Sở dĩ hắn đưa ra quyết định này là bởi vì hiện tại hắn giả danh để tham gia,
không thích hợp xuất hiện quá lâu, quá nhiều trên sân đấu trước ánh mắt nhìn
trừng trừng của mọi người, loại ý nghĩ chờ đợi người khác hạ gục Long Hành
Vân giùm cũng không thích hợp, việc đã đến nước này chính mình động thủ thì
tốt hơn.
Hắn định nỗ lực giải quyết vấn đề ngay trong một trận thi đấu, tận lực giảm
thiểu thời gian xuất hiện trước mắt mọi người.
Vào thời khắc này, nhìn thấy chỉ là một buổi bắt thăm đã có rất nhiều người vây
xem như vậy, hắn cảm thấy có chút hối hận, hối hận đã đồng ý làm việc này với
Long Hành Vân, lúc đó tại sao lại không biết thương lượng với Long Hành Vân
để tìm một biện pháp giải quyết khác?
Vào lúc này, Long Hành Vân cũng bị hành động của hắn làm cho mặt đầy kinh
ngạc, không ngờ tới một tiếng huýt sáo của mình lại có thể gọi Dữu Khánh đến
đây, tên này trở nên nghe lời như thế từ khi nào vậy, quá ngoài dự đoán của gã.
Hơn nữa lại còn nhiệt tình như thế, chạy tới sát như muốn cọ cọ vào người gã,
gã kinh ngạc mở lời chế nhạo, “Thật đúng là chó a, nghe tiếng huýt sáo liền
chạy đến.”
Dữu Khánh lười nhiều lời với gã, trước tiên mượn lời bắt chuyện của gã để luồn
ra phía sau, trốn vào trong đám người, tại nơi này có khoảng hơn trăm người,
hắn đánh giá khán giả ở xung quanh chắc hẳn sẽ không thể chú ý quá nhiều tới
một người như mình.
Đồng thời, chính hắn cũng âm thầm lặng lẽ quan sát khán đài xung quanh, tìm
kiếm bóng dáng của Hướng Lan Huyên, trong lòng tự hỏi không biết Hướng
Lan Huyên có tới đây quan sát hay không?
Cũng may, sau khi nhìn quanh một vòng khán đài, hắn dường như không có
nhìn thấy bóng dáng của Hướng Lan Huyên, sự lo lắng trong lòng mới được thả
lỏng một chút.
Hắn mong rằng Hướng Lan Huyên sẽ không bao giờ đến xem thi đấu, trong
lòng cũng tự an ủi mình, với thân phận, địa vị và thực lực của vị đó, có lẽ căn
bản coi thường loại chiến đấu cấp thấp này.
Trong lòng cũng một mực cầu khẩn những người nhận biết mình tốt nhất đừng
đến đây.
Điểm may mắn lớn nhất của hắn là cho dù có người nhận biết hắn đến nơi đây
thì cũng chưa chắc đã có thể nhận ra được hắn, bởi vì khoảng cách từ khán đài
đến vị trí bọn hắn tập trung là có một chút hạn chế thị giác, người có thể xuất
hiện tại nơi đây có lẽ cũng không có người nào nhận ra được mình a?
Lời châm chọc không đạt được hiệu quả làm nhục như mong muốn, trong lòng
Long Hành Vân rất khó chịu, thấy hắn lại co mình lẻn ra phía sau mình, gã lập
tức xoay người theo, ánh mắt dừng tại trên mái tóc buông xõa tự do của Dữu
Khánh, ui một tiếng, hỏi: “Ngươi để tóc tóc tai bù xù như con chó điên vậy để
làm gì chứ?”
Với việc tên chết tiệt này há mồm ngậm miệng vẫn không rời chữ “Chó” này,
Dữu Khánh có phần ngán ngẩm, hắn nhấc tay vén mái tóc phủ vai rũ xuống che
nửa khuôn mặt mình, tự hào nói: “Tự nhiên tự tại, thoải mái!”
Đây là cách giả trang mà hắn dự tính từ trước, có thể thay đổi diện mạo của hắn
ở mức độ lớn nhất, như vậy sẽ có thể hạn chế lớn nhất khả năng bị khán giả
nhận ra mình, hắn sẽ nhanh chóng hết sức đánh xong một trận xử lý tên chết tiệt
trước mắt này rồi lập tức trốn tránh ánh mắt mọi người.
Hai người đứng đây đốp chát với nhau, lại không chú ý tới ở trong đám người
dự thi có hai nữ nhân đang nhìn chằm chằm về phía bọn hắn.
Một người mặc váy dài màu trắng, thân hình mảnh mai mềm mại, đeo một tấm
khăn trắng che ngang nửa khuôn mặt, nhìn không thấy rõ diện mạo chân thực,
nhưng từ nửa gương mặt lộ ra ngoài, có thể thấy mặt mày như họa, khí chất văn
nhã điềm đạm, hẳn phải là một cô gái rất xinh đẹp.
Một người khác thì mặc váy dài màu vàng, trên mặt cũng che khăn lụa, thân
hình cân đối ôn nhu, mặt mày cũng rất dễ nhìn, chỉ là đôi mắt to liên tục lấp lóe,
so với cô gái văn nhã bên cạnh thì có vẻ không đủ chững chạc, cũng có thể nói
là lanh lợi hơn nhiều.
Nữ tử váy vàng giống như đã nhìn thấy một con quái vật, mở to hai mắt nhìn
chằm chằm vào Dữu Khánh đang đấu võ mồm với Long Hành Vân, liên tục
quan sát đánh giá, nhìn rồi lại nhìn, tựa như muốn nhìn Dữu Khánh cho ra thứ
gì đó.
Quan sát một hồi lâu, cuối cùng có vẻ như đã xác nhận được, cô gái dần dần có
chút hưng phấn khác thường, nhấc cánh tay thúc thúc cùi chỏ vào nữ tử váy
trắng ở bên cạnh.
Không thấy có phản hồi, nàng ta lại tiếp tục thúc thúc, nhưng vẫn không thấy cô
gái ở bên cạnh có phản ứng gì, lúc này nàng ta quay đầu nhìn sang, vừa định mở
miệng, nhưng nhìn thấy nữ tử váy trắng đang nhìn chằm chằm vào Dữu Khánh
không rời, thậm chí bị nàng thúc vào cũng không để ý đến, hình như còn có
phần vong ngã.
Nhìn bộ dạng này, nàng biết rõ nữ tử váy trắng cũng đã nhận ra rồi, lập tức hạ
thấp giọng hỏi: “Có phải chúng ta đã nhận lầm hay không?”
Nữ tử váy trắng vẫn nhìn chằm chằm vào Dữu Khánh, không thốt tiếng nào.
Sau khi tự hỏi, nữ tử váy vàng lại tự đáp: “Lúc đầu ta cũng cho rằng mình đã
nhận lầm, nhưng lúc nãy, khi anh ấy vừa vén tóc ra, ta đã nhìn rõ khuôn mặt,
hẳn là không sai, chắc chắn chính là anh ấy.”
Nữ tử váy trắng nhìn chằm chằm Dữu Khánh với ánh mắt rất phức tạp, vẫn
không thốt tiếng nào.
Nữ tử váy vàng lại hạ thấp giọng hỏi: “Tại sao anh ấy lại ở đây chứ? Trong
danh sách vào vòng này không nhìn thấy tên của anh ấy a.”
Nữ tử váy trắng không biết đang suy nghĩ cái gì, trong mắt lóe lên vẻ khó thể
chịu nổi, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, chậm rãi quay đầu đi, khi mở mắt ra thì
đã không còn chớp mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào sân khấu chủ trì, giọng điệu
đều đều: “Hắn tới hay không là chuyện của hắn, không có bất kỳ sự liên quan gì
với chúng ta.”
Nữ tử váy vàng vẫn thì thầm tự nói, “Chuyện gì vậy a, anh ấy có được thực lực
tiến vào đến vòng thi đấu tổng này sao?”
Ngón trỏ của nàng ta cách một lớp khăn chấm chấm lên môi, móng tay cách lớp
khăn lụa chà lui chà tới, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.
Tại một góc trên khán đài, Hướng Lan Huyên khoác chiếc áo choàng khoanh
tay đứng ở đó, nàng ta nhìn chằm chằm vào Dữu Khánh đang tụ vào một chỗ
với Long Hành Vân. Nhìn thấy bộ dạng Dữu Khánh đột nhiên biến thành tóc tai
bù xù, nàng ta đại khái đã hiểu được ý đồ của Dữu Khánh, trên mặt không tránh
khỏi nở nụ cười tươi như hoa.
Không chỉ có theo dõi Dữu Khánh, ánh mắt nàng ta thỉnh thoảng còn liếc nhìn
về phía hai cô gái mặc váy trắng, váy vàng, nhìn thấy hai cô gái đã chú ý tới
Dữu Khánh thì càng thêm vui vẻ, biểu hiện nhìn xem trò vui rất rõ ràng.
Tại một góc xa xôi trên khán đài, ở giữa trong đám người bàn tán xôn xao, Văn
Hinh và tiểu Hồng ngồi xuống với vẻ mặt tươi tắn, tuy rằng hoàn cảnh khán đài
có chút đơn sơ, chỉ là đào đồi núi ra tạo thành bậc cấp rồi trải đệm lên, nhưng
mọi người đều giống như nhau, cũng sẽ không có câu oán trách giận.
Quan trọng nhất vẫn là bởi lần đầu tới tham gia loại thịnh hội như thế này, cảm
giác mới mẻ áp đảo tất cả những điều khác.
Về phần thứ tự chỗ ngồi, vị trí của hai người quả thực tương đối ở phía sau,
những vị trí tốt ở phía trước không thể đến lượt hai người các nàng.
Hai người cũng đã có nhờ cậy Thanh Liên sơn hỗ trợ tìm hai vị trí dễ xem chút,
thế nhưng Thanh Liên sơn đã phụ sự trông cậy của các nàng, lí do là người
không phải tu sĩ không thể ngồi quá gần phía trước, nếu lỡ gặp phải dư âm tranh
đấu mà không có khả năng phòng ngự là rất dễ dàng xảy ra chuyện.
Về phần nguyên nhân thực sự như thế nào thì hai người không thể biết được,
tuy nhiên, có một điểm có thể khẳng định, số người dựa vào quan hệ tìm tới
Côn Linh sơn để kiếm một vị trí quan sát tốt là nhiều không đếm xuể.
Và như vậy cùng với việc hai người không có pháp nhãn, dựa vào thị lực của
hai nàng, ngay cả diện mạo của thí sinh dự thi như thế nào cũng nhìn không rõ
được.
Vị trí chỗ ngồi của đám người Nam Trúc trên khán đài xem như cũng được,
không trước cũng không sau, bọn họ cũng không có ngồi theo thứ tự gì cả, có
một khu vực khán đài dành riêng cho các thí sinh dự thi đã bị loại ngồi xem,
ngồi ở đâu thì tùy theo bọn họ lựa chọn mà ngồi, tới trước được chọn trước, tới
sau chọn sau.
Nhưng mà bọn họ cũng có nỗi khổ riêng, bởi vì nơi ở cách khá xa, trời còn chưa
sáng bọn họ đã phải tập trung lại, rồi được đệ tử Côn Linh sơn áp giải chạy tới
nơi này.
Mấy người Nam Trúc cũng nhìn thấy được Dữu Khánh với bộ dạng tóc tai bù
xù, vừa nhìn thấy như vậy, Nam Trúc lập tức vui vẻ, có thể đoán được vì sao
Dữu Khánh phải làm như thế.
“Ai nha, ở đây thực sự là đông đúc náo nhiệt, so với sự thưa thớt lúc trước, đây
mới giống Triêu Dương đại hội nha.”
Nam Trúc hết nhìn đông tới nhìn tây, không người nào nói chuyện với gã, gã bắt
đầu tự nói liên miên không dứt, thỉnh thoảng còn bắt chuyện với Bách Lý Tâm,
nhưng hầu hết thời gian nàng ta đều duy trì im lặng.
Tại vị trí đẹp nhất của khán đài, gần sân khấu chủ trì, có một bục cao được dựng
lên, trên đó còn có lều che gió ngăn mưa, bên cạnh bục cao còn có cả bảo vệ,
trưởng lão họ Khúc đích thân dẫn dắt người trông giữ tòa khán đài dày công xây
dựng nên này.
Người sáng suốt vừa nhìn liền biết, khán đài này là dành cho những quý khách
cao quý nhất. Khán giả đưa ra đủ các loại suy đoán, có người đoán là hoàng đế
Ân quốc, có người đoán là Chưởng lệnh Đại Nghiệp ty.
Mặt trời dần dần hiện lên, quý khách cao quý mãi vẫn chưa thấy lộ diện trên
khán đài cao, dẫn đến việc bắt thăm cũng chưa được tuyên bố bắt đầu, cả trăm
tên thí sinh dự thi dần dần biểu hiện ra vẻ không kiên nhẫn chờ đợi được nữa,
thỉnh thoảng có người hô to hỏi người chủ trì trên sân khấu lúc nào mới bắt đầu.
Thí dụ như Quỳ Quỳ, gã lớn giọng gào lên, “Côn Linh sơn làm gì vậy, muốn
làm cho Triêu Dương đại hội biến thành Tà Dương đại hội sao?”
Lời này của gã gây nên một tràng tiếng vỗ tay cười to, có người còn khen ngợi
hưởng ứng, nói to: “Ngươi rất có tài hoa nói chuyện nha, huynh đệ, bội phục!”
Quỳ Quỳ cười ha hả, đắc ý dào dạt chắp tay với người cổ vũ mình, sau đó gã
tiếp tục chỉ vào mũi Côn Linh sơn mắng to ngay tại trước mắt bao người.
Long Hành Vân cũng dẫn đầu hùa theo hoan hô khen ngợi.
Một đám đệ tử Côn Linh sơn mặt mày xám xịt, nhưng không tiện nói gì.
Không nói tới bọn họ, cho dù là Khúc trưởng lão ở ngay tại đây cũng không tiện
nói gì, lão ta biết rõ trong những thí sinh này có những người nào, lão ta cũng
chỉ có thể dặn người đi liên tục khuyên mọi người bình tĩnh đừng nóng nảy.
Thiện Thiếu Đình thỉnh thoảng nhìn về phía Long Hành Vân, trong ánh mắt tràn
đầy vẻ kinh nghi bất định, bởi vì trước đây y đã từng gặp được Long Hành Vân
trong trường hợp nào đó, y ngạc nhiên không phải vì điểm này, mà là vì nhìn
thấy Dữu Khánh và Long Hành Vân tụ cùng một chỗ, nhìn dáng vẻ gom vào
một chỗ nói chuyện với nhau rõ ràng là người quen cũ, hơn nữa mối quan hệ có
vẻ còn rất tốt.
Tại trong Tu Hành giới, Quy Kiếm sơn trang xác thực là một Kiếm tông có số
má, thuộc về hàng ngũ môn phái đỉnh cấp, nhưng so với Xích Lan thì vẫn có
chút chênh lệch, cũng không phải là thực lực không bằng Xích Lan các, mà bởi
vì Xích Lan các có liên quan với Thiên Lưu sơn, và như vậy thì không dễ để so
sánh.
Thiện Thiếu y chỉ là Thiện Thiếu của một môn phái đỉnh cấp nào đó, trong khi
Long thiếu người ta là Long thiếu có thể nghênh ngang ra vào Thiên Lưu sơn,
ngươi bảo Thiện Thiếu Đình y đi thử xem.
Y không dám đến nghênh ngang tại Thiên Lưu sơn, Long thiếu người ta lại dám
đến nghênh ngang trong Quy Kiếm sơn trang của ngươi, đây là sự chênh lệch
địa vị giữa hai người.
Một điều khác nữa chính là hai cô gái mặc váy trắng và váy vàng kia, hai nàng
cũng thu hút ánh mắt của Thiện Thiếu Đình, y thỉnh thoảng nhìn tới, mặc dù hai
cô gái có che mặt, nhưng y vẫn có thể mơ hồ nhận ra được, hẳn chính là hai vị
từ Ty Nam phủ tới mà y đã biết được tin tức trước đó.
Hiện tại, y đang cân nhắc một việc, đó là nếu như đụng phải một trong hai nàng
hay là Long Hành Vân thì làm sao bây giờ. Lần này y sở dĩ tới đây tham gia
Triêu Dương đại hội, là bởi vì trong nhà có sự mong chờ đối với y, đích thân
mẫu thân đến đây càng thể hiện có một kỳ vọng tha thiết nào đó.
Còn có, cũng không biết có phải là y bị ảo giác hay không, y cảm thấy dường
như hai nàng cũng thỉnh thoảng quan sát Dữu Khánh, nhất là nữ tử váy vàng
kia, biểu hiện của nàng ấy rất rõ ràng, gần như là một mực nhìn chằm chằm vào
Dữu Khánh. Y có phần hoài nghi phải chăng hai nàng cũng quen biết Dữu
Khánh.
Là bởi vì tư cách Đại tiễn sư sao, hay bởi vì là đệ tử Long Quang tông?
Trên đài cao dành cho quý khách, Triển Vân Khí đột nhiên vội vã đi tới, bước
nhanh đến trước mặt Khúc trưởng lão, hành lễ, rồi lập tức đến gần nhỏ giọng
bẩm báo, “Nương nương không tới.”
Khúc trưởng lão sửng sốt, “Không tới? Nơi này đều đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Triển Vân Khí giải thích: “Nương nương nói chỉ là một lượt bắt thăm, chẳng
kéo dài bao lâu, làm biếng chạy tới chạy lui, nói rõ khi nào bắt đầu thi đấu sẽ
đến xem.”
Khúc trưởng lão: “Những người khác cũng không đến sao?”
Triển Vân Khí: “Đều đến, Vương gia Vương phi và công chúa đều đến đây,
đang trên đường đi, Chưởng môn sư tôn bảo đệ tử tới đây thông báo trước một
tiếng, bảo điều chỉnh lại chỗ ngồi nơi này một chút.” Gã chỉ những chỗ ngồi sắp
đặt nơi khán đài.
Khúc trưởng lão liên tục gật đầu, nhanh chóng kêu gọi chúng đệ tử tới đây, chỉ
đạo điều chỉnh lại chỗ ngồi, trước tiên bỏ chỗ ngời sang trọng ở chính giữa đi.