Trên khu vực quý khách, Yến Y và Lý Trừng Hổ nhìn chằm chằm vào hai bên
sắp đụng vào nhau trong không trung trước mặt, đều hơi nhíu mày, vẻ mặt có sự
nghi hoặc.
Cả hai đều đang không hiểu với hành vi của Chung Nhược Thần, theo lý thuyết,
đã chịu thiệt thòi với một kiếm trước đó của đối phương, đã biết rõ uy lực của
một kiếm đó là không thể đỡ, thì hẳn là không nên ngã xuống hai lần cùng một
chỗ mới đúng, vậy tại sao lần này còn phải trực tiếp đối diện?
Trên trời giáng xuống, dưới đất xông lên, một bên như trời giáng lưu tinh, một
bên như phượng hoàng múa trời cao.
Gần rồi, gần rồi, vẫn không người nào rẽ hướng, lập tức, rất nhiều người đều đã
nhận ra được hai bên đều quyết tâm thề không quay đầu.
Mượn vòng xoáy nâng “Phượng hoàng” bay lên trời, Chung Nhược Thần ngẩng
đầu nhìn chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng giọng thâm trầm, cất tiếng lẩm bẩm
kinh thường, “Không biết thay đổi, chỉ là cậy mạnh mà thôi!”
Nhìn thấy hai bên đã sắp đụng vào nhau, tốc độ “Phượng hoàng” bay lên không
đột nhiên giảm xuống.
Ở trong đầu phượng hoàng, Chung Nhược Thần đột nhiên xoay người, lao chúi
xuống, nhanh chóng từ trong cơ thể “Phượng hoàng” rơi xuống mặt đất.
Rầm!
Luồng sáng va chạm vào, đánh trúng đầu phượng hoàng, làm nổ tung đầu
phượng hoàng, như lần trước luồng sáng cũng chìm vào trong cơ thể “Phượng
hoàng”.
Khán giả ở phía dưới lại nhìn thấy thân thể “Phượng hoàng” phình to ra, bị
cưỡng ép đột ngột dừng tại không trung.
Dù cho Chung Nhược Thần đã thoát thân lao xuống mặt đất trước, nhưng vẫn bị
Hướng Chân lao vút xuống như một ngôi sao băng lập tức đuổi theo.
Khán giả phía dưới, người có thị lực tốt, mơ hồ nhìn thấy hai người lần lượt lao
vọt ra khỏi cơ thể “Phượng hoàng”.
Oanh!
Ở trên cao, “Phượng hoàng” căng ra rồi sụp đổ, ngay lập tức lại có tiếng nổ lớn
vang lên, “Phượng hoàng” lại một lần nữa bị luồng sáng chém nổ, tái diễn lại
cảnh tượng chấn động lúc trước.
Cát bụi bùng ra dữ dội nhanh chóng nhấn chìm hai người vừa lao ra.
Nhìn thấy đối thủ ngay tại phía trước, Hướng Chân lấy kiếm mở đường trong
nháy mắt liền truy đuổi theo.
Quay đầu lại nhìn, mặc dù cũng đang không ngừng rơi nhanh xuống, Chung
Nhược Thần lại lăng không lật người, từ tư thế lao chúi xuống chuyển thành
đầu trên chân dưới.
Trong khoảnh khắc đó, mí mắt Hướng Chân kịch liệt nhảy lên.
Lúc trước, gã còn không hiểu vì sao đối thủ đã biết rõ không thể ngăn cản uy
lực một kiếm này của mình mà vẫn tiếp tục xông lên, sau đó lại bỏ chạy trốn.
Bây giờ gã đã hiểu được, lúc này cả hai bên đều đang rơi xuống rất nhanh, chỉ
là một bên nhanh, một bên chậm hơn chút mà thôi, cho dù vẫn có chênh lệch về
tốc độ nhưng đã không còn giống như lúc trước, chênh lệch lớn đến mức không
kịp phòng.
Người ta xông lên, và cùng rơi xuống, chính là muốn dùng tốc độ để khắc chế
tốc độ của gã.
Mặc dù đã hiểu rõ, nhưng gã cũng không thể kéo dài, dưới sức lao xuống mạnh
mẽ như thế này, gã cũng không có cách nào dừng lại ngay lập tức, huống hồ
khoảng cách giữa hai bên đã gần đến mức ngoại trừ va chạm vào nhau ra thì
không còn có lựa chọn nào khác.
Cũng may, lực xung kích và cường độ từ tốc độ của gã cũng không phải đối thủ
có thể so sánh được, thế tiến công của gã vẫn không sai không lệch, một kiếm
lao đến.
Ngẩng đầu nhìn lên, Chung Nhược Thần không tránh không né, cho dù tốc độ
xung kích và uy lực của đối phương vẫn đủ để gây ra mối đe dọa chí mạng cho
nàng, nhưng đối với nàng mà nói, chênh lệch tốc độ lúc này đã đủ dùng rồi, ít
nhất sẽ không còn giống như lúc trước nữa, lúc đó nhanh đến mức nàng thậm
chí còn không thể nhìn thấy rõ bóng dáng của đối phương.
Đối diện với kiếm thế ầm ầm vọt tới của đối phương, nàng bỗng nhiên xuất thủ,
tung một chưởng đón lấy lưỡi kiếm xé trời bổ đến.
Hướng Chân chỉ cảm thấy nữ nhân này không biết lượng sức mình, trong tình
huống như vậy mà lại dám lấy tay lướt qua lưỡi kiếm của mình, trong lúc thầm
nói nàng ta cuồng vọng, thế tiến công của gã vẫn đánh thắng tới không sai lệch.
Nào ngờ bàn tay đối thủ chụp tới lưỡi kiếm lại hơi nghiêng lệch, ma sát vào lưỡi
kiếm tung tóe ra một loạt đốm lửa sáng chói như ngọn lửa, có thể thấy được
mức độ mãnh liệt của ma sát.
Nhìn thấy lưỡi kiếm khó phá được tay nàng ta, Hướng Chân lúc đầu kinh hãi,
sau đó phát hiện thây trên tay đối phương có đeo găng tay cứng rắn vô cùng.
Đối thủ lấy chưởng khống chế kiếm, bức ép lưỡi kiếm ra khỏi người và cũng có
xu hướng chụp được thân kiếm.
Hướng Chân mặc dù bị đánh cho trở tay không kịp, nhưng làm sao có thể để
cho nàng được như ý, gã vội vàng xoay kiếm tránh thoát ra, rồi lại thấy hai tay
đối phương trong nháy mắt vung ra vô số bóng chưởng bao trùm tới, mà bởi vì
thế xông tới của gã quá mạnh, nên trong lúc nhất thời khó thể linh hoạt làm ra
phản ứng mong muốn, vì vậy gã không thể không thu kiếm về đánh chém.
Trong âm thanh leng keng vang vọng, từng đám đốm lửa bắn tung ra mấy lần,
sau đó lưỡi kiếm kẹt lại trong năm ngón tay của Chung Nhược Thần.
“Phốc!” Hướng Chân phun ra một ngụm máu tươi.
Tốc độ đối phương xuất thủ quá nhanh, hơn nữa trong lúc không kịp phản ứng,
gã vẫn còn chưa có hoàn toàn thoát ra khỏi tác động từ vụ nổ của “Phượng
hoàng”, thì đã trúng liền mấy chưởng mạnh mẽ, người bị đánh lật ngang bay ra,
đã bị đánh cho biến đổi phương hướng rơi xuống, kiếm của gã đã bị Chung
Nhược Thần chụp vào trong tay.
Hai người rơi lướt qua nhau.
Nói thì chậm, kỳ thực quá trình giao đấu rất nhanh, gần như chỉ trong hai cái
chớp mắt.
Thời điểm thực sự quyết định thắng bại thường thường chỉ tại trong nháy mắt
nào đó.
Khán giả phía dưới cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy hai người bị
bụi bặm bùng nổ ra bao trùm lấy rồi lại rất nhanh lao vọt ra.
“Di?”
“Chuyện gì vậy?”
Khán giả phía dưới vang lên một tràng âm thanh xôn xao kinh ngạc, kể cả
những người dự thi ở dưới sân khấu cũng giơ tay chỉ trỏ vào không trung.
Người có chút ánh mắt đều nhìn ra được, Hướng Chân trong không trung dường
như đang rơi với tình trạng mất kiểm soát, lập tức nhận thức được đã xảy ra
chuyện.
Cho dù bị đánh bay ngang ra ngoài, nhưng tốc độ rơi xuống của Hướng Chân
cũng không giảm bớt bao nhiêu, gã gánh chịu mấy chưởng mạnh mẽ của Chung
Nhược Thần, đã bị đánh cho trọng thương, pháp lực trong cơ thể vận chuyển
lưu loát, mắt mở trừng trừng nhìn mình rơi xuống mặt đất, không muốn bị ngã
chết, dục vọng cầu sinh khiến gã liều mạng thi pháp gia tăng lên người mình lực
cản, nhằm làm chậm lại tốc độ rơi xuống.
Nhưng bởi vì lực lao xuống của gã thực sự quá lớn, nên tốc độ giảm đi rất
chậm, cũng may mà cuối cùng cũng có giảm bớt từng chút một.
Nhưng khi tới gần mặt đất thì tốc độ của gã lúc này có phần vẫn hơi quá nhanh
so với khả năng chịu đựng của thân thể.
Rầm! Cuối cùng đã nện xuống đất, một đám bụi mù tung tóe lên, trong miệng
lại sặc ra một ngụm máu tươi, mắt hoa đầu choáng.
Sau khi thị giác rõ ràng hơn một chút, vừa quay đầu liền nhìn thấy đôi chân và
bờ váy hạ xuống bên người, hai tay chống xuống mặt đất, nỗ lực muốn đứng
lên.
Chung Nhược Thần từ trên cao nhìn xuống với ánh mắt khinh thường, một chân
dẫm lên trên lưng gã, cưỡng ép đạp gã nằm xuống đất, đè chặt gã nằm bẹp trên
mặt đất.
Hướng Chân không cam lòng bị nhục, còn muốn liều mạng giãy giụa, nhưng
ngay sau đó, một mũi kiếm lạnh lẽo đè lên huyệt Thái Dương đã hoàn toàn kiềm
chế được gã.
Kiếm là kiếm của chính gã, nhưng lúc này đã đổi chủ nhân, nắm giữ tại trong
tay Chung Nhược Thần.
Nữ nhân che mặt từ trên trời giáng xuống, đeo găng tay kim loại, tay cầm đại
kiếm, chân đạp đối thủ, cảnh tượng này khiến bầu không khí trở nên yên tĩnh
đến khó hiểu.
Sau khi đã khống chế được đối thủ, Chung Nhược Thần từ trên cao nhìn xuống
nam nhân ở dưới chân, nói: “Ngươi thua rồi!”
Một bên mặt dán sát vào mặt đất, Hướng Chân biết rõ phản kháng cũng vô
dụng, thở dài một hơi, dường như đã chấp nhận.
Ở trên khán đài nhìn xem, Văn Nhược Vị đánh vỡ sự yên tĩnh trước tiên, nàng
ta hưng phấn vung vẩy hai tay giống như con cua, lớn tiếng kêu gào, “Hay!
Xinh đẹp! Ngươi là đẹp nhất!”
Trên khán đài tức thì giống như vỡ tổ, tiếng bàn tán ầm ầm vang lên, lúc trước
rõ ràng nhìn thấy là Hướng Chân chiếm thượng phong, không nghĩ tới chỉ trong
nháy mắt liền biến thành Hướng Chân thất bại, kết quả thay đổi cực nhanh,
khiến người ta không thể biết rõ quá trình thay đổi đó đến cùng là thế nào,
không biết rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Ở dưới sân khấu, Quỳ Quỳ xoa xoa cằm, mặt đầy vẻ không hiểu được, “Đòn tấn
công uy lực lớn như vậy, nữ nhân này vậy mà có thể đánh bại, làm sao làm
được chứ?”
Bộ dạng Long Hành Vân làm như ta đã đoán được từ lâu, liếc mắt nhìn gã ta, lại
đẩy ra hai chữ, “Ngớ ngẩn.”
Quỳ Quỳ nhìn gã chăm chú, hỏi: “Đầu óc chập mạch sao?”
Trên khu vực quý khách, đối với kết quả trên sân, Yến Y và Lý Trừng Hổ nhìn
nhau, không đưa ra lời bình luận gì.
Nhưng Lý Trừng Hổ nhấc tay lên vẫy một cái, một nhân viên quản sự của
Vương phủ nhanh chóng đến bên cạnh cúi người nghe lệnh, “Vương gia.”
Lý Trừng Hổ: “Đi thăm dò xem lai lịch của Hướng Chân này như thế nào, nếu
thích hợp thì hỏi xem hắn có bằng lòng cống hiến sức lực cho quân ta không.”
“Vâng.” Quản sự của Vương phủ đáp lời.
Vào lúc này, Hướng Lan Huyên đứng ở một bên cười nói, “Vương gia, có lẽ
người ta càng thích tới Đại Nghiệp ty hơn?”
Nàng đại diện Đại Nghiệp ty tới nơi này, tự nhiên cũng gánh vác trách nhiệm
tuyển chọn nhân tài cho Đại Nghiệp ty.
Cho dù là thế lực nào, mới cũ thay nhau luôn luôn là trạng thái bình thường, với
nhân tài tốt các phương thế lực đều thích, cho dù Hướng Chân thua ở dưới chân
Chung Nhược Thần, cũng đã khiến cho các phương nảy sinh quan tâm.
Yến Y lạnh lùng liếc nhìn nàng ta, thấy nàng đại biểu cho Đại Nghiệp ty để bày
tỏ thái độ, cũng không nói thêm gì.
Lý Trừng Hổ a một tiếng, cười ha hả nói: “Vậy thì để xem ý của người ta đi, để
xem hắn bằng lòng đến bên nào.”
Hướng Lan Huyên khẽ gật đầu, “Vương gia nói chính phải.”
Một tràng tiếng trống ầm ầm tính thời gian vang lên một hồi, sau khi kết thúc,
thấy Hướng Chân nằm úp sấp trên mặt đất vẫn không thể xoay người, Tần Phó
Quân đứng trên sân khấu chủ trì liền thi pháp cất cao giọng nói: “Thượng
Nguyệt thắng, lấy được cô hội thách đấu với đài chủ Trương Chi Thần.”
Nghe được lời này, Văn Nhược Vị đứng tại bên sân ra sức khua khua cánh tay
chúc mừng.
Chung Nhược Thần cũng dời mũi kiếm đi, chân cũng nhấc khỏi lưng Hướng
Chân. Keng! Thanh kiếm cũng được cắm xuống bên người Hướng Chân.
Mấy đệ tử Côn Linh sơn chạy vội đến, khiêng Hướng Chân với miệng mũi trào
máu, thân thể đầy bụi bặm đưa đi cứu chữa, cũng thuận tiện giúp gã cầm kiếm
đem đi.
Bụi bặm bùng nổ ra bị gió thổi tung bay khắp nơi, khiến cho bầu trời vào lúc
này mù mù mịt mịt, nhưng không người nào tại đây rời đi, đều vẫn ngồi lại nơi
này ăn bụi, nhiều nhất là lấy tay áo và tay để che miệng lại mà thôi.
Ở trên khán đài, Văn Hinh và tiểu Hồng cũng là như thế, hai người nhìn chằm
chằm vào Chung Nhược Thần đang đi về phía sân khấu chủ trì, đều biết nữ
nhân này sắp đánh với Dữu Khánh, mà nữ nhân này lại lợi hại như vậy, đối với
hai người bọn họ mà nói, đó giống như là thần tiên có thể phi thiên độn địa.
Văn Nhược Vị cũng có phần không cao hứng được nữa rồi, trong mắt đầy lo
lắng nhìn tới, trong lòng biết được chỉ sợ không ai có thể ngăn cản tỷ tỷ tách
đấu với tỷ phu, mấy năm nay tỷ tỷ thực sự là bị kìm nén quá nhiều uất ức, e
rằng cũng chỉ có thể phát tiết ra tại trên người tỷ phu, còn bất kỳ nam nhân nào
khác cũng không thể giúp tỷ tỷ giải được hận.
Phát tiết thì phát tiết, đó cũng không phải là vấn đề, nàng chỉ sợ tỷ tỷ trong lúc
tức giận mà thừa cơ giết chết tỷ phu, cũng không biết một phen khuyên bảo của
mình lúc trước có hữu dụng hay không.
“Ai!” Nàng đã thở vắn than dài không biết bao nhiêu lần vì điều này.
Dữu Khánh nhìn thấy nữ nhân vừa mới đạp Hướng Chân tại dưới chân đi về
phía bên này, trong lòng cũng có chút sợ hãi, sức mạnh đòn tấn công của Hướng
Chân kinh khủng cỡ nào, dùng con mắt cũng có thể nhận ra được, mà nữ nhân
này lại có thể đón được, còn có thể đánh bại Hướng Chân, khiến lòng hắn rất
không chắc chắn.
Sức mạnh nhảy lên sân khấu đi treo tấm thẻ bài lúc trước kia đột nhiên tan biến.
Trong vô thức, ánh mắt hắn liếc nhìn về phía Văn Hinh trên khán đài, hôm nay
vừa đến nơi đây, việc đầu tiên của hắn chính là tìm xem Văn Hinh ngồi ở nơi
nào.
Về sau nếu như mình bị Thượng Nguyệt ngay trước mặt mọi người đánh cho
như một con chó, vậy thì làm sao chịu cho nổi.
Chung Nhược Thần đi tới dưới sân khấu, nói với Tần Phó Quân: “Ta có thể
thách đấu với hắn ngay bây giờ không?”
Ánh mắt hơi nghiêng, nhấc tay chỉ ra, không chút do dự chỉ về phía Dữu Khánh.
Khóe miệng Long Hành Vân nhếch lên, nhe răng cười trộm, xòe chiết phiến
trong tay ra, chậm rãi phe phẩy, bộ dạng rõ ràng là đang chờ xem trò vui.
Tần Phó Quân quay đầu lại nhìn nhìn, thấy đệ tử đồng môn đang lấy thẻ bài của
Hướng Chân ra khỏi bức vách, quay đầu lại cười nói: “Đương nhiên có thể.”
Sau đó hỏi Dữu Khánh, “Trương Chi Thần, ngươi có đồng ý nhận sự thách đấu
của Thượng Nguyệt ngay bây giờ không?”
Dữu Khánh: “Ta thì không sao, nhưng mà không cần phải gấp gáp như vậy?”
Tần Phó Quân hỏi: “Vậy ngươi định lúc nào?”
Dữu Khánh liếc nhìn cánh tay chảy máu của Chung Nhược Thần, “Chờ cho
nàng bình phục vết thương rồi nói tiếp, cũng không cần phải xa luân chiến, ta
không ức hiếp nữ nhân.”
“Ngươi không ức hiếp nữ nhân?” Chung Nhược Thần hiếm có mà tiếp lấy lời
của hắn, giống như nghe được chuyện gì đó cực kỳ chê cười, hừ hừ cười nhạt
hai tiếng, “Không sao, chút vết thương này không tính là gì.”