“Cầm Long thủ” là một trong những nội dung cơ sở để tu luyện “Phong Trần
kiếm quyết”, còn có một nội dung cần thiết nữa là “Du Long quyết”.
Không còn cách nào khác, kiếm chiêu của “Phong Trần kiếm quyết” có tốc độ
vượt quá bình thường, với tu vi và nhục thân bình thường là rất khó để thi triển
ra được.
Cần phải biết rằng, kiếm là một loại vũ khí không giống như chùy hay thương,
nắm trong tay để thi triển ra kiếm chiêu thì có rất nhiều thời điểm cần phải xoay
chuyển cổ tay để biến đổi chiêu số, khi tốc độ đạt đến một tình trạng nhất định
thì cần phải có cảnh giới tu vi tương đương để bảo vệ, bằng không, cổ tay tuyệt
đối sẽ chịu không nổi, nếu cưỡng ép thi triển ra, tất nhiên sẽ dẫn đến gân cốt rối
loạn, cổ tay bị chấn thương.
Và “Ba mươi sáu thức Cầm Long thủ” là nội dung cơ sở để tu luyện kiếm
quyết, trong chừng mực nhất định là để bảo vệ, giữ gìn cổ tay, tránh bị chấn
thương.
Đương nhiên nó cũng không đơn giản chỉ để bảo vệ, kiếm quyết có nói: Tay có
ý cầm long, mới có thể trói được Thương Long.
Không khó để lý giải ý tứ trong đó, muốn cầm kiếm giao đấu, trước tiên bản
thân phải nắm chắc kiếm mới được.
Còn về “Du Long quyết”, thì đó là thân pháp để thi triển kiếm quyết, hình thức
hoàn chỉnh của một hơi ba mươi sáu kiếm chính là dùng “Ba mươi sáu thức Du
Long quyết” để hỗ trợ lẫn nhau, lại phân chia làm Âm, Dương quyết. Một hơi
ba mươi sáu kiếm nghênh chiến quanh thân là thế thủ, làm Âm quyết. Một hơi
ba mươi sáu kiếm vây địch tấn công là thế công, làm Dương quyết.
Cho dù Âm quyết hay là Dương quyết, chỉ dựa vào tay để công thủ khắp xung
quanh là không thể làm được, mà cần phải có sự phối hợp của thân pháp có mức
độ xoay chuyển cực cao, đó chính là Du Long quyết.
Từ khi tu luyện “Phong Trần kiếm quyết” đến nay, hắn thật sự chưa có lần nào
thi triển ra kiếm quyết ở hình thái hoàn chỉnh để giao đấu với người khác, người
đã hứng chịu hình thái kiếm quyết của hắn tương đối nhiều là Nam Trúc và Mục
Ngạo Thiết, cũng chỉ có hai vị sư huynh đó là bị kiếm quyết của hắn đánh nhiều
nhất.
Không cần kiếm chiêu chỉ dùng “Cầm Long thủ” để đánh nhau với người khác
thì càng chưa từng thử.
Tuy nhiên, trong nội dung kiếm quyết khi bảo trước tiên luyện thủ pháp và thân
pháp thì cũng có lưu ý, luyện thành “Cầm Long thủ” và “Du Long quyết” cũng
có thể thuận lợi để tự vệ trong trường hợp không có vũ khí.
Bây giờ lần đầu tiên gặp được một người không cầm trọng vật hay vật sắc bén
làm vũ khí, chỉ đeo một đôi găng tay xích sắt làm vũ khí, hơn nữa nghĩ đến việc
Hướng Chân bị đối phương đoạt kiếm, hắn liền muốn trước tiên thử xem mực
độ sâu cạn của đối phương, rồi mới quyết định có dùng kiếm hay không.
Tuy rằng trong lòng có suy nghĩ như vậy, nhưng về khí độ hắn không thể để
thua người, hắn chính là muốn bày ra bộ dạng không muốn chiếm lợi trước
ngươi.
Chung Nhược Thần cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng cũng không dám sơ ý, nếu đối
phương đã dám làm như vậy, nàng sao dám khinh thường.
Nếu đối phương đã muốn nhìn xem nàng có bản lĩnh để đối phương rút kiếm ra
hay không, vậy nàng cũng không khách khí nữa.
Nàng biết rõ Dữu Khánh xuất kiếm rất nhanh, tốc độ tay tất nhiên cũng không
chậm, nhưng cũng không cần so xem ai nhanh ai chậm, nói chung không cần
đấu với sở trường của đối phương.
Vì vậy, nàng cũng không có làm bất kỳ thủ đoạn thăm dò gì, vừa ra tay chính là
đại pháp không tùy tiện dùng tới, vừa ra tay chính là đại pháp có tính quyết định
chiến thắng!
Chỉ thấy nàng tiện tay vạch qua giữa hai người, lập tức mặt đất nổi sóng, một
luồng khí xoáy hình thành.
Dữu Khánh chú ý tới động tác tay vạch qua của nàng, đưa nội lực ra ngoài để
thi pháp thì cần có thủ pháp.
Động tác tay tiếp đó giống như cá vẫy đuôi lắc lư kích thích vào không khí,
luồng khí xoáy nhanh chóng phát triển, luồng khí xoáy vốn mờ nhạt trong nháy
mắt hút vào lượng lớn bụi bặm từ mặt đất, dưới sự điều khiển bởi pháp quyết
của nàng, nó rất nhanh liền mở rộng ra, chẳng mấy chốc đã tạo thành một cơn
lốc xoáy lớn.
Sân thi đấu lúc nãy được san phẳng, bây giờ lại bị phá hư, bụi bặm lại vù vù bị
hút về nơi này, thanh thế to lớn kinh người.
Dữu Khánh đứng ở gần nhất nên cảm nhận rõ rệt nhất, chỉ trong giây lát liền có
cảm giác như đang ở trong trung tâm gió bão, quần áo tung bay phần phật, lực
hút cường đại như muốn hút hắn vào bên trong lốc xoáy.
Hắn bị cột gió mở rộng ra ép lui, vội nhanh chóng vận công thi pháp, hộ thể
cương khí hình vừa xuất hiện liền ổn định lại y phục và tấm khăn che mặt xuýt
chút nữa được xé ra.
Khán đài cũng bị gió mạnh quét qua, Văn Hinh và tiểu Hồng không có tu vi hộ
thể, ngay cả mở mắt cũng có phần khó khăn, hai người híp mắt lại, kẹp lấy tay
nhau, giữ chặt một chỗ.
Đám người Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết tự nhiên là lo lắng vô cùng.
Đôi mắt Văn Nhược Vị trên chiếc khăn che mặt tung bay cũng tràn đầy lo lắng,
nàng không có ngờ tới tỷ tỷ không chút nào thăm dò, vừa ra tay chính là đại
pháp đầy mạnh mẽ.
Mà pháp môn để thi triển ra pháp này, đến nay nàng vẫn chưa thể lĩnh ngộ.
Cùng được một sư phụ dạy cho, cũng bắt đầu tu hành cùng lúc, nhưng trên con
đường tu luyện, tỷ tỷ đi nhanh hơn nàng nhiều, tỷ tỷ cũng lĩnh ngộ thuật pháp
nhanh hơn, làm cho sư phụ rất vui vẻ. Đương nhiên, sư phụ cũng đã nói rồi, nói
nàng không cần so với tỷ tỷ, nói rằng đến bây giờ nàng còn chưa lĩnh ngộ được
pháp môn này cũng không có vấn đề gì, trong tình hình bình thường, phải cần
nhiều năm mới có thể lĩnh ngộ được.
Lúc này, khắp khu vực sân thi đấu thực sự là gió nổi mây vần, một số cờ phướn
trên sân khấu chủ trì và vải bạt che chắn khán đài quý khách đều thiếu một chút
bị gió cấp xé rách.
Long Hành Vân phe phẩy chiết phiến, chợt nhận thấy gió có phần lớn, gã nhìn
nhìn cây quạt trong tay, khóe miệng cứng đờ, nhìn xung quanh một vòng rồi
nhanh chóng xếp quạt lại, quay lại nhìn Dữu Khánh đứng trong sân đấu dường
như không biết hạ thủ làm sao, nét mặt lập tức trông có vẻ hả hê.
Đa số mọi người đều cảm thán với cột gió dường như nối liền đất và trời ở
trước mắt, khó thể tưởng tượng nổi làm sao người có tu vi Sơ Huyền cảnh giới
lại có thể thi triển và khống chế được uy lực khổng lồ như thế.
Nhận thấy lực hút của cột gió càng lúc càng lớn, vốn có ý định lấy bất biến ứng
đối vạn biến, lúc này Dữu Khánh không kiềm chế được nữa, nhanh chóng lắc
mình di chuyển, rất nhanh lướt quanh một vòng dưới chân cột gió, kết quả phát
hiện thấy phía sau cột gió không có bóng dáng của Chung Nhược Thần, lướt hết
một vòng cũng không thấy bóng người ở đâu.
Không biết người đã đi nơi nào, hắn vội nhìn xung quanh.
Ở trên khán đài thì có không ít người đã nhìn thấy Chung Nhược Thần đi đâu,
cưỡi gió đi rồi, trực tiếp tiến vào bên trong cột gió.
Ở trên khu vực quý khách, Triêu Dương công chúa có phần ngồi không yên,
nàng ta đứng lên nhìn quanh, có chút không kiên nhẫn, hỏi: “Tại sao lại làm bụi
bặm bay tứ tung rồi chứ, người cũng nhìn không rõ, còn xem thi đấu gì được
chứ? Côn Linh sơn không có cả tiền để lát mấy tấm đá sao?”
Triệu Đăng Tử ở bên cạnh mỉm cười gật đầu, nói: “Công chúa nói chính phải,
chỉ là diện tích sân thi đấu quá lớn, bây giờ lát cũng không kịp nữa rồi. Sẽ rút
kinh nghiệm cho đại hội lần sau.”
Một câu nói liền đá ý kiến của công chúa tới đại hội lần sau, vấn đề là Triêu
Dương đại hội lần tiếp theo có do Côn Linh sơn tổ chức hay không còn chưa
biết được.
“Triệu Chưởng môn, ngươi đừng trêu chọc nàng.” Lý Trừng Hổ phì cười vui vẻ,
rồi giải thích: “Triêu Dương, lát đá cũng không thực tế, đánh không được mấy
trận sẽ bị phá hủy, còn không có khả năng chịu giày vò bằng mặt đất bình
thường, lại còn dễ dàng khôi phục. Bụi bặm bay đầy nhìn không rõ được, là do
người ta thi pháp khống chế để làm thủ thuật che mắt.”
Yến Y liếc mắt nhìn con gái, gặp được cơ hội thích hợp liền không ngại chỉ
điểm một chút, “Nó còn có thể gây tổn thương người ta. Lúc trước có nhìn thấy
y phục trên người tên Hướng Chân kia bị rách nát loang lổ không? Bây giờ, cột
gió này còn ghê hơn, có thể giết người.”
“Giết người?” Triêu Dương công chúa lập tức nhìn chằm chằm cột gió.
Dữu Khánh cũng ngẩng đầu nhìn cột gió ở trước mặt, cũng nhận thức được
Chung Nhược Thần hẳn là đang ẩn thân tại bên trong, hắn định lấy Quan Tự
quyết để dò xét tung tích của nàng, nhưng đối diện với cột gió cuồn cuộn này,
đạo hạnh hắn không đủ, chẳng khác gì kẻ mù trợn mắt nhìn, cái gì cũng nhìn
không ra.
Nhưng hắn cũng không sợ cảnh tượng này, chỉ có như vậy thôi ư? Làm sao làm
khó được ta.
Hắn cũng không tin một thứ cao lớn như vậy có thể đuổi theo được hắn tại bên
trong sân đấu này, bất kể Thượng Nguyệt ngươi muốn chơi đùa trò gì, ta chính
là không tiếp chiêu, để xem Thượng Nguyệt ngươi điều khiển một thứ to lớn
như vậy thì có thể kéo dài bao lâu.
Vì vậy, hắn lắc mình lui xa ra một chút, đứng chắp tay sau lưng bình thản ung
dung, kéo dài.
Lúc này, Chung Nhược Thần đang ở trong trung tâm vòng xoáy, nương theo lực
nâng lơ lửng tại trong phong nhãn cao vút, thỉnh thoảng phất tay thi pháp, giống
như nữ thần phất phới ở trên cao, xung quanh mù mịt hào hùng.
Kỳ thực, duy trì một cơn lốc xoáy to lớn như vậy, cũng không tiêu hao quá
nhiều pháp lực của nàng, người không hiểu sẽ cho rằng khó, người hiểu biết
pháp môn thì không khó.
Dựng lên thế, tạo thành thế, sau đó theo đà có sẵn để làm, chỉ có như vậy, tương
tự như bốn lạng bạt ngàn cân, nhưng là càng huyền diệu hơn.
Nói thì đơn giản, nhưng muốn thông hiểu sự huyền diệu của nó thì không có dễ
dàng như vậy, không phải ai cũng có thể hiểu.
Trên cột gió như rồng cuốn, trong mù mịt thỉnh thoảng mở ra những lỗ hổng
trong suốt, là do Chung Nhược Thần thi pháp tạo ra, nhưng người đứng ở bên
ngoài là nhìn không thấy, chỉ có nàng tại bên trong phong nhãn mới có thể nhìn
thấy rõ bên ngoài.
Muốn nhìn thấy rõ nơi nào bên ngoài, với nàng, chẳng qua chỉ là chuyện lật tay.
Lúc này Dữu Khánh không nhìn thấy nàng, nhưng nàng lại có thể nhìn thấy mỗi
một động tác của Dữu Khánh, vốn còn định mở mắt mong chờ, muốn nhìn xem
Dữu Khánh làm sao có thể phá được đại pháp của mình, cuối cùng lại nhìn thấy
Dữu Khánh bình thản ung dung chắp tay sau lưng giống như đứng xem trò vui,
nàng lập tức hiểu được ý đồ của Dữu Khánh, nàng không khỏi nghiến răng
nghiến lợi.
Nàng lập tức vung hai tay lên, đang lơ lửng ở trong phong nhãn, nàng cũng bắt
đầu xoay tròn theo, hai tay mở rộng ra thi pháp.
“Nếu gió cứ thổi như thế này, không chừng mọi người sẽ bị gió thổi thành thịt
khô.”
“Ta nói a, tên ria mép đó chắp tay sau lưng đứng đó làm gì chứ?”
“Còn phải hỏi sao? Rõ ràng đang kéo dài tiêu hao Thượng Nguyệt kia.”
“Tên này là định chờ đến khi Thượng Nguyệt không chuyển động nổi nữa mới
xuất thủ sao? Thượng Nguyệt không có ngốc như vậy nha?”
“Ngốc hay không ngốc thì chưa biết, nhưng ứng đối như vậy cũng xem như là
một biện pháp nha.”
Đứng dưới sân khấu, một đám người dự thi ngươi một câu ta một câu, đua nhau
bàn luận.
Bên trong sân thi đấu, hứng gió mạnh vù vù Dữu Khánh lại có cảm giác không
đúng lắm. Hắn là người đầu tiên nhận thấy cột gió dường như xoay tròn mạnh
hơn lên, trong lúc còn đang cảnh giác quan sát, đột nhiên hai mắt trừng lớn, lắc
mình lui nhanh về phía sau.
Đùng đùng đùng, một tràng âm thanh như tiếng pháo đánh vào vị trí hắn mới
đứng vừa rồi, và cũng tiếp tục giội theo hướng hắn tránh né.
Là những tàng đống với các hình dáng và kích cỡ khác nhau được ném ra từ
trong gió xoáy, to cũng chỉ lớn cỡ nắm đấm, nhỏ cũng chỉ như hòn đá.
Loạt tấn công cường thế này dày đặc chi chít, nhằm vào Dữu đại Thám Hoa bắn
phá ào ạt.
“Đừng có lui nữa, còn lui nữa sẽ đánh tới chỗ chúng ta nha!”
Trên khán đài, có người thi pháp cao giọng hô to, lập tức rước lấy đệ tử Côn
Linh sơn đi đến cảnh cáo, cảnh cáo gã không được quấy nhiễu thi đấu, nếu
không tự gánh lấy hậu quả.
Liên tục nhảy lui về phía sau hai lần, Dữu Khánh nghe tiếng thì quay đầu nhìn
lại, phát hiện thấy nếu tiếp tục nhảy lùi về sau, hắn sẽ có thể nhảy ra khỏi sân thi
đấu.
Và cơn lốc xoáy to lớn đó đã di động đè ép tới chỗ hắn, trọng điểm là những
tảng đá vù vù lao tới kia, và cả âm thanh nện xuống đất “Đồm độp” đó nữa, bất
kể hắn nhảy về phía nào, chúng đều có thể thay đổi góc độ oanh tạc bao trùm
đánh tới hắn.
Nhìn thấy động tĩnh vù vù hoặc đồm độp truy sát đến, keng một tiếng, hắn rút
kiếm ra, chỉ trong chớp mắt kiếm quang đã lách cách, leng keng chống đỡ màn
mưa đá giội tới như mưa xối xả.
Còn định chưa muốn rút kiếm để thử xem Cầm Long thủ của mình, bây giờ mới
nhận thấy mình đã mạnh miệng nói sớm, vừa mới đối mặt thì phải luống cuống
tay chân rút kiếm ra rồi.
Cũng may, lúc trước nói lời mạnh miệng cũng chì có một mình Chung Nhược
Thần nghe được.
Lúc này, hắn cũng không quan tâm tới mặt mũi nổi nữa rồi, mặt đất hai bên, và
phía sau hắn nổ tung lên, bụi bặm tung bay, giống như thác mây cuốn ngược lại,
bị sức gió vù vù cuồn cuộn cuốn đi.
Hắn cũng ở trong đám bụi bặm không ngừng nổ tung lên.
Sau khi chống đỡ một hồi, hắn liền không muốn tiếp tục chịu đựng nữa, cứng
rắn chống lại làn đá oanh tạc, hắn vung kiếm quang tiến về phía luồng lốc xoáy
to lớn kia.
Không còn cách nào nữa, đám mưa đá của người ta dường như bắn không hết,
mức độ bền bỉ và dày đặc hơn xa ngàn kiếm như mưa của Thiện Thiếu Đình,
cũng may sức mạnh tấn công kém hơn mưa kiếm của Thiện Thiếu Đình, nhưng
trên người hắn ít nhất cũng đã phải hứng chịu mấy chục viên, nếu không phải có
hộ thể cương khí ngăn cản, e rằng hắn đã bị đập cho mặt mũi bầm dập.
Loại tấn công này, trong khoảng thời gian ngắn mặc dù không đánh chết được
người có tu vi như hắn, nhưng thời gian lâu dài thì hắn cũng chịu không nổi.
Đá ở đâu ra mà nhiều như vậy chứ?
Thoáng suy nghĩ một chút hắn liền biết là chuyện gì xảy ra, trong lòng đất rất
nhiều đá, gió xoáy có thể không ngừng phá hư mặt đất và moi đá từ trong lòng
đất ra.
Hắn làm sao còn dám ngồi chờ chết, không thể không cưỡng ép xông đi tới.