Đệ tử Côn Linh sơn đứng chờ bên ngoài hơi có chút bất ngờ, không nghĩ tới
Dữu Khánh quay ra nhanh như vậy, liền chống dù giấy dầu lên, cùng theo Dữu
Khánh che dù đội mưa đi trở về.
Khách nhân lạ nước lạ cái, đi theo dẫn đường chỉ là một trong những lí do,
không để cho đi lung tung, giám thị hành tung mới càng quan trọng hơn, dù sao
nơi đây cũng là trung tâm của Côn Linh sơn.
Trong mưa đêm, trên con đường trải đá thỉnh thoảng phản chiếu ánh đèn lấp
loáng, nước mưa rơi xuống rung động không ngừng.
Khi đi qua một chòi nghỉ chân, nhìn thấy trong chòi có một người đàn ông
khoanh tay tựa cột trụ, có vẻ đang trốn mưa, Dữu Khánh cũng chỉ thoáng nhìn
qua một chút, phát hiện thấy đối phương cũng đang quan sát mình, nhưng hắn
cũng không để ý.
Chờ đến khi bóng dáng Dữu Khánh đã biến mất tại bức tường đá tại lối rẽ phía
trước, trong bóng tối lại xuất hiện một người khác, che dù đứng trong mưa.
Người đàn ông ở trong chòi nghỉ nhanh chóng cầm dù, bung ra che mưa chạy
đi, nhanh chóng cùng người đó rời khỏi nơi này.
Hai người cứ như vậy đi một mạch không ngừng, trèo đèo lội suối, cầm lệnh bài
trong tay, thông suốt không trở ngại đi đến nơi ở của hoàng hậu Yến Y, cũng
vượt qua kiểm soát cổng một cách suôn sẻ.
Ở trong một văn phòng làm việc tạm thời tại một bên sân, người đàn ông đó
nhìn thấy Ngoại hậu Đô đốc Mễ Vân Trung ngồi ở sau bàn lật xem văn thư.
Sau khi quỳ một gối xuống hành lễ, nam tử bẩm báo: “Đốc công, đúng vậy, tiểu
có thể xác nhận, người đó chính là người đã từng kết nối với Tào Uy trong trấn
nhỏ trước khi Tào Uy mất tích.”
Mễ Vân Trung ngước mắt nhìn chằm chằm gã, “Chắc chắn không có nhận
lầm?”
Nam tử đáp: “Tuyệt đối không có sai, tiểu nhìn thấy rõ ràng, nguyện cầm đầu
mình trên gáy ra làm bảo đảm.”
Mễ Vân Trung chậm rãi khép lại văn thư trên tay, sau đó khua tay, thủ hạ của
lão ta lập tức đi đến vỗ vỗ vai nam tử, ngoắc tay ra hiệu đứng lên, đưa người đi
sắp xếp.
Bên trong phòng không còn người nào khác, Mễ Vân Trung quay đầu nhìn
chằm chằm ánh đèn chập chờn trên bàn, vẻ mặt nghiêm trọng, cau mày trầm
ngâm, một lúc lâu sau lão ta thở dài một tiếng, đứng dậy, chắp tay không ngừng
đi qua đi lại trong phòng, miệng thỉnh thoảng lẩm bẩm, “Không phải là đệ tử bị
Long Quang tông vứt bỏ sao, tại sao lại biến thành Thám Hoa lang chứ…”
Lão ta biết rõ mình đã gặp phải vấn đề khó xử, cũng không biết vị Hướng đại
hành tẩu kia có biết hay là không biết, hoặc là đã có báo cho Hoàng hậu nương
nương biết hay chưa, nhưng lão ta thực sự không tiện đi hỏi về việc này.
Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hoàng hậu hẳn là chưa biết tình hình, từ thái độ lúc
trước trên khán đài quý khách là có thể nhận ra được.
Bản thân là nhân vật số 2 trong thái giám đại nội, và từ những lời nói chuyện
trên khán đài quý khách kia, lão ta làm sao có thể không nhận ra được chủ ý đến
đây của hoàng hậu và công chúa, nghĩ đến tình hình công chúa đi tìm “Trương
Chi Thần” lúc trước, lại nghĩ đến thân phận chân thực của “Trương Chi Thần”,
là gan của lão ta có chút run rẩy.
Cuối cùng, cũng không quan tâm nổi tới việc có đắc tội Hướng Lan Huyên hay
không nữa, lão ta chịu không nổi hậu quả khi giấu giếm không báo việc này,
Hướng Lan Huyên có núi dựa khác, lão ta tại đại nội muốn trốn cũng không có
cách nào để trốn, lúc này lão ta lập tức bước nhanh ra cửa.
Một đường rẽ ngang rẽ dọc giữa các đình đài lầu các, đi đến chỗ sâu trong nội
viện, dừng tại cửa vào một khu nội trạch, thủ vệ nhờ cung nữ đi vào thông báo
một tiếng.
Sau khi đã được cho phép tiến vào, đến nơi chỉ thấy hoàng hậu Yến Y đang nằm
trên giường nhắm mắt dưỡng thần, cung nữ đang cẩn thận gội đầu cho bà ta.
Lúc này, Yến Y mặc quần áo mỏng manh, da thịt trắng nõn nà, những nơi cần
đầy đặn thì đều không chút nào mơ hồ, đường cong nổi bật lả lướt, mơ hồ có thể
thấy được thân thể phía dưới lớp sa mỏng. Với tình trạng lúc này của bà ta, là
nam nhân thì ngoại trừ hoàng đế ra, cũng chỉ có loại thái giám như Mễ Vân
Trung mới có thể nhìn thấy.
“Có chuyện gì mà vội vã gặp bản cung vào thời điểm này?” Yến Y nhắm mắt
hỏi.
Mễ Vân Trung cắn răng, nỗ lực kiên trì bẩm báo: “Nương nương, theo điều tra,
‘Trương Chi Thần’ đó rất có khả năng chính là Thám Hoa lang từ quan tại Cẩm
quốc kia.”
Ngay khi những lời này vừa được nói ra, Yến Y đang nằm đó đột nhiên mở mắt,
róc rách kéo mái tóc ra khỏi chậu nước, cứ như vậy trực tiếp ngồi dậy, cung nữ
hoảng sợ vội vàng cầm khăn hỗ trợ lau chùi.
Đang khom người, Mễ Vân Trung cũng sợ đến mức vội vàng quỳ xuống cúi
đầu.
Yến Y cũng không quan tâm thân thể có bị ướt hay không, nhìn chằm chằm Mễ
Vân Trung lạnh lùng hỏi: “Ngươi có biết ngươi đang nói gì hay không?”
“Nô tài cũng không biết đến cùng là chuyện gì xảy ra, việc này còn phải bắt đầu
nói tới từ lúc quân trông giữ ngoại vi tổ chức bắt đầu dọn dẹp xung quanh…”
Mễ Vân Trung trật tự đâu vào đấy nói tới sự việc ba bức chân dung kia, lại đến
việc lúc trước đi đến chỗ Trương Chi Thần phát hiện thấy người tương tự với
bứcvẽ, sau đó tìm nhân chứng để xác nhận.
Sau khi nói xong, lão ta cúi đầu tại đó, thở cũng không dám thở.
Ánh mắt Yến Y lấp lóe một hồi, rồi mới từ từ nói: “Nếu như ngươi nói là thật,
là Long Quang tông đang giấu giếm giúp hắn, hay là tên Thám Hoa lang kia trà
trộn vào Long Quang tông?”
Mễ Vân Trung ngẩng đầu đáp: “Nương nương, cho dù là chuyện gì xảy ra, việc
đệ tử của Long Quang tông tham gia Triêu Dương đại hội vốn dĩ đã rất kỳ quái
rồi.”
Ánh mắt Yến Y lạnh lùng hỏi: “Nói cách khác, Hướng Lan Huyên hoặc là giấu
giếm bản cung, hoặc là đang gây trở ngại trong chuyện này là ý này sao?”
Mễ Vân Trung vội đáp: “Nô tài không biết, có lẽ Hướng đại hành tẩu cũng
không chú ý tới.”
Yến Y nói: “Ngươi tin sao? Trước tiên bắt lấy tiện nhân đó lại rồi nói tiếp,
nghiêm hình thẩm vấn cho ta.”
Mễ Vân Trung bị hù dọa cho run rẩy, sắc mặt trắng bệch vì sợ hãi, “Nương
nương, đó là Đại hành tẩu của Đại Nghiệp ty, đại diện cho Địa sư đại nhân,
chưa có bằng chứng đã bắt tra tấn, Địa sư đại nhân tất nhiên sẽ tức giận, sẽ
chém chết nô tài.”
Yến Y trầm mặc một hồi, có lẽ là bận tâm tới cảm nhận của Địa sư, “Vậy thì
điều tra rõ ràng rồi bắt. Người bên cạnh nàng ta khẳng định biết được chút gì
đó, trước tiên bắt người của nàng ta đi nghiêm hình thẩm vấn đi.”
Mễ Vân Trung thực sự bối rối, “Nương nương, bắt người dù sao cũng phải có lí
do? Chuyện này chưa có lý do gì, huống hồ người của Đại Nghiệp ty cũng
không thuộc quyền chúng ta quản lý, e rằng sẽ không để cho chúng ta bắt.
Nương nương, hiện tại đang trong lúc diễn ra Triêu Dương đại hội, nếu thật sự
gây ra xung đột gì đó, ảnh hưởng sẽ không tốt.”
Kỳ thực lão ta rất muốn nói, việc này hoàn toàn chính là cảm nhận riêng của cá
nhân ngài mà thôi, nếu xét về công việc, cũng không thể nói được là Hướng Lan
Huyên đã làm sai chuyện gì, không phải chuyện gì cũng phải nói cho ngài biết.
Yến Y lại hất đầu ra hiệu: “Đi, lấy chiếc lệnh bài của sư huynh ta đến đây, đưa
cho hắn.”
Cung nữ ở bên cạnh nhanh chóng rời đi, chỉ chốc lát sau liền cầm tới một chiếc
lệnh bài màu đồng cổ giao cho Mễ Vân Trung.
Yến Y nói: “Đây là Lệnh sự bài của sư huynh ta, ngươi dùng lệnh bài này đi
khống chế người của nàng ta. Nhìn thấy lệnh mà dám phản kháng, có thể giết
chết không tha. Bản cung muốn biết rõ tiện nhân đó đến cùng làm ra chuyện gì
ở sau lưng ta!”
Chiếc Lệnh sự bài này là Địa sư đưa cho bà ta, vốn là vì để khi gặp chuyện cần
phải vận dụng nhân thủ của Đại Nghiệp ty thì được thuận lợi, bây giờ lại bị bà
ta dùng làm ra chuyện này.
Nếu đã là vâng lệnh làm việc, Mễ Vân Trung cũng không còn có lo lắng gì nữa,
lập tức nhận lệnh rời đi.
Đêm càng khuya, mưa có phần càng nặng hạt hơn, nước chảy thành dòng trên
mái hiên, rồi đổ xuống mương thu bên dưới.
Trong phòng sáng trưng đèn đuốc, Lý Trừng Hổ vẫn còn đang xử lý công vụ từ
bên ngoài gửi tới.
Không còn cách nào khác, ban ngày bận đi xem thi đấu, ban đêm phải tìm thời
gian bù trở lại.
Quản sự của Vương phủ từ ngoài phòng đi vào, đứng tại trước bàn hạ thấp
giọng nói: “Vương gia, phía bên nương nương có vẻ có chuyện khác thường,
người của Mễ Vân Trung ngay trong đêm tối ra ra vào vào, không biết đang làm
gì.”
Lý Trừng Hổ khựng lại một chút, rồi lập tức “ừ” một tiếng, cũng không thể hiện
điều gì.
Quản sự lại nói tiếp: “Tôn Bình đi đi lại lại bên ngoài hành lang không rời đi, có
vẻ như là muốn gặp ngài.”
“Hả?” Lý Trừng Hổ ngẩng đầu, “Tại sao không nói sớm, có lẽ là Vương phi có
chuyện gì đó, nhanh chóng hỏi thử xem.”
“Vâng.” Quản sự nhận lệnh rời đi.
Vừa quay đầu lại trong lòng liền nhịn không được buông tiếng thở dài, nhận
thấy thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, dạng mỹ nhân nào mà Vương gia
chưa từng nhìn thấy, cũng không biết nữ nhân kia đời trước tích được đức gì, lại
có thể được người sát phạt quyết đoán là Vương gia quan tâm như thế.
Không bao lâu sau, Tôn Bình liền được gã đưa đến.
Tôn Bình cung cung kính kính hành lễ, “Vương gia.”
Lý Trừng Hổ bỏ đồ trong tay xuống, không giận tự uy hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tôn Bình nhìn quản sự ở bên cạnh một cái, có chút do dự.
Lý Trừng Hổ: “Người của mình, có chuyện gì cứ nói, đừng ngại.”
Tôn Bình vẫn còn do dự, nhưng cuối cùng hít sâu một hơi, hạ quyết tâm nói:
“Vương gia, ‘Trương Chi Thần’ kia chính là A Sĩ Hành, chính là người được
gọi là Thám Hoa lang kia.”
Vị quản sự Vương phủ tức thì giật mình kinh ngạc.
Lý Trừng Hổ cũng ngây ngẩn cả người, với ông ta mà nói, tin tức này đến quá
mức đột ngột, sau khi hơi chút suy nghĩ, ông ta hỏi: “Sớm không nói, muộn
không nói, thời điểm này báo cho bản Vương biết, là dụng ý gì?”
Tôn Bình vội vàng xua tay nói: “Vương gia không nên hiểu lầm, lúc trước hắn
để tóc tai bù xù, còn che mặt, căn bản không có nhận ra, cho đến hôm nay khi
giao đấu với người ta bị đánh rớt khăn che mặt, và nhìn thấy đồng bạn của hắn
ra sân đấu, Vương phi và ta mới nhận ra.”
Lý Trừng Hổ khẽ gật đầu, “Ngươi trong đêm tối một mình tới đây gặp bản
Vương, chính là vì muốn nói điều này?”
Tôn Bình không biết nên trả lời như thế nào, chuyện bà ta tới đây, Thiết Diệu
Thanh cũng không biết.
Bà ta cho rằng bà ta tới đây cũng là vì tốt cho tiểu thư, Vương gia là người nào?
Tai mắt tinh tường, tin tức linh thông, việc A Sĩ Hành giả mạo tham dự đại hội
trong tương lai ai dám đảm bảo sẽ không bộc lộ ra? Đến lúc đó Vương gia tất
nhiên sẽ nghi ngờ không biết bên này có cố ý che giấu hay không, thay vì tương
lai bị nghi ngờ, còn không bằng hiện tại tự mình nói ra.
Thật vất vả mới có được cuộc sống của người tầng cấp trên như thế này, không
bao giờ cần phải co đầu rút cổ tại trong lòng đất âm u đó nữa, bà ta không muốn
tiểu thư phải xảy ra chuyện gì nữa, nhất là vì một tiểu nhân vật như A Sĩ Hành.
Bà ta cũng không muốn tiểu thư và người đó tro tàn lại cháy, cho nên bà ta mới
tự quyết định, tiền trảm hậu tấu, dự định trở về mới nói cho Thiết Diệu Thanh
biết, nếu không Thiết Diệu Thanh khẳng định sẽ ngăn cản.
Lý Trừng Hổ bỗng mỉm cười nói: “Bản Vương biết rõ tính tình của Vương phi,
nếu nàng đã nói giữa nàng và vị Thám Hoa lang đó không có gì, vậy thì tất
nhiên là không có gì, ngươi cũng không cần phải suy nghĩ nhiều.”
Trong đầu Tôn Bình lướt qua hình ảnh Dữu Khánh và Thiết Diệu Thanh lén lút
ở trong cùng một phòng, trong lòng buông tiếng thở dài, tiểu thư cũng sẽ nói
dối trong loại chuyện này.
Biểu hiện ra ngoài thì cất tiếng xưng vâng.
Lý Trừng Hổ lại hỏi: “A Sĩ Hành tại sao lại trở thành đệ tử bị Long Quang tông
vứt bỏ, lúc trước hắn và Long Quang tông rất quen thuộc sao?”
Tôn Bình lắc đầu đáp: “Không rõ ràng lắm là chuyện gì xảy ra, khi ở chỗ hắn,
tiểu thư và ta chỉ có thể xem là ngoại nhân, khi có việc thực sự bọn họ đều tránh
chúng ta.”
Lý Trừng Hổ hơi trầm ngâm, rồi gật đầu nói: “Được rồi, nghỉ ngơi sớm một
chút đi.”
“Vâng.” Tôn Bình đáp lời, hành lễ, rồi lập tức xin cáo lui.
Vị quản sự kia đưa ra cửa, đứng nhìn theo một hồi mới quay vào đợi lệnh.
Lý Trừng Hổ lặng im một hồi, chợt hỏi: “Phía bên chúng ta có người nào từng
gặp vị Thám Hoa lang đó không?”
Quản sự đáp: “Có, người được sắp xếp đi U Giác Phụ tìm hiểu thông tin từng
gặp qua.”
Lý Trừng Hổ: “Việc này có vẻ kỳ lạ, tại sao chưa bao giờ nghe nói đến vị Thám
Hoa lang đó có bản lĩnh như vậy, tại sao còn cuốn cả Long Quang tông vào
đây? Nhanh chóng hết sức kiểm tra thông tin đi, để xem Trương Chi Thần có
phải là kẻ mà cô ta nói tới hay không.”
“Vâng.” Quản sự nhận lệnh rời đi.
Đến khi trời sắp sáng, mưa tạnh, bầu trời dần dần trong sáng.
Ở trong phòng, Văn Nhược Vị giúp tỷ tỷ thu dọn hành lý, hai tỷ muội chuẩn bị
rời khỏi nơi đây, chuẩn bị trở về Ty Nam phủ.
Hai người cũng không cần thiết phải lưu lại, tới đây tham dự lần này, ngoại trừ
lấy Hạng nhất, không có lựa chọn nào khác, nếu như đã lấy không được Hạng
nhất, vậy thì chỉ có thể rời đi, không thể ở lại tranh đoạt hạng thứ hai kia.
Vốn là ngày hôm qua đã muốn rời đi, nhưng mà Chung Nhược Thần bị thương
không nhẹ, tạm thời cần được trị liệu ổn định tình hình vết thương, vì vậy mới
kéo qua một đêm.
Xách theo túi hành lý, Văn Nhược Vị quay người lại, nhìn thấy tỷ tỷ ngơ ngơ
ngác ngác ngồi ở đó, nàng đi đến nhẹ giọng kêu: “Tỷ, đi thôi.”
Trong lúc thất thần, Chung Nhược Thần không có nghe thấy, không có bất kỳ
phản ứng nào.
Văn Nhược Vị thở dài bất đắc dĩ, kể từ khi trở về từ sân thi đấu ngày hôm qua,
tỷ tỷ liền biến thành bộ dạng không biết đau đớn như thế này, nàng huých nhẹ,
gọi: “Tỷ, đừng đau khổ nữa. Tỷ phu hoàn toàn không nhận biết tỷ, cũng không
biết tỷ chỉ muốn trừng trị hắn một chút, cho nên mới hạ sát thủ.”
Chung Nhược Thần tỉnh thần, nhưng lại lẩm bẩm nói: “Sư phụ nói bây giờ ta đã
có thể khiến hắn ngước nhìn nể phục. Ta có được tài nguyên tu hành tốt nhất
thiên hạ, sư phụ tốt nhất, tiến độ tu hành tiến triển cực nhanh, ta cũng cho rằng
những gì sư phụ nói là đúng… Vì sao hắn vẫn vượt qua ta? Văn không bằng
hắn thì thôi đi, bây giờ ngay cả phương diện mà ta lấy làm kiêu ngạo nhất cũng
vẫn không bằng hắn, cái gì cũng kém hắn. Vị Vị, có đúng ta rất vô dụng hay
không chứ?”
Nói đến đây, nước mắt nàng tuôn rơi như mưa, mấy năm nay đều kiên cường
chống chịu, lúc này nàng đột nhiên bị sụp đổ rồi, đột nhiên khóc nấc lên.
Lúc đầu còn bịt miệng rấm rức khóc, về sau thì ôm lấy muội muội, vùi đầu vào
người muội muội mà gào khóc, khóc đến tê tái cõi lòng.
“Tỷ, tỷ ngốc nha, hắn là nam nhân, tỷ là nữ nhân, nam nữ có khác biệt, tỷ và
hắn có gì phải phân cao thấp.
Hơn nữa, hắn chỉ dựa vào văn tài cũng đã được xưng là ‘Trăm năm nhất tử’ rồi,
văn đủ Văn Trạng Nguyên, võ đủ Võ Trạng Nguyên, văn võ kiêm tu đến loại
cảnh giới này, phải hiếm thấy cỡ nào a, mấy trăm năm, thậm chí cả nghìn năm
cũng chưa chắc đã có thể xuất hiện một nhân vật như vậy. Loại người như hắn
là ngút trời kỳ tài, tỷ so với hắn chẳng phải tự mình chuốc khổ sao?
Tỷ, tỷ là Chung Nhược Thần, hắn dùng tên giả là Trương Chi Thần, trong tên
của cả hai người các ngươi đều có chữ ‘Thần’, tỷ cảm thấy hắn lấy cái tên giả
này thực sự là trùng hợp sao?”
Văn Nhược Vị cũng chỉ có thể ôm lấy tỷ tỷ, ra sức lực nghĩ cách an ủi mà thôi.
Khóc cho đến tận hừng đông, tâm tình Chung Nhược Thần mới tính là ổn định
lại, sau khi đã khóc một trận dài, coi như đã thanh tỉnh lại trong cơn đần độn.
Hai người đi ra trang viên, có người đưa các nàng đến đỉnh núi phụ cận, trên núi
đã có hai con phi cầm tọa kỵ chờ sẵn, đây là thứ đã được trao đổi trước với các
phương.
Rất nhanh, hai người liền hóa thành hai điểm đen rồi biến mất trong trời cao.
Đích thân đến đây đưa tiễn, Triệu Đăng Tử và Khúc trưởng lão nhìn nhau, đều
thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Đăng Tử buông tiếng thở dài, “Đi cũng tốt, coi như đã có thể cho mọi
người một lời giải thích rồi.”
Vì vậy, trước khi mở màn vòng thách đấu hôm nay, Tần Phó Quân, người phụ
trách chủ trì thi đấu, đã có lời tuyên bố, nói rằng bởi vì Văn Nhược Vị vi phạm,
đại hội đã trực tiếp tước đoạt tư cách tiếp tục tham gia thi đấu của Chung Nhược
Thần.
Không ít người nghe xong thì thổn thức không ngừng, bởi vì biết rõ Chung
Nhược Thần vô cùng có khả năng lấy được hạng nhì, không nói đến danh tiếng
từ vị trí xếp hạng, phần thưởng cho Hạng nhì cũng đến ba trăm triệu a, thật vất
vả mới thi đấu đến tình trạng này, toàn bộ đã biến thành bọt nước.
Đối với hầu hết người đứng xem mà nói, hình phạt này không thể gọi là không
nặng.