Lần này đổi sang người kia tấn công, đổi thành người kia từ trên trời giáng
xuống.
Từ trên không có người nhào xuống, ở phía dưới có bụi bặm mù mịt nhanh
chóng bị khuấy động vù vù bay lên.
Thiện Thiếu Đình không chút nào sợ hãi, với việc pháp lực được dần dần khôi
phục, y tự tin vào uy lực “Cửu Phân kiếm” của bản thân mình, và tự tin với thực
lực của mình đủ để tiếp tục chiến một trận, hơn nửa vào lúc này y cũng bất chấp
tất cả rồi.
Động tác trên tay cũng rất lưu loát dứt khoát, dựng đứng kiếm trong tay, hai tay
vỗ chuôi kiếm, kiếm tại trong lòng bàn tay biến thành chín thanh, giống như nan
dù bung ra.
Vung hai tay lên, chín kiếm như con đại bàng giương cánh, bay tại phía sau
người, tạo thành hình dạng như một cái đĩa lớn, lơ lửng quay tròn rất nhanh tại
phía sau y.
Khi đối thủ đến gần, Thiện Thiếu Đình đứng sừng sững tại bên cạnh hố sâu,
một tay chỉ xéo lên không, chỉ xéo vào đối thủ đang lao tới, quát lớn một tiếng,
“Đi!”
Chỉ với một tiếng quát này, màu ửng đỏ trên mặt hắn cũng lập tức biến mất, sắc
mặt trở nên tái nhợt, có thể thấy một đòn này y không còn lưu lại đường lui, lại
lần nữa dốc cạn pháp lực trong cơ thể.
Đối với y mà nói, cũng không cần phải tiếp tục bảo lưu gì nữa, nếu tiếp tục thua
thì ngay cả mặt mũi để sống tiếp cũng không còn, tất phải lần nữa dốc một đòn
toàn lực.
Chín kiếm xoay tròn tức thì như chim bay rời tổ, phân tán ra, rồi lại vù vù bay
theo cùng một phương hướng.
Dù cho lúc này bụi bặm chưa tan hết, khán giả cũng đã có thể nhìn thấy từng
vệt sáng lấp lóe, giống như chín con rồng tranh đoạt hạt châu, và Dữu Khánh
chính là hạt bị tranh đoạt đó.
Trên khán đài, đám người Nam Trúc đều rất căng thẳng.
Văn Nhược Vị cũng mở to hai mắt nhìn, cất tiếng kêu lên, “Không tốt!”
Nếu như nói lúc trước ngàn kiếm như mưa có uy lực kinh người, nhưng là một
đòn tấn công thẳng đứng, nhìn cột đất dưới chân Dữu Khánh là biết, chặn lại
một mặt thì đã chặn được, còn lúc này, chín thanh kiếm giống như vật sống,
hung dữ tung đòn tấn công từ chín phương hướng khác nhau.
Người ta thường nói song quyền khó địch bốn tay, huống hồ lúc này còn không
chỉ bốn tay, dễ dàng ngăn cản một mặt, nhưng cùng lúc ngăn cản chín mặt thì có
thể tưởng tượng được độ khó như thế nào.
Điều càng kinh khủng chính là, có thể dễ dàng đánh tan kiếm cương do cảnh
giới Sơ Huyền ngưng tụ ra, nhưng hiện tại thì không được, trước mắt là vật thật
thực sự, là phi kiếm chân chính, chúng còn giống như vật sống vậy.
Tại trong mắt khán giả, Dữu Khánh không biết ngự không thuật, muốn tránh
cũng không thể tránh, cứ thế lao vào trong vòng vây của chín kiếm, khiến cho
không ít khán giả thót tim theo đó.
Nhưng đối với bản thân Dữu Khánh, hắn đã chủ động tấn công nên không có dự
định tránh né, nhìn thấy chín vệt sáng bao vây công tới, kiếm trong tay vung ra
không chút do dự.
Lúc này bụi bặm từ trong hố sâu bị khuấy động ầm ầm tung bay lên bầu trời
cũng nhấn chìm cả người và chín vệt sáng lạnh trong không trung.
Còn Thiện Thiếu Đình đứng ở bên cạnh hố sâu thì đã bị bụi bặm nhấn chìm
trước một bước.
Mọi người tức thì không còn nhìn thấy được gì nữa, chỉ nghe thấy một loạt âm
thanh “Leng keng” dồn dập bùng vang.
Trong đám bụi mù cuồn cuộn, thân hình Dữu Khánh quay cuồng như long châu,
lúc này không xuất ra một hơi ba mươi sáu kiếm thì còn đợi đến khi nào, một
người một kiếm trong nháy mắt ngăn cản bốn phương tám hướng.
Nhìn bằng mắt thường, mọi người chỉ thấy bụi mù tại vị trí mà chín kiếm vây
công đang quay cuồng với một hình thái quỷ dị, giống như hỗn độn mới bắt
đầu, và có vật gì đó sinh ra đang hô hấp ở trong hỗn độn.
Mọi chỉ người có thể thấy, đám bụi mù quay cuồng đó đang dồn về phía vị trí
Thiện Thiếu Đình với tốc độ có thể thấy được.
Trong đám bụi mù, âm thanh leng keng kịch liệt vẫn không ngừng nổ vang,
thỉnh thoảng có phi kiếm bắn ra khỏi đám bụi mù, sau đó lại quay đầu lao vọt
vào trong, giống như du long vui đùa luồn lách ở trong biển mây.
Cảnh tượng này làm cho khán giả nhận ra được uy lực của chín kiếm vẫn chưa
thể khuất phục được Dữu Khánh, người bình thường khó thể tưởng tượng nổi
làm sao Dữu Khánh chịu được.
Trên khu vực khán đài quý khách, Lý Trừng Hổ nửa dựa vào tay vịn ghế, thân
thể đã hơi nghiêng tới trước, có thể thấy được mức độ quan tâm của ông ta vào
lúc này là như thế nào.
Văn Hinh và tiểu Hồng nhìn không rõ đang xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy cảnh
tượng cao thủ tranh đấu này rất chấn động.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết thực sự là nỗi lòng kéo căng không thể thả lỏng.
Hai tay Chung Nhược Thần lại lần nữa nắm chặt góc áo của mình.
Văn Nhược Vị mở to hai mắt nhìn chằm chằm, dường như không dám bỏ qua
bất kỳ biến hóa vi diệu nào, giống như muốn nhìn xuyên thấu bụi bặm vậy.
Long Hành Vân nắm chặt chiết phiến trong tay đè lên đầu gối, cũng bất động
nhìn chằm chằm vào khu vực giao chiến.
Âm thanh va chạm kịch liệt leng keng kéo dài không được bao lâu, rồi rồi đột
nhiên không còn vang vọng kịch liệt nữa.
Thiện Thiếu Đình đứng trong bụi mù đang cưỡng ép thi pháp, đột nhiên lỗ mũi
trào ra máu tươi, thân thể cũng lảo đảo lui về phía sau một bước, nhìn chằm
chằm khoảng không phía trước.
Một đám bóng đen phá không lao đến, chính là Dữu Khánh, hắn đã đánh tan
vòng vây tấn công của chín kiếm, phá vòng vây lao ra, lăng không vung kiếm
đâm về phía Thiện Thiếu Đình.
Nào ngờ Thiện Thiếu Đình lại không né không tránh, trên khuôn mặt tái nhợt
hiện lên sự vặn vẹo kiên quyết, đánh bạc tính mạng để tiếp tục thi pháp ngự
kiếm, muốn dùng thân làm mồi giết ngược lại Dữu Khánh.
Đang lao tới gần, Dữu Khánh nhìn thấy rõ vẻ mặt của y, trong nháy mắt liền
nhận thức được vị này đã không muốn sống nữa.
Hắn tức thì kinh hãi, hắn cũng không muốn giết y, chỉ một tên Long Hành Vân
cũng đã mệt mỏi quá chừng, nếu trêu chọc thêm Quy Kiếm sơn trang, vậy thì
phải ‘đau trứng’ rồi.
Trong lúc kinh hãi, hắn rút kiếm lại, lăng không xoay người, một cước hung dữ
đạp tới ngực Thiện Thiếu Đình, một cước này quả thực tương đối hung dữ,
cũng thực sự đã bị làm cho tức giận.
Thiện Thiếu Đình lập tức bị đá bay ra ngoài.
Dữu Khánh lăng không xoay người ngăn cản phía sau, rất nhanh vung kiếm
đánh bay những phi kiếm từ phía sau đánh tới, tới cũng nhanh, văng ra cũng
nhanh.
Những khán giả đang xem thi đấu tại đây lập tức nhìn thấy từng vệt kiếm quang
bắn ra từ trong đám bụi mù cuồn cuộn, chỉ là lần này chúng không có tiếp tục
quay ngược trở lại, tất cả đều giống như mũi tên rời dây cung, sau khi bay hết
đà thì dồn dập rơi xuống đất, không còn động đậy, rồi bị bụi mù khuếch tán ra
nhấn chìm.
Cùng với đó là động tĩnh thi đấu không còn nữa, mọi người lập tức nhận ra
được gì đó, nhất là đám người của Quy Kiếm sơn trang, rõ ràng vô cùng khẩn
trương.
Gần như cùng lúc đó, một bóng người cũng bay ra khỏi đám bụi mù, chính là
Thiện Thiếu Đình. Y trượt đi mấy trượng xa mới dừng lại, hai tay chống mặt
đất, vừa định nỗ lực đứng lên liền nhịn không được ngửa đầu, “Phốc”, phun ra
một ngụm máu tươi.
Vừa đúng vào lúc này bụi bặm cuồn cuộn tràn đến, nhìn giống như là y bị bụi
mù đẩy ngã, Thiện Thiếu Đình phun ra một ngụm máu rồi ngửa mặt lên trời ngã
xuống đất, sau đó cũng bị bụi mù nhấn chìm.
“Ca!” Thiện Thiếu Vân cất lên một tiếng gào thảm thiết, trong vô thức liền
muốn đi cứu giúp.
Ung Trạch Tuyết tựa như đã dự liệu được cô ta định làm gì, bà ta nhấc tay đè
đầu vai cô ta lại, giữ chặt cô ta lại tại chỗ, lạnh lùng cảnh cáo: “Thi đấu còn
chưa kết thúc, không ai có thể ra sân can thiệp.”
Đối với bà ta mà nói, không chỉ không thể phá vỡ quy tắc của Triêu Dương đại
hội, mà bà ta cũng là ôm lấy một chút hi vọng cuối cùng, có lẽ con trai của mình
còn có thể chiến đấu thì sao chứ? Có lẽ đối thủ cũng bị trọng thương không chịu
nổi thì sao?
Thiện Thiếu Đình nằm ở trong đám bụi mù rối loạn gắng sức nhấc chân lên, vẫn
muốn liều mạng đứng lên, nhưng đã sức cùng lực kiệt.
Y muốn ngưng tụ ra một tia pháp lực để điều tức khôi phục, nhưng ngũ tạng lục
phủ lại đau đớn như bị xé rách, kinh mạch bị cản trở, ngực thậm chí còn không
thể phát lực và chịu lực, y biết rõ xương ngực mình đã bị một cước mạnh mẽ
của đối thủ đá gãy.
Tại thời điểm mình dốc cạn pháp lực, thời điểm mình không hề để lại pháp lực
để phòng ngự kia, khi chịu đựng một cước như vậy, y biết rõ mình đã bị thương
nặng.
Cũng biết đối thủ đã hạ thủ lưu tình, nếu không, một cước đó của người ta đủ để
đá chết y trong tình trạng không có gì phòng ngự.
Nhưng y vẫn muốn đứng lên tiếp tục liều mạng, bởi vì y không thể đổ nhào
xuống lần nữa.
Bỗng nhiên, y nhìn thấy một bóng người đi ra khỏi đám bụi mù, ngoại trừ tên
Trương Chi Thần che mặt đó ra thì không còn ai khác.
Dữu Khánh đi tới trước mặt y, từ trên cao nhìn xuống, nói ra: “Ngươi thua rồi.”
Thiện Thiếu Đình liều mạng giãy giụa, dù cho máu tươi chảy ra từ trong miệng
mũi vẫn đang nhỏ giọt tí tách, dù cho lồng ngực đau đớn như bị xé rách, y vẫn
dốc hết sức lực cố gắng đứng lên, lảo đảo lắc lư tại trước mặt Dữu Khánh, trong
miệng đầy máu hàm hồ nói: “Trừ khi ngươi giết chết ta, bằng không ta sẽ không
chịu thua, tới đi, ta còn chưa có thua, tới giết ta nha!”
Dữu Khánh đưa tay đẩy, Thiện Thiếu Đình lập tức đổ ầm xuống đất, té ngã
chổng vó.
Dữu Khánh thuận tay chụp lấy một cổ chân giơ lên của y, xoay người kéo y đi,
kéo một người sống sờ sờ mà tựa như kéo một cái bao tải.
Thiện Thiếu Đình vẫn còn đang giãy giụa, vẫn muốn giãy giụa đứng lên, nhưng
mà trong tình hình như vậy y làm sao có thể đứng lên được.
Y dường như đã biết rõ Dữu Khánh định làm gì mình, y không muốn chấp nhận
kết cục như vậy, y bấu hai tay vào trên mặt đất, muốn tìm một điểm nào đó để
níu lại, nhưng không làm được chuyện gì.
Trên tay sờ tìm cục đá, y nắm lấy ném vào người Dữu Khánh, nhưng sức mạnh
và độ chính xác thực sự rất đáng thương cảm, hoặc là ném không trúng, hoặc là
ném trúng cũng không thấy Dữu Khánh có bất kỳ phản ứng nào.
“Buông ta ra, ta còn chưa có thua, ta còn có thể chiến…”
Thiện Thiếu Đình liên tục kêu gào, về sau âm thanh còn có phần nghẹn ngào
nức nở, như đang khóc lóc cầu xin, đâu còn có chút phòng thái nào như khi Dữu
Khánh gặp được lúc vừa mới tới Côn Linh sơn.
Cát bụi dần dần trở nên mờ nhạt, khán giả từ phương hướng nào đó nhìn thấy
trong bụi mù mông lung dường như có bóng người đi tới.
Đi tới gần ranh sân đấu, Dữu Khánh dừng bước lại, vung cánh tay, ném Thiện
Thiếu Đình ra ngoài, trực tiếp ném ra khỏi sân thi đấu.
“Đánh ra sân đấu rồi.”
“Là bị ném ra.”
Nhìn thấy Thiện Thiếu Đình rợi xuống đất lăn lộn, khán giả trên khán đài phía
bên này cất tiếng xôn xao náo loạn.
Khán giả những phương hướng khác bị cát bụi ngăn cách, không biết đã xảy ra
chuyện gì, dồn dập đứng lên kiễng chân ngước nhìn.
Xoay thân quay về, Dữu Khánh lắc mình trở xuống trên sân đấu, vung kiếm bổ
ra một luồng kình khí vào trong chỗ trống, một kiếm hai kiếm ba bốn kiếm, sau
đó trường kiếm keng một tiếng, quay trở vào vỏ.
Kình khí liên tiếp khuấy động dọn dẹp sân đấu, bụi bặm mù mịt bị đẩy ra bốn
phương tám hướng, bên trong sân thi đấu rất nhanh liền rõ ràng, sáng sủa hơn
không ít, ít nhất đã có thể giúp cho người bình thường nhìn thấy rõ ràng.
Vì vậy mọi người đều nhìn thấy được Thiện Thiếu Đình nằm lăn ngoài vòng
tròn, nhìn thấy Thiện Thiếu Đình trong lúc giãy giụa còn thỉnh thoảng sặc ra
một ngụm máu nhưng mãi vẫn không bò đứng dậy nổi.
Dữu Khánh che mặt thì tay vịn chuôi bội kiếm bên hông, không nhanh không
chậm mà đi về phía sân khấu chủ trì.
Nhìn thấy cảnh này, Văn Nhược Vị chụp lấy tay tỷ tỷ, ra sức lắc lắc, mặt mày
rạng rỡ, có vẻ rất hưng phấn.
Tiểu Hồng cũng hai tay mười ngón đan vào nhau nắm chặt, dáng vẻ cũng rất
hưng phấn, như rất muốn biểu đạt gì đó, nhưng nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của
tiểu thư, nàng ta lại không biết nên nói cái gì.
Nam Trúc gãi gãi tai, nghiêng đầu nói với Mục Ngạo Thiết ở bên cạnh: “Thực
lực của lão Thập Ngũ dường như còn mạnh hơn chúng ta tưởng.”
Mục Ngạo Thiết im lặng gật gật đầu.
Vẻ mặt Bách Lý Tâm cũng đầy kinh ngạc.
Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung Quý nhìn Thiện Thiếu Đình nằm gục tại dưới
chân khán đài, đều thổn thức không thôi.
Long Hành Vân lại xòe chiết phiến ra, phe phẩy, khinh khỉnh nói: “Bụi bặm đầy
trời, ngay cả thu phóng tự nhiên cũng làm không được, cũng chỉ như thế mà
thôi…” Miệng gã nhai nhai, có cát rơi tại trên cây quạt, đã bị gã phe phẩy hất
vào trong miệng mình, gã nhanh chóng phì phì nhổ mấy ngụm nước bọt.
Lại nhìn khung cảnh đầy bụi bặm mịt mù, cảm thấy phe phẩy cây quạt thực sự
có phần ngốc nghếch, gã nhanh chóng xếp chiết phiến lại.
Phía bên sân khấu chủ trì, có mấy đệ tử Côn Linh sơn lướt đi ra, chạy đến khẩn
cấp thực hiện cứu chữa cho Thiện Thiếu Đình.
Thiện Thiếu Vân muốn chạy tới thăm ca ca nhưng bị Ung Trạch Tuyết giữ chặt
không buông, bà ta nhìn chằm chằm về phía Thiện Thiếu Đình, nghiến răng
ném xuống một câu nói, “Phế vật vô dụng, còn ngại không đủ mất mặt sao? Đi
hết cho ta!”
Bà ta túm lấy con gái, không quan tâm tới việc con gái cầu xin và giãy giụa,
trực tiếp lôi đi.
Đối với bà ta mà nói, đã không cần phải tiếp tục xem thi đấu sau đó nữa, mặt
mũi bà ta chịu không nổi.
Những nhân viên của Quy Kiếm sơn trang quay mặt nhìn nhau, dưới ánh mắt
lạnh lùng quay lại nhìn chăm chú của Ung Trạch Tuyết, đám người lập tức
nhanh chóng cúi đầu chạy theo.
Chỉ có Triệu Khuynh là không có đi theo bọn họ, gã bước nhanh chui xuống
dưới khán đài, đi về phía Thiện Thiếu Đình được khiêng đi.
Bởi vì có bụi mù ngăn cách, phía bên sân khấu chủ trì cũng không nhìn thấy rõ
tình hình Thiện Thiếu Đình bị đánh ra khỏi sân thi đấu, Tần Phó Quân đang liên
lạc với đệ tử Con Linh sơn giám sát ở phía bên kia để xác nhận tình huống.
Dữu Khánh đã đứng ở trước sát ranh sân thi đâu, nhưng chưa dám bước ra khỏi,
chờ đợi kết quả thi đấu được tuyên bố.