“Phượng hoàng” lượn vòng truy đuổi, hình thể to lớn và hùng vĩ, những vòng
xoáy to to nhỏ nhỏ xoay tròn dập dờn giống như những chiếc cánh phất phới.
Nhưng nhỏ có ưu thế của nhỏ, lớn có khuyết điểm của lớn, những vòng xoáy to
to nhỏ nhỏ tạo ra lực nâng cũng không thể đuổi theo kịp Hướng Chân đang bay
lên trời cao.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng mở rộng, cuối cùng bóng dáng
Hướng Chân biến thành một điểm đen ở trên cao, với thị lực của tu sĩ cũng gần
như không thể nhìn thấy.
Hai tay thi pháp thúc đẩy “Phượng hoàng” liên tục bay lên, rốt cục Chung
Nhược Thần cũng không thể không bỏ qua, nàng khống chế “Phượng hoàng”
bay lượn xoay quanh trong không trung, nàng tin tưởng đối phương cuối cùng
sẽ quay trở xuống, nếu không chẳng khác nào từ bỏ thi đấu.
Trên các khán đài không ngừng có âm thanh xôn xao bàn tán hô to, theo dõi thi
đấu cho đến bây giờ, trận đấu này đem tới cho bọn họ ấn tượng về thị giác lớn
nhất.
Người thường xem náo nhiệt, người trong nghề nhìn xem trình độ, có người ánh
mắt sắc bén, từ dị tượng của công pháp mà Chung Nhược Thần thi triển ra, đã
nhận ra được một chút manh mối, nhưng không dám khẳng định, và cũng không
dám nói lung tung, sợ gây ra rối loạn họ không gánh nổi trách nhiệm.
Nhưng cũng có người gan lớn, thí dụ như tại trên khu vực quý khách, Lý Trừng
Hổ quay sang hỏi Yến Y, “Hoàng tẩu, đây là dị tượng do ‘Thiên Thủ Phiên Vân
quyết’ tạo ra sao?”
Yến Y hơi gật đầu, “Hồi đó sư tôn ta nắm giữ ba pháp, sư tỷ lựa chọn chính là
pháp này, phi cầm tẩu thú, thiên biến vạn hóa, vạn vật đều tại trong bàn tay
nàng. Nha đầu kia dù sao cảnh giới cũng quá mức nông cạn, nếu không đối thủ
đã bị vây hãm trong đó làm sao có thể dễ dàng thoát thân.”
Ngồi ở bên cạnh, Triệu Đăng Tử vừa nghiêng tai lắng nghe, vừa đưa mắt nhìn
không trung, rồi quay đầu lại ra hiệu cho đệ tử trong môn phái cuốn tấm vải che
nắng lại một chút, để cho quý khách thuận lợi quan sát.
Mọi người tại đây gần như đều ngước cao đầu nhìn không trung.
Dữu Khánh có chút kiêng răng, thậm chí còn âm thầm có chút bối rối, hai người
thách đấu này đều có thể bay lên trời, hắn là đài chủ làm sao đánh với bọn họ
chứ?
Ngước cao đầu nhìn lên trời, Quỳ Quỳ cũng nhịn không được chậc chậc hai
tiếng, “Không ngờ được a, tên đầu gỗ này bay đến mức bóng người cũng nhìn
không thấy nữa rồi.”
Đột nhiên, có một người dự thi nhấc tay chỉ về phía không trung, hô lên, “Mau
nhìn, xuống rồi.”
Mọi người tập trung nhìn tới, tại cuối tầm mắt, quả nhiên nhìn thấy, điểm đen
biến mất tại trên cao đã xuất hiện trở lại, thỉnh thoảng còn có ánh sáng lấp
loáng, mọi người đều có thể đoán được, đó là ánh nắng phản chiếu từ thân kiếm.
Ở tại trên cao, đạp kiếm lao xuống, Hướng Chân bỗng nhiên ngồi xổm xuống
tay chụp ra, cầm lấy chuôi kiếm, vung kiếm hướng phía dưới, người và kiếm trở
thành một đường thẳng tắp, lực cản giảm đi, tốc độ lao xuống đột nhiên tăng
nhanh.
Nét kiên định trong mắt không giảm đi chút nào, kiếm nhằm vào con “Phượng
hoàng” mông lung đang bay lượn phía dưới kia, một người một kiếm dứt khoát
lao xuống, thề không quay đầu.
Vệt sáng từ trên trời giáng xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Lần này, ngay cả người thường ngồi trên khán đài cũng nhìn thấy được rồi, đều
biết rõ người bay lên trời cao kia đang quay xuống trở lại.
“Phượng hoàng” đang bay lượn trong không trung cũng có vẻ đã sẵn sàng
nghênh đón, vẫy cánh bay lên, đón lấy luồng sáng đang lao xuống kia.
Nhìn từ góc độ người đứng xem, tốc độ luồng sáng rơi xuống nhanh hơn tốc độ
“Phượng hoàng” bay lên không trung không biết bao nhiêu lần.
Tất cả mọi người tập trung theo dõi, bầu không khí yên lặng, mọi người đều
biết, hai đối thủ sắp giao chiến với nhau lần nữa rồi.
Một trên một dưới, trong bầu không khí vạn chúng mong đợi, giống như trời và
đất sắp va chạm vào nhau vậy.
Trên khu vực quý khách, Hoàng hậu Yến Y chợt cau mày, “Rốc cục thì kinh
nghiệm giao đấu nông cạn một chút, với uy lực của một đòn đã súc thế này, đa
số Thượng Huyền tu sĩ cũng chưa chắc đã có thể ngăn cản được, nếu nha đầu
này tránh né không kịp, e rằng sẽ bị một kiếm bị mất mạng.”
Ngẩng đầu nhìn chằm chằm không trung, Lý Trừng Hổ nói: “Uy lực của một
kiếm này tuy rằng lớn, nhưng cũng đã vượt quá giới hạn mà tu vi của Hướng
Chân có thể kiểm soát, một khi cứng rắn đụng vào nhau, tu vi của hắn không
bảo hộ được thân thể hắn, vậy thì chính hắn cũng sẽ bị tàn thành mảnh nhỏ, đây
là đấu pháp liều mạng chưa từng có từ trước đến nay.”
Hoàng hậu Yến Y bỗng cau mày chặt hơn mấy phần, “Nha đầu này thật sự là
không có chút nhãn lực, vậy mà không biết tránh né sớm chút, dựa vào tu vi của
nó, không có khả năng tránh được một đòn này, tốc độ của một kiếm này quá
nhanh.”
Dường như nghe được tiếng của bà ta, Chung Nhược Thần tại trong đầu
“Phượng hoàng” đang giương cánh hướng lên không trung cũng đột nhiên thay
đổi sắc mặt, khi hai bên đến gần nhau, cuối cùng nàng đã nhận ra được sức
mạnh đáng sợ từ đòn tấn công này của đối thủ, hai tay nhanh chóng thi pháp
điều khiển.
Những vòng khí xoáy to to nhỏ nhỏ dao động, “Phượng hoàng” đang bay hướng
lên trời cuối cùng xoay chuyển tư thế, lắc đầu vẫy đuôi bay sang ngang, ý định
tránh ra khỏi luồng sáng từ trên cao đang lao vút xuống.
Nhưng rốt cục phản ứng đã chậm một chút, hai bên đã rất gần nhau, thân thể to
lớn của “Phượng hoàng” so với tốc độ lao xuống đó là không thể hoàn toàn
tránh thoát được nữa rồi, huống hồ người lao xuống cũng sẽ không cho nàng
tránh thoát.
Gió ầm ầm gào thét bên tai, ánh mắt Hướng Chân chuyển động, miệng chợt thì
thào lẩm bẩm một câu, “Kiếm ta có cánh!”
Giống như đang cổ vũ chính bản thân mình.
Bên người có âm thanh cương khí nổ đùng đùng vang, gân xanh lồi lên trên cổ,
như thể gã đang dùng hết toàn lực ném kiếm.
Xuất hiện trong mắt mọi người, luồng sáng đang lao vút xuống đột nhiên rẽ
ngoặt, cũng giống như khi sắp rơi ra khỏi sân đấu lúc trước, đột nhiên vạch ra
một đường vòng cung.
Ngồi trên ghế quý khách, Hoàng hậu Yến Y biến đổi sắc mặt, trong miệng thốt
ra hai chữ, “Không tốt!”
Lý Trừng Hổ thì không chút động đậy, vẻ mặt hiếm có mà trở nên nghiêm
trọng, nhìn chằm chằm vào biến hóa trên bầu trời.
Mặc dù đều là thí sinh tham gia Triêu Dương đại hội, nhưng có một số việc là
không có cách nào, có người tính mạng rẻ rúng hơn chút, mà có người thì tính
mạng quý giá hơn rất nhiều, có một số người có chết thì cũng đã chết rồi, nhưng
có người nếu chết xác thực sẽ gây ra một số ảnh hưởng.
Chung Nhược Thần đang lăng không ngự pháp cũng nhận ra được không ổn,
hai tay chuyển động liên tục, thân thể to lớn của “Phượng hoàng” xoay chuyển,
hai cánh vung lên khép lại ngăn chặn luồng sáng vọt tới.
Luồng sáng rẽ ngoặt giống như đánh tung tóe lên một đóa hoa sóng to lớn trên
cơ thể “Phượng hoàng”, rồi ngay lập tức chìm vào trong cơ thể “Phượng
hoàng”.
Sau đó mọi người nhìn thấy, thân thể “Phượng hoàng” đột nhiên phình to lên.
Ở trong đầu Phượng hoàng, Chung Nhược Thần kinh hãi, đã nhận ra được mình
thi pháp tụ thế kháng cự cho “Phượng hoàng”, hầu như không có hiệu quả,
không thể hữu hiệu ngăn cản tốc độ va chạm của đối thủ.
Không kịp nghĩ nhiều, nàng dùng hết toàn lực nhanh chóng lắc mình tránh né.
Trong nháy mắt này, nàng nhìn thấy được một bóng người đột nhiên xuất hiện
trong mông lung, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã lóe lên lướt qua, kình khí cường
đại quất vào người.
Tốc độ thực sự quá nhanh.
Thậm chí còn có một luồng sáng lạnh thiếu một chút cắt nàng ra thành hai nửa,
cũng may dùng “Phượng hoàng” làm trở cản ít ít nhiều nhiều cũng làm chậm
được một ít tốc độ của đối thủ.
Nàng xoay người né tránh, áp sát lướt qua vật sắc bén, nhưng vẫn là câu nói kia,
tốc độ quá nhanh, không thể hoàn toàn tránh thoát được, trên cánh tay có cảm
giác đau nhói.
Trong tiềm thức, nàng biết rõ cánh tay mình đã bị thương, nhưng lúc này nàng
căn bản không quan tâm nổi việc này, vẫn làm theo suy nghĩ lúc trước, tiếp tục
hết sức né tránh.
Oanh!
Trong không trung, “Phượng hoàng” đầu tiên là phình to ra, rồi ngay lập tức sụp
đổ, giống như đã bị nổ phân thân toái cốt.
Ở trong mắt khán giả tại phía dưới, chỉ là một luồng ánh sáng nho nhỏ, ầm ầm
đánh vào, tức thì chém giết “Phượng hoàng” trong không trung.
Sự hoành tráng của cảnh tượng này, vụ nổ với sức tàn phá mạnh mẽ đó khắc sâu
ấn tượng trong lòng rất nhiều người.
Động tĩnh nổ tung cực lớn đó khiến mọi người cảm thấy không khí hít thở cũng
đang nổ vang, không khí dường như đang sôi trào cả lên.
Ngồi theo dõi ở bên sân đấu, Văn Nhược Vị kinh hãi bật đứng dậy, sợ hãi không
ít, nàng ta nhìn chằm chằm vào vụ nổ trong không trung, thất thanh kinh hô lên,
“Tỷ tỷ!”
Trong lúc bay về phía mặt đất, Chung Nhược Thần nghiêng đầu nhìn, thấy vết
thương trên cánh tay mình chảy máu đầm đìa, liền nhanh chóng thi pháp kiểm
tra thương thế.
Hướng Chân lao ra khỏi con “Phượng hoàng” bùng nổ đó cũng không tốt hơn
bao nhiêu, y phục trên người giống như là một bức cổ họa đã lâu năm không
được tu bổ, mặc dù vẫn còn là một y phục, nhưng đã trở nên loang lổ, đầy
những lỗ thủng không có quy tắc, trên y phục dường như đã có rất nhiều mảnh
nhỏ bay đi rồi.
Cương khí hộ thể cũng không thể bảo vệ được quần áo nguyên vẹn dưới lực tác
động cường đại như vậy.
Gã liếc mắt nhìn đối thủ mình chưa thể đánh bại, không có ngừng lại, ở trên
đỉnh đầu một đám khán giả tại một khu vực khán đài lần nữa vẽ ra một đường
vòng cung, lại đạp kiếm bay lên bầu trời.
Nhìn thấy gã còn muốn xúc thế lần nữa, Dữu Khánh đứng ở dưới đài lại cảm
thấy đau răng, khó giải thích mà nhớ đến cảnh Hướng Chân nói muốn thi đấu
với mình, trong lòng có cảm giác như vạn mã rối loạn lung tung lao nhanh, sức
mạnh đòn tấn công của tên đó không khỏi quá kinh khủng đi.
Chung Nhược Thần tiêu sái rơi xuống, ngửa mặt nhìn lên trời, nhìn thấy đối thủ
lần nữa bay lên trời cao, cũng nhìn thấy đám bụi bặm bùng nổ ra giống như một
tấm màn thật lớn đang chậm rãi rơi xuống.
Nhìn thấy tỷ tỷ không có gì quá đáng ngại, Văn Nhược Vị đưa hai tay ôm ngực,
thở phào nhẹ nhõm.
Trên ghế quý khách, Lý Trừng Hổ cũng hơi có cảm giác thở phào nhẹ nhõm,
ông ta quay đầu nhìn về phía Hoàng hậu đã thả lỏng mày, “Cũng may, phản ứng
xem như tương đối nhanh.”
Yến Y hừ lạnh một tiếng, “May cái gì mà may, suýt chút nữa đã mất mạng,
cũng bị người ta đánh cho bị thương rồi.”
Chung Nhược Thần nhìn chằm chằm vào đối thủ đang bay lên cao trong không
trung, tay cũng không dừng lại, không để ý tới văn nhã, đưa tay xé ra một phần
váy, quấn lại vết thương trên cánh tay, sau đó hai tay xỏ xuyên qua hai tay áo,
khi hai tay rút ra thì đã được phủ lên một lớp kim loại sẫm màu sáng bóng ánh
kim loại.
Nàng đeo lên một đôi găng tay, một đôi găng tay được đan bằng những sợi xích
kim loại mảnh mai.
Cuối cùng nàng đã lộ ra vũ khí của mình.
Lúc trước, một số người vốn đã có suy đoán về lai lịch của nàng từ công pháp
mà nàng thi triển ra, lúc này nhìn thấy đôi găng tay kim loại đen bóng u tối này,
thì càng thêm xác định chắc chắn hơn về lai lịch của nàng, họ âm thầm kinh hãi.
Chung Nhược Thần nhanh chóng quét mắt nhìn những người bên khán đài kia,
trong ánh mắt lóe lên sự kiên quyết, nàng tuyệt đối không để cho người nào đó
khinh thường, cũng tuyệt đối không để cho người nào đó cười nhạo nàng.
Bụi bặm bùng nổ ra trong không trung giống như tấm màn che phủ nàng, cũng
làm cho người trên khán đài xung quanh phải che miệng che mặt.
Nhưng rất nhanh sau đó, mọi người lại cảm nhận được sức hút quen thuộc, bụi
bặm bao phủ đang nhanh chóng bị dòng không khí lưu động rút đi.
Tầm nhìn trở nên trong sáng, mọi người lập tức nhìn thấy bụi bặm tung bay tập
trung về trong sân thi đấu, tình hình cuồn cuộn kịch liệt này nhìn cũng rất quen
mắt, rất nhanh lại xuất hiện rất nhiều cột gió xoáy to to nhỏ nhỏ, rất nhanh lại
hóa thành con “Phượng hoàng” kia.
“Phượng hoàng” ngửa mặt lên trời, lại vẫy cánh bay lên, lần nữa bay lượn lên
cao, lại đuổi theo phương hướng đối thủ bay đi.
Cho dù tốc độ nó bay lên không trung kém xa đối thủ ngự kiếm phi hành, nhưng
lần này nó lại không chút do dự, một mực ngẩng đầu bay lên.
“Nữ nhân này bị đánh cho ngu ngốc rồi sao, uy lực một kiếm đó của Đầu Gỗ,
nàng ta có thể tránh thoát một lần đã là may mắn, còn dám xông lên nghênh đón
nếm lại lần hai sao?”
Ôm cánh tay đứng dưới sân khấu, Quỳ Quỳ nhìn chằm chằm vào không trung,
tắc lưỡi, bộ dạng có vẻ há miệng ngạc nhiên, gã ta cũng không ngờ được Hướng
Chân lợi hại như vậy, nhận thấy lúc trước mình đã xem thường Đầu Gỗ.
Long Hành Vân nghe tiếng, ánh mắt rời khỏi không trung, liếc gã ta một cái,
mặt lộ vẻ khinh thường, xì một tiếng, nói: “Ngớ ngẩn.”
Mắng xong, gã lại ngước nhìn lên không trung.
Gã biết rõ lại lịch của Chung Nhược Thần, theo suy đoán của gã, đệ tử của Địa
mẫu làm sao có khả năng bại trong tay một tán tu vô danh, nàng ta làm sao có
thể chịu đựng được điều đó? Cho dù gã cũng không biết Chung Nhược Thần
làm sao mới có thể ngăn cản được một đòn kinh khủng đó, gã thậm chí còn hoài
nghi Thượng Huyền tu sĩ có thể ngăn cản được một đòn đó hay không cũng là
cả một vấn đề, nhưng gã vẫn sẵn sàng tin tưởng đệ tử của Địa mẫu sẽ thắng.
Quỳ Quỳ không cần nhìn cũng biết tên khốn này đang mắng ai, nơi đây không
tiện lén lút động thủ, chỉ có thể nhìn chằm chằm không trung hừ lạnh, “Đừng
nóng vội, về sau sẽ đánh cho ngươi thành ngớ ngẩn.”
“Xuống lại rồi.”
Có người nhìn chằm chằm không trung, hét lên đầy phấn khích.
Ánh mắt mọi người nhìn kỹ, quả nhiên lại loáng thoáng nhìn thấy vệt sáng lao
vụt xuống.
Lần này, “Phượng hoàng” không trốn không tránh, trực tiếp nghênh đón.