Cũng không biết Thiện Thiếu Đình có nhìn thấy muội muội ra hiệu hay không,
sau một phen bộc lộ khí thế ngạo thị toàn trường xong, y xoay người đối diện
với Dữu Khánh.
Dữu Khánh bình tĩnh đối mặt, khi thực sự đã ra sân đấu, chút cảm xúc khẩn
trương trong lòng trái lại nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại sự bình tĩnh ứng
đối.
Tiếng trống vẫn đang dồn dập vang rền, đám người Nam Trúc ở trên khán đài
trong lòng căng thẳng, nét mặt Văn Hinh và tiểu Hồng cũng hoặc nhiều hoặc ít
toát ra sự khẩn trương, hai người đương nhiên đã nhận ra người ra sân đấu
chính là ai.
Văn Nhược Vị cũng nhịn không được ghé đến bên tai tỷ tỷ cất tiếng thì thầm,
“Không sao đi?”
Chung Nhược Thần ngoảnh mặt làm ngơ, không đáp lại chút nào.
“Ai.” Vũ Thiên đứng trong góc khẽ thở dài.
Gã cũng đến xem náo nhiệt, tân khách phía khu Đinh Dần đều đã tới nơi này, gã
cũng không cần phải ở lại đó trông chừng, cho nên cũng đến đây xem thi đấu,
không ngờ tới người từ khu Đinh Dần vào vòng này lại đối đầu nhau nhanh như
vậy.
Gã đương nhiên hi vọng những người thuộc tiểu khu của mình xếp hạng cao tại
trong đại hội càng nhiều càng tốt, trong một cái môn phái, luôn phải tìm một
chút thứ để làm cho mình nổi bật lên, như vậy mới có thể khiến cho cấp trên
chú ý tới.
Tiếng trống đột nhiên dừng lại, hiện trường dường như cũng trở nên yên tĩnh
theo.
Lúc này, tư thế của Thiện Thiếu Đình tựa như trở nên cao ngất khác thường,
bình tĩnh và ung dung, y chợt mở miệng hỏi ra một câu, “Che mặt làm gì vậy?”
Còn có tâm tư hỏi chuyện tào lao, có thể thấy tâm trạng y đang rất thoải mái.
Dữu Khánh đưa ra một cái lí do, “Không quen đứng cho người ta nhìn.”
Thiện Thiếu Đình quan sát tư thế của hắn, hỏi: “Thật sự muốn đánh với ta sao?”
Dữu Khánh có chút kỳ quái, hỏi ngược lại: “Không đánh, ta ra sân làm gì?”
Trên khán đài, có một số khán giả thì thầm to nhỏ với nhau, không biết hai đấu
thủ đang nói chuyện gì.
Long Hành Vân có vẻ rất kiên trì, phe phẩy cây quạt chờ đợi, gã cũng muốn
nhìn xem thực lực của Dữu Khánh, một người đám ra tay đánh lén mình đến
cùng là như thế nào.
Thiện Thiếu Đình hơi chút chần chừ, sau đó thiện ý khuyên nhủ: “Ngươi hẳn
phải biết rõ Long Quang tông các ngươi sở trường thứ gì, không còn cung tên,
ngươi không phải là đối thủ của ta. Ta cũng không muốn tổn thương ngươi, đao
kiếm không có mắt, ta đề nghị ngươi nên trực tiếp rút lui mới tốt. Như vậy còn
có thể giữ gìn được chút thể diện.”
Lời nói tương đối uyển chuyển, kỳ thực chính là bảo đối phương trực tiếp đầu
hàng.
Nhận thua? Dữu Khánh đột nhiên có phần hiểu được lí do vì sao Nam Trúc và
Mục Ngạo Thiết không chịu dễ dàng nhận thua, hắn trả lời: “Ta vẫn muốn thử
xem.”
Nếu đã như vậy, Thiện Thiếu Đình cũng không nói thêm gì nữa, y chắp tay
đứng ngạo nghễ, không có bất kỳ dấu hiệu gì là muốn rút kiếm, quanh người bắt
đầu có sóng hư không dập dờn xao động, sóng hư không dần dần chiết xạ ra ánh
sáng lấp lóe dưới nắng mặt trời.
Những người xem không hiểu, ví dụ như Văn Hinh và tiểu Hồng, giống như
nhìn thấy phép màu, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Người hiểu biết thì vừa nhìn liền biết, đây là y thúc đẩy ra cương khí hộ thể.
Nhưng cũng không chỉ đơn giản như vậy, trong sóng hư không còn vệt sáng lập
lòe xuất hiện, dần dần hình thành bóng dáng từng thanh kiếm, lượn lờn quanh
quẩn tại quanh người Thiện Thiếu Đình.
Thấy tình trạng này, ngón tay Dữu Khánh hơi giật giật, muốn rút kiếm, nhưng
rồi nhịn lại, hắn biết có người nào đó đang nhìn mình, hắn không hi vọng sau
mấy năm chia tay gặp lại người ta lại nhìn thấy bộ dạng mình quá chật vật,
không chỉ Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết muốn phong độ, hắn cũng muốn.
Thiện Thiếu Đình lại lên tiếng: “Ngươi vẫn không rút kiếm sao?”
Dữu Khánh: “Ngươi cũng không rút kiếm.”
Thiện Thiếu Đình thoáng nhìn bội kiếm bên hông mình, trả lời: “Kiếm của ta
tên là ‘Cửu Phân kiếm’, kiếm giống như tên, là do chín thanh kiếm mỏng hợp
nhất lại, có thể kết hợp có thể phân chia, vô cùng sắc bén, kiếm ra khỏi vỏ rất dễ
uống máu, tốt hơn hết không nên dễ dàng rút ra.”
Dữu Khánh hiểu được ý tứ của y, ta không cần rút kiếm cũng có thể thắng
ngươi, liền khẽ gật đầu, “Tùy ngươi.”
Thiện Thiếu Đình đột nhiên cất bước, di chuyển về phía Dữu Khánh, bước tiến
không nhanh không chậm, cưỡng ép tới gần.
Người tại khu Đinh Dần từng thấy hai người Nam, Mục xuất thủ vừa nhìn thấy
cảnh này liền biết ý định làm gì, lý do rất rõ ràng, cả ba người đều cùng một
môn phái, năng lực phòng thủ cực kỳ mạnh mẽ, khả năng tấn công nhưng rất
yếu kém, nếu đã biết được kẽ hở, vị Thiện thiếu này rõ ràng là định dùng biện
pháp tương tự để đánh hắn.
Hầu hết khán giả đều không biết nội tình, thấy khoảng cách an toàn giữa hai
người càng ngày càng gần mà không ai có động tác gì thì đều dần dần cảm thấy
ngạc nhiên.
Thiện Thiếu Đình không nhanh không chậm bước tới với sự tự tin cường đại,
chưa nói tới Văn Hinh và tiểu Hồng, ngay cả Văn Nhược Vị cũng có phần cùng
trở nên khẩn trương theo, tay của Chung Nhược Thần trong vô thức nắm lấy
góc áo.
Keng, một âm thanh kiếm ra khỏi vỏ rất nhỏ truyền đến.
Vốn đang khẩn trương, Văn Nhược Vị đột nhiên mở to hai mắt, mặt đầy kinh
ngạc.
Tất cả khán giả trong nháy mắt chợt trở nên yên tĩnh, dường như gió cũng dừng
cả lại, rất nhiều rất nhiều khán giả mở to đôi mắt nhìn sân đấu, vẻ mặt đầy kinh
ngạc.
Thiện Thiếu Vân đang nắm chặt song quyền với vẻ mặt hưng phấn lúc này
miệng há to, tròng mắt tựa như muốn rớt ra ngoài.
Ung Trạch Tuyết thậm chí còn đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, vẻ mặt trong nháy
mắt đã trở nên cực kỳ khó coi, thân thể thậm chí còn run nhè nhẹ.
Một đám nhân viên của Quy Kiếm sơn trang cũng dồn dập đứng lên, vẻ mặt
người nào cũng cực kỳ kinh ngạc.
Tại trên khán đài, Nam Trúc nhịn không được đưa tay ôm trán, cúi thấp đầu phì
phì nghẹn cười.
Từ phản ứng của gã liền có thể đoán được người nào trên sân đấu đang chiếm
thượng phong.
Kiếm của Dữu Khánh đã ra khỏi vỏ, đâm phá cương khí hộ thể của Thiện Thiếu
Đình, cố định tại ngay làn da nơi cổ họng y.
Thiện Thiếu Đình mặt như tro tàn, trong mắt cũng tràn đầy vẻ khó thể tin nổi, y
muốn né tránh bứt ra, nhưng biết rõ tốc độ di chuyển của mình khẳng định
không nhanh bằng tay cầm kiếm đang vận sức chờ phát động của người ta, nếu
dám vọng động, đối phương rất dễ dàng liề có thể cắt ngang yết hầu của mình,
thậm chí chém cái đầu của mình xuống, bởi vì vừa rồi y đã lĩnh giáo tốc độ xuất
kiếm của đối phương.
Không sai, y đã dùng tới phương pháp mà Kha Nhiên đã tìm ra để nhằm vào
những đệ tử bị Long Quang tông ruồng bỏ, nhưng y cũng có đề phòng xảy ra
chuyện bất ngờ, cho nên trước đó y dùng kiếm cương để hộ thể, nhằm ứng biến
với trường hợp khẩn cấp bất cứ lúc nào.
Kết quả thật sự đã xảy ra chuyện bất ngờ, khi đối phương rút kiếm tấn công tới
thì y lập tức thúc đẩy kiếm cương hộ thể để chống đỡ lại, nào ngờ kiếm thế của
đối phương đột nhiên biến đổi, dùng thế sét đánh lôi đình xuyên qua khe hở
giữa mấy luồng kiếm cương, vì vậy tình hình liền biến thành như vậy.
Kiếm thế của đối phương biến đổi trong nháy mắt đó nhanh đến mức khiến cho
y trở tay không kịp, thẳng đến giờ phút này y mới biết được mình đã phạm phải
một sai lầm cực lớn, tới quá gần đối phương, gần đến nỗi không kịp có quá
nhiều phản ứng.
Hầu hết mọi người tại đây cũng không nhìn thấy rõ được tình hình, bởi vì sự
biến hóa trong kiếm thức của Dữu Khánh cũng không rõ ràng, và khoảng cách
quan sát cũng quá xa, không phải ai cũng có thể nhìn ra được sự biến hóa trong
nháy mắt ngắn ngủi đó, cho nên, trong mắt đa số người, tình hình giống như là
Thiện Thiếu Đình không làm ra bất kỳ kháng cự nào.
“Ai!” Ngồi trên khán đài, Sử Đao nhẹ nhàng thở dài, đến nay gã vẫn chưa hoàn
toàn khôi phục chấn thương.
Tuy nhiên, gã lại là một trong những người biết rõ tình hình, vừa rồi, khi nhìn
thấy Thiện Thiếu Đình sơ ý đưa chính mình tới gần như vậy, gã đã đoán được
Thiện Thiếu Đình có khả năng sẽ chơi dao đứt tay, kết quả không ngoài dự liệu,
chơi đùa không chỉ đứt tay còn xém đứt cổ.
“Hắc, lại có kẻ ngốc đến thư thế, vậy mà chủ động đưa cổ tới cho kiếm người ta
cắt.”
ở trên khu vực khán đài quý khách, Triêu Dương công chúa có vẻ hết sức vui
vẻ.
Hoàng hậu Yến Y nghiêng liếc cô ta, khiển trách: “Bình thường bảo con bỏ
công tu hành nhiều chút, nhưng cứ lười biếng mải chơi, đến khi gặp chuyện
chính sự thì mù tịt không biết gì.”
Đứng một bên khán đài, Hướng Lan Huyên vẻ mặt bình tĩnh, nàng ta không
chút nào bất ngờ với kết quả này.
Ở trên khán đài, tiểu Hồng nhịn không được khom lưng hỏi tu sĩ ngồi phía
trước, “Tại sao dừng lại không đánh nữa?”
Tu sĩ phía trước quay đầu lại nhìn nàng, “Thắng bại đã rõ, còn đánh cái gì nữa
mà đánh, ngươi không nhìn thấy sao? Một kiếm phong cổ họng, Trương Chi
Thần đã gác kiếm ở trên cổ tên Thiện Thiếu Đình kia, tiếp tục đánh sao? Trừ khi
Thiện Thiếu Đình muốn chết.”
Tiểu Hồng kinh ngạc, hỏi: “Ý của ngươi là, Trương Chi Thần như vậy là đã
chiến thắng?”
Tu sĩ phía trước: “Đối phương đã không dám hoàn thủ, chỉ cần vừa hoàn thủ
chính là cái chết, đương nhiên đã chiến thắng.”
“Không thấy có thanh âm gì và cũng không thấy được động tác gì, như vậy liền
thắng rồi sao…” Tiểu Hồng lẩm bẩm nhướng người lên, rồi nói với Văn Hinh ở
bên cạnh: “A… Hắn thắng rồi.”
Chiến thắng tới quá đột ngột, trong lúc nhất thời nàng ta cũng không biết có nên
vui mừng hay không.
Ngô Dung Quý và Tiêu Trường Đạo há hốc mồm một lúc, sau đó quay mặt nhìn
nhau, ít nhất hai người bọn họ biết rõ Thiện Thiếu Đình nhìn Dữu Khánh không
vừa mắt, không cho rằng Thiện Thiếu Đình cố ý nhường cho đối phương.
Chiết phiến trên tay Long Hành Vân dừng lại, sững sờ nhìn người trong sân một
lúc, rồi mới chậm rãi phe phẩy chiết phiến trở lại, nhịn không được cất lời
mắng, “Tên ngốc ở đâu tới vậy?”
Gã có phần tức giận, còn muốn dùng trận đấu này để nhìn xem thực lực của
Dữu Khánh chứ, kết quả thoáng cái liền xong rồi, còn có thể nhìn ra được cái gì
chứ?
Thiện Thiếu Đình chậm rãi tản kiếm cương trên người đi, cương khí quanh
người dung nhập ở trong cương khí hộ thể cũng dần dần biến mất, không còn
cách nào, quả thực là không dám tùy tiện động đậy.
Vẻ mặt cũng càng trở nên khó thể chịu nổi, cuối cùng cười nhạt lên tiếng, “Cố ý
để cho hai đồng môn lộ ra sơ hở, thật đúng là mưu kế tốt.”
Nếu đối phương đã muốn nghĩ như vậy, Dữu Khánh cũng không còn cách nào,
hắn hỏi ngược lại: “Nói những lời như vậy có ý nghĩa gì sao?”
Thiện Thiếu Đình có phần không thể đối mặt được với thất bại nhanh chóng hời
hợt như thế, vẻ mặt có chút vặn vẹo, “Chỉ cần là người tại khu Đinh Dần đều sẽ
biết rằng ta bại rất oan.”
Dữu Khánh trầm mặc một hồi, nếu như cứ muốn nói như vậy, dường như cũng
có thể biện giải vượt qua, ánh mắt hắn liếc nhìn về phía vị trí của Văn Hinh,
nhưng ánh mắt không có dừng lại trên người nàng, mũi kiếm trong tay dời đi,
rời khỏi cổ họng đối phương, “Rút kiếm của ngươi ra đi!”
Thiện Thiếu Đình sửng sốt.
Không chỉ có mình y, rất nhiều người quan sát đều cảm thấy kinh ngạc, bởi vì
lúc này Thiện Thiếu Đình vẫn chưa nói chịu thua, hoặc nói là vẫn chưa thể xác
định Thiện Thiếu Đình không còn khả năng thi đấu tại trong khoảng thời gian
quy định, trong tình huống này là không thể sơ sài tuyên bố Thiện Thiếu Đình
thua.
Đứng trên sân khấu chủ trì đài, Tần Phó Quân quay đầu lại nhìn giám sát nhân
viên đứng tại một góc, rồi lại quay đầu nhìn về phía sân thi đấu.
Lần này, các quý khách ngồi trên khu vực khán đài khách quý cũng thể hiện
một ít vẻ hứng thú.
Tại trong sân đấu, Thiện Thiếu Đình dần dần lấy lại tinh thần, kinh nghi hỏi:
“Ngươi có ý gì?”
Che nửa khuôn mặt, Dữu Khánh xác nhận lại rõ ràng: “Cho ngươi thêm một cơ
hội được rút kiếm.”
Cơ mặt của Thiện Thiếu Đình co giật dữ dội một cái, tự cảm thấy bản thân bị
nhục nhã, đồng thời cũng cảm nhận được đối thủ có lòng tin cường đại, y vốn
không muốn tiếp nhận loại cơ hội nhục nhã như thế này, vốn định trực tiếp nhận
thua.
Nhưng rồi nhớ đến ánh mắt tha thiết ngàn vạn mong chờ của mẫu thân, nghĩ
đến người mà mình ái mộ cũng đang ở một bên nhìn xem, y liền dứt khoát nói:
“Không rút kiếm vẫn có thể thắng ngươi!”
Dứt lời y liền lắc mình tách ra xa.
Đã biết được tốc độ đối đối thủ xuất kiếm rất nhanh, y không dám lại dễ dàng
tới gần để đụng phải sở trường của đối phương.
Người còn chưa rơi xuống, ánh sáng lấp lóe lại hiện lên quanh thân, kiếm cương
nhanh chóng được ngưng tụ rồi lượn vòng rất nhanh quanh người, nối đuôi
nhau bay ra, giống như một con rồng bay lên không trung.
Cảnh tượng đồ sộ này làm cho phía trên khán đài vang lên không ít âm thanh
xôn xao kinh ngạc.
Còn chưa rơi xuống, Thiện Thiếu Đình đã lần nữa bay lên không, lăng không
đạp kiếm, lao vút lên bầu trời, từng thanh kiếm cương đạp dưới chân lần lượt
được đá ra, bắn vọt tới Dữu Khánh như lưu tinh.
Đòn tấn công như vậy trông thì xinh đẹp nhưng không làm cho Dữu Khánh bị
thương chút nào, kiếm trong tay liên tục chám phải chém trái, liên tiếp đánh ra
những âm thanh va chạm leng keng, đánh tan một loạt kiếm cương liên tiếp vọt
đến, sóng khí nổ tung tràn ra bốn phía.
Cho đến khi đánh vỡ một thanh kiếm cương cuối cùng, đôi chân Dữu Khánh
cũng không có dao động chút nào, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy được
Thiện Thiếu Đình đã bay đến trên cao.
Ở tại trên cao, Thiện Thiếu Đình bỗng nhiên giang hai tay ra, ngửa mặt lên trời
cất tiếng rống giận dữ “Ôi”, quanh thân y đột nhiên xuất hiện rất nhiều thứ sáng
loáng, vô số kiếm cương rất nhanh hình thành, dường như thi triển ra toàn bộ tu
vi.
Ở trên khán đài, Khúc trưởng lão nhìn xem, nói: ” ‘Vạn kiếm quy tông’ của
Quy Kiếm sơn trang!”
Triệu Đăng Tử nhìn một chút, nói: “Mặc dù không đạt được cảnh giới ‘Vạn
kiếm’ như gia gia hắn, nhưng coi như là tương đối có thành tựu rồi.”
Đang bưng trà chậm rãi thưởng thức, Hoàng hậu Yến Y liếc mắt, “Ở tuổi này đã
có được thực lực như vậy, xem như cũng được.”
Tên khán đài, Thiện Thiếu Vân phục hồi lại tinh thần sau cơn kinh ngạc, phấn
khởi khua tay không ngừng, hưng phấn nói không ra lời, lúc này, tất cả cảm xúc
đều bộc lộ trong động tác.
Đám người Nam Trúc thì cực kỳ kinh hãi.
Từ không trung, Thiện Thiếu Đình đang lao xuống, hai tay liên tục đánh về phía
dưới, kiếm cương quanh thân giống như mưa sao sa lao vút xuống mặt đất
nhắm ngay Dữu Khánh trên mặt đất bao trùm tấn công.
Nghiêng kiếm trong tay, Dữu Khánh ngửa mặt ngước nhìn lên trời, vẫn sừng
sững bất động tại chỗ.
Cho đến khi cơn mưa sao sa sắp đến nơi, hắn mới khua kiếm trong tay nghênh
đón phía bầu trời, trong chớp mắt kiếm ảnh liền như trăm hoa đua nở.
Nếu như màn mưa kiếm cùng lúc rơi xuống, có lẽ hắn còn không dám chính
diện vung ra một kiếm này, nhưng xen kẽ nhau lần lượt kéo tới thì hắn dám
vung kiếm xé mây nhìn thấy mặt trời.
Một hơi ba mươi sáu kiếm là chỉ tốc độ phối hợp với Du Long thân pháp, lúc
này đã bỏ qua được biến hóa với khoảng cách biên độ lớn, chỉ cần tập trung vào
một vùng trên đỉnh đầu, tốc độ của kiếm tự nhiên càng nhanh hơn.
Từng điểm từng điểm đánh tới, kéo dài không dứt, trong nháy mắt, mặt đất chấn
động nổ vang, bụi mù bùng lên lập tức nhấn chìm cả người và kiếm.
Mà từ trên không, cơn mưa kiếm cương như lưu tinh vẫn liên tục đổ xuống
không ngừng, Thiện Thiếu Đình lao chúi xuống, mặt đỏ lên, thực sự đã dốc hết
toàn lực, muốn dùng một đòn chấn động cọ rửa sỉ nhục lúc trước.
Ở trên khán đài, tiểu Hồng kinh sợ dùng cả hai tay bịt kín miệng.
Không biết bao nhiêu người phải kinh tâm động phách với cảnh này.
Cuộc bắn phá đã sắp kết thúc, khi Thiện Thiếu Đình xông tới gần mặt đất, một
đợt kiếm mạnh mẽ phá tan đám bụi dâng trào, bùng ra khỏi màn bụi tràn ngập,
chém về phía Thiện Thiếu Đình đang hạ xuống.
Thiện Thiếu Đình lăng không xoay người, hất tung kiếm cương đạp dưới chân
và tung bay đi, cũng rơi vào trong đám bụi mù cuồn cuộn để ẩn thân.
Màn kiếm tung bay phá vỡ bụi mù, sau đó dư uy tràn ra thổi bay đám bụi mù
quay cuồng ra bốn phương tám hướng.
Bên trong sân thi đấu đột nhiên trở nên yên tĩnh, khán đài xung quanh cũng lặng
ngắt như tờ, nhìn đám bụi bặm dần dần tan đi, không biết hai đấu thủ ở trong đó
như thế nào rồi.
Rất nhanh, hai đầu người cách nhau mấy chục trượng dần dần lộ ra trong đám
bụi bặm lắng dần xuống.
Sau đó là dần dần lộ ra dáng người.
Đợi khi bụi bặm lắng xuống hết, mọi người nhìn thấy Thiện Thiếu Đình đứng
trước một cái hố sâu to lớn, khuôn mặt căng thẳng nhìn chằm chằm đối thủ..
Ở giữa hố lớn có một cây cột, một cây cốt đất trơ trụi lẻ loi, Dữu Khánh
nghiêng kiếm trong tay đứng ngạo nghễ tại trên đó.
Xung quanh đã bị đánh nổ tung thành bụi bặm, chỉ còn duy nhất nơi hắn đứng
là chưa sụp đổ.
Ở trên khán đài quý khách, khóe miệng Hướng Lan Huyên hiện lên nét cười
trêu chọc.
Lý Trừng Hổ vịn tay trên tay vịn ghế, sờ sờ râu ngắn cười cười, nói: “Từ đầu tới
cuối vẫn đứng nguyên tại chỗ không di chuyển, người này thật sự có chút thú vị
a.”