìn theo phía xa, nhìn thấy bóng người dưới ánh trăng bay

qua núi cao, lần này là thật sự không biết Đại hành tẩu muốn đi đâu, cũng

không tiện tiếp tục đuổi theo.

Gã dứt khoát ở lại đây chờ đợi, vạn nhất đám người Dữu Khánh quay trở về, gã

cũng đúng lúc nắm bắt được tình hình.

Tần Phó Quân lại đột nhiên lắc mình lướt đi.

Nàng ta cũng đang suy nghĩ xem vì sao đột nhiên không còn nhìn thấy đám

người Dữu Khánh nữa, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cảm thấy vị

Hướng Đại hành tẩu kia khẳng định biết được chút gì đó, vì vậy nàng ta cũng

phi thân rời đi, nhanh chóng truy đuổi theo về phương hướng đó.

Hướng Chân trầm mặc một hồi, cũng lắc mình đuổi theo.