Bán Tiên

Chương 718: Đại tài tử truyền kỳ




Bầu trời đầy sao, lầu cao trên đỉnh núi, một ngọn đèn lồng một bàn rượu, thanh

tịnh và tao nhã, Lý Trừng Hổ cùng Triệu Đăng Tử đang ngồi đây, nhấm rượu

ngắm sao.

Khách và chủ hai người vừa mới nâng chén lần nữa thì Tôn Bình bước lên lầu

cao, khom người báo với Lý Trừng Hổ: “Vương gia, Vương phi nói đêm đã

khuya, sẽ không quấy rầy niềm vui thú của Vương gia và Triệu chưởng môn

nữa, trở về nghỉ ngơi trước rồi.”

Lúc trước, Thiết Diệu Thanh chính là rời bàn tiệc này để đến chỗ Dữu Khánh.

Một bàn rượu này cũng chính là vì để sắp xếp cho chuyện đó, Lý Trừng Hổ

nhân lúc nhâm nhi thưởng thức rượu thì thuận miệng đề cập tới, Triệu Đăng Tử

lập tức sắp xếp Triển Vân Khí thực hiện.

Từ đầu tới cuối, phía bên Côn Linh sơn biết được Thiết Diệu Thanh đi gặp riêng

một người nam nhân trong đêm tối, thì chỉ có hai người Triệu Đăng Tử và Triển

Vân Khí.

Lý Trừng Hổ nghe vậy thì gật đầu, “Nơi đây không còn chuyện của ngươi,

ngươi đi hầu hạ Vương phi đi.”

“Vâng.” Tôn Bình đáp lời, rồi quay sang hơi khom người chào Triệu Đăng Tử,

sau đó mới xoay người rời đi.

Kỳ thực trong lòng Triệu Đăng Tử vẫn luôn luôn rục rịch không ngừng, sau khi

nâng thêm một chén với Lý Trừng Hổ, cuối cùng nhịn không được mở lời hỏi,

“Vương gia, ‘Trương Chi Thần’ kia thực sự chỉ là một đệ tử Long Quang tông

bình thường sao?”

Lý Trừng Hổ nở nụ cười, “Hắn có lai lịch gì, chẳng lẽ còn có thể giấu giếm

được tai mắt của Triệu chưởng môn hay sao?”

Triệu Đăng Tử lắc đầu, “Quả thực không biết rõ.”

Lý Trừng Hổ a một tiếng, hỏi: “Nghe giọng điệu của Triệu chưởng môn, dường

như đã sớm nhận thấy lai lịch của hắn có vấn đề. Côn Linh sơn tổ chức đại hội,

phát hiện thấy người tham dự có lai lịch khác thường, chẳng lẽ không thực hiện

điều tra kỹ càng hơn sao?”

“Vốn là định truy xét kỹ càng hơn…” Nói đến đây, Triệu Đăng Tử hơi chút do

dự, nhưng cuối cùng vẫn thẳng thắn nói ra, “Nhưng phát hiện thấy Hướng đại

hành tẩu đang quan tâm tới người này, không biết có liên quan gì tới Đại

Nghiệp ty hay không, Côn Linh sơn không tiện điều tra quá nhiều, liền đề xem

cuối cùng Hướng đại hành tẩu nói như thế nào.”

Lý Trừng Hổ vừa nghe nói vậy, không khỏi bật cười thành tiếng, “Hướng đại

hành tẩu sở dĩ bị đánh, hẳn chính là vì vô cùng quan tâm tới người này. Theo lý

thuyết, Triệu chưởng môn hẳn cũng ngưỡng mộ đại danh ‘Trương Chi Thần’

này từ lâu mới phải.”

Triệu Đăng Tử nghe vậy thì kinh ngạc, “Trong đám người hậu bối trẻ tuổi, có

thể để cho lão phu ngưỡng mộ đại danh đã lâu e rằng không có nhiều, còn thỉnh

Vương gia nói rõ.”

Lý Trừng Hổ cũng không giấu giếm lão ta, nhắc nhở một câu, “Khôi thủ bốn

khoa, Thám Hoa Bảng Vàng.”

“Ách…” Triệu Đăng Tử sửng sốt, ánh mắt lấp lóe một hồi mới xác định, kinh

ngạc hỏi: “Chẳng lẽ là vị Thám Hoa lang tìm được Tiểu Vân gian kia sao?”

Lý Trừng Hổ cười mà không đáp, nâng chén mời.

Triệu Đăng Tử nhanh chóng nâng chén phụng bồi, sau khi uống xong một chén,

lại chủ động rót rượu giúp quý khách, trong miệng cảm thán vô cùng, “Vậy mà

lại là hắn, không nghĩ tới vị Thám Hoa lang này đã có được thực lực tranh đoạt

Hạng nhất của Triêu Dương đại hội rồi. Xem ra thiên phú của tài tử đệ nhất

thiên hạ quả nhiên phi thường.”

Hiện tại, lão ta cuối cùng đã biết rõ Long Hành Vân cùng Dữu Khánh lôi lôi kéo

kéo một chỗ là chuyện gì xảy ra, thì ra là một đôi oan gia, cuối cùng cũng biết

rõ vì sao đường đường là Vương phi sẽ đi gặp một người nam nhân trong đêm

tối, thì ra là bạn cũ.

Đối với những lời đồn về vị Vương phi kia và Thám Hoa lang, lão ta cũng có

nghe được, tự nhiên cũng kinh ngạc với sự sắp xếp của Lý Trừng Hổ đêm nay.

Chỉ là lão ta không thể hỏi thẳng về vấn đề mà mình không hiểu được này, chỉ

có thể hỏi vấn đề có thể hỏi, “Vương gia, việc này rất kỳ lạ, tại sao Long Quang

tông sẽ giúp hắn trà trộn vào Triêu Dương đại hội chứ?”

Lý Trừng Hổ cười ha hả: “Không có bao nhiêu người có thể khiến cho Long

Quang tông cho mặt mũi như vậy, nếu như không phải gặp trường hợp không

thể không cho mặt mũi thì sẽ không làm ra việc này. Với xuất thân của vị Thám

Hoa lang đó, có lẽ không tránh khỏi có quan hệ với người nào đó phía bên Cẩm

quốc.”

Triệu Đăng Tử tức thì có vẻ cau mày suy tư, sau đó như bừng tỉnh hiểu ra,

dường như đã tìm được đáp án, liền chủ động nâng chén cảm tạ nhắc nhở,

“Kính Vương gia.”

Lý Trừng Hổ nhấc chén đối ẩm cùng lão ta.

Triệu Đăng Tử lần nữa rót rượu, rồi bất mãn nói: “Long Quang tông thực quá

đáng đi, đã biết rõ đây là thịnh hội do Côn Linh sơn ta tổ chức, vậy mà còn âm

thầm quấy rối, ngay cả một câu bắt chuyện cũng không có.”

Lý Trừng Hổ: “Đệ tử Long Quang tông rải khắp Ân quốc và Cẩm quốc, cũng có

người cống hiến dưới trướng bản Vương, cũng không gây ra chuyện gì, không

bằng bỏ qua đi, xem như là cho bản Vương chút mặt mũi.”

Triệu Đăng Tử: “Nếu Vương gia đã nói như vậy, tất nhiên là tuân mệnh. Chỉ là,

Thám Hoa lang kia thì thế nào? Thấy hắn có khả năng lấy Hạng nhất.”

Lý Trừng Hổ: “Hắn lấy Hạng nhất không tốt sao? Nếu Vương phi đã đến đó,

hắn tự nhiên biết rõ mình đã bộc lộ thân phận.

Triệu chưởng môn, giữa ngươi và ta tuy có quan hệ cá nhân, nhưng không thể

lầm lỡ việc công, tài nguyên tu luyện cho tu sĩ trong quân là không thể thiếu,

chút sưu cao thuế nặng từ trên người phàm phu tục tử là không đủ để nhét kẽ

răng.

Trong tay bản Vương luôn luôn rất eo hẹp, vẫn là câu nói kia, lần này nếu đã

điều đại quân tới đây, là tới làm việc, không thể tay không trở về, là phải kéo

một đống lương đi, giá trị không thể ít hơn bảy trăm triệu Linh Mễ! Bằng

không, một khi đại quân bảo vệ xung quanh xảy ra binh biến, bản Vương cũng

không dám đảm bảo bọn họ sẽ làm ra chuyện gì.”

Triệu Đăng Tử trầm mặc, đây là một thỏa thuận đã thống nhất từ trước, sau khi

Chung Nhược Thần lấy được Hạng nhất, phần thưởng năm trăm triệu trực tiếp

thuộc về triều đình Ân quốc để làm quân lương, sau đó Côn Linh sơn tiếp tục bổ

sung thêm hai trăm triệu để đổi lấy quý khách tới cổ vũ.

Và để giảm thiểu tổn thất, về sau Côn Linh sơn lại đề xuất trực tiếp cung cấp số

lượng Linh Mễ tương ứng cho triều đình theo giá thị trường.

Đương nhiên, tiền đề là năm trăm triệu đó không bị người nào khác ngoài

Chung Nhược Thần cầm đi, mà ẩn ý trong lời Lý Trừng Hổ nói bây giờ đã có

chút biến đổi rồi, muốn đẩy toàn bộ rủi ro lên trên đầu Côn Linh sơn.

Triệu chưởng môn đã không dễ dàng đồng ý, cũng không tiện trực tiếp từ chối.

Không sai, tổn thất năm trăm triệu, Côn Linh sơn có thể gánh chịu được, nhưng

năm trăm triệu cũng không phải là số lượng nhỏ để nói ném là có thể tiện tay

ném đi, người ngoài chỉ biết đại phái Linh thực đệ nhất thiên hạ có tiền, nhưng

không để ý tới đại phái Linh thực đệ nhất thiên hạ này chi tiêu lớn cỡ nào.

Vì vậy, một bữa tiệc nhấm rượu ngắm sao tao nhã cứ như vậy kết thúc trong mơ

mơ hồ hồ.

Triệu chưởng môn mang theo tâm tình nặng nề đi trở về đại điện tông môn, vừa

về đến bên ngoài liền nhìn thấy một bóng người tiến tới hành lễ, “Chưởng

môn.”

Người tới không phải ai khác, chính là Tần Phó Quân.

Triệu Đăng Tử gật gật đầu, sải bước trở vào bên trong điện, dừng lại mới hỏi:

“Đã muộn như thế rồi, có chuyện gì không?”

Tần Phó Quân nghiêm trang nói: “Ta phát hiện được manh mối mới từ chỗ

Trương Chi Thần, cần có lực lượng của Tông môn cùng phối hợp thăm dò.”

Đã biết rõ Trương Chi Thần là ai, Triệu đại Chưởng môn nghi hoặc hỏi: “Đầu

mối mới gì vậy?”

Tần Phó Quân: “Hôm nay, khi kết thúc ngày thi, ta nhìn thấy Ngân vệ, một

trong bốn đại hộ pháp của Xích Lan các. Với thân phận của ông ta vậy mà cố ý

chạy tới nói chuyện cùng Trương Chi Thần. Còn có cả tên Trình Long kia nữa,

mối quan hệ với Ngân vệ càng không bình thường, sự việc có gì đó kỳ lạ, có lẽ

chúng ta sẽ tìm ra được manh mối nào đó từ hai người bọn họ.”

Triệu Đăng Tử nhìn nàng chằm chằm, không nói nên lời, còn tưởng rằng nàng

điều tra được cái gì, thì ra là điều này.

Bây giờ ông ta không muốn tiếp tục điều tra “Trương Chi Thần” nữa, hiện tại

điều ông ta lo lắng chính là “Trương Chi Thần” không lấy được phần thưởng

năm trăm triệu, vì vậy ông ta nhấc tay ra hiệu ngừng lại, nói: “Bây giờ đã có thể

ngừng việc ám tra ‘Trương Chi Thần’ rồi, lập tức, không cần tiếp tục tra xét

nữa, ngừng đi!”

Tần Phó Quân mở to mắt nhìn ông ta, mình phát hiện được manh mối mới thì

ngay cả sư phụ cũng giấu giếm, tới nơi đây khổ cực chờ đợi Chưởng môn trở về

để báo cho biết, nàng ta cho rằng sẽ được Chưởng môn ủng hộ, không nghĩ tới

lại bị phủ đầu như vậy.

Lập tức chắp tay hỏi: “Còn xin Chưởng môn cho biết rõ, đến cùng là vì sao, chỉ

bởi vì hắn có khả năng lấy được Hạng nhất sao?”

Thực sự là thái độ của Chưởng môn trước và sau thay đổi quá lớn, lúc trước cổ

vũ nàng tiếp tục điều tra chính là Chưởng môn, bây giờ đột ngột quyết định

chấm dứt ám tra cũng là Chưởng môn, đây là chuyện gì chứ, nàng ta không thể

tiếp nhận được.

Triệu Đăng Tử vốn không muốn nhiều lời, nhưng cũng biết mình thay đổi thực

sự có chút quá mức, sau khi suy nghĩ một chút, ông ta từ từ nói: “Có thể lấy

được Hạng nhất chỉ là một trong những lí do, nguyên nhân quan trọng nhất là,

cho dù có điều tra được chuyện Lưu Tinh điện là do hắn làm, thì e rằng Côn

Linh sơn chúng ta cũng phải bỏ qua, người này có chút thân phận và bối cảnh.”

Tần Phó Quân lập tức nhận thức được gì đó, “Chưởng môn biết được lai lịch

thực sự của hắn sao?”

Triệu Đăng Tử: “Trước đây chắc hẳn ngươi cũng đã nghe nói tới hắn, khôi thủ

bốn khoa, Thám Hoa Bảng Vàng.”

Đôi mắt Tần Phó Quân đột nhiên lần nữa mở to hơn, buột miệng thốt ra: “A Sĩ

Hành?”

Triệu Đăng Tử gật đầu đồng thời liếc nhìn ra phía ngoài đại điện, rồi nhấc tay ra

hiệu cho nàng ta nhỏ giọng.

“Làm sao có thể? Nghe nói vị Thám Hoa lang đó văn chương tuyệt vời, dáng vẻ

nho nhã đường hoàng, làm sao có thể là một tên ria mép nhìn hèn mọn như thế?

Tài tử đệ nhất thiên hạ có thể viết ra ‘Thời tới tử khí sơn hà động, cùng kinh hạo

thủ mãn giang hồng’, phải có cảm xúc và lòng dạ lớn như thế nào chứ, làm sao

có khả năng làm ra chuyện lén lút như vậy. Chưởng môn, có phải ngươi đã sai

lầm rồi hay không…”

Tần Phó Quân tuôn ra một tràng lời không cam lòng, vẻ mặt khó thể chấp nhận

thực tế này.

Triệu Đăng Tử lần nữa nhấc tay ra hiệu cho nàng ta ngừng lại, “Đừng có gấp

gáp, bây giờ còn chưa có chứng cứ chứng minh là hắn làm, tại sao nói hắn lén

lút rồi chứ? Hơn nữa, thực sự là hoàn toàn chính xác, hắn chính là Thám Hoa

lang mà ngươi nói.”

“Ta…” Trong lúc nhất thời Tần Phó Quân không biết nên nói cái gì mới tốt.

Triệu Đăng Tử than thở: “Dừng tay đi, ngay cả Long Quang tông cũng bị quấn

vào. Đứng phía sau làm chỗ dựa cho vị Thám Hoa lang này rất có thể chính là

Huyền Quốc công của Cẩm quốc. Vị Huyền Quốc công đó bối cảnh phức tạp,

so với vị Vương gia trước mắt chúng ta đây còn khó chơi hơn, đó là người dám

đối nghịch với Địa mẫu. Đắc tội ông ta không phải là chuyện gì tốt, về sau Côn

Linh sơn ta làm ăn buôn bán tại phía bên Minh Hải sợ rằng cũng sẽ bị ảnh

hưởng.

Sư muội, có những môn phái Linh thực khác muốn thay vào vị trí môn phái

chúng ta. Nếu như thật sự điều tra ra được là do vị Thám Hoa lang đó làm ra,

chỉ sẽ khiến chính chúng ta khó xử, có hiểu không? Huống hồ tất cả vẫn chỉ là

suy đoán của ngươi, cho đến tận bây giờ cũng không có chứng cứ gì có thể

chứng minh là do hắn làm.”

Tần Phó Quân sững sờ, ngẩn người đứng tại chỗ, những lời Chưởng môn dặn

dò liên tục vang bên tai.

Sau đó, nàng ta có phần mơ mơ hồ hồ, không biết mình trở về đến nơi ở như thế

nào.

Trở lại trong khuê phòng, nàng ta ngơ ngác nhìn một bức chữ treo trên tường.

Học đòi văn vẻ, trong phòng treo một chút câu chữ của danh nhân là chuyện rất

bình thường, nàng ta cũng không ngoại lệ, bức chữ trên tường này chính là dòng

chữ mà nàng ta nói tới lúc trước: Thời tới tử khí sơn hà động, cùng kinh hạo thủ

mãn giang hồng.

Chữ viết xinh đẹp, là do chính nang ta viết, nàng ta là thực sự muốn tìm được

bút tích thực của người viết ra những lời này, nhưng mà vị đó bỏ văn theo võ

quá sạch sẽ, bút tích thực còn lưu truyền trên thế gian thực sự quá ít, cũng có lẽ

là bị người giữ lấy không chịu lộ ra ngoài, nói chung, người có được cũng

không muốn chuyển nhượng, nàng ta cũng mua không nổi, chỉ cất giấu một

chút hàng sao chép.

Nàng ta còn từng đến Diệu Thanh Đường tại U Giác Phụ, bỏ tiền ra để tham

quan tiên đào thụ, mặc dù nàng ta cũng đã nhìn xem tiên đào thụ tại Côn Linh

sơn trước đó, đáng tiếc không có nhìn thấy được vị đại tài tử truyền kỳ kia.

Nhìn bức chữ ở trước mặt này, trước mắt nàng ta chợt hiện lên một loạt hình

ảnh, có hình ảnh một đêm hai người bất ngờ không kịp đề phòng chợt ôm vào

nhau, trên ngực có dấu bàn tay bùn, có hình ảnh tên ria mép hèn mọn mặt đối

mặt cười cười nói nói, còn có cảnh tượng ngoạn mục một người một kiếm

huyễn hóa ra rất nhiều tiên bay trên trời vây công một người.

Nàng ta không thể tin được người viết ra câu nói này thực sự đã tại bên cạnh

nàng ta.

Ngày hôm sau, vòng thách đấu lại tiếp tục diễn ra, nàng ta đứng ở trên sân khấu

mấy lần quét nhìn người dự thi đứng phía dưới, vẫn không nhìn thấy bóng dáng

người che mặt kia. Bây giờ nàng ta đại khái đã biết được vì sao người đó phải

che mặt dự thi.

Dữu Khánh đã nhờ Từ Dĩ báo với Côn Linh sơn để xin nghỉ, hắn mượn cớ còn

đang dưỡng thương, bất kể là ai treo lên thẻ thách đấu, hắn đều sẽ để cho chờ

đợi.

Vốn là định xuất hiện, bởi vì biết rõ hôm nay là kỳ hạn ba ngày đầu tiên, tám

chín phần mười là sẽ có đánh nhau, nhưng mà việc Thiết Diệu Thanh xuất hiện

đã giết chết hứng thú của hắn, thân phận đã bị bộc lộ, tiếp tục xuất hiện làm bộ

làm tịch, hắn cảm thấy mình tựa như một con khỉ nhảy nhót, không muốn tiếp

tục xuất hiện diễn trò cho người khác xem.