Bán Tiên

Chương 703: Kiếm của ta có cánh (1)




Vấn đề gã đang hỏi cũng là điều mà một đám thí sinh dự thi ở xung quanh đều

muốn hỏi, ngay cả là Dữu Khánh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi,

hoài nghi vị này phải chăng đầu óc có vấn đề.

Hướng Chân quay nhìn Chung Nhược Thần, trả lời: “Ta không nghĩ tới nàng ta

cũng cùng đi lên.”

Quỳ Quỳ mở to hai mắt nhìn, nói: “Cũng cùng lên thì thế nào chứ, ngươi vẫn

chưa treo thẻ tên lên a, ngươi vẫn còn có thể trở về cân nhắc một chút.”

Hướng Chân thấy mọi người đều nhìn mình với ánh mắt quái dị thì hỏi ngược

lại: “Vì sao phải trở về?”

Long Hành Vân ở bên cạnh lắng nghe cũng nhịn không được phì cười, vui vẻ

hỏi: “Cái gì mà vì sao chứ? Tên quê mùa nhà ngươi không phải đã nói rồi sao,

ngươi không muốn đánh một trận, cứ phải muốn đánh hai trận sao.”

Nói xong gã còn cố ý quay nhìn Dữu Khánh, cố ý nhấn mạnh điều này, chính là

muốn để cho Dữu Khánh biết rõ, đây là nguyên nhân ta không đi lên khiêu

chiến ngươi.

Quỳ Quỳ vô cùng khinh thường Long Hành Vân, xì một tiếng, xem thường để ý

tới, tiếp tục giải thích cho Hướng Chân: “Đánh hai trận là đề cao ngươi, ngươi

trước tiên phải qua được cửa ải của nàng, ngươi chưa chắc đã là đối thủ của

nàng ta.”

Hướng Chân vẫn nói lại câu nói kia, “Ta không nghĩ tới nàng ta sẽ cùng lúc đi

lên a.”

Quỳ Quỳ lại trừng mắt, “Đầu óc ngươi bị chập mạch sao? Ta đã nói là ngươi có

thể trở lui đã.”

“Bởi vì sợ mà lui sao?” Hướng Chân cất lời chất vấn, sau đó ánh mắt bình tĩnh

và kiên định nói: “Không lui!”

“Xì, đầu gỗ.” Quỳ Quỳ phất tay bỏ đi, nói chuyện với loại người này là không

nói thông suốt được, gã không để ý tới nữa, chuyện cũng không liên quan đến

mình, không cần phải tự làm mình tức giận.

Những người khác thấy vậy, tự nhiên cũng không còn gì để nói.

Vấn đề là bây giờ có nói gì cũng vô dụng rồi, người ta đã treo thẻ bài lên thách

đấu, đã xác nhận, theo quy tắc, đổi ý tại thời điểm này chính là nhận thua.

Vì vậy, hai mươi lăm người ung dung điềm tĩnh chờ đợi tại dưới sân khấu.

Tần Phó Quân đứng trên sân khấu chờ đợi một hồi, thấy mọi người không có

phản ứng gì, liền lớn tiếng hô lên: “Nếu mọi người còn có thắc mắc gì về quy

tắc thi đấu thì có thể hỏi ta bất cứ lúc nào.”

Kết quả vẫn không ai nói lời nào, ngoại trừ ba người đã treo thẻ tên lên, những

người còn lại đều làm như không nghe thấy gì, cũng có thề nói là đều đang chờ

xem.

Đối với điều này, ngoại trừ mỉm cười ra Tần Phó Quân cũng không còn cách

nào khác, xem như đã sớm có chuẩn bị tâm lý.

Bởi vì tình huống này cũng không phải chuyện gì mới trong các Triêu Dương

đại hội trước, lúc đầu của Vòng thách đấu, đại đa số đều ở trạng thái chờ nhìn

xem trước đã.

Không giống như bắt thăm thi đấu, không ai được lựa chọn, nhưng hễ là có một

chút khả năng được lựa chọn, họ đều muốn lợi dụng quy tắc, tìm kiếm cơ hội có

lợi nhất cho mình.

Còn loại người nhất quyết muốn chen vào như Hướng Chân vậy, tuyệt đối là

hiếm thấy.

Trên khán đài xung quanh dần dần xuất hiện âm thanh ầm ĩ, không ít lời trêu

chọc giễu cợt, nhất là những người bị loại lúc trước, bây giờ nhân cơ hội này để

bày tỏ sự tức giận.

Trên khu vực khách quý, uống trà thì vẫn uống trà, hàn huyên thì vẫn cứ hàn

huyên, Triệu Chưởng môn mời các quý khách thưởng thức Linh quả tươi mới.

Triêu Dương công chúa đã không ngồi yên được nữa, rời khỏi chỗ ngồi, hai tay

chống nạnh, đi tới đi lui trước khán đài, nếu không phải có mẫu hậu của nàng ta

tại đây chấn nhiếp, có khả năng nàng ta đã nhảy xuống dưới.

Nghe được tiếng bàn tán trên khán đài hai bên, sau khi đi lui đi tới một hồi, cuối

cùng nàng ta nhịn không được, hướng về phía đám thí sinh dự thi kia cất lời

mắng mỏ, “Cái gì mà thiên hạ tuấn kiệt siêu quần bạt tụy chứ, đều là một đám

chuột nhắt do do dự dự.”

Hoàng hậu Yến Y đang bưng cốc trà nhướng nhướng mày, “Ngậm miệng, trở về

chỗ ngồi!”

Triêu Dương công chúa tức giận quay về trở về vị trí, đặt mông ngồi xuống,

miệng vẫn còn căm tức, “Ngoại trừ tên Trương Chi Thần kia, những người khác

đều không phải nam nhân, theo ta thấy, cũng chỉ có Trương Chi Thần đó tốt một

chút.”

Nghe được lời này, Hướng Lan Huyên đứng bên mép khán đài liếc nhìn nàng ta

một cái, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn ra bên ngoài, khóe miệng có vẻ như

đang cố nín cười.

Yến Y cũng mỉm cười hỏi: “Ngay cả hắn xấu đẹp như thế nào cũng không biết,

liền biết hắn tốt rồi sao?”

Vừa nghe được lời này, nét cười vui vẻ trên mặt Hướng Lan Huyên lập tức cứng

đờ, trong mắt thậm chí còn lóe lên sự kinh hãi, nàng ta bỗng nhiên quay đầu lại

nhìn về phía hai mẹ con, dường như nhận thấy được có gì đó không thích hợp,

mắt lộ ra vẻ kinh nghi bất định, sau đó chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Dữu

Khánh.

Triêu Dương công chúa đá đá chân, bĩu môi nói: “Còn tiếp tục chờ đợi như thế

này, không biết phải đợi tới khi nào.”

Yến Y nhấp một ngụm trà, rồi hướng về phía Triệu Đăng Tử hất mắt ra hiệu,

“Chúng ta là khán giả, không biết quy tắc thi đấu, vấn đề này con phải hỏi Triệu

Chưởng môn.”

Triêu Dương công chúa lập tức hỏi: “Triệu Chưởng môn, còn phải chờ tới khi

nào?”

Triệu Đăng Tử thoáng sửng sốt một chút, nhìn phản ứng của Hoàng hậu, lại

nhìn Lý Trừng Hổ thấy ông ta cười cười làm như không nghe được gì, lúc này

trả lời: “Sắp, sắp rồi.”

Nói xong, ông ta lập tức quay đầu lại ngoắc tay, gọi Triển Vân Khí tới, căn dặn:

“Đến sân khấu chủ trì thông báo một chút, không cần phải kéo dài quá lâu,

trong vòng một nén nhang nếu vẫn không còn có người nào khác treo thẻ tên

lên thì những người đã treo lên bắt đầu trước đi.”

“Vâng.” Triển Vân Khí nhận lệnh rời đi.

Yến Y bỏ cốc trà xuống, nói: “Triệu Chưởng môn thúc giục thi đấu như vậy, sẽ

không có chuyện gì không thích hợp chứ?”

Triệu Đăng Tử đáp: “Không có, chuyện này nằm trong quy tắc, không thể cứ

một mực chờ đợi được.”

Yến Y gật đầu, “Triệu Chưởng môn nói chính phải, là chúng ta không hiểu quy

tắc.”

“Nương nương nói quá lời.” Triệu Đăng Tử khách sáo một câu.

Lý Trừng Hổ cười bình thản, người lại nghiêng về Thiết Diệu Thanh, chỉ chỉ

Linh quả ở trên bàn, “Thế nào, không hợp khẩu vị sao?”

Thiết Diệu Thanh lắc đầu, cầm lầy một trái linh quả, chậm rãi cắn ăn.

Phía bên sân khấu chủ trì, sau khi Triển Vân Khí đi đến dặn dò một hồi, có

người liền bước nhanh đến lư hương lớn phía trước sân khấu đứng thủ tại đó.

Chờ đến khi trôi qua thời gian một nén nhang, Tần Phó Quân lại đi tới trước sân

khấu mỉm cười tuyên bố:

“Đã đợi hết một nén nhang, nếu tạm thời không còn người nào lên sân khấu treo

thẻ tên của mình, vậy thì tiếp tục thực hiện theo quy tắc. Cạnh tranh xếp hạng

nhất, Trương Chi Thần thủ đài trước tiên, Thượng Nguyệt và Hướng Chân tiến

hành thách đấu. Dựa theo quy tắc thi đấu, đài chủ có ưu thế thủ đài, Thượng

Nguyệt cần thi đấu trước với Hướng Chân, chỉ người thắng mới có thể thách

đấu tiếp với đài chủ Trương Chi Thần.”