Đi hay ở lại đều không thích hợp, chính bản thân Dữu đại chưởng môn cũng
cảm thấy mình đã bị treo lại.
Kể từ thời điểm bỏ quan rời đi kinh thành Cẩm quốc đến bây giờ, cũng chỉ mới
trôi qua mấy năm ngắn ngủi mà thôi, nhưng người thì không còn là người dám
trực tiếp ném mũ quan xuống đất rồi lập tức bỏ chạy như lúc đó nữa.
Triêu Dương đại hội cũng sẽ không bởi vì tâm tình của hắn mà dừng lại, vẫn
tiếp tục diễn ra như thường.
Một ngày này, Quỳ Quỳ bước lên sân khấu làm đài chủ của Hạng 2, vị trí Hạng
3 cũng có người đầu tiên đi lên treo thẻ bài vào đó, vì vậy, ngày hôm nay đánh
nhau rất dữ dội.
Mãi cho đến khi kết thúc ngày thi đấu, Vị trí Hạng nhất không có người nào hỏi
thăm, dường như không người nào quan tâm tới.
Hứng thú của đám người tựa như đều tập trung vào ba thứ hạng đầu, bởi vì vinh
dự được xếp vào ba hạng đầu của Triêu Dương đại hội có sức mê hoặc khá lớn.
Còn từ Hạng 4 đến Hạng thứ 10 thì đến khi tan cuộc cũng không có người nào
treo thẻ bài mình lên, có một số lượng người khá đáng kể thà rằng bỏ phí một
lần được thách đấu cũng muốn tiếp tục im lặng chờ đợi.
Quỳ Quỳ thủ đài thành công, mang theo vết thương trở về.
Dữu Khánh ở nhà chờ đợi, nhìn thấy vậy thì không có quấy rầy gã, lôi kéo Từ
Dĩ đến hỏi thăm một chút tình hình thi đấu.
Những ngày sau đó, gần như mỗi ngày đều như thế, không người nào thách đấu,
Dữu Khánh cũng lười đến sân xem.
Đã có thể đi lại tự nhiên, Hướng Chân ngày nào cũng đến sân xem thi đấu.
Mấy ngày liền không nhìn thấy Dữu Khánh, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lại
xin tới thăm Dữu Khánh lần nữa, khi được biết thân phận đã bộc lộ, hai người
cũng có chút lo sợ bất an.
Đương nhiên, bởi vì có được 10 triệu đó, Nam Trúc cũng có lời khen Thiết Diệu
Thanh còn có chút lương tâm.
Đã có được 10 triệu này, số tiền cần cho phía bên Diệp Điểm Điểm liền được xử
lý, có thể chống chịu thêm một năm nữa rồi.
Nói thật, bây giờ mọi người đều phản đối tiếp tục duy trì nhóm tiên đào thụ đó,
cảm thấy chúng là một cái động không đáy, cực cực khổ khổ kiếm được chút
tiền, toàn bộ đều phải đập vào cho chúng.
Bây giờ đã không thể so với thời điểm vừa mới ra khỏi Tiểu Vân gian, thời gian
đó quả thực là kiếm được một khoản lớn, lớn đến nỗi làm cho mọi người có loại
ảo giác, cảm thấy kiếm tiền rất dễ dàng.
Bây giờ quay đầu nhìn lại, đều đã tỉnh táo rồi, đã bị hiện thực quất cho tỉnh lại.
Vào thời điểm đó, kiếm được khoản tiền dễ dàng và phát tài đều là chuyện cực
kỳ hiếm gặp, còn thực ra cuộc sống hàng ngày kiếm tiền khó khăn, không kiếm
được khoản tiền nào mới thực sự là chuyện bình thường, làm sao có được nhiều
khoản tiền hàng chục, hàng trăm triệu như vậy để cho ngươi kiếm chứ.
Công việc buôn bán để thực sự phát tài là có rất nhiều, ngành nghề kinh doanh
để thực sự kiếm được khoản tiền lớn cũng có rất nhiều, nhưng đã bị người có
năng lực chiếm đoạt từ lâu, căn bản không tới phiên bọn họ dính vào.
Khoản tiền dễ kiếm được cũng không đến phiên bọn hắn.
Cho dù bây giờ bọn hắn có thể kiếm được chút bảo bối gì đó từ trong tiên phủ,
cũng chưa chắc còn dám dễ dàng lấy ra buôn bán, loại cơ hội như buôn bán tiên
đào đó là rất khó có lại.
Nhưng Dữu Khánh khăng khăng không chịu từ bỏ nhóm tiên đào thụ phía bên
Diệp Điểm Điểm, nhất quyết muốn tiếp tục duy trì, hắn nói cái gì mà tiền nhân
trồng cây, hậu nhân hái quả, nói rằng đây là sản nghiệp mà đời này hắn làm
Chưởng môn lập ra cho Tông môn, vân vân.
Đương nhiên, Nam Trúc cũng oán trách Thiết Diệu Thanh mấy câu, nói chút lời
bất mãn, đại loại là cầm tiền đánh đuổi bọn hắn.
Cũng không tiện nói gì nhiều hơn, bởi vì lúc đó là bọn hắn đuổi người ta ra
ngoài.
Mười lăm ngày khiêu chiến thi đấu cứ như vậy từng ngày trôi qua, đánh nhau
cũng càng ngày càng kịch liệt, thi đấu trên sân ầm ầm dữ dội, tiếng reo hò vang
dậy không ngừng, bầu không khí của Triêu Dương đại hội làm cho người ta cảm
nhận được mình đã không uổng công đi chuyến này. Nhưng bản thân là đài chủ
của danh hiệu Hạng nhất, hắn lại dường như chẳng thèm đếm xỉa đến.
Đứng ở trên sân khấu chủ trì chứng kiến những trận thi đấu kịch liệt, Tần Phó
Quân thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía biển tên treo tại danh hiệu Hạng nhất.
Vòng thi đấu khiêu chiến của Triêu Dương đại hội đánh đến kịch liệt như thế,
đài chủ Hạng nhất nhưng chỉ thấy tên mà không thấy bóng, nàng ta không khỏi
âm thầm lẩm bẩm, quả nhiên là người phi thường làm việc phi thường.
Nhớ tới tình hình ngày đó, người kia làm người đầu tiên nhảy lên sân khấu treo
thẻ tên mình lên, bây giờ mới biết được cái gì gọi là ngoài ta không còn ai.
Khi ngày thi đấu cuối cùng đến, Dữu Khánh một mình lăn qua đảo lại trong
vườn đã không còn hi vọng gì vào việc thay đổi kết quả nữa rồi.
Vòng thách đấu đã sắp kết thúc, đến bây giờ vẫn không có người đến thông báo
cho mình biết có người nào thách đấu, chẳng lẽ còn có người đi thách đấu mình
vào thời khắc cuối cùng hay sao?
Quả nhiên, đến khi hoàng hôn, Quỳ Quỳ là người đầu tiên kích động trở về,
xông vào báo cho hắn biết tin tức tốt, nói rằng “Trương Chi Thần” hắn đã lấy
được Hạng nhất.
Đối với kết quả này, cho dù đã nằm trong dự liệu, nhưng Dữu Khánh vẫn không
biết nói gì cho phải, tại vòng thách đấu, mình chỉ đánh một trận liền lấy được
Hạng nhất rồi sao?
Quỳ Quỳ vẻ mặt vẻ vui mừng, đương nhiên đã có thành tựu, tuy rằng đánh
tương đối khổ cực, trước trước sau sau đánh bảy tám trận, thậm chí còn từng ra
sân với vết thương trên người, nhưng cuối cùng đã bảo vệ được Hạng 2 của
mình.
“Ha hả, Hạng nhất và Hạng 2 của Triêu Dương đại hội đều ở trong khu nhà
chúng ta.”
Quỳ Quỳ kích động vô cùng, thỉnh thoảng vỗ vỗ ngực, khi nhìn thấy Hướng
Chân và Từ Dĩ đang chậm rãi trở về đến nơi, gã ta lại áp tới gần Hướng Chân,
than thở, “Với tình trạng bị thương của ngươi, cho dù không lấy được mấy hạng
đầu, nhưng tiến vào tóp mười cũng không phải là vấn đề, vì sao không ra sân
chứ?”
Đối với điểm này, Từ Dĩ cùng đi bên cạnh cũng rất không rõ.
Hướng Chân nhìn về phía Dữu Khánh, nói: “Mục đích ta tham gia Triêu Dương
đại hội, đã tìm được rồi.”
Quỳ Quỳ nghi hoặc hỏi: “Mục đích gì?”
Hướng Chân không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào Dữu Khánh với ánh mắt mong
đợi.
Dữu Khánh không nói nên lời, hắn nhận thấy mình đã đụng phải một tên đầu óc
có bệnh, tên Hướng Chân này nhiều lần bày tỏ muốn được kiến thức kiếm ý của
hắn một lần, nói trắng ra chính là muốn đánh với hắn một trận.
Hắn có kiếm ý quỷ gì chứ, nên nhiều lần thẳng thừng từ chối.
Không nhận được câu trả lời, Quỳ Quỳ xem thường phất tay, cũng lười quan
tâm nữa, bởi vì cảm thấy đầu óc cả hai người này đều không bình thường.
Từ Dĩ ở một bên cười nói: “Chúc mừng nhị vị vinh dự lấy được Hạng nhất và
Hạng 2 của Triêu Dương đại hội. Sáng ngày mai, tại sân thi đấu, đại hội sẽ
chính thức công bố những người giành được danh hiệu tóp mười cho thiên hạ
biết và cũng sẽ trao tặng phần thưởng dành cho các vị. Chư vị nghỉ ngơi sớm
một chút đi, có cần gì cứ việc tìm ta bất cứ lúc nào.”
Ba người gật gật đầu, nói lời cảm tạ.
Tâm trạng Từ Dĩ cũng rất tốt, nhẹ nhàng vui vẻ cất bước rời đi, nhưng gã mới
rời đi không bao lâu, liền đã quay trở lại, còn dẫn theo một đống người tới đây.
Chưởng môn Triệu Đăng Tử của Côn Linh sơn và Lý Trừng Hổ tới đây, còn có
nhân viên liên quan đi theo.
Ba người Dữu Khánh, Quỳ Quỳ và Hướng Chân đang ở trong phòng của mình
đều bị kinh động, định đi ra nhìn xem xảy ra chuyện gì nhưng bị nhân viên
Vương phủ và đệ tử Côn Linh sơn xuất hiện ngăn cản lại, bảo bọn họ tạm thời
đừng rời cửa.
Triệu Đăng Tử và Lý Trừng Hổ đi gặp Hướng Chân đầu tiên.
Không có gì khác, Lý Trừng Hổ nhìn trúng Hướng Chân, thành tâm mời chào.
Đừng thấy Hướng Chân không tiến vào tóp mười, nhưng thực lực chân chính
như thế nào thì trong lòng mọi người đều biết, đây cũng là một trong những lí
do vì sao rất nhiều người có ý đồ mời chào nhân thủ đều tới hiện trường để trực
tiếp xem thi đấu, thứ hạng cũng không thể tuyệt đối chứng minh được vấn đề.
Chỉ cần ngươi có thực lực, mặc dù không có xếp hạng cũng sẽ không bị mai
một.
Nhưng Hướng Chân từ chối rất dứt khoát, nói chuyện cũng tương đối trực tiếp,
ngay cả một chút khoảng trống để kéo lại cũng không có.
Lý Trừng Hổ không khỏi cau mày hỏi: “Ngươi đã tìm được nới đến tốt hơn
sao?”
Hướng Chân: “Ta sẽ không gửi thân tại bất cứ người nào.”
Vừa nghe nói như thế, Lý Trừng Hổ nở nụ cười ý vị sâu xa, “Chí khí rất đáng
khen, bản Vương đã hiểu rồi, vậy thì không quấy rầy nữa. Nhớ kỹ, thành ý của
bản Vương vẫn luôn còn đó, nếu ngày nào đổi ý, bất cứ lúc nào cũng có thể tới
kinh thành Ân quốc tìm bản Vương.”
Hướng Chân chắp tay cảm tạ.
Lý Trừng Hổ xoay người sải bước rời đi.
Triệu Đăng Tử thoáng nhìn sang Hướng Chân một cái, nhịn không được lắc
đầu, nhận thấy có một số thanh niên đúng là ngây thơ, thật sự cho rằng đường
của một người có thể dễ đi như vậy hay sao?
Tuy nhiên cũng không quan trọng, dù sao thì Côn Linh sơn của ông ta cũng
không thu nhận người ngoài.
Hai vị đại lão một trước một sau đi ra khỏi cửa, rồi được Từ Dĩ chỉ dẫn đi đến
nơi ở của Dữu Khánh.
Ráng chiều rực rỡ, cảnh hoàng hôn đẹp tuyệt vời. Dữu Khánh đứng ở trên lầu
tựa người tại lan can, cũng thấy được hai người, nhìn thấy Lý Trừng Hổ đích
thân tới đây, không biết là có ý gì, cho dù trong lòng có phần ngán ngẩm, bởi vì
người ta đã ôm mỹ nhân vào lòng, nhưng hắn vẫn đi xuống lầu nghênh đón.
Thậm chí trong lòng hắn còn có chút chột dạ, sẽ không phải là tới đây vì 10
triệu mà Thiết Diệu Thanh đưa cho đi?
Khi mặt đối mặt với Lý Trừng Hổ, Dữu Khánh có thể cảm nhận được cảm giác
áp bách của loại người lâu dài nắm giữ vị trí cao toát ra từ người ông ta.
Sau vài lời khách sáo với nhau ở dưới lầu, Triệu Đăng Tử ra hiệu cho những hộ
vệ không liên quan ở xung quanh lui ra, ba người khách và chủ cùng nhau bước
vào trong nhà.
Họ không có lên lầu, dừng chân tại trong sảnh đón tại tầng một, Triệu Đăng Tử
vừa mới dừng lại đã nói ra lời kinh người, “Hay cho một Trương Chi Thần a,
bản tọa nên gọi ngươi là A Sĩ Hành, hay nên tiếp tục xưng ngươi là Trương Chi
Thần chứ?”
Lý Trừng Hổ chậm rãi ngồi xuống ở một bên, cười mà không nói, bộ dạng ngồi
xem náo nhiệt.
Dữu Khánh trong lòng rùng mình, thầm sinh cảnh giác, nhìn về phía Lý Trừng
Hổ, “Nếu Vương gia đã nói cho biết hết rồi, vậy thì Triệu chưởng môn muốn
gọi ta như thế nào cũng được.”
Lý Trừng Hổ thấy hắn không chút nào sợ hãi, hơi gật đầu, có phần tán thưởng,
xua tay nói: “Thám Hoa lang không nên hiểu lầm, cho dù ta không nói, phía bên
Hướng Lan Huyên cũng đã nhận ra người rồi.”
Dữu Khánh trong lòng nghi hoặc, vậy vì sao Hướng Lan Huyên không đến tìm
hắn chứ, xem thường sao?
Triệu Đăng Tử: “Thám Hoa lang muốn tới tham gia thi đấu, có thể đường
đường chính chính đến đây a, vì sao phải mạo danh thế thân? Thám Hoa lang có
biết làm như vậy là đã vi phạm quy định của Triêu Dương đại hội, nếu như
truyền ra ngoài, sẽ khiến chúng ta rất khó xử.”
Dữu Khánh lạnh nhạt hỏi: “Triệu chưởng môn định nói là Côn Linh sơn không
biết Long Hành Vân mạo danh thế thân trà trộn tham gia sao?”
Triệu Đăng Tử vuốt râu, ung dung toát ra một câu, “Ngươi cũng đã nhìn thấy
rồi, hắn tới thi đấu nhưng không có giành lấy thứ hạng nào, cũng sẽ không thu
lợi từ trong này.”
Dữu Khánh: “Nếu Triệu chưởng môn đã nói như vậy, ta nói thêm gì nữa có lẽ
đều dư thừa, không biết Vương gia và Triệu chưởng môn muốn như thế nào?”
Triệu Đăng Tử cất bước thả bộ: “Từ lâu đã nghe danh Thám Hoa lang thích làm
việc thiện, Côn Linh sơn cũng không muốn làm khó Thám Hoa lang, chỉ cần
Thám Hoa lang quyên góp phần thưởng năm trăm triệu đó để cứu thế, về sau
cho dù có người nhận ra Thám Hoa lang, Côn Linh sơn tự nhiên cũng có lý do
để giải thích.”
“Quyên góp?” Dữu Khánh đã hiểu rồi, tới đây vì tiền, hắn liền hỏi thẳng vào
mấu chốt: “Quyên cho ai?”
Triệu Đăng Tử thoáng nhìn sang Lý Trừng Hổ, thấy ông ta làm như không quan
tâm đến, “Tự nhiên là quyên cho triều đình đi xử lý.”
Dữu Khánh: “Quyên cho triều đình coi như là cứu thế rồi sao? Theo ta thấy,
cuộc sống người dân rất khó khăn, không bằng trực tiếp phát đến tay bách tính
còn tốt hơn. Năm trăm triệu lượng, mỗi người dân Ân quốc hẳn có thể nhận
được hai lượng? Không biết nhị vị có từng nhìn thấy người nghèo phải sinh
sống như thế nào hay chưa, hai lượng bạc cũng đủ cho người một nhà vượt qua
một năm, năm trăm triệu lượng có thể cứu được rất nhiều người.”
Lý Trừng Hổ đang ra vẻ ở một bên nhìn xem náo nhiệt không muốn nói gì, nghe
vậy thì dường như khó chịu, xoay xoay tư thế dựa vào lưng ghế, chậm rãi hỏi
một câu, “Thám Hoa lang cho rằng phát tiền cho dân chúng chính là tế thế
sao?”
Dữu Khánh: “Ăn no bụng có thể tiếp tục sống là thực tế nhất.”
Lý Trừng Hổ hỏi: “Thám Hoa lang tài hoa văn chương trác tuyệt, chắc hẳn đã
nghe nói tới yêu ăn người, không biết có từng nghe nói tới người ăn người hay
chưa?”
Dữu Khánh cau mày, không hiểu lời này của ông ta có ý gì.
Lý Trừng Hổ hạ mi rũ mắt, dường như tự lẩm bẩm một mình, “Giữa người bình
thường và người tu hành, ai mạnh ai yếu? Có biết kẻ mạnh bắt nạt người yếu,
cường giả chiếm lấy tất cả? Thám Hoa lang cho rằng thiên hạ này của người tu
hành, ý nghĩa tồn tại của Ân quốc và Cẩm quốc là như thế nào? Cuộc sống
người dân mặc dù khó khăn nhưng ít nhất họ còn có thể giống con người, ít nhất
đa số mọi người đều có quyền được sống.
Ngươi thật sự cho rằng người người đều có gia tài bạc triệu chính là cứu người
sao? Ngươi thật sự cho rằng người thường giàu có giống như tu sĩ là chuyện tốt
sao? Đại quân của Ân quốc ta che chở không được tất cả mọi người, có một số
thứ không dễ duy trì, một khi sụp đổ sẽ là một trận thảm họa, còn đáng sợ hơn
cả nghèo khó.
Xem tại giao tình giữa ngươi và ái phi của bản vương, bản vương không muốn
nói thẳng ra rằng năm trăm triệu đó ngươi giữ không được, khoản tiền này nên
sử dụng như thế nào vẫn nên giao cho triều đình xử lý đi.”
Năm trăm triệu a! Dữu Khánh đau lòng vô cùng, trong giọng nói cũng phần tức
giận, “Vậy còn tìm ta thương lượng làm gì?”
Lý Trừng Hổ vốn định là tới thông báo cho ngươi biết một tiếng, nhưng chợt
nhìn thấy phong thái của Thám Hoa lang, lập tức chỉ cười khẽ lắc đầu, đứng
dậy, không nhiều lời nữa, sải bước rời đi.
“Thám Hoa lang, Hạng nhất vẫn là ‘Trương Chi Thần’, không nên lộ ra, như
vậy mọi người đều có thể bớt chút phiền phức.”
Lời nói của Triệu Đăng Tử dừng lại đúng lúc, sau đó cũng xoay người đi theo
Lý Trừng Hổ.
Hai người bọn họ không có hứng thú đối với Quỳ Quỳ, nên lập tức rời khỏi nơi
đây.