Bán Tiên

Chương 696: Ra sân




Đột ngột toát ra lời này là có ý gì? Tất cả mọi người giật mình sửng sốt, nhưng

rất nhanh đều hiểu được rồi, lời này coi như là đang chính thức tuyên chiến.

Cũng bởi vì lời này mà làm cho Thiện Thiếu Đình tạm thời không để ý tới lời

nói ô uế của Quỳ Quỳ nữa, y nhìn chằm chằm Dữu Khánh một hồi, cuối cùng

gật đầu nói: “Ra sân gặp!”

Dứt lời y xoay người rời đi, thái độ khách khí hơn trước đây.

Nếu là trước đây, y làm sao có thể có vẻ mặt và giọng điệu dễ chịu như vậy

được, nói không chừng còn cất lời châm biếm đối phương không biết tự lượng

sức mình, nhưng bây giờ y thực sự không biết rõ được vì sao tên này có vẻ như

có mối quan hệ không tệ với hai cô gái kia và Long Hành Vân, cần phải biết

rằng cả hai bên đó đều thuộc tầng cấp mà y phải ngước nhìn và không thể bước

vào được.

Y tận mắt nhìn thấy Long Hành Vân kề vai sát cánh cùng vị này, tận mắt nhìn

thấy hai cô gái kia chủ động đến gần bên hắn.

Thiện Thiếu Vân thì vui vẻ, cho rằng Dữu Khánh đã bị cô ta chọc giận, là bởi vì

bị cô ta làm nhục mà muốn trả thù, cô ta lập tức cất lời châm chọc không chút

lưu tình: “Thật đúng là không biết tự lượng sức mình.”

Cô ta chính là nhìn Dữu Khánh không vừa mắt, hơn nữa là cực kỳ không vừa

mắt.

Cô ta sinh ra, lớn lên trong một đại gia tộc, người ngoài là khó thể tưởng tượng

được ở tại trong loại đại gia tộc này mà không được xem trọng sẽ có cảm giác

như thế nào, tại trong mắt cô ta, Dữu Khánh chẳng là thứ gì, cũng xứng để cô ta

nhìn vừa mắt được sao?

Thiện Thiếu Đình lại đưa tay kéo lấy cánh tay cô ta, trực tiếp cưỡng ép kéo đi ra

ngoài.

Y không phải sợ muội muội cùng Dữu Khánh xảy ra chuyện gì, y cảnh giác

chính là Quỳ Quỳ, vừa nghe tên người này liền biết là người của Quỳ tộc tại Đại

Hoang Nguyên.

Tại Đại Hoang Nguyên, Quỳ tộc là một đại tộc có thực lực mạnh mẽ, đương

nhiên, với lai lịch của y cũng không sợ điều này, cũng không sợ thực lực Quỳ

Quỳ, mà là vấn đề trường hợp.

Nói như thế nào chứ, y biết rõ mấy người Dữu Khánh là có chừng có mực, sẽ

không làm ra chuyện gì tại trong trường hợp này, nhưng Quỳ Quỳ thì không

nhất định, đó là người thật sự dám làm xằng làm bậy không phân chia trường

hợp nào, không đáng bị tên khốn này kéo xuống nước.

Thiện Thiếu Vân vẫn còn đang kêu gào, “Ca, sau này nhất định đừng có khách

khí với hắn.”

Từ Dĩ quay đầu lại hỏi Dữu Khánh, “Đến cùng là có chuyện gì vậy?”

Dữu Khánh: “Không có việc gì.”

Từ Dĩ nhíu nhíu mày, cầm những bản quy tắc thi đấu do Tông môn đưa tới phát

cho ba người, “Đây là quy tắc cụ thể của Thi đấu tổng, có điểm nào không hiểu

thì tới hỏi ta.”

Cầm được đồ vào tay, Quỳ Quỳ liếc mắt nhìn Dữu Khánh, xùy một tiếng khinh

thường, rồi rời đi.

Bị nữ nhân mắng như vậy mà cũng không đánh trả, gã cũng chướng mắt, gã

cương với Thiện Thiếu Vân hoàn toàn là bởi vì nhìn nữ nhân đó không vừa mắt.

Hướng Chân thì nhìn Dữu Khánh kỹ một chút, sau đó cũng xoay người rời đi,

vừa đi vừa cúi đầu xem bàn quy tắc trên tay.

Sáng sớm ngày hôm sau, trên khán đài Triêu Dương đại hội lại đông nghìn

nghịt người, hôm nay dường như còn nhiều hơn trước, gần như không nhìn thấy

bất kỳ một chiếc ghế nào trống, có thể thấy hôm qua có không ít người lười đến

xem bắt thăm.

Hôm nay, trên khán đài quý khách, các quý khách cũng tới sớm, Hoàng hậu

nương nương Yến Y giá lâm, lấy bà ta cầm đầu, tất cả đều ăn mặc giản dị, công

chúa cũng thay đổi trang phục bình thường của nữ nhân.

Yến Y ngồi ngay ngắn tại ghế chính vị trí trung tâm, đám người Lý Trừng Hổ

và Triệu Đăng Tử ngồi hai bên theo hình rẽ quạt.

Đại hành tẩu Hướng Lan Huyên của Đại Nghiệp ty cũng xuất hiện đứng một

bên hầu hạ. Thời điểm này, nàng ta tựa hồ còn không bằng Triệu Đăng Tử, ngay

cả một chỗ ngồi cũng không có, chỉ có thể đứng.

Hướng Lan Huyên cũng không quan tâm tới điều này, khi ánh mắt nàng ta chạm

đến Ngoại hậu Đô đốc Mễ Vân Trung ngồi đợi lệnh bên cạnh Hoàng hậu thì

chợt nhíu mày, nàng ta nhớ tới một chuyện, lúc trước khi vị Thám Hoa lang đó

có ý đồ trà trộn vào Triêu Dương đại hội thì đã bị vẽ chân dung, Mễ Vân Trung

đã xem bức chân dung đó, mình còn từng chỉ điểm qua.

Nghĩ đến điểm này, nàng âm thầm cả kinh, chỉ sợ Mễ Vân Trung nhìn thấy vị

Thám Hoa lang kia trà trộn vào đây thì chưa chắc dám giấu không báo. Ánh mắt

nàng ta lập tức quét nhìn về phía hàng người đầu tiên trên khán đài, khi tìm thấy

Dữu Khánh liền sửng sốt, thiếu một chút còn tưởng rằng mình nhìn lầm, nhìn

kỹ lại thì không có sai.

Lúc này, Dữu Khánh tuy rằng vẫn để tóc tai bù xù, nhưng trên mặt đã có thêm

một tấm khăn che mặt, che kín từ con mắt trở xuống, người không biết thì đúng

là sẽ không nhận ra là ai.

Thấy tình cảnh này, Hướng Lan Huyên thiếu một chút cười ra tiếng, mím môi

cố nín cười.

Nào ngờ vào lúc này chợt có một giọng nói lạnh như băng vang lên bên cạnh,

“Xem ra hôm nay tâm trạng Hướng đại hành tẩu rất tốt, cười thật vui vẻ.”

Người vừa nói chính là Hoàng hậu, đang nghiêng liếc ánh mắt lạnh như băng

cười châm biếm.

Mọi người trên khán đài đồng loạt nhìn tới, chỉ thấy nét tươi cười trên mặt

Hướng Lan Huyên đã cứng lại, cười mà còn khó coi hơn cả khóc.

Hướng Lan Huyên quả thực cũng có cả tâm trạng muốn khóc, không biết nên

đáp lại như thế nào, hoảng sợ xua xua tay, “Không có, không có.”

Nhìn thấy Hướng đại hành tẩu lúc trước hoành hành độc đoán tại Côn Linh sơn

nhưng cũng có một mặt như vậy, thần sắc Triệu Đăng Tử có chút kỳ quái.

Cũng may Hoàng hậu lại chuyển ánh mắt về phía trong sân đấu, không có nói gì

thêm.

Cuộc thi chính thức nhanh chóng bắt đầu, vừa ra sân liền đánh nhau oanh oanh

liệt liệt.

Văn Nhược Vị che mặt nhưng là không có tâm tình xem thi đấu, ngồi đó thỉnh

thoảng nghiêng người tới trước, thỉnh thoảng lén nhìn Dữu Khánh, nhìn thấy

Dữu Khánh cũng che mặt thì thỉnh thoảng cười vui vẻ.

Cuối cùng nàng đã hiểu lí do vì sao tỷ phu hỏi mình có thể che mặt hay không,

đương nhiên cũng biết vì sao tỷ phu phải che mặt, tài tử đệ nhất thiên hạ sợ bị

nhận ra nha.

Ngay từ đầu kỳ thực nàng đã muốn tới ngồi bên cạnh Dữu Khánh, nhưng mà

Chung Nhược Thần từng có bài học lúc trước, nhìn thấu ý đồ của muội mình

nên cưỡng ép chặn lại, kéo nàng rời đi.

Ở trên khán đài, Văn Hinh và tiểu Hồng cũng tìm kiếm bên trong sân, mặc dù

nhìn không rõ lắm khuôn mặt của Dữu Khánh, lại có che mặt, nhưng đã có hình

tượng ngày hôm qua để đối chiếu, cuối cùng hai người vẫn khóa chặt được vị trí

của Dữu Khánh.

Chỉ là, cách quan sát của hai người không giống nhau, tiểu Hồng quang minh

chính đại nhìn chằm chằm, Văn Hinh thì ra vẻ chuyên tâm nhìn thi đấu, ngồi

ngay ngắn không động đậy, ánh mắt lặng lẽ di chuyển.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết từ rất xa chạy tới xem thi đấu dường như cũng

không có tâm tình xem thi đấu, hai người quay đầu nhìn quanh, mở lớn mắt thi

triển pháp nhãn liên tục quan sát đám người trên khán đài, mất một thời gian

khá lâu, chờ đến trận thi đấu thứ hai bắt đầu, bọn họ mới tìm được Văn Hinh và

tiểu Hồng ngồi ở nơi nào.

Quay nhìn lão Thập Ngũ che mặt, hai người chỉ có thể cất tiếng thở dài, than

thở với con đường tình không suôn sẻ của sư huynh đệ ba người mình.

Ngày thi đấu đầu tiên gồm mười lăm trận, từ mặt trời mọc đến lúc rơi xuống

phía tây thì kết thúc.

Người chiến thắng đương nhiên vui vẻ, người bại trận thì tình trạng không thể

lạc quan. Khi cấp độ thi đấu càng ngày càng cao, người dự thi dường như càng

dễ dàng trở nên chấp nhất, tỉ lệ tử thương cũng càng lúc càng tăng cao.

Trừ khi là thực lực khác biệt cách xa, không thể không phục thì mới có thể kết

thúc trong nhẹ nhàng, còn nếu như thực lực không khác biệt nhiều, thi đấu đến

lúc này không người nào sẽ dễ dàng chịu thua, hễ còn có một chút hi vọng thì

đều không muốn mất mặt, vì vậy kết quả thi đấu càng ngày càng đẫm máu,

thường xuyên có tình trạng không chết thì tổn thương.

Ngày hôm sau, tình hình thi đấu cũng không khác biệt lắm, vẫn rất đẫm máu.

Trên khán đài quý khách, bộ dạng Triêu Dương công chúa thì giống như là

không biết mệt, dường như cảm thấy rất phấn khích, xem thi đấu rất hưng phấn,

có đôi khi còn đứng bật dậy trầm trồ khen ngợi, có khi còn nhảy cẫng lên hoa

tay múa chân.

Ở trên khán đài, Văn Hinh và tiểu Hồng thỉnh thoảng nhìn về phía Dữu Khánh,

trong ánh mắt ẩn giấu sự lo lắng.

Ngày thứ ba, đến xem thi đấu, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng trở nên khẩn

trương, bởi vì hôm nay đến lượt lão Thập Ngũ ra sân thi đấu.

Ngồi ở bên ngoài sân xem thi đấu, Dữu Khánh cũng cảm thấy có phần căng

thẳng, hắn đã xem qua không ít trận thi đấu của Thiện Thiếu Đình, một số cảm

nhận dù sao cũng là ở góc độ của người đứng xem, thực chiến sẽ như thế nào thì

hắn cũng không có nắm chắc tuyệt đối.

“Thiện Thiếu Đình này là được chân truyền của Quy Kiếm sơn trang, cũng có

chút bản lĩnh, ngươi có sợ không, nếu sợ thì ta có thể đi nói một tiếng giúp

ngươi…”

Long Hành Vân ở một bên thỉnh thoảng cất lời lải nhải mấy câu, rõ ràng là

muốn trêu chọc trào phúng tìm niềm vui.

Gã biết hôm nay Dữu Khánh sẽ ra sân, cho nên đặc biệt mò đến ngồi bên cạnh

Dữu Khánh, gã đã thi đấu ngày hôm qua rồi, đã giành chiến thắng, hôm nay rất

thoải mái và vui vẻ.

Đến giữa buổi chiều, khoảng chừng vừa mới qua giờ Mùi, cuối cùng cũng đến

trận thi đấu thứ bốn mươi ba.

Đứng trên sân khấu chủ trì, Tần Phó Quân thi pháp hô lớn, “Trận thi đấu thứ

bốn mươi ba, mời người thi đấu Thiện Thiếu Đình và Trương Chi Thần lên sân

khấu xác minh danh tính.”

Đối với Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết mà nói, lời gọi này thực sự kinh tâm

động phách, nỗi lòng căng thẳng vô cùng.

Tiểu Hồng nhịn không được kéo kéo tay áo của Văn Hinh, hạ thấp giọng hỏi:

“Tiểu thư, A Khánh không sao chứ?”

Trong trận đấu trước, cảnh tượng người thua được khiêng đi với thân thể đầm

đìa máu tươi còn hiện rõ trước mắt, vết máu vẫn còn vương trên mặt đất.

Vẻ mặt Văn Hinh nghiêm trọng nhìn chằm chằm trong sân, im hơi lặng tiếng,

cũng không hề dao động.

Trên khu vực quý khách, Hướng Lan Huyên đứng ở bên cạnh rất hứng thú mà

nhìn chằm chằm vào Dữu Khánh, có vẻ rất mong đợi được xem một trận đấu

này.

Triệu Đăng Tử thì đúng lúc cất lời giới thiệu cho đám người Hoàng hậu biết:

“Thiện Thiếu Đình này là cháu trai của Trang chủ Quy Kiếm sơn trang, hắn có

thể một mạch tiến đến vòng này, hẳn đã được chân truyền. Còn Trương Chi

Thần kia là đệ tử của Long Quang tông, có thể tiến tới vòng này, nhìn cho đến

bây giờ thì may mắn chiếm đa số, lần này đối đầu với cháu trai của Thiền trang

chủ, e rằng không thể dựa vào vận may được nữa.”

Ông ta làm chủ nhân nơi này coi như là đã tận lực làm tốt, không chỉ đi theo

tiếp đãi khách suốt hành trình, còn giới thiệu cho khách biết về các tuyển thủ ra

sân thi đấu. Có thể thuộc như lòng bàn tay giới thiệu rõ ràng về mỗi một tuyển

thủ dự thi, có thể thấy ông ta đã chuẩn bị kỹ càng từ trước.

Hoàng hậu Yến Y từ trước đến nay mỗi lần nghe xong chỉ khẽ gật đầu, lần này

hơi có chút ngạc nhiên, mở miệng hỏi, “Long Quang tông?”

Lý Trừng Hổ cũng kinh ngạc, hỏi: “Đệ tử của Long Quang tông cũng tới dự thi

sao?”

Dưới trướng ông ta cũng có đệ tử của Long Quang tông làm việc.

Triệu Đăng Tử đáp: “Là đệ tử bị Long Quang tông ruồng bỏ, tổng cộng có bốn

người, bởi vì vi phạm môn quy, chưa được cho phép đã lén lút đến đây dự thi,

vì vậy, sau khi biết được, Long Quang tông cố ý truyền thư tới, trục xuất bốn

người ra khỏi môn phái, cũng hi vọng Côn Linh sơn ta đuổi bốn người ra khỏi

đại hội. Thế nhưng Côn Linh sơn ta cũng không có quyền từ chối bốn người dự

thi, cho nên không làm theo ý của Long Quang tông.”

Triêu Dương công chúa chen vào một câu, “Đại nam nhân ban ngày ban mặt

che mặt làm gì, tướng mạo rất khó nhìn sao?”

Triệu Đăng Tử không biết nên trả lời như thế nào, đành phải qua loa nói:

“Không biết nghĩ như thế nào.”

Đứng ở một bên, Hướng Lan Huyên không thể không nỗ lực nín cười.

Nghe được nội dung bọn họ nói chuyện, Thiết Diệu Thanh ngồi bên cạnh cũng

nhịn không được quan sát người bịt mặt kia nhiều một chút.

Một bóng người bay vào trong sân, tiếp tục tung người lần nữa, bay đến trên sân

khấu chủ trì, đưa thẻ bài của mình ra, chính là Thiện Thiếu Đình.

Vẫn đang còn ngồi ở bên ngoài sân, Dữu Khánh thấy vậy thì cũng lấy thẻ bài ra

khỏi tay áo, đang định đứng dậy, Long Hành Vân lại vỗ vào vai hắn, “Đừng lề

mề nữa, đi thôi, dù sao ngươi đã che mặt, thua cũng không người nào nhận ra

ngươi.”

Chỉ còn thiếu chút nói ra ngươi chính là dùng tên giả, cũng may chính gã cũng

dùng tên giả, không tiện nói người khác.

Dữu Khánh đứng dậy lườm gã một cái, thực sự phiền với tên chết tiệt này, mấy

năm nay hắn thật sự đã bị thằng nhóc này làm cho thê thảm, khổ cũng không

biết than thở với ai, lúc này thì càng không tiện nói thêm gì, lập tức lắc mình

bay lên sân khấu.

Tần Phó Quân vừa nhìn thấy bộ dạng của hắn liền cau mày, nhận lấy thẻ bài

xem xét xong, nhìn hắn hỏi: “Che mặt như vậy làm sao xác nhận danh tính?”

Dữu Khánh đưa lưng về phía khán đài, tháo khăn che mặt ra, để cho Tần Phó

Quân và những đệ tử Côn Linh sơn khác kiểm tra, sau khi xác nhận không sai,

hắn lại đeo khăn che mặt lên lại.

Ở một bên, Thiện Thiếu Đình nhịn không được cũng nhìn hắn nhiều một chút,

không biết tên này vì sao lại đột nhiên che kín mặt mình.

“Đã xác minh danh tính xong, mời nhị vị ra sân thi đấu!” Tần Phó Quân dứt lời

liền phất tay, tiếng trống dồn dập cũng lập tức ầm ầm vang lên.

Thiện Thiếu Đình trước tiên phi thân rơi xuống trong sân đấu, đứng ngạo nghễ.

Dữu Khánh lướt theo sau đó, rơi xuống.

Ở trên khán đài, Thiện Thiếu Vân phấn khích đứng lên vẫy vẫy tay về phía

Thiện Thiếu Đình, rất rõ ràng là đang ra hiệu cho y phải trừng trị đối thủ một

trận ra trò.