Bán Tiên

Chương 694: Oán hận khó tiêu




Tiểu Hồng một mực đi theo bên cạnh Văn Hinh, dọc đường nhiều lần như muốn

nói lại thôi.

Trở lại nơi ở, lên lầu, bước vào căn phòng, đóng cửa lại, cuối cùng nàng ta nhịn

không được, “Tiểu thư, là A Khánh, vì sao không đến chào hỏi một chút chứ?”

Hồi đó, có rất nhiều chuyện mà về sau nàng ta mới biết được.

Vẻ mặt Văn Hinh như thường, đi tới bên cạnh bàn, hai tay vuốt tà váy sau

mông, trượt qua cạnh ghế, chậm rãi ngồi xuống, từ từ nói: “Hắn đang dùng tên

giả, không muốn để cho người biết được lai lịch, không cần phải đến quấy rầy

hắn, nếu không cả hắn và cả mình đều có thể gặp phải rắc rối.”

Tiểu Hồng hơi giật mình, lập tức liền hiểu được, trong số những thí sinh bắt

thăm không có người nào tên là “A Sĩ Hành”, cũng không có người nào tên là

“Ngưu Hữu Khánh”, như vậy, khẳng định A Khánh đã dùng tên giả, dùng tới

tên giả đương nhiên là không muốn để người khác biết rõ lai lịch thực.

Suy nghĩ một chút, nàng ta lại có phản ứng, a một tiếng, “A Khánh dùng tên giả

để tham gia Triêu Dương đại hội, hắn là một trong một trăm người tham gia thi

đấu tổng, nói cách khác, lúc trước hắn đã đánh bại thật nhiều người rồi, A

Khánh thật lợi hại a! Tiểu thư, hồi đó ngài cũng là bị ép buộc không còn cách

nào, Văn thị làm sao có thể ngăn cản được những đại nhân vật như vậy chèn ép,

phiền phức cũng là do hắn đưa tới, ngài giải thích với hắn một lần đi.”

Văn Hinh nhấc một ngón trỏ đụng nhẹ mép bát nước trên bàn, nhìn chăm chú và

nói ra: “Hồi đó là ta bán đứng hắn, qua nhiều năm như vậy mà người ta không

có trách tội chúng ta đã là khoan hồng độ lượng. Hắn là người làm đại sự,

không phải người cùng đường với chúng ta. Mỗi người đều đã có cuộc sống

riêng của từng người, chúng ta phải giải thích thế nào chứ? Sự việc đã trôi qua

rồi, không cần phải tiếp tục có liên quan gì, nếu không sẽ không có gì tốt cho

mọi người, hiểu chưa?”

Có một số tình huống về sau nàng vẫn luôn có quan tâm, nàng biết được mấy

người Dữu Khánh tìm được Tiểu Vân gian, cũng biết được sau khi mình bán

đứng Dữu Khánh thì đã gây ra ảnh hưởng tiêu cực khó thể đánh giá cho Dữu

Khánh, hắn không chỉ bị bắt, giống như còn thiếu một chút mất đi tính mạng,

tiên phủ tìm được cũng phải chắp tay người cho người khác.

Nàng vốn tưởng rằng Dữu Khánh sẽ đến tìm nàng hưng binh vấn tội, nhưng

cuối cùng không có, có lẽ người ta đã chán ghét nàng vì những gì nàng đã làm

ra.

Về sau, nghe nói hắn ẩn cư tại U Giác Phụ, có một cửa hàng kinh doanh, nhưng

dường như kinh doanh không được như ý.

Đương nhiên, cũng có nghe nói về chuyện tình cảm giữa Dữu Khánh và Thiết

Diệu Thanh.

Thấy tiểu thư đã đưa ra quyết định, tiểu Hồng khẽ thở dài.

Có một số việc chỉ có nàng ta mới biết rõ nhất, khi nàng ta quét dọn thư phòng

của tiểu thư thì phát hiện thấy tiểu thư ẩn giấu văn chương của người nào đó,

nàng ta liền cẩn thận chú ý tới dấu vết, tiểu thư hẳn là thường lén lút lấy ra nhìn

xem…

Trong tiểu lâu khu nhà, bên trong căn phòng đóng chặt cửa, dáng người váy

trắng đi qua đi lại, khăn che mặt đã được lấy xuống, vẻ mặt biến đổi liên tục.

Nếu như có người quen biết, sẽ nhận ra nàng chính là đệ tử thân truyền của

Chưởng lệnh Ty Nam phủ, Chung Nhược Thần, lần này tới đây không vì xếp

hạng thi đấu, cũng không phải vì phần thưởng, chỉ vì thời gian bước vào con

đường tu hành chưa dài, nhưng tu vi lại được lượng tài nguyên tu luyện hùng

hậu đẩy tăng nhanh lên, sợ rằng nuông chiều sẽ làm hư, vì vậy mà đến đây tìm

cách bù đắp.

Vốn là đến đây với tâm lý bình thường, chỉ vì muốn gia tăng một chút trải

nghiệm, nhưng rốt cuộc có một số người, có một số việc luôn khiến nàng oán

hận khó tiêu.

Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới ở trong trường hợp này lại gặp được người

nam nhân đã đem tới cho nàng một cơn mộng đẹp rồi lại chính tay khiến cho

mộng đẹp tan vỡ.

Tài hoa hơn người, tài tử đệ nhất thiên hạ, lúc đầu lòng nàng chứa đựng ngọt

ngào và tốt đẹp vô hạn, chỉ chờ ngày cưới trong mộng, nào ngờ đến với nàng lại

là một cơn ác mộng, người nam nhân đó bất chấp tất cả mà từ bỏ nàng, làm cho

nàng trở thành trò cười của thiên đại.

Những văn chương tài hoa bay bổng đó, những câu thơ tài hoa hơn người đó,

từng để cho nàng vô hạn ngưỡng vọng, ai ngờ trong nháy mắt lại giống như

từng ánh mắt khinh thường, nhìn thẳng vào nàng!

Những câu từ được người truyền tụng kia dường như một mực nói với nàng,

ngươi không xứng!

Bất kể đi tới nơi nào, nàng đều cảm giác được người khác đang nhìn mình với

ánh mắt khác thường, có lẽ ở sau lưng đều đang cười nàng a.

Cho dù đã mấy năm trôi qua, nàng vẫn không thể thoát ra được sự nhục nhã to

lớn đó.

Nhưng khi mà nam nhân đã đem đến cho nàng sự sỉ nhục to lớn đó xuất hiện

ngay tại trước mặt, và đứng ở trước mặt nàng với một khoảng cách gần chưa

từng có, trong khoảnh khắc hai người đối diện ánh mắt với nhau, nàng vậy mà

lại tâm hoảng ý loạn tránh né ánh mắt của đối phương, vậy mà không dám nhìn

thẳng đối phương.

Sau khi trở về, nàng liên tục nghĩ đến tình cảnh yếu mềm của mình, nàng vô

cùng phiền muộn, nàng giận mình đến mức thiếu một đã bật khóc rồi.

Đột nhiên, nàng vụt quay đầu lại nhìn về phía cửa vào.

Một bóng người lanh lợi nhảy vọt lên trên lầu như một con thỏ, trực tiếp đẩy

cửa ra, chính là nữ tử váy vàng, cũng là muội muội Văn Nhược Vị của nàng.

Văn Nhược Vị bộ dạng vội vàng hấp tấp, vừa vào cửa liền nhanh chóng đóng

sập cửa lại, sau đó một tay gỡ khăn che mặt xuống, trở về không gian riêng tự

nhiên không cần tiếp tục che mặt.

“Tỷ, đã tìm hiểu được rồi, tìm hiểu được rồi, ta đã tìm hiểu được tình hình của

tỷ phu ở đây rồi, tỷ có muốn biết hay không, tỷ có muốn biết hay không chứ?”

Văn Nhược Vị giống như một con cóc đứng thẳng, giương hai tay hai chân lắc

lư tung tăng rất sôi nổi, hồn nhiên không để ý đến hình tượng của một cô con

gái đang mặc váy.

Sắc mặt Chung Nhược Thần lập tức trở nên lạnh lẽo, “Ta đã nói rồi, muội

không có tỷ phu, không cho phép tiếp tục gọi hắn như vậy.”

“Ai nha, ta gọi quen rồi, qua nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn gọi như thế a,

trong lúc nhất thời làm sao thay đổi được, tỷ cứ xem như không có nghe thấy là

được rồi.”

“Muội…”

“Được rồi, được rồi, đừng nóng giận, ta sai rồi, ta sai rồi.” Văn Nhược Vị nhanh

chóng ôm lấy cánh tay nàng, đung đưa làm nũng, rồi lập tức lại kéo nàng đến

cửa vào, mở cửa ra, chỉ về phía một ngọn núi xanh ở nghiêng đối diện, “Đó, hắn

ở lại nơi đó, khu nhà ở tại giữa sườn núi. Thì ra từ chỗ chúng ta là có thể nhìn

thấy nơi ở của tỷ phu nha.”

Chung Nhược Thần đau đầu với nàng ta, đưa tay đẩy nàng ra.

Văn Nhược Vị đóng cửa lại, theo sát lấy tỷ tỷ, “Tỷ, ta tự thân xuất mã tìm hiểu

được tình hình của tỷ phu giúp tỷ, tỷ không muốn nghe sao?”

Chung Nhược Thần đặt mông ngồi ở trên ghế, quay đầu đi, “Ta không nghe.”

Văn Nhược Vị khom người, khuôn mặt xinh đẹp dùng bộ dạng rất nhăn nhó tiến

đến trước mặt tỷ tỷ, “Không tìm hiểu không biết, vừa tìm hiểu được liền giật

nảy mình, trong quá trình thăng hạng lúc trước, tỷ phu rất lợi hại nha, chúng ta

so ra đều kém huynh ấy, cộng cả hai chúng ta cũng không bằng huynh ấy, tỷ

thật sự không muốn biết sao?”

Nghe nàng ta nói như thế, Chung Nhược Thần rõ ràng thoáng sửng sốt, ánh mắt

không tự chủ được di chuyển mấy lần, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt của muội

muội, nàng lập tức quyết đoán nói: “Ta không có bất kỳ quan hệ gì với hắn, một

chữ ta cũng không muốn nghe.”

Văn Nhược Vị lắc lắc đầu, nói: “Đừng có như vậy a, tỷ có thể ghét huynh ấy,

nhưng phải việc nào ra việc đó, nơi này là Triêu Dương đại hội nha, biết người

biết ta mới có thể bách chiến bách thắng a. Tỷ, tỷ ngẫm lại xem, về sau nếu hai

người đối đầu nhau, mà tỷ thi đấu thua huynh ấy thì, thiệt tình, vậy cũng quá

mất mặt đi.”

Vẻ mặt Chung Nhược Thần rõ ràng có chút do dự, dường như đang nghĩ tới

hình ảnh không thể chấp nhận đó.

Văn Nhược Vị lập tức quay đầu lại, từ bên cạnh lộp cộp kéo tới một cái ghế,

trực tiếp ngồi ở đối diện với tỷ tỷ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ta đã tìm hiểu rồi,

không sai, hiện tại tỷ phu dùng tên giả là Trương Chi Thần. Huynh ấy từ khu

Đinh Dần một mạch thăng hạng lên đây, tỷ có biết huynh ấy vượt lên như thế

nào không? Quả thực là không thể tưởng tượng nổi…”

Đang nghiêng đầu sang một bên, Chung Nhược Thần tức thì bị lời nói này thu

hút sự chú ý, nàng lộ ra vẻ nghiêng tai lắng nghe.

Mà bộ dạng nghiêm túc của Văn Nhược Vị cũng chỉ duy trì được qua mấy câu

nói đó, đảo mắt liền đã gác chân này sang chân kia, hai tay vung vẩy như dương

nanh múa vuốt, “Thi đấu tiểu khu, huynh ấy gần như là dựa vào bắt thăm để

vượt qua, ba lần bắt trúng thẻ trống, ba lần vượt qua vòng đấu mà không cần

phải thi, hơn nữa còn là bắt trúng thẻ trống ba lần liên tiếp. Nghe nói quá trình

này rất thú vị, bởi vì vận may của tỷ phu quá tốt, Côn Linh sơn sợ người ta nói

gian lận, hai lần liên tục sửa đổi quy tắc bắt thăm…”

Nàng ta kể lại toàn bộ quá trình, kể với trạng thái rất phấn khích, rất hào hứng,

giống như đích thân mình có mặt ngay tại đó vậy.

Bắt thăm vậy mà còn có thể xảy ra chuyện như vậy? Quả thực là chưa từng

nghe thấy, Chung Nhược Thần cũng chăm chú lắng nghe.

“Về sau, vì để chèn ép tỷ phu, Côn Linh sơn dứt khoát không để cho huynh ấy

bắt thăm, trực tiếp nhét một tấm thẻ bài cho huynh ấy. Tỷ đoán xem chuyện gì

xảy ra chứ? Một người bị thương nặng bắt trúng tỷ phu, khi ra sân nhận thấy

không thể chịu đựng nổi, đành chủ động chịu thua. Tỷ hãy tưởng tượng cảnh đó

mà xem, quả thực cười chết mất. Sau đó, đến vòng thi đấu đại khu chữ Đinh,

mới trận đầu tiên, đối thủ của tỷ phu lại trực tiếp nhận thua…”

Cái gì mà tám lượt thi đấu, có bốn lượt bắt trúng thẻ trống, hai trận đối thủ chủ

động chịu thua, hai trận thì bởi vì đối thủ bị thương mà dễ dàng giành chiến

thắng, Văn Nhược Vị vừa kể vừa cảm thán không thôi, hết lời khen ngợi tỷ phu

may mắn.

Nghe đến cuối cùng, Chung Nhược Thần đã biết rõ rồi, nàng còn tưởng rằng

thực lực của cả hai tỷ muội cộng lại cũng không bằng người ta, vốn là bị người

ta khinh thường vứt bỏ, nếu ngay cả thực lực tu hành cũng không bằng người ta,

bảo nàng làm sao chịu cho nổi, nói cả nửa ngày thì ra là đang nói vận may của

cả hai tỷ muội cộng lại cũng không bằng người ta.

Biết rõ lại bị muội muội trêu đùa, nàng hừ một tiếng, “Buồn chán.”

Văn Nhược Vị tựa ở trên ghế, ngồi rung chân, “Sao lại buồn chán chứ? Loại

vận may như vậy, người bình thường làm sao có thể có được, cũng chỉ có người

tài giỏi như tỷ phu mới xứng đáng. Tỷ phu quá thú vị đi thôi! Ai, tỷ, thật sự

không biết tỷ là nghĩ như thế nào, thứ tốt vì sao phải buông bỏ chứ, thứ tốt thì

khẳng định phải giữ lại cho mình nha, rõ ràng chính là nam nhân của tỷ, cần

phải lấy về thì phải lấy trở về, vì sao phải nhường cho người khác chứ? Dù sao,

ta là ta không đồng ý.

Tỷ nghĩ đi, với địa vị và bối cảnh của chúng ta tại trong Tu Hành giới bây giờ,

cho dù là tại Tu Hành giới hay là tại trong thế tục, có mấy người có thể xứng

với tỷ? Nam nhân bình thường, tỷ có thể coi trọng được sao? Tỷ phu là tài tử đệ

nhất thiên hạ thì không giống, vinh quang của ‘Tài tử đệ nhất thiên hạ’ là có thể

vượt xa một số thứ, tỷ và tỷ phu mới là thực sự xứng đôi, mới thực sự là ông

trời tác hợp, thực sự là trai tài gái sắc.

Nói đi cũng phải nói lại, hồi đó tỷ phu lại có làm gì sai chứ? Tỷ phu thế nhưng

là ‘Tài tử đệ nhất thiên hạ’ nha, huynh ấy có sự kiêu ngạo của huynh ấy, lẽ nào

tỷ thật sự muốn để cho tỷ phu giống như những hạng người dung tục kia, ngày

ngày nịnh nọt lấy lòng quan trên hay sao? Tỷ, tỷ bằng lòng nhìn thấy tỷ phu

khúm núm nịnh bợ như vậy sao? Như vậy chẳng phải đã phụ với tài hoa của

huynh ấy.

Chính huynh ấy không muốn như vậy, huynh ấy muốn bỏ văn theo võ thì sao

chứ, có sai sao? Vốn dĩ huynh ấy bỏ văn theo võ cũng có thể rất tốt sống với tỷ,

thế nhưng là mọi người đều không muốn, đều muốn bức ép huynh ấy, vì vậy,

huynh ấy đành phải bỏ chạy. Bây giờ thì tốt rồi, bây giờ chúng ta đã có điều

kiện rồi, huynh ấy muốn văn muốn võ gì cũng được.”

Nghe đến đó, Chung Nhược Thần nhìn chằm chằm một bên không động đậy,

ánh mắt có hơi chút mơ màng.

“Kỳ thực, ý của sư phụ cũng rất rõ ràng, sư phụ cũng cảm thấy tỷ và tỷ phu tái

hợp mới tương đối thích hợp. Tỷ, tỷ phu là nguyên phối của tỷ nha, phu thê vẫn

là nguyên phối mới tốt. Tìm người khác, không nói mặt ngoài, trong lòng người

ta khẳng định có khúc mắc. Tỷ không lấy tỷ phu về lại trong tay, tỷ cũng nuốt

không được cơn tức này, có phải không nào?

Tỷ suy nghĩ mà xem, nếu tỷ và tỷ phu hòa hợp lại, huynh ấy còn không chịu

nhận lỗi với tỷ sao, lúc đó bảo huynh ấy viết mấy bài thơ văn để ca ngợi tỷ, tựa

như viết cái gì mà ‘Nhân gian hảo’ để ca ngợi tửu lầu đó vậy, khen cho mọi

người đều biết, phải viết sao cho tỷ tuyệt thế vô song khắp trên trời dưới đất,

phải viết những thơ văn ca ngợi tỷ truyền lưu lâu dài, để cho thế nhân đời sau

nhìn thấy đều phải ước ao. Chỉ suy nghĩ thôi cũng đã thật đẹp, không có cách

xin lỗi nào càng thích hợp hơn cách này. Một đoạn thăng trầm giữa tỷ và tỷ phu,

về sau trái lại sẽ trở thành một đoạn giai thoại cho người người ca tụng a.”

Nói đến đây, nàng ta mới chúi người tới trước, thử thổ lộ ra ý đồ chân thực,

“Tỷ, lỡ như tỷ và tỷ phu đối đầu với nhau trong thi đấu, tỷ sẽ không hạ tử thủ,

phải không nào?”

Nàng ta sợ tỷ tỷ của mình oán hận tỷ phu mà hạ độc thủ, cho nên mới bô bô một

tràng lời hay, lời hữu ích vừa rồi để giúp tỷ phu.

Chung Nhược Thần quét ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng ta, tựa như đã nhìn thấu ý

đồ của nàng, gằn từng chữ: “Giết hắn là quá có lợi cho hắn. Ta sẽ đánh cho tới

khi hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ ngay trước mặt mọi người mới thôi!”