Trong mỗi khu trang viên của người dự thi ở đều có vườn hoa cây cối, trong đó
tránh không được sẽ có một ít cỏ dại.
Dữu Khánh dường như không thể làm ngơ đối với điều này, hắn lẳng lặng ngồi
xổm tại dưới ánh mặt trời, bên cạnh một vườn hoa, nhổ lên từng cây từng cây
cỏ dại, làm rất cẩn thận, dọn dẹp hết mảnh nhỏ này đến mảnh nhỏ khác, từng
mảnh đất nhỏ đều được nhổ sạch cỏ dại, bên cạnh đã chồng chất một đống cò
nhỏ do chính tay hắn nhổ lên.
Mái tóc bù xù của hắn đã được buộc lại thành đuôi ngựa.
Ngoài cổng trang viên, Từ Dĩ dẫn hai nữ nhân tiến vào, không phải ai khác,
chính là hai mẹ con Ung Trạch Tuyết.
Nhìn thấy Dữu Khánh ngồi xổm lẳng lặng nhổ cỏ tại một góc vườn, Từ Dĩ dừng
chân lại, có phần không hiểu có ý gì, quay người lại mời hai mẹ con Ung Trạch
Tuyết chờ một chút, rồi lập tức bước nhanh đi đến bên cạnh nhìn, sau khi xác
nhận là đang nhổ cỏ, gã nhịn không được chần chừ hỏi: “Trương huynh, ngươi
là đang làm gì vậy?”
Dữu Khánh ngẩng đầu nhìn gã một cái, lại tiếp tục công việc của mình và nói:
“Nhổ cỏ”.
Từ Dĩ rịn mồ hôi, lại thử hỏi: “Có một chút cỏ dại không phải sẽ càng có ý cảnh
sao? Nếu như Trương huynh cảm thấy chướng mắt, ta sẽ sắp xếp người đến
làm, sao có thể để cho thí sinh dự thi các ngươi làm loại công việc vặt này chứ.”
Đây không phải là một lời khách sáo của gã, người có thể tiến vào thi đấu tổng,
trong tương lai tại Tu Hành giới ít ít nhiều nhiều đều sẽ có khả năng có phần
thành tựu, chưa thể nói là quý khách, nhưng tối thiểu không thể lơ là.
Dữu Khánh cúi đầu bận rộn với công việc của mình, cũng không nói nhiều lời,
thuận miệng đáp một câu, “Không có việc gì, rảnh đến phát chán, tìm chút
chuyện để làm mà thôi, ngươi cứ làm việc của ngươi đi, không cần để ý đến ta.”
Từ Dĩ có phần nói không nên lời, phát hiện thấy đúng là rừng lớn chim muông
gì đều có, vậy mà còn có người có sở thích này.
Gã còn đang có khách, không tiện ở lâu, đang định bỏ đi, nhưng vừa quay đầu
lại thì thấy mẹ con Ung Trạch Tuyết đã đi tới.
Hai mẹ con dường như nhận ra đó là Dữu Khánh, đi tới đây với vẻ mặt muốn
xác nhận, đi tới bên cạnh, nhìn, phát hiện đúng là Dữu Khánh, hai người đều có
chút kinh ngạc.
Thiện Thiếu Vân cười vui vẻ, “A ha, làm gì vậy nha, bộ dạng hoang mang lo sợ,
là sợ hãi hay là sao chứ?”
Ung Trạch Tuyết trừng mắt lườm cô ta, ra hiệu cho cô ta im miệng, quay đầu lại
cũng hỏi một câu, “Hắn đang làm gì vậy?”
Dữu Khánh nghe tiếng, quay đầu lại nhìn hai mẹ con một cái, rồi không để ý
đến nữa, tiếp tục làm công việc của mình.
“Mỗi người một sở thích.” Từ Dĩ miễn cưỡng giải thích một câu, sau đó đưa tay
ra hiệu mời vào bên trong.
Đúng vào lúc này, Thiện Thiếu Đình lộ diện, chủ động đi đến, rõ ràng đã phát
hiện thấy mẫu thân và muội muội tới, nhìn thấy Dữu Khánh đang ngồi nhổ cỏ ở
gần đây thì cũng ngạc nhiên cất tiếng hỏi, “Làm cái gì vậy?”
Dữu Khánh vẫn tiếp tục vùi đầu làm công việc của mình.
Thiện Thiếu Vân thấy tên này không coi ai ra gì như thế, càng thêm bực bội,
nhịn không được lửa giận, cất lời châm chọc, “Đã sợ hãi rồi, không biết nên làm
gì phải không.”
Ung Trạch Tuyết lập tức khiển trách, “Ngậm miệng!”
Thiện Thiếu Vân bĩu môi, rất muốn nói, không phải mẹ cũng muốn ca ca giáo
huấn tên này sao?
Nhưng cô ta cũng không ngốc, biết rõ không thể nói ra lời này ngay trước mặt
mọi người, dù sao mẫu thân cũng là người có thân phận địa vị.
Ung Trạch Tuyết quay đầu lại, hỏi con trai, “Con ở nơi nào, đến xem nào.”
Thiện Thiếu Đình lập tức chỉ tới một nơi, Ung Trạch Tuyết quay người cảm ơn
Từ Dĩ tiếp đón, sau đó cất bước theo nhi tử rời đi, vừa đi vừa thưởng thức
khung cảnh sân vườn, vừa nói: “Tới đây thăm con một chuyến thực sự không dễ
dàng, còn phải trải qua tầng tầng xem xét, cho phép.”
Thiện Thiếu Đình quay đầu nhìn Dữu Khánh vẫn đang im lặng nhổ cỏ không
thốt tiếng nào, cảm thấy hôm nay tên này có chút quái lạ, lúc trước lộ diện thì
lượn lờ, bây giờ vậy mà lại vùi đầu vào làm việc, miệng đồng thời đáp lại lời
của mẫu thân, “Đúng vậy, Côn Linh sơn sợ xảy ra chuyện, chưa được cho phép
là không để cho người không liên quan chạy tới nơi ở của người dự thi.”
Cuối cùng đến được nơi ở của con trai, trong khi Ung Trạch Tuyết quan sát
hoàn cảnh nơi ở, Thiện Thiếu Vân lại chưa tiêu tan cơn tức, “Ca, tên tiểu nhân
bên ngoài kia cuối cùng đã rơi vào trên tay ca, ca đừng có dễ dàng buông tha
cho hắn.”
Thiện Thiếu Đình mỉm cười, từ chối đưa ra ý kiến, Thiện Thiếu Vân lập tức nôn
nóng.
Ung Trạch Tuyết liếc mắt nhìn nữ nhi, lên tiếng: “Được rồi Vân nhi, mẹ và ca
ca con có lời muốn nói, con ra ngoài chờ đi.”
Thiện Thiếu Vân vâng một tiếng, liền mở cửa đi ra ngoài.
Ung Trạch Tuyết chỉ chỉ phía bên trên, rồi cùng nhi tử đi lên lầu, bà ta đứng tại
trước cửa sổ nhìn xem khung cảnh bên ngoài, rồi quay đầu hỏi: “Con đã nhìn
thấy đôi tỷ muội kia rồi phải không?”
Thiện Thiếu Đình trầm mặc một chút, khẽ gật đầu.
Với xuất thân và bối cảnh của y, tự sẽ có một tương lai đầy hứa hẹn, thực ra có
tới đây tham gia thi đấu hay không cũng không quan trọng, sở dĩ y tới tham gia
chính là bởi vì trong nhà biết được đôi tỷ muội kia tới đây tham dự, cho nên sắp
xếp y tới.
Ung Trạch Tuyết: “Gia gia của con không chỉ có một đứa con trai, cũng không
phải chỉ có mình con là cháu trai, chưa biết ai sẽ quản lý Quy Kiếm sơn trang
trong tương lai, con cũng không thể để cho mẹ phải nhìn sắc mặt của tiện nhân
đó mà sống tạm đi? Mẹ con chịu không nổi điều đó, sẽ uất ức mà chết. Hai tỷ
muội kia, bất kể con lấy được người nào, người kế thừa Quy Kiếm sơn trang
không phải nhà chúng ta thì không còn nhà nào khác, lợi ích con có được đâu
chỉ là một cái Quy Kiếm sơn trang.
Lui một vạn bước mà nói, cho dù chỉ cần có thể trở thành bằng hữu cùng tỷ
muội các nàng, chỉ cần các nàng bằng lòng mở miệng nói giúp cho con, mọi
việc cũng sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Mẹ có thể nhận thấy, kỳ thực con
cũng thích các nàng, thích chính là tỷ tỷ phải không? Trước đây các nàng cao
cao tại thượng, con chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không có cơ hội tiếp cận, bây
giờ là cơ hội rất tốt để kết bạn với các nàng, trước tiên xây dựng quan hệ tốt đã.
Đạo lý thì đã nói rất nhiều lần với con rồi, không cần mẹ phải tiếp tục nhiều lời
nữa, đúng không?”
Thiện Thiếu Đình im lặng không lên tiếng, trong ánh mắt có vẻ thất thần.
Ung Trạch Tuyết lấy ra một tờ giấy đưa cho y, “Đây là nơi ở của các nàng, con
có thể tìm cơ hội đến đó làm quen một chút.”
Thiện Thiếu Đình chậm rãi nhận lấy tờ giấy.
Ung Trạch Tuyết thuận thế vỗ vỗ mu bàn tay con trai, “Cho nên, lần thi đấu này
cần phải làm hết sức nha, không thể để cho người ta khinh thường mình.” Nói
đến đây, bà ta ‘ừm’ một tiếng: “Tên Trương Chi Thần đó có mối quan hệ gì với
các nàng chứ, tại sao có cảm giác như bọn họ có quen nhau vậy.”
Thiện Thiếu Đình lắc đầu: “Không rõ ràng lắm.”
Ung Trạch Tuyết do dự, suy tư một hồi rồi chậm rãi nói: “Nếu đã là có khả năng
quen biết nhau, vậy thì không nên làm quá mức, đầu tiên nhất định cần phải
thắng, hơn nữa phải thắng thật xinh đẹp, và phải thắng có phong độ, hiểu
không?”
Thiện Thiếu Đình ừ một tiếng, gật đầu.
Xong khi đã nói xong lời cần nói, dặn dò xong lời cần dặn dò, hai mẹ con liền
đi xuống lầu, bước ra khỏi cửa, kết quả không nhìn thấy bóng dáng Thiện Thiếu
Vân bên ngoài cửa.
Hai người ngạc nhiên, lập tức đi tìm.
Không bao lâu sau, hai người liền nhìn thấy được Thiện Thiếu Vân tại nơi Dữu
Khánh nhổ cỏ, không biết Thiện Thiếu Vân đang nói gì với Dữu Khánh đang
ngồi xổm vùi đầu nhổ cỏ trên mặt đất.
Biết con không ai bằng mẹ, Ung Trạch Tuyết bỗng thấy không ổn, lập tức đi
đến.
Thiện Thiếu Đình cũng biết tính cách điêu ngoa của muội muội mình, cũng sợ
xảy ra chuyện, vội nhanh chóng đuổi theo.
Kết quả sợ cái gì tới cái đó, hai người còn chưa đi đến nơi đã thấy được bộ dạng
tức bể phổi của Thiện Thiếu Vân, giọng gắt gỏng mắng mỏ: “Ngươi điếc hay là
câm vậy chứ?”
Cô ta giống như nổi cơn thịnh nộ, vung chân đá ra, đá bay đống cỏ dại chất
đống ở bên cạnh hất tung lên người Dữu Khánh đang ngồi xổm tại đó.
Ung Trạch Tuyết quát lớn, “Dừng tay!”
Thiện Thiếu Đình lắc mình lao tới, chụp lấy cánh tay muội muội kéo rời ra,
cũng liên tục cất tiếng xin lỗi Dữu Khánh: “Trương huynh, xá muội vô lễ, xin
lỗi, xin lỗi, thực sự là xin lỗi.”
Dữu Khánh cũng chỉ tạm dừng động tác nhổ cỏ lại một cái, rồi nhìn cũng không
thèm nhìn bọn họ lần nào, mặc cho cỏ dại phủ đầy trên đầu, trên người, lại tiếp
tục im lặng cắm cúi nhổ cỏ.
Ung Trạch Tuyết vọt tới trước mặt nữ nhi, tay đã nhấc lên, trong lúc tức giận rất
muốn tát cho nữ nhi một cái, nhưng cuối cùng vẫn không nhẫn tâm hạ thủ được,
chuyển thành động tác phất tay áo, giận dữ nói: “Con bị cái gì vậy, nơi này là
nơi con làm càn sao? Còn không mau xin lỗi người ta.”
Thiện Thiếu Vân thấy mẫu thân và ca ca vậy mà lại giúp người ngoài, tức thì
nổi giận, “Con sẽ không xin lỗi tên tiểu nhân đê tiện này đâu, đánh chết con
cũng không xin lỗi.”
“Con…” Ung Trạch Tuyết lại vung bàn tay lên, nhưng cũng chỉ nhấc nhấc, đối
diện với người con gái đang tức giận của mình, bà ta thủy chung không hạ thủ
được.
“Ha hả, đánh đi, tại sao không đánh?”
Một tiếng cười ngớ ngẩn cất lên từ nơi không xa.
Hai mẹ con vô thức quay đầu lại nhìn đến, nhìn thấy Quỳ Quỳ ngồi xổm như
một con chó trên một hòn giả sơn gần đây, tiếng cười ngây ngốc đó là của gã.
Trên đường mòn bên cạnh hòn giả sơn còn có một người, là Hướng Chân, gã
đứng nửa tựa ở bên giả sơn, lẳng lặng nhìn cảnh tượng này.
Hai người đã đến đây trước một lúc, là bị sự ồn ào do Thiện Thiếu Vân nhằm
vào Dữu Khánh gây ra dẫn tới.
Rất nhanh sau đó, lại có một bóng người từ bên ngoài chạy tới, là Từ Dĩ, gã cầm
trong tay quy tắc thi đấu cụ thể chuẩn bị phân phát cho người dự thi, khi đi tới
cổng chợt nghe động tĩnh nên vội vàng chạy tới.
Nhìn thấy cả người Dữu Khánh phủ đầy cỏ dại, còn có cảnh tượng một nhà ba
người lôi lôi kéo kéo, gã cảm thấy đã xảy ra chuyện, lập tức cau mày nói: “Chư
vị, nơi đây cũng không phải là nơi gây chuyện, các ngươi làm gì vậy, người nào
đang gây rối?” Trong lời nói có phần tức giận.
Gã phụ trách khu khuôn viên này, nếu xảy ra chuyện, gã cũng phải chịu trách
nhiệm.
Thấy dường như thật sự sẽ truy trách nhiệm, khí thế của Thiện Thiếu Vân lập
tức yếu đi mấy phần, ánh mắt có phần né tránh, nhìn thấy Dữu Khánh vẫn lẳng
lặng ngồi xổm tại đó nhổ cỏ, cô ta chợt chỉ về phía Dữu Khánh, “Là hắn, là hắn
phi lễ ta trước.”
Mọi người tại đây đều sửng sốt, ngay cả Dữu Khánh cũng dừng động tác nhổ cỏ
lại.
Có phần bất ngờ, Từ Dĩ đang định dò hỏi Dữu Khánh, nào ngờ Quỳ Quỳ ở một
bên đã kinh ngạc lên tiếng trước, “Người ta một mực ngồi xổm ở đó, ngay cả
rắm cũng không thả cái nào, chỉ có mình ngươi đứng đó lải nhải không ngừng,
một mực chửi mắng người ta, ngươi còn cắn ngược lại rằng người ta phi lễ
ngươi, thực sự là độc còn hơn cả độc xà, mẹ ngươi dạy ngươi sao?”
Nói xong gã đã nhảy xuống ngọn giả sơn, nghênh ngang đi tới, Hướng Chân
cũng cất bước đi theo đến.
Thiện Thiếu Vân lập tức ngụy biện: “Trước khi các ngươi chưa tới, hắn đã phi
lễ ta, các ngươi không nhìn thấy mà thôi.”
Quỳ Quỳ bị lời cô ta nói làm cho sửng sốt, lập tức hỏi Dữu Khánh, “Tiểu ria
mép, ngươi phi lễ ngươi ta sao?”
“Không rảnh.” Dữu Khánh thuận miệng đáp lại một câu, rồi lại tiếp tục công
việc nhổ cỏ của mình.
Quỳ Quỳ lập tức chỉ vào mũi Thiện Thiếu Vân, nói: “Ai nói ta không nhìn thấy?
Ngươi vừa tiến vào nơi này, ta đã biết ngươi là đồ đê tiện xấu xa, ta liền bí mật
theo dõi nhất cử nhất động của ngươi, là ngươi tìm tới gây rối tiểu ria mép
trước, từ đầu tới cuối tiểu ria mép đều không thèm để ý tới ngươi, ta mở lớn hai
mắt nhìn thấy.” Hai tay còn vung vẩy tại trước mặt để minh họa.
Thực ra gã cũng không nhìn thấy được lúc trước Dữu Khánh có phi lễ cô ta hay
không, gã là bị tiếng ồn ào dẫn tới, nhưng gã chính là nhìn nữ nhân này không
vừa mắt, làm như người khác không biết nói bậy vậy.
Thiện Thiếu Vân thẹn quá hóa giận, “Ngươi nói bậy.”
“Được rồi, không xảy ra chuyện gì thì thôi đi.” Ung Trạch Tuyết kéo kéo nữ
nhi, lại nói với Từ Dĩ: “Có vấn đề gì thì nói Tông môn của ngươi tới tìm ta.”
Dứt lời liền trực tiếp kéo nữ nhi của mình rời đi.
Thiện Thiếu Vân còn quay đầu lại căm tức nhìn Quỳ Quỳ.
Quỳ Quỳ phất tay khinh thường, “Nhìn cái gì vậy, muốn sinh em bé thì tùy thời
tới tìm ta.”
Thiện Thiếu Đình đi đưa tiễn nghe vậy thì đột nhiên dừng lại, y quay đầu lại
lạnh lùng nói: “Miệng ngươi sạch sẽ một chút.”
Quỳ Quỳ hai tay chống nạnh, ưỡn thẳng ngực: “Sạch sẽ không được, ngươi có
thể làm gì?”
Sắc mặt Từ Dĩ trầm xuống, “Các ngươi muốn làm gì?”
“Thiện Thiếu Đình.”
Dữu Khánh đột nhiên cất tiếng.
Hiện trường yên tĩnh, ánh mắt mọi người đồng loạt quay nhìn hắn.
Dữu Khánh chậm rãi đứng lên, nhìn Thiện Thiếu Đình chăm chú, bình tĩnh nói;
“Nghe đại danh Quy Kiếm sơn trang đã lâu, chỉ mong Thiện Thiếu sẽ không để
cho ta thất vọng!”