Tuyên bố xong, nàng ta lại lấy cây phi tiêu có khắc tên “Trương Chi Thần” đưa
trả cho Dữu Khánh.
Đối với người dự thi, đây là một phần vinh quang, người có thể cầm cây phi
tiêu này rời đi Triêu Dương đại hội, chứng tỏ mình xếp hạng tại trong hai mươi
lăm người đứng đầu Triêu Dương đại hội.
“Hắc, tên này lại đụng được một kẻ chủ động chịu thua rồi.”
“Đã là người thứ ba rồi phải không?”
“Bắt thăm cũng trúng thẻ trống ba lần liên tục, tên này luôn có thể nhặt được
chuyện miễn thi vượt qua a, vận may này thực sự không phải là tốt bình thường
nữa rồi.”
Có người tới từ khu Đinh Dần ngồi cùng nhau, bắt đầu quay sang to nhỏ bàn
luận.
Trên khán đài ồn ào bàn tán, thi đấu đến bây giờ, đối với người tu hành mà nói,
vị trí xếp hạng trong tóp mười có sức cám dỗ cực kỳ lớn, đã sắp chạm đến kết
quả đó rồi, rất ít người sẽ trực tiếp chịu thua, huống hồ, chỉ còn một trận nữa là
có thể cầm đi chiếc phi tiêu có ý nghĩa phi phàm đó.
Nghe được tuyên bố Dữu Khánh đã giành thắng lợi, chiếc quạt trên tay Long
Hành Vân phe phẩy nhanh hơn không ít.
Tiểu Hồng rất vui vẻ, nhỏ giọng hưng phấn nói với Văn Hinh ở một bên: “Lại
vượt qua một lượt đấu rồi.”
Văn Hinh không chút dao động, hiếm có mà mở miệng nói chuyện, “Thắng
chưa chắc đã là chuyện tốt, đối thủ về sau thực lực càng mạnh, leo càng cao
càng nguy hiểm.”
Tiểu Hồng nghe vậy thì lập tức sững sờ, nhìn về phía Dữu Khánh với ánh mắt lo
lắng.
Trở lại chỗ ngồi, Dữu Khánh tiện tay cất phi tiêu đi, đối với hắn, chiếc phi tiêu
có khắc tên “Trương Chi Thần” này cũng không có ý nghĩa gì.
Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm cũng không cảm thấy vui mừng
cho hắn, bởi vì đây không giống như thi đấu tiểu khu lúc trước, tại đó không có
mấy người nhìn xem, ở tại đây, nếu dùng tư cách đệ tử “Trương Chi Thần” của
Long Quang tông tạo ra chuyện có ảnh hưởng hưởng lớn thì sẽ không phải là
chuyện tốt với bọn họ.
Chờ đến khi kết thúc mười lăm trận thi đấu của ngày hôm nay, mấy người lại
tranh thủ cơ hội gặp mặt một hồi.
Nam Trúc không thể ngay tại trước mặt Bách Lý Tâm mà hỏi Dữu Khánh vì sao
không lợi dụng khả năng bắt thăm ăn gian để kết thúc chuyện Long Hành Vân
sớm một chút, gã chỉ có thể nhắc khéo, “Chúng ta là mạo danh đến đây, quá phô
trương sẽ không tốt, có thể sớm kết thúc mới ổn thỏa nhất.”
Dữu Khánh đáp: “Trong lòng ta có tính toán.”
Nếu hắn đã nói như vậy, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết liền tin hắn, đều tin
tưởng đầu óc của lão Thập Ngũ tốt hơn bọn họ, làm như vậy khẳng định là có
dự định gì đó thích hợp hơn.
Ba người cần phải nhanh chóng quay lại nơi tập kết của người khu chữ Đinh,
nên cũng không nói thêm gì, lúc này rời đi.
Sau đó Dữu Khánh cũng tìm đến chỗ Từ Dĩ, Quỳ Quỳ và Hướng Chân, mấy
người này đang đợi hắn.
Từ Dĩ dẫn ba người cùng nhau trở về. Ở tại đây, chưa được cho phép là không
thể tự tiện đi lung tung, vào vào ra ra, tới tới lui lui đều cần có Từ Dĩ đưa đi.
Khi đã đưa ba người về đến khu nhà vườn, không còn người nào khác, Từ Dĩ
đột nhiên xoay người lại, có phần phấn khích mà nhìn ba người trước mặt,
“Trong số hai mươi lăm người đứng đầu Triêu Dương đại hội, khu nhà của
chúng ta đã có ba người, chúc mừng ba vị, đáng tiếc Thiện Thiếu Đình…”
Nói đến đây, gã vô thức quay nhìn về phía Dữu Khánh, nhận thấy mình đã nói
lỡ lời, vội chắp tay với ba người, sửa lời: “Ba vị nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì
cứ việc tới nơi này tìm ta.”
Gã tạm thời ở lại trong can phòng dành cho người gác cổng ở tại cổng vào.
Thực ra cả ba người đều biết được lời đó của gã có ý gì, người ta định nói nếu
như Thiện Thiếu Đình không đụng phải “Trương Chi Thần”, nói không chừng
cũng có thực lực tiến vào tóp hai mươi lăm.
Nhưng không tiện nói ngay trước mặt Dữu Khánh, chỉ có Quỳ Quỳ là vui cười
tươi rói ném lại một câu nói rồi nghênh ngang rời đi, “Nhìn thấy hai nữ nhân kia
trong nhà tên đó liền biết mệnh tên đó không tốt. Nữ nhân vô đức, nam nhân
mệnh khổ, chỉ một đã đủ rồi, huống chi còn có hai…” Nói đến đây, trong lúc
vừa bước đi gã còn không quên giang hai tay làm ra vẻ bất lực, “Ta nói nha, cha
ta đã nói, nếu nữ nhân của một bộ tộc có đức không tốt, bộ tộc đó sẽ cách xui
xẻo không còn xa.”
Hướng Chân và Từ Dĩ quay mặt nhìn nhau, nghe ý của người này giống như
đang nói việc Thiện Thiếu Đình thất bại trước “Trương Chi Thần” không phải
chuyện gì lạ.
Dữu Khánh cũng rất bất ngờ, cảm thấy tên này vẫn không nhận thấy được chính
mình thiếu đạo đức cỡ nào.
Sáng sớm ngày hôm sau, ba người đến nơi tập trung với tâm lý tương đối thoải
mái, ngày hôm qua ba người đều đã vượt qua lượt đấu, hôm nay chỉ cần ngồi
xem người khác thi đấu là được.
Hôm nay chỉ có mười trận, trong thi đấu cũng có không ít tổn thương, khiến cho
rất nhiều khán giả cảm thấy tiếc nuối.
Có thể vượt qua các trận thi đấu có mặt đến lúc này, tại trong Tu Hành giới đều
là ngươi tương đối có thiên phú, coi như là người xuất sắc trong lớp người mới,
vì loại danh lợi này mà đổ gục tại đây khó tiếp tục đứng dậy, làm sao có thể
không khiến người tiếc nuối.
Cũng bởi vì vậy, người thành công là càng có danh vọng.
Trong trận thi đấu ngày hôm nay, Long Hành Vân cũng giành chiến thắng, sau
khi tan cuộc, vừa mới trở về nơi ở chưa bao lâu, đệ tử Côn Linh sơn phụ trách
nơi này liền tới gõ cửa phòng gã.
“Bên ngoài có người tìm ngươi.”
“Người nào?”
“Không biết, một người đầu bạc, có thể tới nơi này đương nhiên đã được Tông
môn cho phép.”
Long Hành Vân nghe nói vậy, lập tức biết được người đến là ai, nghi hoặc: “Vì
sao không mời vào?”
Đệ tử Côn Linh sơn đáp: “Hắn không chịu vào.”
Nghe nói như thế, Long Hành Vân lập tức bước ra cửa, đi tới sân vườn bên
ngoài, đệ tử Côn Linh sơn chỉ về phía một cái đình năm lưng chừng trên ngọn
núi trong thung lũng, “Hắn đang chờ ngươi ở nơi đó.”
Long Hành Vân lập tức chạy đi, chạy xuống núi đến một góc độ nhất định, gã
mới nhìn thấy người ở trong đình, không sai, chính là Ngân Sơn Hà.
“Ngân thúc.” Long Hành Vân bước nhanh đi vào bên trong đình, cất tiếng chào
rồi cũng không khách khí, trực tiếp hỏi: “Chuyện gì vậy thúc?”
Gã biết rõ, nếu không có việc gì, vị này sẽ không tùy tiện chạy tới gặp, cũng
giống như việc không muốn vào khu nhà để gặp gã vậy, chính là không muốn
để cho người dự thi khác nhìn thấy.
Ngân Sơn Hà cũng không vòng vo với gã, trực tiếp dặn dò: “Trong hai mươi
lăm người còn lại, ngươi đại khái cũng đã gặp rồi, nữ tử váy trắng che mặt tên
là Thượng Nguyệt đó, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Long Hành Vân chậm rãi đáp: “Ấn tượng khắc sâu, thực lực bất phàm, có cảm
giác sâu không lường được.”
Ngân Sơn Hà ừ một tiếng, “Các chủ truyền tin tới nói, hai nữ đệ tử của Lạc Vân
Phinh cũng dùng tên giả tới đây dự thi. Hẳn chính là hai nữ tử họ “Thượng”
đó.”
Lạc Vân Phinh chính là tục danh của Địa mẫu, với mối quan hệ giữa bọn họ, có
lén lút gọi thẳng tục danh của Địa mẫu cũng là chuyện bình thường.
Long Hành Vân khá ngạc nhiên, “A? Các nàng chạy tới đây tham gia trò náo
nhiệt này làm gì, đáng giá sao?”
Ngân Sơn Hà: “Không giống như ngươi đã tu hành từ nhỏ, các nàng mới tu
hành chưa được bao lâu, Triêu Dương đại hội cũng chỉ là nơi để cho các nàng
lịch lãm chơi đùa.”
Long Hành Vân a một tiếng, khẽ gật đầu, rồi bỗng nhiên không biết nghĩ đến
cái gì, ánh mắt lóe lên, hỏi: “Thượng Nguyệt là tỷ tỷ hay là muội muội?”
Ngân Sơn Hà: “Đang định nói với ngươi điều này, theo ta quan sát, nữ tử
Thượng Nguyệt che mặt quần trắng hẳn chính là vị tỷ tỷ Chung Nhược Thần đã
được chân truyền kia.
‘Thiên thủ phiên vân quyết’ của Lạc Vân Phinh không phải chuyện đùa, năm đó
khi bà ta còn chưa bước vào cảnh giới Bán Tiên, tu vi còn tương đương với phụ
thân ngươi thì hai người từng đã giao thủ với nhau. Ngươi hẳn đã nghe nói qua
chuyện này, công pháp mà phụ thân ngươi tu hành bị bà ta khắc chế, bị bà ta
đánh cho trọng thương, nếu không phải Đại thánh chạy tới đúng lúc, e rằng
ngay cả mạng sống cũng không còn.
Chung Nhược Thần được chân truyền của bà ta, ngươi tu hành lại là công pháp
của phụ thân ngươi, tuy rằng hai các ngươi đều còn xa mới đạt được cảnh giới
của thế hệ trước, nhưng nếu giao đấu, ngươi sẽ gặp bất lợi. Tại vòng thách đấu,
ngươi cần tránh nàng ta, đây cũng là ý của Các chủ.”
Cũng không biết Long Hành Vân có nghiêm túc lắng nghe hay không, dường
như nghĩ đến gì đó, gã không chỉ không lo lắng, trái lại còn lôi quạt ra, xòe ra
phe phẩy, cười hắc hắc vui vẻ, “Nói cách khác, Thượng Nguyệt đó chính là vị
hôn thê bị tên Thám Hoa chó kia vứt bỏ sao? Xem ra ngày mai phải tìm vị
Thám Hoa chó đó nói chuyện mới được.”
Sắc mặt Ngân Sơn Hà lập tức sa sầm xuống, kỳ thực ông ta đã sớm nhận được
thông tin, biết rõ hai tỷ muội đó đã tới đây, nhưng không dám nói cho gã biết
sớm, chính là vì sợ tên này dính dáng vào, ông ta lập tức khiển trách: “Đừng có
hồ đồ, hai tỷ muội này tới đây để lịch lãm, Ty Nam phủ đã có trao đổi với Ân
quốc, Thiên Lưu sơn cùng một số thế lực, người biết tình hình sẽ không để lộ ra
ngoài. Có một số việc mọi người là đối đầu, có một số việc cũng sẽ đồng ý tạo
thuận lợi cho nhau, huống hồ Ty Nam phủ không phải là bên đầu tiên tạo ra lệ
này.
Cho dù nàng ta lấy được danh hiệu đệ nhất, vậy thì cũng không cầm đi được
phần thưởng năm trăm triệu đó, phía bên Ân quốc tạo thuận lợi, vậy năm trăm
triệu là phải lưu lại cho Ân quốc làm tài sản quốc gia. Năm trăm triệu không
phải là số lượng nhỏ, nếu như ngươi để lộ thông tin, làm cho nàng ta không tiện
tiếp tục dự thi, làm cho năm trăm triệu đó bị người khác lấy mất, vậy Xích Lan
các không bỏ ra năm trăm triệu làm tiền chuộc, ngươi sẽ không rời khỏi được
Ân quốc, mặt mũi của Thiên Lưu sơn cũng vô dụng, có hiểu không?”
Long Hành Vân nhất thời không nói nên lời, cuối cùng không thể không gật gật
đầu, coi như đã chấp nhận, nhưng cũng nhịn không được hùng hùng hổ hổ cất
lời mắng mỏ một tràng, “Nhìn như đường đường chính chính, sau lưng lại làm
mấy việc không thể gặp người.”
Sáng sớm ngày hôm sau, trên khán đài lại ngồi đầy người, đều biết rõ hôm nay
có trò rất náo nhiệt để xem.
Vòng thách đấu mà, người nào sẽ thách đấu người nào chứ? Điều này liên quan
tới bảng xếp hạng tóp mười, khán giả cảm thấy rất quan tâm.
Bức vách trên sân khấu đã được thay đổi, viết bốn hàng chữ lớn, xếp hình kim
tự tháp, trên đỉnh tháp chỉ có một từ “Thứ nhất”, “Thứ hai” và “Thứ ba” ở hàng
thứ hai, hàng thứ ba là các chữ “Thứ tư” đến “Thứ sáu”, còn “Thứ bảy” đến
“Thứ mười” sếp ở hàng cuối cùng.
Hai mươi lăm người dự thi tụ tập tại dưới sân khấu, trong khi đệ tử Côn Linh
sơn xác minh danh tính thì đồng thời cũng phát bảng tên cho bọn họ, là một tấm
thẻ gỗ có khắc tên của họ.
Sau khi hoàn tất các công việc chuẩn bị ở trên ở dưới sân khấu, Tần Phó Quân
lại tiến ra lần nữa công bố và nhấn mạnh với mọi người về quy tắc thi đấu Vòng
thách đấu.
“Trên vách tường treo thứ tự xếp hạng từ một đến mười, để cho hai mươi lăm
thí sinh tự lựa chọn. Các vị cần phải cân nhắc cho kỹ thực lực của mình, cảm
thấy thực lực của mình có thể xếp hạng thứ mấy thì có thể trực tiếp treo thẻ tên
mình lên tại vị trí thức hạng đó. Nếu như kết thúc thời gian thách đấu mà không
có người nào dám thách đấu với quý vị, hoặc là quý vị có thể đánh bại tất cả
những người thách đấu, vậy có nghĩa là quý vị đã xứng đáng với thứ hạng đó,
và đó cũng là thứ tự xếp hạng cuối cùng mà quý vị nhận được.
Chư vị, sau khi quý vị treo tên của mình lên đó, quý vị sẽ phải chấp nhận số lần
thách đấu không giới hạn.
Nói cách khác, hai mươi bốn người còn lại đều có thể thách đấu với quý vị. Quý
vị không có quyền từ chối bất kỳ sự thách đấu nào, vì vậy, quý vị nên nghiêm
túc lựa chọn thứ tự xếp hạng mà quý vị mong muốn.
Mỗi người đều có ba cơ hội thách đấu người khác, không cho phép lợi dụng ba
lần thách đấu của mình để nhằm vào cùng một người, cùng một đối tượng chỉ
cho phép một người thách đấu một lần, trong vòng thách đấu, đã giao thủ rồi thì
không cho phép tiếp tục đánh lần thứ hai.
Cho nên chư vị nhất định phải suy nghĩ cho kỹ thực lực của mình, xem có thể
tương ứng với vị trí xếp hạng nào, suy nghĩ kỹ xem mình nên thách đấu người
nào, không nên lãng phí ba lần cơ hội đó. Nếu như đã dùng hết ba lần cơ hội mà
không thể lay động bất kỳ người nào treo thẻ ở bên trên, quý vị sẽ tự động bị
loại ra khỏi tóp mười, triệt để kết thúc hành trình thi đấu tại Triêu Dương đại
hội.
Mỗi một vị trí xếp hạng chỉ cho phép tên một người tồn tại. Người treo thẻ tên
lên trước sẽ là người tiếp nhận tách đấu, cũng có thể nói là đài chủ, người treo
thẻ lên sau là người thách đấu, khi số lượng người thách đấu xuất hiện cùng lúc
từ hai người trở lên thì trước tiên những người thách đấu phải xác định ra người
thắng, người thắng mới có tư cách đi thách đấu đài chủ.
Đài chủ có thể tiếp nhận nhiều lần thách đấu trong một ngày, cũng có thể nghỉ
ngơi rồi mới tiếp tục chấp nhận thách đấu. Mọi lí do như chữa thương hay nghỉ
ngơi gì đó đều dược chấp nhận, nhưng trong vòng 3 ngày cần phải chấp nhận ít
nhất một lần thách đấu. Vòng thách đấu chỉ kéo dài trong mười lăm ngày, nếu
đài chủ không thể sắp xếp tốt thời gian chấp nhận thách đấu, vậy thì trong ngày
cuối cùng có thể xảy ra tình trạng phải ứng chiến liên tục.
Với ba cơ hội khiêu chiến của người thách đấu, mỗi một cơ hội chỉ có ba ngày
để cân nhắc. Nói cách khác, mỗi khi trôi qua ba ngày mà không đưa ra một lần
thách đấu nào, thì tự động mất đi một lần cơ hội thách đấu.
Chỉ cần đài chủ giữ vững vị trí hơn được ba ngày, đài chủ có thể có thêm một cơ
hội thách đấu với người khác.
Chư vị, chắc hẳn tất cả các vị đã có quy tắc chi tiết cụ thể, và chư vị hẳn đều đã
xem hết rồi, nếu có điều nào chưa rõ, bây giờ có thể đặt câu hỏi với ta.”
Ở dưới sân khấu, Quỳ Quỳ mở miệng nói, “Tại sao lại lắm lời vậy chứ, tất cả
đều biết chữ, đều không ngốc, nhanh nhanh bắt đầu đi thôi.”
Tần Phó Quân lập tức bị lời của gã làm cho vẻ mặt lúng túng, nhưng vẫn nỗ lực
duy trì nụ cười bình tĩnh, liên tục đảo mắt nhìn hai mươi lăm người ở dưới sân
khấu.
Nhìn thấy quả thực không có người nào đưa ra câu hỏi nào, trái lại đều nhìn
chằm chằm vào bảng xếp hạng, bộ dạng tập trung suy nghĩ, nàng ta mới cất cao
giọng tuyên bố: “Được rồi, nếu tất cả đều đã hiểu rõ quy tắc, vậy thì Vòng thách
đấu chính thức bắt đầu. Mời chư vị lựa chọn thứ tự xếp hạng mà mình mong
muốn, và lên sân khấu treo thẻ bài của mình lên.”
Không người nào hé răng, đều đang suy nghĩ xem nên treo tại thứ hạng nào mới
thích hợp.
Chung Nhược Thần nhìn trái nhìn phải, thấy mọi người đều không có động tĩnh
gì, đang chuẩn bị lên sân khấu, chợt ánh mắt lóe lên, nhìn thấy một bóng người
phi thân lên sân khấu, sau khi nhìn thấy rõ là ai, nàng có phần sửng sốt.
Dữu Khánh che mặt lên sân khấu, hắn đi thẳng tới trước bức vách, lắc mình
nhảy lên, cầm tấm mộc bài có khắc tên “Trương Chi Thần” treo tại vị trí cao
nhất, xếp hạng “Thứ nhất”.
Hành động này không khác với ý định làm đài chủ cho xếp hạng Thứ nhất. Trên
khắp các khán đài lập tức nổ tung, ồn ào náo nhiệt.
Ở trên khán đài, Văn Nhược Vị phấn khích đến nổi đứng bật dậy, nắm chặt nắm
tay vung lên, trực tiếp bật ra một câu nói thô thiển, “Mẹ nó, ngoài ta không còn
ai, thật khí phách!”