Nữ tử váy vàng ở phía sau bắt thăm xong lại định sáp lại gần Dữu Khánh,
nhưng bị nữ tử váy trắng đi theo sau đó bắt lấy cổ tay, cưỡng ép kéo đến nơi
khác.
Đứng ở nơi một góc khán đài, Hướng Lan Huyên quan sát hết từ đầu tới cuối,
trên mặt lập tức hiện lên nụ cười.
Một vòng trăm người lần lượt làm theo quy trình, rất nhanh liền phóng xong phi
tiêu.
Ở trên sân khấu, Tần Phó Quân cũng đi tới trước bức vách treo đầy thẻ bài, bắt
đầu gọi tên từ chiếc phi tiêu cuối nhất của hàng dưới cùng.
Từng thí sinh bắt thăm lên sân khấu tham gia gỡ thẻ bài, để lại chiếc phi tiêu
của mình cắm ở con số tương ứng trên bức vách, cầm lấy tấm thẻ bài của mình
đi xuống dưới.
Lật thẻ bài đến gần một nửa thì tên của Thiện Thiếu Đình được xướng lên trên
sân khấu, Thiện Thiếu Đình lên sân khấu lật mở thẻ bài cầm được con số 43.
Nhìn thấy con số này, Dữu Khánh liền xác định mình đã phán đoán đúng, lúc
này hắn mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Vị trí phi tiêu hắn phóng ra nằm ở hàng trên cùng, vì vậy mà hắn được gọi lên
sân khấu tương đối ở phía sau.
Nhìn thấy hắn lên sân khấu, Tần Phó Quân giống như không nhận biết hắn, làm
việc theo như bình thường.
Kết quả không nằm ngoài dự tính của Dữu Khánh, hắn cũng bắt được tấm thẻ
bài số 43.
Thực ra hắn rất không muốn bắt trúng Thiện Thiếu Đình, nhưng không dám tùy
tiện bắt đại một người nào đó, hắn không rõ ràng thực lực của những người
khác, lỡ như thua vào trong tay đối phương, theo giao kèo với Long Hành Vân
thì chính là hắn thua, hắn đã tiếp chiêu của Long Hành Vân, vậy thì phải gánh
chịu hậu quả.
“Trương Chi Thần, thì ra huynh ấy cũng dùng tên giả…”
Nhìn chằm chằm trên sân khấu, nữ tử váy vàng thì một câu, vừa rồi nàng ta
nghe được Tần Phó Quân gọi tên Dữu Khánh, đã nhớ kỹ trong lòng.
“Số 43, tên tiểu nhân đó bắt trúng số 43 sao?”
Ở trên khán đài, Thiện Thiếu Vân đột nhiên ngạc nhiên bật kêu lên, có lẽ cô ta
nhớ không rõ số của người khác, nhưng lại nhớ kỹ con số thẻ bài mà ca ca
Thiện Thiếu Đình của mình bắt trúng, cô ta nhớ rất rõ ràng là con số 43, bây giờ
con số thẻ bài mà Dữu Khánh bắt trúng được công bố ra, cô ta có chút khó thể
tin được.
Một đệ tử của Quy Kiếm sơn trang ở bên cạnh đáp lại: “Đúng vậy, Thiện Thiếu
cũng là số 43!”
Thiện Thiếu Vân lập tức hưng phấn vỗ vỗ tay, “Quả nhiên là ông trời có mắt,
đúng là đã rơi vào trong tay ca ca ta. Giờ thì hay rồi, lúc trước hắn luôn nhặt
được may mắn, không phải bắt trúng thẻ trống chính là nhận thua, hoặc chính là
bị thương, lần này cuối cùng đã đụng phải tay ca ca ta.” Cô ta quay sang mẫu
thân mình ở bên cạnh, xổ ra một tràng.
Ung Trạch Tuyết nhưng lại hơi nhíu mày, bà ta nhớ tới hình ảnh Dữu Khánh nói
chuyện với hai nữ tử che mặt đó, cảm thấy có chút nghi hoặc.
“Di, tại sao lão Thập Ngũ lại đụng phải Thiện Thiếu Đình chứ?”
Ngồi trên khán đài, Nam Trúc cất tiếng kinh ngạc, bởi vì gã biết Dữu Khánh có
năng lực ăn gian, cho nên có chút không kịp hiểu hắn làm vậy là có ý gì.
Mục Ngạo Thiết cũng thi triển pháp nhãn, nhìn chằm chằm con số in dấu trên
bức vách, khoảng cách quá xa, khẳng định là không nhìn thấy rõ tên khắc trên
phi tiêu, “Vị trí số 43 khác, hình như là vị trí phi tiêu của Thiện Thiếu Đình.”
Bách Lý Tâm lên tiếng: “Đúng vậy, là Thiện Thiếu Đình.”
Hai người Nam, Mục tức thì đồng loạt nhìn về phía nàng ta, Nam Trúc kinh
ngạc hỏi: “Xa như vậy mà ngươi cũng có thể nhìn thấy rõ tên khắc trên phi tiêu
sao?”
Bách Lý Tâm: “Ta có thể nhìn thấy rõ con số trên tấm thẻ bài trong tay Thiện
Thiếu Đình.”
Hai người Nam, Mục lập tức nhìn chăm chú Thiện Thiếu Đình đứng dưới sân
khấu, nhìn thấy y đang đứng ôm hai tay ở trước bụng, tấm thẻ bài rộ ra trên tay,
hai người thi triển pháp nhãn chăm chú nhìn kỹ, cũng có thể nhìn ra được là số
43.
Hai người lập tức thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi giật nảy mình, thiếu một chút đã
cho rằng Bách Lý Tâm ở cách xa như vậy mà cũng có thể nhìn thấy rõ được con
số lớn chỉ cỡ con ruồi.
Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung Quý ở trên khán đài quay nhìn nhau, hai người
cũng nhận ra được Dữu Khánh và Thiện Thiếu Đình đã đụng phải nhau.
Lần này bọn họ không có tiếp tục ngồi cùng một chỗ với người của Quy Kiếm
sơn trang, không phải bọn họ không muốn, mà là tình hình không cho phép,
đám thí sinh bị loại bọn họ có khu vực được dành riêng, trong khi mấy người
của Quy Kiếm sơn trang thì ngồi ở khu vực khách khứa, hơn nữa còn ngồi ở
hàng phía trước.
Trên khu vực quý khách, Lý Trừng Hổ và Triệu Đăng Tử đều ngồi xoay
nghiêng nửa người, vừa nhìn xem tình hình bắt thăm, vừa nói chuyện với nhau.
Thiết Diệu Thanh thì ngồi nghiêm chỉnh, đoan trang.
Công chúa Lý Triêu Dương mặc toàn thân đen thui thì tựa lưng trên ghế dựa, có
vẻ mặt ủ mày chau, thỉnh thoảng còn ngáp một cái, sự hưng phấn và thích thú
lúc ban đầu đã biến mất sạch sẽ.
Lúc đầu nàng ta tưởng rằng đây là một trò vui, ai ngờ chỉ là đi một vòng ném
chiếc phi tiêu rồi gọi tên từng người lên lật thẻ bài như thế, càng xem càng
không có hứng thú, xem đến buồn ngủ luôn rồi.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Lý Trừng Hổ để ý thấy bộ dạng xụi lơ, ngã ngửa
ra ghế của nàng ta, liền đưa ngón tay gõ cồm cộp lên tay vịn ghế, “Triêu
Dương.”
Lý Triêu Dương tỉnh lại, chỉ thoáng nhìn liền biết ý của hoàng thúc, nhắc nhở
mình phải chú ý hình tượng của Hoàng gia, đừng nên quá đáng, nàng ta đành
phải ngồi thẳng dậy, thuận miệng hỏi một câu, “Triệu Chưởng môn, ngày mai
mới đánh nhau phải không?”
Triệu Đăng Tử cười nói: “Đúng vậy. Nếu Triêu Dương công chúa mệt mỏi, có
thể trở về nghỉ ngơi trước, không sao đâu.”
Lý Triêu Dương vốn định lập tức rời đi, nhưng thấy ánh mắt Lý Trừng Hổ tựa
cười không phải cười nhìn chằm chằm vào mình, nàng ta lắc đầu, “Không sao,
đã qua một nửa rồi, ta chờ thêm một chút cũng được. Đúng rồi, Triệu Chưởng
môn, ngài cảm thấy trong số những người này, ai có thể lấy được đệ nhất?”
“A? Việc này thì thực khó nói.” Triệu Đăng Tử cất tiếng cười khổ, ánh mắt
nhưng vô thức mà nhìn chăm chú về phía hai cô gái che mặt ở trên sân.
Đến gần trưa thì toàn bộ quá trình bắt thăm mới kết thúc, theo tiếng Tần Phó
Quân tuyên bố tan cuộc, đám người trên khán đài liền ồn ào, dồn dập đứng dậy
rời đi.
Kỳ thực chờ không nổi nữa, không chỉ có mình Triêu Dương công chúa không
còn kiên nhẫn chờ đợi, quá trình bắt thăm này quả thực không có gì thú vị để
nhìn xem, có không ít khán giả ở đây có thể nói không phải phú cũng là quý, rất
nhiều người chịu không nổi loại chuyện khô khan vô vị này.
Sau khi đứng dậy, Văn Hinh và tiểu Hồng cũng không có cùng đi theo đám
người dồn đống dồn dập rời đi, mà đứng lại tại chỗ chờ đợi, chờ khi dòng người
hơi thưa thớt rồi mới rời đi.
Đi tới một nơi trên khán đài, tiểu Hồng đưa tay chỉ khu vực phía dưới trước
mặt, hạ thấp giọng nói:
“Lúc trước nghe người ngồi bên cạnh nói, người ngồi tại khu vực này đều là
những người dự thi đã bị loại, nói rằng trong số này có thể cũng có cao thủ
không may, nói là nếu có thể lấy được tình hình thi đấu của từng người, từ đó sẽ
tìm một số hảo thủ để dùng, vừa dùng tốt chi phí vừa thực tế. Đáng tiếc, ở mức
độ nào đó mà nói, Văn thị chúng ta còn là đối thủ cạnh tranh của Côn Linh sơn,
bọn họ sẽ không cung cấp cho chúng ta thông tin về phương diện này, mà
Thanh Liên sơn… Thanh Liên sơn…”
Văn Hinh không biết nàng ta tại sao đột nhiên nói lắp, quay sang nhìn theo
phương hướng ánh mắt của nàng ta, chỉ thấy một tên béo đang phất phất tay với
phía trong sân, dường như đang kêu gọi một người nào đó trong sân tới đây.
Nhìn từ mặt bên tên mập này trông có phần quen mắt, đứng bên cạnh tên mập
còn có một người to con, trông hình dáng cũng có phần quen mắt.
Đây đều là cảm giác của tiểu Hồng, Văn Hinh thì không có cảm giác gì.
Hai người đó không phải ai khác, chính là Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết, đều
từng làm việc tại Văn thị, tiểu Hồng tiếp xúc với hai người tương đối nhiều, vì
vậy có ấn tượng khắc sâu, Văn Hinh tiếp xúc ít, cho nên không có ấn tượng gì.
Tuy nhiên cũng không trọng yếu, ánh mắt hai chủ tớ rất nhanh liền khóa chặt
một thân ảnh đang rất nhanh nhảy lên khán đài, sau khi nhìn thấy rõ diện mạo
của người đó, cả hai đều sửng sốt nhìn chằm chằm.
Nhất là Văn Hinh, vẻ mặt phức tạp khó thể hình dung.
Dữu Khánh chạy đến trước mặt ba người Nam Trúc rồi vô thức mà đảo mắt
quét nhìn đám người đang rời khỏi khán đài ở phía trên, quan sát xung quanh là
thói quen của hắn, thấy không có gì, ánh mắt hắn quay trở lại trên người Nam
Trúc, nhưng rồi chợt ngừng lại, ngay sau đó ánh mắt hắn giống như bật nhảy,
vụt ngước nhìn lên trên.
Hắn nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, nhìn thấy được một khuôn mặt đã
từng khiến hồn hắn ám ảnh và thương tiếc cả đời.
Hắn nhìn thấy Văn Hinh và tiểu Hồng, ngay sau đó hắn không nhìn tiểu Hồng,
ánh mắt đối diện với ánh mắt Văn Hinh.
Tiểu Hồng thiếu một chút cất tiếng kinh hô, vụt nhấc tay bịt kín miệng mình,
khó thể tin nổi, tựa như nằm mơ cũng không nghĩ tới mình có thể gặp phải hắn
tại nơi đây.
“Chúng ta từ khu Đinh Dần đi tới đây một chuyến không dễ dàng, không chỉ
đường sá xa xôi, còn không cho chúng ta tùy tiện chạy loạn, trên đường đi về
còn có người áp giải, người áp giải hẳn là đang ở bên ngoài chờ chúng ta tụ tập,
chúng ta nói ngắn gọn… Này, ngươi làm gì mà ngây ra đó vậy?”
Đang một trận bô bô với Dữu Khánh, Nam Trúc phát hiện thấy Dữu Khánh có
phản ứng không bình thường, lập tức quay đầu nhìn theo ánh mắt của Dữu
Khánh, gã lập tức nhìn thấy hai người ở cách không xa, miệng há ra, mắt trợn
tròn.
Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm tự nhiên cũng vì phản ứng của hai người mà
lần lượt quay đầu nhìn tới, Bách Lý Tâm là không có cảm giác gì, nhưng Mục
Ngạo Thiết cũng lập tức trợn tròn mắt.
Sư huynh đệ ba người đều không ngờ được rằng sẽ gặp được hai chủ tớ này tại
trong trường hợp này.
Rất hiển nhiên, người ta cũng là đến đây xem thi đấu, chỉ là, trong biển người
mênh mông này, trong đông người như vậy cũng có thể gặp nhau, duyên phận
như vậy khiến cho bọn họ trong lúc nhất thời có chút thất thần.
Vẻ mặt Văn Hinh trong nháy mắt liền khôi phục lại bình thường, bình bình tĩnh
tĩnh, cười bình thản, khẽ gật đầu chào hỏi ba người, tựa như gặp được người xa
lạ trên đường đi, lễ phép chào hỏi, sau đó bình tĩnh và ung dung xoay người rời
đi.
Tựa như người nam nhân đã từng làm cho nàng yêu chết đi sống lại chưa từng
bao giờ tồn tại, bước chân và bóng lưng rời đi rất bình tĩnh, không dao động.
Tiểu Hồng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nàng ta biết rõ thời điểm đó tiểu thư
khó khăn cỡ nào, nhìn xung quanh hai bên, nhưng cuối cùng vẫn là bị khống
chế bởi những quy tắc đã hình thành nhiều năm qua, cùng rời đi theo Văn Hinh,
nhưng thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn.
Ba sư huynh đệ thật lâu vẫn khó thể phục hồi lại tinh thần, bọn hắn không có ổn
định lại tâm tình nhanh bằng Văn Hinh.
Đó là bởi vì về phương diện nhân tính, tu sĩ cũng không cao hơn người bình
thường.
Mấy năm nay, sư huynh đệ ba người bọn họ xác thực đã trải qua một số chuyện,
nhưng những chuyện trải qua cũng chỉ là tầng thứ cao mà thôi, còn trải nghiệm
là không nhiều bằng Văn Hinh.
Bách Lý Tâm nhìn nhìn hai bên, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Người quen
à?”
Cũng không quá khẳng định, bởi vì thái độ phía nhà gái giống như là người qua
đường vậy, trong khi đó phản ừng của ba nam nhân lại rất khác thường.
Nhìn thấy bóng người xen lẫn vào trong đám người rồi biến mất, Nam Trúc và
Mục Ngạo Thiết chậm rãi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Dữu Khánh, thấy
hắn thật lâu vẫn chưa thể định thần lại, hai người thở dài trong lòng, cả hai đều
nhớ tới cảnh lão Thập Ngũ ngước lên trời kêu gào nói mình phải trở thành kẻ có
tiền, cũng biết được vì sao hắn phải gào to như vậy.
Mấy năm trôi qua, lão Thập Ngũ phát lời thề để xốc lên tinh thần phấn đấu,
nhưng không chỉ không thể trở thành kẻ có tiền, mà ở một số phương diện nào
đó dường như càng lăn lộn càng thụt lùi, có vẻ còn không bằng trước đây,
không chỉ không thể trở thành kẻ có tiền, còn thiếu một khoản nợ rất lớn, thu
vào chẳng bằng chi ra.
Hai người vốn định nói với Dữu Khánh chút gì đó, nhưng nhìn thấy Bách Lý
Tâm ở bên cạnh liền không tiện bàn luận về Văn Hinh.
Nam Trúc nhấc tay vỗ vào vai Dữu Khánh, “Đừng có nhìn thấy mỹ nhân liền
không quay được đầu, ngươi nhìn trang phục của người ta đi, đã là làm vợ
người ta rồi.”
Sau đó, Dữu Khánh xoay đầu lại cũng thoáng nhìn Bách Lý Tâm rồi bình tĩnh
hỏi: “Thế nào?”
Nam Trúc: “Ta nói chúng ta đi một chuyến từ khu Đinh Dần đến đây là không
dễ dàng, không chỉ đường sá xa xôi mà còn không cho chúng ta tùy tiện chạy
loạn, trên đường đi về còn có cả người áp giải, người áp giải hẳn là đang ở bên
ngoài chờ chúng ta tập trung lại, có lời gì nói nhanh một chút.”
Dữu Khánh: “Ta không có lời gì để nói, là ngươi gọi ta tới đây.”
Nam Trúc nghẹn lời, sau đó hỏi: “Ngươi sẽ đối chiến với Thiện Thiếu Đình, có
nắm chắc không?”
Dữu Khánh thần sắc bình tĩnh như nước lặng, “Không biết, chiến thì chiến thôi,
đã bắt trúng rồi.”
Nam Trúc thấy hắn như vậy, nhịn không được chụp lấy lỗ tai, cuối cùng phất
tay nói: “Được rồi, được rồi, đi thôi, đi thôi.”
Gã vẫy gọi Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm cùng rời đi.