Bán Tiên

Chương 721: Tụ tập lại




Sau khi yến tiệc kết thúc, theo kế hoạch đã định sẵn, một đám thí sinh dự thi

được đệ tử Côn Linh sơn dẫn đến Linh cốc.

Nhan Dược và Lộc Ấu Minh, những người quản lý Linh cốc đã chờ đợi sẵn tại

lối vào.

Nhan Dược vẫn bộ dáng cũ, sau khi phụ trách đăng ký cho toàn bộ người, liền

biến mất không còn thấy nữa.

Lộc Ấu Minh phụ trách tiếp đãi khách, dẫn mọi người dạo đêm Linh cốc, trực

tiếp chăm sóc khách thì không cần tới y, sẽ do những đệ tử Côn Linh sơn bồi

tiếp khách trong bàn tiệc lúc trước phụ trách.

Những đệ tử Côn Linh sơn cùng đi này đã được căn dặn sẵn trong sáng sớm

hôm nay, sau khi tiến vào Linh cốc, việc quan trọng nhất chính là theo dõi sát

sao các thí sinh dự thi, không thể để cho bất kỳ một thí sinh nào biến mất khỏi

tầm mắt bọn họ, cứ ba người phụ trách năm vị khách.

Tần Phó Quân tự nhiên biết rõ, nói là cùng đi tiếp đãi, thực sự là giám thị, bởi

vậy nàng ta đương nhiên sẽ đi theo bên cạnh Dữu Khánh, thỉnh thoảng mở lời

giới thiệu.

Dữu Khánh mở miệng qua loa ứng đối, chủ yếu là không biết nên nói cái gì, hắn

không phải lần đầu tiên tới Linh cốc, những gì của Linh cốc có thể để cho người

ngoài nhìn xem, hắn gần như đã xem hết, những gì có thể nghe được cũng đã

nghe qua rồi.

Những người mới tới lần đầu đều cất tiếng cảm thán, liên tục khen ngợi các loại

kỳ hoa dị thảo, các loại Linh thực trong Linh cốc, có thể nói đã được mở rộng

tầm mắt, cho dù Quỳ Quỳ vốn ở trong sơn dã đã quen cũng cảm thấy được mở

mang kiến thức rất nhiều, cảm thán không hổ là đại phái Linh thực đệ nhất thiên

hạ.

Đứng trên đỉnh núi, Hướng Lan Huyên đứng song song với Hoàn Đại trưởng

lão Hoàn Ngọc Sơn, người có phong thái như một lão thần tiên, nhìn bao quát

toàn bộ Linh cốc đèn đuốc sáng ngời.

Hướng Lan Huyên nhìn chằm chằm vào động tĩnh trong cốc.

Khóe mắt Hoàn Đại trưởng lão thì âm thầm quan sát Hướng Lan Huyên. Lão ta

âm thầm cảnh giác với việc vị Đại hành tẩu này nhiều lần biểu hiện có hứng thú

với Linh cốc, thực sự nàng ta đến thăm Linh cốc hơi bị nhiều.

Các nhân vật cấp cao của Côn Linh sơn với lão ta làm đại diện cũng cảm thấy

có tật giật mình, vừa nghe nói vị Đại hành tẩu này tới Linh cốc, lão ta lập tức

đích thân tới tháp tùng.

Khi đám người đi du lãm sắp đến phần cuối Linh cốc, Dữu Khánh nhận thấy

nơi đây đã có một chút thay đổi, xuất hiện thêm một gốc cây, một cây trụi lủi

không có lá.

Lộc Ấu Minh dẫn mọi người đến dưới cây này, chỉ vào cây rồi nói với mọi

người, “Mọi người có thể đưa tay kiểm tra xem cây này có phải đã chết héo rồi

hay không.”

Vừa nghe được lời này, mọi người đại khái đã hiểu là định làm gì, dồn dập tiến

đến đưa tay kiểm tra, Dữu Khánh cũng thuận tay bẻ một đoạn cành cây cầm

trong tay để kiểm tra, phát hiện thấy quả thực đã khô rồi.

Còn có người đưa bàn tay ra ấn lên trên thân cây, sau khi thi pháp kiểm tra thì

gật đầu nói với mọi người, “Là cây khô.”

Đợi cho mọi người xác định xong, Lộc Ấu Minh ra hiệu cho mọi người lui ra

phía sau một chút.

Mọi người đều biết đang chuẩn bị làm trò gì, dồn dập lui ra sau một chút, tất cả

đều mở to mắt chờ xem, kể cả Dữu Khánh ở trong đó.

Lộc Ấu Minh gật đầu với bên cạnh, đệ tử Côn Linh sơn ở bên đó thắp sáng lên

một ngọn đèn lồng đỏ trong tay, dùng đèn làm tín hiệu vạch ra một cái vòng

tròn về một phương hướng nào đó.

Mọi người đang chăm chú quan sát về phía được phát tín hiệu, đột nhiên trong

không khí truyền đến tiếng ù ù, trong sâu xa dường như có thứ gì đó đang dâng

trào, âm thanh chấn động ầm ầm khiến người ta đau nhức màng tai, mọi người

nhanh chóng thi pháp chống đỡ.

Tần Phó Quân lập tức cất tiếng nhắc nhở bên tai Dữu Khánh, “Là đại trận của

Linh cốc gia tăng vận chuyển.”

Chỉ chốc lát sau, cảm giác khiến người không thoải mái đó biến mất, trên không

trung dường như xuất hiện gợn sóng sương mù mờ ảo, làm cho ánh trăng trở

nên có chút mông lung, từng cơn gió nhẹ lướt qua sơn cốc.

Trừ điều này ra, mọi người dường như cũng không cảm nhận được có điều gì

khác khác, cây khô đó vẫn lặng im tại chỗ, đợi một hồi sau cũng không thấy có

bất kỳ phản ứng gì.

Rồi bỗng nhiên, có người chỉ về phía mặt đất dẫn đến phần cuối Linh cốc, hô

lên, “Nhìn kìa, nở hoa rồi, nở hoa rồi.”

Ánh mắt mọi người đổ dồn nhìn đến, nhìn thấy trên mặt đất hình như có thứ gì

đó đang nhấp nhô phập phồng, nhìn kỹ, đó là những cây phong lan đang nở hoa

với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Những cây phong lan nhỏ bé đang lớn lên với tốc độ mắt thường có thể nhận

biết, khi đã lớn lên, chúng lại mọc ra nhánh hoa, sau đó nở ra với tốc độ mắt

thường có thể nhận thấy.

Không quá lâu sau, dưới ánh trăng, mặt đất phía trước đã tràn ngập một vùng

biển hoa, đủ loại hoa lan nhẹ nhàng chập chờn theo gió, hương thơm thoang

thoảng làm cho tinh thần mọi người nhẹ nhàng thoải mái, cùng với ánh trăng êm

dịu nhu hòa, bầu không khí trong Linh cốc đột nhiên trở nên rất lãng mạn.

Đám người dồn dập đi đến biển hoa, có người cúi người sờ vào chúng để xác

định xem là thật hay giả, có người ngắt lấy một đóa hoa, ngửi nhẹ, ngay cả là

Hướng Chân cũng không ngoại lệ.

Tần Phó Quân quay đầu lại nhìn nam nhân bên người, nàng ta có chút kinh

ngạc, người khác đều đi xem, chỉ có vị Thám Hoa lang này là không đi xem hoa

mà nhìn chằm chằm vào không trung, trăng cũng không ở phía đó, không biết

hắn đang nhìn cái gì.

Nàng ta phát hiện thấy loại nam nhân này quả nhiên rất khác biệt.

Đang đứng trên đỉnh núi quan sát cẩn thận, Hướng Lan Huyên cũng chú ý tới

tình hình này, đôi mắt hơi nhíu lại, dùng pháp nhãn theo dõi phản ứng khác

thường của Dữu Khánh.

Trong đám du khách dạo chơi trong biển phong lan có người muốn đi về phía

khe núi, muốn nhìn xem phần cuối cùng đó có cái gì, nhưng lập tức bị đệ tử

Côn Linh sơn trông chừng gần bên khe núi ngăn cản lại, nói rằng nơi đó có Linh

thú trấn thủ, nói rằng nơi đó không phải là nơi để dạo chơi.

“Nhìn kìa, trên cây.”

Có người tinh mắt bỗng cất tiếng hô lên, mọi người dồn dập quay đầu lại.

Còn đứng tại bên cạnh cây, Dữu Khánh quay đầu nhìn, lập tức nhận thấy khác

thường, nhìn thấy trên các cành cây khô đang lặng lẽ trồi lên những chồi non,

chồi non cũng đang chậm rãi phát triển với tốc độ có thể thấy được, từ từ xòe ra

những phiến lá nho nhỏ, từng chút từng chút mở rộng ra.

Mọi người lại đổ dồn về dưới thân cây, nhìn cảnh tượng cây khô trở lại mùa

xuân này.

Cảnh tượng này quả thực đem tới chấn động rất lớn cho du khách, hôm nay mới

biết được đại phái Linh thực đệ nhất thiên hạ danh bất hư truyền, mới biết được

thực lực về phương diện trồng trọt của đại phái Linh thực đệ nhất, mọi người

sôi nổi bàn tán, lời cảm thán liên tục vang lên.

Chúng đệ tử Côn Linh sơn đi theo cảm thấy rất kiêu ngạo.

Sự chú ý của Dữu Khánh không đặt tại những thứ này, hắn thỉnh thoảng nhìn

phía trên khe núi, bởi vì hắn biết được phía trên đó có gì.

Với Quan Tự quyết, hắn nhìn ra được, sau khi thứ được gọi là đại trận của Linh

cốc khởi động, tại vị trí hư không phía trên khe núi, dòng không khí trong sâu

xa tăng nhanh tốc độ lưu chuyển, thổi về phía vùng trống bên này.

Hắn không dám xác định việc phong lan nở rộ và cây khô trở lại mùa xuân này

phải chăng có liên quan với cơn gió thổi ra từ chỗ hư không đó hay không.

Nếu là đúng vậy, chẳng phải là Côn Linh sơn có thể khống chế bí cảnh trên đó

sao?

Trong lúc nhất thời hắn cũng nghĩ không thông, muốn biết rõ đáp án về vấn đề

này e rằng còn phải tìm tới Đằng yêu phía dưới vực sâu mới được.

Không đợi quá lâu, cây khô đó đã trở nên xanh um tươi tốt, lá xanh đầy cành.

Đây có thể xem là màn trình diễn cuối cùng của buổi tiệc chiêu đãi tối nay. Sau

khi thưởng thức cảnh tượng kinh ngạc này, cũng là đến lúc chương trình kết

thúc, dưới sự hướng dẫn của các đệ tử Côn Linh sơn, đám khách mời cùng nhau

rời khỏi Linh cốc.

Không còn đám người lộn xộn phía dưới, Hướng Lan Huyên phi thân rơi xuống

trong cốc, dừng tại bên cạnh cây khô gặp lại mùa xuân kia, xoay chuyển một

vòng, đi tới vị trí đứng lúc trước của Dữu Khánh, cũng ngẩng đầu thử nhìn theo

góc độ của Dữu Khánh, nhưng không có phát hiện được điều gì khác thường,

nàng ta đành phải âm thầm suy tư mà rời đi.

Hoàn Đại trưởng lão một mực đi cùng lẳng lặng nhìn cảnh này.

Sáng ngày hôm sau, Côn Linh sơn không còn giống với những ngày trước nữa,

trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, không còn nhìn thấy khách khứa đi lại khắp nơi,

cũng không còn cảnh quan binh vận chuyển Linh Mễ, những trạm kiểm soát ở

khắp nơi cũng được dỡ bỏ, trở lại cảnh non xanh nước biếc yên tĩnh.

Nói cách khác, đây mới là trạng thái bình thường của Côn Linh sơn.

Dữu Khánh và Hướng Chân tiễn người ra tới cổng, Quỳ Quỳ đã đến lúc rời đi,

hai bên chào tạm biệt nhau.

Trước khi đi, Quỳ Quỳ từ trên eo tháo ra một chiếc răng thú có khắc hoa văn

ném cho Dữu Khánh, chỉ vào răng thú nói: “Sau này nếu tới Đại Hoang

Nguyên, có cơ hội thì tới Quỳ tộc, tộc nhân của ta nhìn thấy chiếc răng này sẽ

dẫn ngươi tới gặp ta.”

Dữu Khánh chắp tay cảm tạ.

Quỳ Quỳ nhìn Hướng Chân, cười hắc hắc, nói: “Đầu gỗ nhà ngươi, không cần

dùng.”

Từ Dĩ phụ trách đưa tiễn, cười hỏi: “Ta thì sao chứ?”

Quỳ Quỳ xùy một tiếng, “Côn Linh sơn ngươi tiền nhiều thế lớn, đi đâu cũng có

thể tìm được nhân thủ, muốn tìm ta không cần có tín vật. Được rồi, đi thôi.” Gã

nhấc tay trực tiếp đẩy Từ Dĩ tiến tới, nói đi liền đi, ngay cả đầu cũng không

quay lại nữa.

Dữu Khánh và Hướng Chân đứng ở bên mép núi nhìn theo, nhìn thấy hai người

dần dần xuống núi đi xa, tại trên đường núi đụng tới mấy người, bọn họ đi vượt

qua.

Vừa nhìn mấy người đó, Dữu Khánh liền biết là ai, Tần Phó Quân dẫn ba người

Nam Trúc tới rồi.

Đợi một hồi, ba người Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm cõng hồ lô,

bao quần áo và cung tiễn đi tới nơi.

Người của mình gặp mặt nhau không có gì phải khách sáo, chỉ có Tần Phó

Quân mỉm cười ra hiệu về phía người được dẫn đến, “Trương huynh, ta không

nuốt lời đúng không?”

Trên tay cô ta cũng xách theo một bọc đồ, xem ra là cũng định ở lại nơi này để

tiếp khách.

Kết quả đúng là như thế.

Nam Trúc cũng lấy cớ đi xem phòng ở, vừa tiến vào trong vườn liền hỏi Dữu

Khánh ở tại nơi nào, sau đó lôi kéo Dữu Khánh vào bên trong nhà, bắt đầu lải

nhải, “Lão Thập Ngũ, ngươi làm gì vậy chứ, đã lấy Đệ nhất thì thôi, đại hội kết

thúc rồi vẫn không rời đi, tại sao còn ở lại đây làm gì chứ?”

Dữu Khánh: “Bên này cứ muốn giữ lại, sau khi suy nghĩ, ta dứt khoát thuận

nước đẩy thuyền luôn. Ngươi nghĩ mà xem, sau khi ra ngoài chúng ta vẫn phải

tìm cách tiến vào, rời khỏi đây rồi còn phải trước tiên liên hệ với Tiền Ngũ

Đồng, nếu không đi quãng đường xa như vậy quá nguy hiểm, lúc trước thiếu

một chút gặp nạn.

Bây giờ đại hội đã kết thúc, lộ tuyến và đồ vật mà Tiền Ngũ Đồng vận chuyển

có thay đổi gì không chúng ta đều không biết được, đường sá di chuyển quá dài

cũng sẽ dễ xảy ra chuyện.

Còn có, nếu đường quá dài, không dễ nắm bắt thời cơ, nói hắn vận chuyển đồ

trong đêm tối sẽ dễ gây nghi ngờ.

Nếu ở tại nơi này, nằm ngay bên cạnh địa điểm mục tiêu, như vậy sẽ giảm bớt

rất nhiều nguy hiểm trong lúc di chuyển.

Hơn nữa, nếu chúng ta cứ một mực bức ép Tiền Ngũ Đồng, sẽ khó biết được

hắn có sinh ra suy nghĩ khác hay không.”

Nam Trúc cau mày suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý, nhưng vẫn lo lắng hỏi:

“Lúc trước, ngươi không phải nói rằng nữ nhân họ Tần kia có khả năng đang

nghi ngờ ngươi sao? Đi theo bên cạnh chúng ta, e rằng không có ý tốt. Nếu như

bị nàng ta nhìn chằm chằm, làm sao hành động được?”

Dữu Khánh: “Cho nên trước tiên cứ lưu lại nhìn xem tình hình rồi tính tiếp. Nếu

thực sự không được, chúng ta lại đi con đường Tiền Ngũ Đồng kia. Ta nói nha,

chưa nói tới họ Tần, Bách Lý Tâm rõ ràng đang nhìn chằm chằm vào chúng ta,

tại sao ngươi lại dẫn nàng ta đến đây chứ. Đại hội đã kết thúc rồi, ngươi không

để cho nàng ta rời đi, còn cho nàng ta đi theo chúng ta làm gì?”

Nam Trúc phì một tiếng, “Ngươi còn dám nói nữa sao, ai bảo ngươi lấy Hạng

nhất? Ai bảo ngươi lưu lại đây? Người ta sợ ngươi mượn danh “Trương Chi

Thần” gây chuyện tại nơi này, cứ muốn đòi đi theo, nhìn chằm chằm không

buông.”

Dữu Khánh lập tức nhìn về phía Mục Ngạo Thiết đứng ở cửa vào trông chừng,

thấy y gật gật đầu, thể hiện quả thực có chuyện như vậy.

Đến lúc này mà vẫn không cắt đuôi được, sắc mặt Dữu Khánh tối sầm xuống.

Nam Trúc vỗ vai hắn, “Tiền thưởng năm trăm triệu đâu chứ, lúc trước ngươi đã

nói sẽ cho hai người chúng ta mỗi người một trăm triệu, đừng có độc chiếm

nha.”

Mục Ngạo Thiết cũng lập tức nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt mong mỏi.

Dữu Khánh giang hai tay, “Hoàn toàn không cho ta.”

Đứng ở cửa vào, Mục Ngạo Thiết lên tiếng: “Đừng có làm cái trò này.”

Nam Trúc cũng sầm mặt lại, “Ta nói nha lão Thập Ngũ, hiện tại lương tâm của

ngươi có phải đã quá đen rồi hay không?”

“Thật sự không có lừa các ngươi, ta bị bọn họ gài rồi…” Dữu Khánh lập tức kể

lại chuyện Triệu Đăng Tử và Lý Trừng Hổ tìm tới cửa cho hai người nghe.

Nghe kể lại toàn bộ quá trình, nhận thấy không giống như là bịa ra, Nam Trúc

chà xát đôi tay như muốn rách cả da, nghiến răng nghiến lợi, “Thoạt nhìn đều là

người bề trên, thực ra, mẹ nó, toàn là đồ khốn kiếp. Chúng ta chết chết sống

sống mới kiếm được chút tiền tiền, bọn họ thì hay, chỉ nhẹ nhàng nói mấy câu

liền lấy sạch. Ta nói nha lão Thập Ngũ, ngươi không phải rất có năng lực sao?

Năm trăm triệu a, khoản tiền này cứ như vậy mất không sao? Ngươi không

muốn xả giận sao?”

Dữu Khánh gật đầu thể hiện tán thành, “Ngươi dạy ta đi, lần này ta nghe lời

ngươi.”

“…” Nam Trúc muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói được nên lời.

“Bách Lý Tâm tới rồi.” Đứng tại cửa vào, Mục Ngạo Thiết cất tiếng nhắc nhở.

Tiếng bước chân đã tới nơi, Bách Lý Tâm đi đến, nhìn nhìn các phòng ở, sau đó

nói: “Vẫn còn phòng, ta vẫn nên ở chung một nơi với các ngươi đi.”

Thể hiện rõ là sẽ tiếp tục nhìn chằm chằm không bỏ.

Dữu Khánh hất đầu ra hiệu cho Nam Trúc đi tiếp chuyện, dù sao tên mập này

thích áp sát bên cạnh người ta.

Quả nhiên, Nam Trúc lập tức sáp lại, khuôn mặt tươi cười hỏi Bách Lý Tâm

muốn ở căn phòng nào, gã sẽ hỗ trợ thu dọn.

Dữu Khánh thì ra hiệu cho Mục Ngạo Thiết rời đi với hắn.

Hai người đi đến một góc vườn yên tĩnh, Dữu Khánh hạ thấp giọng nói: “Đại

hội đã kết thúc rồi vẫn còn không chịu rời đi, nữ nhân này tuyệt đối có vấn đề,

ngươi thấy thế nào?”

Mục Ngạo Thiết: “Bây giờ vứt không được, nàng ta nắm được khuyết điểm của

chúng ta, muốn vứt cũng phải đợi khi rời khỏi Côn Linh sơn rồi tính tiếp.”

Dữu Khánh: “Vậy thì không cần vứt nữa, kéo cô ta cùng vào trong đó luôn đi,

sau khi vào thì đừng cho nàng ta có cơ hội đi ra nữa.”

Hắn hất đầu ra hiệu về phía bên Linh cốc.

Mục Ngạo Thiết hiểu ý, hơi kinh, “E rằng lão Thất sẽ không đồng ý.”

Dữu Khánh: “Đã đến lúc này mà còn tiếp tục dung túng cho lão Thất thì không

thể nào nói nổi, hắn không đồng ý, vậy thì đừng cho hắn biết, ngươi ta phối hợp

là được rồi, quyết định giúp hắn đi, sau này muốn như thế nào cứ bảo hắn tìm

ta.”