Bán Tiên

Chương 717: Phòng tối sinh hương




Vì để xác định Long Hành Vân có phải thật sự rời đi hay không, chờ đến khi

trời tối, Dữu Khánh lại tìm đến Từ Dĩ, thể hiện muốn đi gặp Long Hành Vân.

Đúng là không phải nói a, thành tích đài chủ danh hiệu Hạng nhất rất hữu dụng,

cho dù mới gặp qua Long Hành Vân ngày hôm qua, dù cho nơi đây không cho

hàng ngày đi loạn, nhưng khi nghe yêu cầu của hắn, Từ Dĩ lập tức làm theo,

nhanh chóng chạy đi thông báo.

Nhưng, thông tin đưa về lại có chút đáng tiếc, Từ Dĩ nói cho hắn biết, Long

Hành Vân đã rút khỏi cuộc thi, đã tạm biệt, hiện tại người ta đã không còn ở

Côn Linh sơn.

Nghe được đáp án này, một chút lo lắng còn lại trong lòng Dữu Khánh cũng

được trút bỏ rồi. Hắn cảm ơn Từ Dĩ, chờ cho Từ Dĩ rời đi, hắn lập tức đi đến

nơi Quỳ Quỳ ở.

Quỳ Quỳ không đóng cửa, đang ngồi trên ngưỡng cửa xắn ống quần lên, dùng

ngón tay vuốt vuốt lông chân, không biết là để làm gì, hình như rảnh rỗi đến

phát chán, lông chân gã rất dày.

Nhìn thấy Dữu Khánh đi tới, gã cũng không đứng dậy, nhấc một chân lên gác ở

trên đùi, rung rung chân, chờ Dữu Khánh nói ra ý định đến đây.

Dữu Khánh xuất thân sơn dã, nên cũng không ghét bỏ phong thái thấp kém đó

của gã, hắn cũng xoay người ngồi trên ngưỡng cửa.

Hai người thỉnh thoảng ngươi nhìn ta một cái, ta nhìn ngươi một cái, đèn lồng

tại dưới mái hiên chiếu lên đỉnh đầu hai người.

Thấy hắn không nói lời nào, Quỳ Quỳ cũng lười quan tâm tới hắn, ngón tay xoa

xoa chân, híp mắt, có vẻ sảng khoái.

Dữu Khánh khẽ nhúc nhích mũi, ngửi thấy có chút mùi vị khác thường, liền mở

miệng ra trước, “Ngày mai chính là ngày thứ ba của vòng thách đấu, ngươi có

định ra sân hay không?”

Quỳ Quỳ ừm một tiếng, nói: “Có thể.”

Dữu Khánh: “Ngươi có muốn lấy Hạng nhất hay không?”

Quỳ Quỳ đưa ngón tay móc ngón chân, quay đầu nhìn hắn, “Có ý gì, ngươi

đang thách đấu với ta sao?”

“Đừng hiểu lầm.” Dữu Khánh nhìn nhìn xung quanh, hạ thấp giọng, “Ngươi có

thể thách đấu ta, ta có thể nhường hạng nhất cho ngươi.”

Quỳ Quỳ không móc ngón chân nữa, ngây người nhìn hắn, cuối cùng từ từ nói:

“Xem ra Trình Long nói không sai, lúc trước ta còn tưởng rằng hắn đang lừa

chúng ta.”

Trình Long? Dữu Khánh thoáng sửng sốt một chút rồi kịp phản ứng lại đây, đối

phương nói chính là Long Hành Vân, hắn không hiểu, hỏi: “Hắn nói cái gì?”

Quỳ Quỳ hỏi ngược lại: “Có phải ngươi đang bị thương rất nặng hay không

chứ?”

Dữu Khánh cũng nghi hoặc, “Có ý gì?”

Quỳ Quỳ: “Biết rõ mình bị thương nặng không thể tiếp tục thi đấu, muốn tặng

cho ta một lần thuận nước giong thuyền.”

Dữu Khánh sửng sốt, “Ngươi có phải đang suy nghĩ quá nhiều rồi hay không,

một chút vết thương nhẹ đã sớm khỏi hẳn rồi, ở đâu ra mà bị thương rất nặng

chứ?”

Quỳ Quỳ: “Trình Long nói ngươi bị thương rất nặng, không có một hai tháng là

không khỏe được.”

Dữu Khánh nghẹn lời, suy nghĩ lại một chút liền biết được ý đồ của Long Hành

Vân, có phần không nói nên lời, hắn cũng lười giải thích nhiều, vươn tay ra cho

đối phương, sau đó đối phương cũng hiểu ý, chỉ là khi nhìn thấy tay của đối

phương chụp tới tay mình thì có chút không được tự nhiên.

Sau đó, Quỳ Quỳ buông tay ra, miệng cũng cất lời mắng, “Tên tiểu bạch kiểm

đó vừa thấy liền biết không phải thứ gì tốt. Ta quả nhiên không nhìn nhầm.”

Sau khi suy nghĩ lại một chút, gã nhìn chằm chằm Dữu Khánh kỳ quái hỏi:

“Không đúng a, thân thể ngươi không có bị gì, đang rất tốt lại đưa danh hiệu

Hạng nhất cho ta làm gì, xấu hổ?”

Dữu Khánh lại nhìn nhìn xung quanh, “Ta thua cho ngươi danh hiệu Hạng nhất,

ngươi đưa cho ta phần thưởng năm trăm triệu.”

Hắn tìm đến vị này đầu tiên, tự nhiên là bởi vì cảm thấy thực lực của vị này

không tệ, trong số các thí sinh dự thi còn lại, gã có khả năng rất lớn đoạt được

quán quân.

Quỳ Quỳ càng thêm kinh ngạc, “Vì sao, lấy cả danh và lợi không tốt hơn sao?”

Dữu Khánh hạ thấp giọng nói: “Ngươi hẳn đã nghe nói qua việc ta bị Long

Quang tông vứt bỏ. Nếu ta có thể trở về tông môn, ta khẳng định phải nộp phần

thưởng năm trăm triệu này lên trên.”

“Aa!” Quỳ Quỳ bừng tỉnh hiểu ra, đã hiểu được, muốn giữ riêng, nhưng gã lại

đột ngột thốt ra một câu, “Ngươi khinh thường ta?”

Dữu Khánh kinh ngạc, “Sao Quỳ huynh lại nói ra lời này?”

Quỳ Quỳ xùy nói: “Ta dựa vào bản lĩnh của mình, muốn lấy hạng mấy thì lấy,

cần nhờ ngươi nhường sao? Nếu như ta làm vậy, chẳng phải là cả đời tâm khó

an sao, còn để cho ngươi nắm được nhược điểm trong tay.”

“Thế nào sẽ là nhược điểm chứ, ta gạt tông môn lấy năm trăm triệu cũng không

dám để cho người ngoài biết rõ a.”

“Long Quang tông là nơi họp chợ sao? Sao có thể tùy ý người muốn đến thì

đến, muốn đi thì đi, quỷ mới biết rõ ngươi còn có thể trở về hay không.”

Dữu Khánh suy nghĩ cũng phải, làm sao có thể giống như Linh Lung quan

được, các đệ tử nói chia tay liền chạy đi, không đi nữa thì lại quay trở về, lão

Thất và lão Cửu chính là ví dụ.

“Được rồi, ta bội phục bản lĩnh của ngươi, ngươi cũng không nên khinh thường

Quỳ tộc nhân ta. Nếu ngươi còn nói như thế nữa chính là đang nhục nhã ta.”

Không đồng ý, vậy thì không cần nán lại nữa, Dữu Khánh tùy tiện tán gẫu thêm

mấy câu rồi đứng dậy chào tạm biệt.

Hắn còn suy nghĩ có nên tiếp tục tìm đến nói chuyện với Hướng Chân hay

không, nhưng nghĩ đến tình trạng bị thương của Hướng Chân, hơn nữa muốn để

cho Hướng Chân thắng được e rằng sẽ phải bộc lộ rõ ràng sự nhường nhịn, mà

như vậy hắn giống như là đến đây phá hoại Triêu Dương đại hội, huống hồ với

tình trạng chấn thương của Hướng Chân thì cũng chống không nổi người khác

thách đấu.

Tìm người nào để thua là một việc khó, tìm người không quen thuộc cùng làm

việc này càng không dễ.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể thở dài lắc đầu một hồi.

Khi về đến cửa vào tiểu lâu của mình, hắn đột nhiên sửng sốt, phát hiện thấy

dưới mái hiên có hai người, một người là Triển Vân Khí, còn có một người giấu

mình trong bộ áo choàng đen.

Nhìn thấy hắn trở về, hai người dưới mái hiên bước xuống bậc cấp, người giấu

mình trong chiếc áo choàng đen cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, lộ ra một nửa

khuôn mặt.

Dữu Khánh vừa nhìn thấy thì sửng sốt, vậy mà lại là Tôn Bình, hắn không khỏi

quay sang nhìn Triển Vân Khí.

Tôn Bình quay đầu nhìn tiểu lâu rồi quay đầu lại đi sát qua bên cạnh Dữu

Khánh, đồng thời nhỏ giọng nói một câu, “Tiểu thư ở bên trong chờ ngươi.”

Dứt lời liền cùng với Triển Vân Khí song song rời đi, hai người đi đến dưới một

thân cây, đứng đó chờ đợi.

Dữu Khánh có thể cảm nhận được trong ánh mắt Triển Vân Khí nhìn mình tràn

đầy nghi hoặc, nhưng lúc này hắn đã không còn quan tâm đến điều đó, hắn kinh

nghi bất định mà tiến về căn tiểu lâu của mình.

Tầng một không có ai, nhưng dường như còn vương lại một mùi hương phụ nữ

thoang thoảng.

Cất bước đi lên cầu thang, từng bước một đi lên trên lầu, hắn nhìn thấy bên cạnh

bàn tròn nhỏ trong sảnh có một người cũng khoác áo choàng đen ngồi ở đó,

nhìn hai tay trắng nõn nà đặt trên đầu gối, rõ ràng là bàn tay nữ nhân.

Cửa đóng chặt, một ngọn đèn lẻ loi lay động, phòng tối sinh hương.

Nữ nhân đưa hai tay xốc lên chiếc mũ trùm đầu, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp

khuynh quốc khuynh thành kia, đôi mắt sáng long lanh rạng rỡ dưới ánh đèn,

chính là Thiết Diệu Thanh.

Dữu Khánh nhìn nàng, âm thầm cất tiếng thở dài.

Thở dài về việc mình rơi khăn trên sân thi đấu quả nhiên đã làm bộc lộ thân

phận.

Thở dài với vẻ đẹp trời xinh của nữ nhân này, cho dù đặt trong hoàn cảnh nào

cũng khó thể che giấu được sắc đẹp tuyệt vời của nàng, hắn cũng không thể

không thừa nhận, cho đến nay hắn vẫn chưa từng gặp được người phụ nữ nào

xinh đẹp hơn vị này.

Thiết Diệu Thanh mỉm cười, “Ngươi đứng ta cũng không tiện ngồi.”

Dữu Khánh cười gượng ép, cũng ngồi xuống ở đối diện, ít nhiều có chút không

được tự nhiên, hỏi: “Ngươi đêm tối tới đây, không sợ khiến cho vị Vương gia

kia hiểu lầm sao?”

Thiết Diệu Thanh: “Tấm lòng của ông ấy rộng rãi hơn ngươi ta tưởng tượng

nhiều, ông ấy sẽ không hiểu lầm, nhưng sợ người khác hiểu lầm, cho nên ta mới

lặng lẽ tới đây trong đêm tối. Ngươi yên tâm, trước lúc tới đây ta đã nói cho ông

ấy rồi, là ông ấy sắp xếp cho ta gặp mặt.”

Dữu Khánh đầu tiên là yên tâm không ít, sau đó giật mình cả kinh, “Ông ta đã

biết rõ thân phận của ta sao?”

Thiết Diệu Thanh gật gật đầu, “Không cần phải lo lắng làm gì, ngươi tham gia

Triêu Dương đại hội của ngươi, ông ấy đại khái chỉ là khán giả, sẽ không tùy ý

can thiệp vào.

Về phần ngươi, ta nhớ mang máng tình hình khi chúng ta vừa mới gặp gỡ tại Cổ

Trủng Hoang Địa, khi đó thực lực của ngươi thực sự là không đáng nhắc tới, chỉ

mới bỏ văn theo võ trong mấy năm ngắn ngủi, thật sự không nghĩ tới đã đạt đến

tình trạng bây giờ, đã đến tình trạng có thể tranh đoạt Hạng nhất tại Triêu

Dương đại hội rồi. Thiên phú của tài tử đệ nhất thiên hạ quả nhiên không phải

người thường có thể so.

Đây rõ ràng không phải công sức một sớm một chiều, xem ra trong những năm

tháng sống chung tại U Giác Phụ, ta thực sự là không biết được gì về ngươi.”

Nói đến đây, trong ánh mắt nàng nhìn hắn còn lóe lên ánh sáng kỳ dị, vì nàng

biết được người trước mắt thực sự là văn võ song toàn, không có khiến cho

nàng thất vọng.

Dữu Khánh dở khóc dở cười, nhưng không có cách nào giải thích, chỉ có thể

xua tay nói: “Đừng nhắc tới chuyện tài tử đệ nhất thiên hạ vớ vẩn đó nữa.”

Thiết Diệu Thanh mỉm cười, “Bỏ văn theo võ, ngươi trái lại vứt bỏ rất sạch sẽ.

Được, không nhắc tới nữa, về sau đại khái cũng không còn có cơ hội nào để

nhắc tới nữa rồi.”

Sau lời nói này, hai người đều trở nên im lặng.

Sau đó, Dữu Khánh thử hỏi: “Ngươi tại sao lại gả cho vị Vương gia kia?”

Trong thần sắc Thiết Diệu Thanh hơi hiện ra vẻ hồi ức, “Là duyên phận đi.”

Nhận thấy đối phương quả thực muốn biết rõ đã xảy ra chuyện gì, chuyến này

tới đây xem như là đưa ra lời giải thích, nàng liền kể lại đại khái: “Sau khi rời

khỏi U Giác Phụ, khi ta và Bình nương mới vừa tiến vào phạm vi Ân quốc thì

gặp phải truy sát, trên đường đúng lúc gặp được một đoàn nhân mã của Vương

gia, nhờ Vương gia xuất thủ tương trợ mới có thể thoát hiểm.

Lúc ban đầu ta cũng không biết hung thủ là người nào, sau khi thủ hạ của

Vương gia bắt lấy hung thủ cạy miệng nó ra, mới biết được lúc trước Long

Hành Vân đã có sắp xếp người âm thầm theo dõi chặt chẽ chúng ta, ta và Bình

nương rời đi quá vội vàng, không đủ cẩn thận, cho nên mới dẫn đến bị nạn.”

Dữu Khánh nghiến răng nghiến lợi khi nghe lời này, thì ra lại là do tên cháu trai

Long Hành Vân kia làm ra.

“Sau khi biết được ân oán giữa ta và Long Hành Vân, Vương gia lại tự mình

đứng ra, dẫn ta đi Xích Lan các một chuyến, gặp Xích Lan các chủ và Long

Hành Vân, làm trung gian hóa giải ân oán giữa ta và Long Hành Vân.”

Đoạn này, Dữu Khánh đã nghe Long Hành Vân nhắc tới, hắn khẽ gật đầu, “Vì

vậy ngươi gả cho ông ta?”

Thiết Diệu Thanh không tỏ rõ ý kiến, chỉ khẽ lắc đầu, “Vương gia không có khả

năng vô duyên vô cớ bảo vệ ta vĩnh viễn, huống hồ cừu gia còn là người của

Xích Lan các, Long Hành Vân như hổ rình mồi, rời khỏi Vương gia ta căn bản

không có đường sống.

Vương gia có ý, ta vì mạng sống, hơn nữa còn có điều xin với Vương gia…

Bình nương muốn từ Long Hành Vân biết được tin tức của trượng phu, dựa vào

bản thân chúng ta là không thể làm được, lúc đó ta như chó nhà có tang, liền

theo Vương gia.”

Nói đến đây, nàng cười có phần chua chát, “Đã để Thám Hoa lang chê cười.”

Dữu Khánh có thể tưởng tượng ra được tình cảnh thê thảm như chó nhà có tang

của nàng lúc đó, sắc mặt trầm trọng nói: “Lúc đó đuổi các ngươi đi, ta cũng là

không còn cách nào.”

Thiết Diệu Thanh: “Ngươi không cần giải thích việc này, có thể hiểu được, là ai

thì cũng không thể đặt gian tế ở bên cạnh mình, lúc đó ngươi có thể khoan dung

tính mạng cho Tôn Bình xem như đã là mở một góc lưới rồi.”

Dữu Khánh cũng không muốn nói thêm về việc này, lại hỏi: “Có tin tức của

Chu Thượng Bưu không?”

Thiết Diệu Thanh: “Lúc ban đầu, người quả thực nằm ở trong tay Long Hành

Vân, về sau lại bị người cướp đi, Long Hành Vân cũng không biết rõ lai lịch

của đối phương, đến nay Vương gia vẫn chưa thể điều tra được chút đầu mối

nào, có lẽ rất khó còn sống.”

Dữu Khánh: “Bất kể như thế nào, ngươi xem như đã có được một nơi quy túc

tốt, ta cũng được yên tâm, lúc đó đuổi các ngươi rời đi có lẽ là một chuyện tốt.”

Thiết Diệu Thanh đột nhiên nhướng mi nhìn hắn một cái, rồi cúi mày cười yếu

ớt: “Đúng vậy, nếu không sẽ không gặp được Vương gia.”

Lời nói điểm đến thì dừng, nàng chuyển đổi đề tài, “Đúng rồi, ngươi tại sao lại

tụ cùng Long Hành Vân vào một chỗ vậy? Thoạt nhìn, quan hệ giữa các ngươi

có vẻ còn rất không tệ.”

Dữu Khánh cười nhạo: “Quan hệ giữa ta và hắn có thể tốt mới là lạ, quấn chặt

lấy ta không buông.”

Thiết Diệu Thanh: “Có cần ta mời Vương gia hỗ trợ không?”

“Chỉ cần tên đó không nuốt lời, ân oán giữa ta và hắn hẳn đã là quá khứ. Lần

này ta tham gia thi đấu cũng là bị hắn ép buộc, nếu không ta không có khả năng

lộ mặt trong đại hội.”

“Xảy ra chuyện gì?”

Dữu Khánh khoát tay áo, “Quá phức tạp, không nói cũng được.”

Mấu chốt là có một số việc cũng không dễ nói.

Thiết Diệu Thanh cũng không nói nhiều, lại hỏi: “Bây giờ có việc gì cần ta hỗ

trợ không?”

Dữu Khánh vui cười hỏi: “Nghe lời này của ngươi, ý là về sau ta đã có núi dựa

rồi sao?”

Thiết Diệu Thanh cúi đầu trầm mặc một hồi, “Bên ngoài có một số lời đồn về

mối quan hệ giữa ta và ngươi, Vương gia mặc dù rộng lượng, ta nhưng không

thể không phân biệt tốt xấu, trước mắt có chuyện gì ta có thể giúp đỡ, ngươi cứ

nói ra đi.”

Dữu Khánh lập tức hiểu được ý của nàng, về sau sẽ không còn qua lại, liền mỉm

cười giang tay nói: “Đã giải quyết được phiền toái Long Hành Vân, ý tốt của

ngươi ta tâm lĩnh, hiện tại ta đang rất tốt, không cần trợ giúp gì.”

Hắn thực cũng muốn xin giúp đỡ, nhưng then chốt là điều hắn cần trợ giúp

không thể nói với người ngoài, nếu nói ra, đó không phải là tìm người hỗ trợ

nữa, mà chính là nhảy vào trong hố, huống hồ người ngoài cũng chưa chắc có

thể giúp được, cho dù đối phương là vị Vương gia quyền khuynh Ân quốc.

Còn những việc khác, hắn không muốn mở miệng, tuy rằng trong đầu lóe lên

hai chữ “Ngân phiếu”, nhưng vẫn không có nói ra, mỉm cười rất có phong độ,

vẫn còn cốt khí của thanh niên.

Thiết Diệu Thanh đằng hắng nói: “Ta biết, cũng đã chứng kiến, cho dù gặp phải

rắc rối gì, sớm muộn gì ngươi đều có thể xử lý được.”

“Ngươi cũng quá đánh giá cao ta.”

“Không còn sớm nữa, nói chút chính sự. Vương gia có một chuyện nhờ ta

chuyển báo cho ngươi, nói là Triêu Dương công chúa rất thích ngươi, nếu ngươi

như đồng ý, ông ấy có thể đích thân dẫn ngươi trở về gặp Hoàng đế, xin Hoàng

đế ban hôn. Ông ấy nói ông ấy có thể đảm bảo hoàn thành cuộc hôn nhân này.”

Vừa nghe nói tới việc này, Dữu Khánh liền nhớ tới lời cảnh cáo của người nào

đó tại Tiểu Vân gian, có một số việc có thể coi như chỉ là ngươi đánh rắm, có

một số việc là sẽ chết, đã vạch ra giới hạn rõ ràng cho hắn, hắn nào dám đồng ý,

lắc đầu, đưa ra một câu trả lời rất có cốt khí, “Ý tốt ta tâm lĩnh, nếu muốn bấu

víu vào quyền quý, lúc trước ta đã không từ quan rồi. Sinh tử có mệnh, phú quý

tại trời, ta vẫn thích tự mình rong chơi.”

Thiết Diệu Thanh thần sắc phức tạp gật đầu, “Quả nhiên, ngươi dù sao cũng

không phải là ta.”

Cũng không biết có phải vì xấu hổ hay không mà nàng cúi đầu xuống, lấy ra từ

trong tay áo một cuộn giấy, rũ nhẹ, mở ra tại trước mặt Dữu Khánh, mơ hồ lộ ra

ba chữ “Nhân gian hảo”.

Dữu Khánh tức thì nhận ra đây là chữ của mình, là lúc đó hắn viết cho nữ nhân

này, không nghĩ tới nữ nhân này lại một mực đem theo bức chữ này tại bên

người.

Bên trong phòng đột nhiên bùng lên ánh lửa, Thiết Diệu Thanh đã đốt cháy bức

chữ này, nó biến thành những đốm tro lửa lượn lờ rơi xuống.

Buông tay, sau khi một mảnh giấy cuối cùng cháy hết trên sàn nhà, nàng lại lấy

ra một đống ngân phiếu từ trong tay áo, đặt ở trên bàn, “Một chút cảm ơn, cảm

ơn lúc trước đã quan tâm chiếu cố, xem như là một lời xin lỗi về việc của Tôn

Bình, nghìn vạn lần không nên từ chối, nếu như ngươi không cần thì có thể đốt

đi.”

Dữu Khánh vươn tay ra, đang định đẩy trả trở về, nghe vậy thì tay cứng lại.

Thiết Diệu Thanh hai tay nhấc chiếc mũ trùm che đậy lại trên đầu, hơi khom

người, “Bảo trọng!”

Tiếp đó bước nhanh rời đi, cộp cộp cộp bước xuống lầu.

Một ngọn đèn lẻ loi, hai người ở bên cạnh đèn, từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh,

đều nói chuyện rất ôn hòa, rồi cứ như vậy kết thúc trong bình thản.

Dữu Khánh đứng sững nguyên chỗ, buồn rầu như mất đi thứ gì, không có đưa

tiễn, sau đó tay cầm lấy ngân phiếu lên đếm, kết quả là mười triệu, thuận tay

nhét vào trong áo.