Nữ tử váy trắng và nữ tử váy vàng đứng trong đám người nhịn không được
cũng nhìn chăm chú về phía chỗ ngồi của quý khách, quan sát kỹ càng Thiết
Diệu Thanh.
Nhất là nữ tử váy vàng, còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nhìn phản ứng của
Dữu Khánh.
Thiện Thiếu Đình thì thỉnh thoảng lưu tâm phản ứng của các nàng và Long
Hành Vân, nhìn thấy mối quan hệ giữa Dữu Khánh và Long Hành Vân đã thân
cận đến mức kề vai sát cánh, trong lòng càng thêm kinh nghi, rồi lại nhìn thấy
nữ tử váy vàng thỉnh thoảng nhìn về phía Dữu Khánh, y càng thêm hoài nghi,
không biết có phải là quen biết nhau hay không, hay là đang nhìn Long Hành
Vân?
“Là lão bản nương và chưởng quỹ.”
Nam Trúc nhấc tay thúc cùi chỏ vào Mục Ngạo Thiết, nhìn chằm chằm vào chỗ
ngồi quý khách nhỏ giọng nhắc nhở, vẻ mặt như chợt tỉnh sau giấc mộng.
Hồi ức lại chuyện cũ, giống như chưa từng nhìn thấy nữ nhân nào thu hút hơn
Thiết Diệu Thanh, mà một phụ nữ xinh đẹp như thế lại ở chung trong cùng một
nhà với mình, về sau mỗi người đi một ngả, nói không cảm thấy đáng tiếc là
giả.
Nhưng không còn cách nào, xảy ra chuyện Tôn Bình làm nội gián cho kẻ thù
bên ngoài, bọn hắn thực sự không dám tiếp tục lưu lại các nàng, bởi vì đã làm
hại mọi người thiếu một chút ném lại tính mạng trong Kim Khư.
Gã có thể cảm giác được, mình và Thiết Diệu Thanh cũng khá hợp nhau, cũng
có thể cảm thấy Thiết Diệu Thanh không có nông cạn, không phải là người
trông mặt mà bắt hình dong, hai người sớm chiều ở chung, có vô số đều để nói
chuyện với nhau.
Dần dần hiểu rõ nhau hơn, Thiết Diệu Thanh hẳn là dần dần nhận thấy được sự
tu dưỡng nội tâm của mình.
Nếu không có xảy ra chuyện Tôn Bình, hai người có khả năng sớm muộn sẽ phá
vỡ tầng cửa sổ giấy kia.
Chuyện cũ không nhớ tới còn đỡ, nghĩ đến thật nhiều tiếc nuối, không nghĩ tới
khi gặp lại thì đã tái giá thành vợ người ta, Nam Trúc không khỏi âm thầm thở
dài, quay đầu lại nhìn Bách Lý Tâm, một cô gái tràn đầy thanh xuân và phong
thái oai hùng, gã lại cảm thấy vui mừng.
Thực ra cũng không cần gã nhắc nhở, Mục Ngạo Thiết đã nhìn thấy được Thiết
Diệu Thanh và Tôn Bình ở trên khán đài dành cho quý khách, y đang nhìn chằm
chằm.
Cũng là đang hồi ức lại chuyện cũ, nhớ lại từng cảnh ở chung tại U Giác Phụ,
từng chút từng điểm nảy lên trong lòng, mối quan hệ giữa mình và Thiết Diệu
Thanh có thể là vi diệu nhất.
Y biết rõ lão Thất cũng thích Thiết Diệu Thanh, cũng có thể hiểu được, nữ nhân
xinh đẹp như thế nhân hàng ngày ở bên cạnh mình, nói rằng không có chút cảm
giác nào sẽ là dối trá, nhưng lão Thất với thân thể một đống mỡ như vậy, còn
nhiều chuyện liên miên không dứt như thế, người nào cũng chịu không nổi, bản
thân cũng không biết lấy gương soi mình, phụ nữ nào có thể thích được? Thật
sự không biết sự tự tin đến từ đâu.
Về phần lão Thập Ngũ, một số thời điểm chỉ là trẻ nít, rõ ràng tuổi còn trẻ, lại
cứ muốn để lại hai chùm ria mép cho có vẻ trưởng thành, còn tự cho là đúng
làm mặt làm mày cho có vẻ Chưởng môn, lại thêm sự chênh lệch tuổi tác, rõ
ràng không thể kết hợp với Thiết Diệu Thanh được.
Lão Nhị thì càng không cần phải nói, trước mặt người ngoài bày ra dáng vẻ đạo
mạo, lừa gạt người khác thì thôi, tại bên trong Diệu Thanh Đường là không có
khả năng, chẳng lừa được người nào, còn có cái mồm của lão Thất ở đó, Thiết
Diệu Thanh cũng không có khả năng cho là thật, huống hồ lúc đó lão Nhị còn bị
lão Thập Ngũ chèn ép, dẫn đến lão Nhị không có địa vị và cũng rất chật vật.
Toàn bộ Diệu Thanh Đường chì có mấy nam nhân như vậy, cũng chỉ có mình y
là bình thường một chút, cho dù là tướng mạo hay là thể hình, hoặc nói tới tuổi
tác, y và Thiết Diệu Thanh là xứng đôi nhất.
Có lẽ là lâu ngày sinh tình đi, y có thể cảm thấy được, Thiết Diệu Thanh có lễ
với y nhất, cho dù là y đứng ở đó không chút động đậy, khi Thiết Diệu Thanh đi
qua bên cạnh thì cũng luôn sẽ đi tới nho nhã lễ độ chào hỏi một chút, đối với
mấy người khác thì không làm như vậy.
Vốn tưởng rằng có một số việc thời gian lâu sẽ là nước chảy đá mòn, nào ngờ
lại xảy ra chuyện Tôn Bình làm phản, đến nỗi không còn cách nào khác.
Bây giờ người ta đã đăng đường nhập thất, vinh hoa phú quý, mà mình thì vẫn
lang bạt giang hồ.
Lúc đó, dù sao cũng là đánh đuổi người ta, về sau e rằng chỉ có thể quên lãng tại
giang hồ.
“Người ở bên cạnh Đoan thân vương kìa.”
“Khá xa, nhìn không rõ lắm, cũng không biết đến cùng dung mạo thế nào.”
“Có xinh đẹp như thế nào đi nữa, có mỹ nhân nào mà Đoan thân vương chưa
nhìn thấy qua. Một nữ nhân tái giá vậy mà có thể làm cho Đoan thân vương lập
làm Vương phi, thực sự là quái lạ.”
“Có nghe nói qua hay chưa, vị Vương phi này trước đây từng là tình nhân của
vị Thám Hoa lang kia.”
“Có nghe nói, có biết, nói là khi tại U Giác Phụ thì đã ở chung với nhau một
đoạn thời gian rất dài.”
“Chậc chậc, có thể làm cho tài tử đệ nhất thiên hạ quỳ gối ở dưới váy, lại có thể
khiến Đoan thân vương khom lưng, nữ nhân này phải xinh đẹp cỡ nào a, tiên nữ
hay sao?”
“Ta nói nha, các ngươi cứ lải nhải huyên thuyên chuyện phong lưu giữa vị
Vương phi và Thám Hoa lang đó, chưa có nghe nói có người quản không được
miệng đã bị Đoan thân vương cắt mất chút lưỡi rồi sao?”
“Nói sau lưng thì thế nào? Ngươi có tin hay không tại nơi này ít nhất có hơn
nghìn người đang bàn tán về chuyện này. Đoan thân vương dù có năng lực cỡ
nào còn có thể cắt đứt lưỡi mọi người tại đây hay sao?”
“Chuyện mà mọi người đều biết rõ, làm cũng đã làm rồi, còn sợ người ta nói
sao? Có bản lĩnh thì giết sạch người trong thiên hạ đi.”
Nghe một đám người ngồi tại bậc cấp phía dưới huyên thuyên bàn tán, tiểu
Hồng thỉnh thoảng lặng lẽ quan sát phản ứng của Văn Hinh ở bên cạnh.
Vẻ mặt Văn Hinh tương đối bình tĩnh, không nhìn ra đước có phản ứng gì khác
thường, chỉ là ánh mắt tránh không được cũng liếc nhìn về phía khán đài quý
khách mấy lần, dường như cũng muốn nhìn xem vị mỹ nhân có thể làm cho tài
tử đệ nhất thiên hạ và Thân vương của một quốc gia phải siêu lòng đến cùng
trông như thế nào.
Thùng thùng thùng.
Một tràng tiếng trống dồn dập vang lên rồi đột nhiên dừng lại, nhanh chóng thu
hút sự chú ý của mọi người về phía sân khấu chủ trì.
Dung mạo đoan trang, xinh đẹp tao nhã, đôi mắt nhìn quanh sáng ngời, Tần Phó
Quân nhẹ nhàng bước lên sân khấu. Nàng ta vẫn mặc y phục nam nhân nhưng
không che giấu thân thể nữ nhân, từ trên nét mặt có thể thấy được nàng ta vô
cùng vui vẻ.
Bởi vì Côn Linh sơn để cho nàng ta đảm nhiệm vai trò chủ trì lần thi đấu tổng
của Triêu Dương đại hội này, làm cho nàng ta cảm thấy vạn phần vinh hạnh.
Có người vui vẻ cũng sẽ có người không vui chút nào, Cam Cử ở một bên sân
khấu, khẽ cau mày, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm sư muội của mình.
Sau khi được biết Tông môn giao nhiệm vụ chủ trì lần này cho Lưu Tinh điện,
gã liền muốn tranh thủ lấy tới tay.
Thử nghĩ xem, khán giả đến đây xem lần này là những người nào, hầu như đều
là nhân vật nổi tiếng đến từ các nơi trong thiên hạ, làm chủ trì nhiều trận thi
đấu, nói khó nghe một chút là lăn lộn nhiều nhìn quen mắt, nói dễ nghe một
chút chính là dương danh thiên hạ.
Có nhiều đệ tử Côn Linh sơn như vậy, có mấy người có thể để cho người trong
thiên hạ nhớ kỹ? Mà lần này rõ ràng là một cơ hội tuyệt vời, là một cơ hội có
thể để cho nhân vật nổi tiếng thiên hạ biết đến và nhớ kỹ về mình, cả đời người
cũng rất khó có được một lần cơ hội như vậy.
Có thể được Tông môn đưa ra đảm đương chủ trì đại sự như thế này, ở phương
diện nào đó mà nói là cho thấy đã được Tông môn chấp nhận, chắc hẳn ngoại
giới cũng sẽ cho rằng như vậy.
Nào ngờ sư phụ lại chỉ định sư muội đảm nhiệm chủ trì lần này, mình còn cố
gắng tranh thủ một chút, còn khuyên sư phụ, nói rằng trong trường hợp này để
nữ nhân đứng ra làm chủ trì phải chăng không được thích hợp hay không, đâu
ngờ sư phụ lại nói là Chưởng môn chỉ đích danh sư muội.
Chưởng môn chỉ đích danh sư muội làm việc này sao? Gã không tin, gã cho
rằng sư phụ bất công, vì vậy mà bất mãn.
Theo gã, sư phụ không chỉ đã bất công một lần hai lần, chỉ cần có cơ hội nào đó
liền sẽ thiên vị dành cho sư muội, muốn bồi dưỡng sư muội tiếp nhận vị trí
trưởng lão Lưu Tinh điện có phải quá rõ ràng rồi hay không chứ?
Ở trên sân khấu, Tần Phó Quân mỉm cười tự tin nhìn quanh khắp nơi, rồi không
nói những lời sáo rỗng như cảm tạ khác khứa các phương, chỉ tập trung vào việc
mà mình phụ trách, trực tiếp thi pháp cất cao giọng nói với những thí sinh dự thi
tập trung ở dưới sân khấu: “Chư vị đều là cao thủ bộc lộ tài năng trong các tiểu
khu, đại khu, mọi người đều đã biết rõ quy tắc bắt thăm rồi, ta liền không nhiều
lời nữa. Tại đây, ta muốn nói cho mọi người biết một số điều mà mọi người còn
chưa rõ ràng.
Thực sự cũng không thể nói là mọi người đều chưa rõ ràng, kỳ thực cũng giống
như quy tắc trong các Triêu Dương đại hội trước, có người biết được thì tự
nhiên rõ ràng.
Vòng thi đấu tổng của Triêu Dương đại hội chỉ bắt thăm hai đợt, một trăm
người bắt một lần, sau đó năm mươi người giành chiến thắng tiếp tục bắt thăm
một lần nữa, quyết định ra hai mươi lăm người chiến thắng, sau đó sẽ không
tiếp tục bắt thăm, lúc này sẽ chuyển sang hình thức tách đấu, khi đó, mỗi người
đều có thể thách đấu với bất kỳ người nào trong còn lại.
Vì sao không sử dụng hình thức thi đấu này ngay từ đầu? Về việc này, ta sẽ giải
thích một chút cho những ai chưa biết rõ.
Đầu tiên là quá nhiều người, không biết phải đánh tới khi nào, cần dùng phương
thức nhanh nhất để loại bỏ bớt một nhóm người. Với hình thức bắt thăm quyết
đấu để loại bỏ, có lẽ sẽ có người cảm thấy vận may của mình không tốt, quả
thực như vậy, bắt thăm quyết đấu khẳng định có người sẽ không được may mắn,
nhưng mà, người có thể thắng được ngươi đều là người mạnh hơn!
Tiếp tục bắt thăm lần hai, cũng là bởi vì đa số người còn chưa quen thuộc với
những người dự thi khác, cho nên trước tiên thi đấu hai đợt, để cho mọi người
trước tiên quan sát quá trình thi đấu của những người khác, từ đó, trong hình
thức thách đấu về sau, mọi người có thể lượng sức mà làm, có nên khiêu chiến,
thách đấu người nào hay không, tự bản thân mình có thể có cân nhắc, để tránh
khỏi tình trạng tiếc nuối vì không được may mắn.
Quy tắc thách đấu cũng rất đơn giản, người không bị lay động là tôn, từ đó từng
bước quyết ra mười vị trí đầu. Về quy tắc cụ thể, buổi chiều hôm nay sẽ đưa đến
trên tay mọi người.
Tiếp theo, nhân cơ hội này để công bố cho mọi người biết phần thưởng trong
lần Triêu Dương đại hội này. Cần nói rõ chính là, phần thưởng của mỗi lần
Triêu Dương đại hội là không giống nhau, phần thưởng của mỗi lần đều căn cứ
vào tình hình quyên tặng để phân chia.
Đứng đầu lần này được khen thưởng năm trăm triệu lượng bạch ngân, đứng thứ
hai phần thưởng là ba trăm triệu, xếp thứ ba thưởng hai trăm triệu, từ thứ tư đến
thứ mười, mỗi người được thưởng một trăm triệu.”
Năm trăm triệu? Đứng dưới sân khấu, ánh mắt Dữu Khánh bỗng nhiên sáng
ngời, lấp lóe ánh sáng kỳ dị, dáng vẻ động tâm bộc lộ có phần rõ ràng.
Đang phe phẩy chiết phiến, Long Hành Vân trong lúc vô ý liếc thấy phản ứng
của hắn, không khỏi buồn cười, biết rõ tên này sau khi bị mình phá vỡ việc
buôn bán, phải thiếu một khoản nợ lớn, gã liền gấp chiết phiến lại, gõ gõ vào
ngực Dữu Khánh, “Trở về nằm mơ đi, lúc này đừng nghĩ quá nhiều.”
Dữu Khánh đưa tay đẩy tay gã ra, thật phiền với gã.
Trên khán đài, Nam Trúc huých Mục Ngạo Thiết một cái, thì thầm, “Đứng đầu
có năm trăm triệu a, ngươi nói xem lão Thập Ngũ có cơ hội hay không?”
Mục Ngạo Thiết nhàn nhạt đáp lại một câu, “Khó, cho dù có thể lấy… Dám làm
ra danh tiếng đó sao?”
Nam Trúc suy nghĩ cũng phải, chỉ có thể cất tiếng than thở.
Trên khán đài có nhiều người khe khẽ bàn tán với nhau, phần thưởng hàng trăm
triệu, cho dù đặt ở đâu cũng không phải là một con số nhỏ. Trên thực tế, người
có thể trở thành khán giả trên khán đài này, đều có quyên tặng ít nhiều cho đại
hội lần này, nếu không là sẽ không có tư cách vào đây.
Trên sân khấu chủ trì, tấm vách treo thẻ bài đã được quay ngược trở lại, một
trăm tấm thẻ bài đã được sắp xếp chỉnh tề ở bên trên.
Dưới sân khấu, một trăm thí sinh dự thi dưới sự chỉ huy của Tần Phó Quân, bắt
đầu thay đổi vị tri đứng, bắt đầu vây thành một vòng tròn.
Dữu Khánh cước bộ nhanh nhẹn, thậm chí còn sợ bị tách ra khỏi tên Long Hành
Vân kia, ở phía sau, một tay bấu tại trên vai gã.
Long Hành Vân quay đầu lại nhìn nhìn, chiết phiến trong tay gõ gõ lên vai
mình, “Buông móng chó của ngươi ra.”
Dữu Khánh không thể không buông tay, nhưng vẫn bám sát theo đuôi, không
buông.
Thật vất vả tạo thành vòng tròn, hắn ngửi được dường như có mùi thơm nữ
nhân, vô thức quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một nữ tử váy vàng che mặt không
chỉ theo sát phía sau lưng mình, tay còn dắt theo một nữ tử váy trắng ở phía sau.