Bán Tiên

Chương 688: Bạn cũ




Sau khi tiếng nói kết thúc, người mới nói cũng đã xuất hiện ngoài cửa rồi.

Một người đàn ông khôi ngô dung mạo hiên ngang, lông mày rậm mắt to, mũi

như mũi ưng, râu ngắn gọn gàng, trên khuôn mặt uy nghi là nụ cười tươi tắn,,

thân hình to lớn, bước đi oai hùng, mạnh mẽ, có một loại khí thế hào hùng như

trời đất bao la tùy ý ta đi.

Người tới chính là em trai ruột của đương kim hoàng đế Ân quốc, Đoan thân

vương Lý Trừng Hổ, tay nắm giữ quân đội Ân quốc, địa vị tại Ân quốc tương tự

như Ứng Tiểu Đường tại Cẩm quốc.

Nhóm người Côn Linh sơn nhanh chóng bước ra khỏi cửa, với Triệu Đăng Tử

cầm đầu chắp tay hành lễ, chào đón: “Vương giá Đoan thân vương đích thân tới

đây, chúng ta không thể tiếp đón từ xa, xin thân vương thứ tội.”

Lý Trừng Hổ bước lên bậc thang chắp tay đáp lễ, “Triệu Chưởng môn khách

sáo, chư vị trưởng lão khách sáo, đều là người quen cũ cả, không cần phải làm

trò tiếp đón từ xa kia, vì vậy không thông báo trước đã xông thẳng tơi đây,

mong rằng không nên phiền lòng.”

Triệu Đăng Tử cười nói: “Vương gia hùng phong như trước, vẫn luôn hào sảng

như vậy.”

“Triệu Chưởng môn cũng phong thái như xưa a.” Lý Trừng Hổ lịch sự đáp lại

một câu, sau đó xoay người lại, nhìn một mỹ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc

chậm rãi cất bước cùng với bốn hộ vệ tháp tùng đi ở phía sau, mặt nở nụ cười

hiểu ý, ngoắc tay ra hiệu nhanh nhanh đi tới, “Diệu Thanh nhanh đến đây, để ta

giới thiệu cho nàng mấy vị cao nhân.”

Đám người Triệu Đăng Tử nhìn mỹ nhân này, đoán chắc đây là vị Vương phi

kia, bọn họ không khỏi đưa mắt chăm chú quan sát, chỉ thoáng nhìn qua cũng đã

khiến người ta sáng mắt, tiếp tục nhìn kỹ, quả thật là một giai nhân hiếm có,

dung nhan khuynh quốc khuynh thành, dáng người uyển chuyển thướt tha và rất

đoan trang, làn da trắng hồng như ngọc, phối với bộ váy dài màu xanh thượng

đẳng, cùng với dáng vẻ vinh hoa phú quý, thực sự là xinh đẹp tuyệt mỹ, chỉ là,

trong đôi mắt sáng dường như loáng thoáng một cảm giác u buồn nhàn nhạt.

Vị Vương phi này không phải ai khác, chính là Thiết Diệu Thanh, người vẫn

được bàn tán, lan truyền về việc tái hôn.

Tại phía sau bốn vị hộ vệ còn có một người phụ nữ lớn tuổi, bà ta chính là Tôn

Bình, chưởng quỹ của Diệu Thanh Đường trước đây, cách ăn mặc hiện tại cũng

là quý phái, không phải người tầm thường.

Khi bước lên bậc cấp, Thiết Diệu Thanh hơi xách gấu váy lên.

Đợi khi nàng lên tới nơi, Lý Trừng Hổ liền giới thiệu với mọi người: “Đây là ái

phi Thiết Diệu Thanh của bản vương. Tại thời điển hôn lễ, bởi vì một số lí do

đặc biệt, không tổ chức lớn, vì vậy không có thông báo cho chư vị, hôm nay, ta

đặc biệt đưa nàng đến đây xin lỗi với chư vị.”

“Không dám.” Triệu Đăng Tử cất lời khách khí, rồi sau đó cùng với sáu vị

trưởng lão đồng thanh chào hỏi, “Xin chào Vương phi.”

Lý Trừng Hổ giới thiệu mấy người trước mắt cho nữ nhân của mình, “Vị này

chính là Triệu chưởng môn đại danh đỉnh đỉnh của Côn Linh sơn, vị này là

Hoàn trưởng lão, Khúc trưởng lão, Viên trưởng lão, Hồ trưởng lão, Giang

trưởng lão, Vạn trưởng lão.”

Thiết Diệu Thanh lập tức hành lễ, “Xin chào chư vị tiền bối cao nhân.”

Đứng dưới bậc cấp, Tôn Bình nhìn cảnh tượng diễn ra phía trên, âm thầm cảm

khái, nếu là trước khi tiểu thư chưa gả vào Vương phủ, e rằng không người nào

trong số này sẽ đưa mắt nhìn bọn họ, thậm chí ngay cả cơ hội gặp mặt cũng rất

khó, huống chi là còn để những người này lịch sự và cung kính.

Nghĩ lại chuyện cũ, lại nhìn nhìn bây giờ, đến lúc này bà ta vẫn có chút chưa

quen, có cảm giác như một giấc mộng.

“Dù sao, ta vẫn còn ở lại đây một quãng thời gian, về sau mọi người sẽ dần dần

tìm hiểu làm quen.” Lý Trừng Hổ nói một câu khách khí với hai bên, sau đó

cầm lấy tay Thiết Diệu Thanh, ra hiệu vào phía bên trong, “Hoàng tẩu vẫn còn

đang chờ bên trong, để hoàng tẩu chờ lâu sợ rằng sẽ làm cho người không vui.”

Phu thê hai người dắt tay tiến vào bên trong đại sảnh. Hướng Lan Huyên đang

đứng khoanh tay trước sảnh đường vội vàng tránh sang một bên, cuối cùng đã

được giải thoát, nàng ta thở phào nhẹ nhõm.

Lý Trừng Hổ dừng bước trước đại sảnh, hành lễ, “Thần đệ bái kiến hoàng tẩu.”

Thiết Diệu Thanh cũng hành lễ: “Nô tì bái kiến Hoàng hậu nương nương.”

Đối diện với vị Hoàng hậu nương nương này, nàng đương nhiên biết rõ ngoại

trừ là hoàng hậu ra, đối phương còn có lai lịch gì, khi đối mặt nàng cũng có chút

sợ hãi, nàng cũng biết hoàng hậu không thích mình.

Nàng vẫn còn nhớ kỹ lần đầu tiên đi bái kiến người ta, bị người ta cưỡng ép

đứng ở ngoài cửa cả một buổi chiều, phơi nắng đến lúc hoàng hôn mà vẫn

không dám nhúc nhích nửa bước, về sau nhờ có Vương gia nghe tin đến giải

vây, mới thoát cảnh mòn mỏi đứng chờ.

Bước vào một môi trường sống nào đó thì cần phải tuân thủ quy củ của môi

trường đó, hoàng gia có quy củ của hoàng gia, ít nhất biểu hiện mặt ngoài của

quy củ không cho phép nàng không tuân thủ, một số hạn chế về khuôn phép là

không thể tránh khỏi, không thể thoải mái, buông lỏng giống như trước.

Cũng may, nàng đã quen với việc bị gò bó, trước đây là sợ bị xâm hại, phải co

mình tại trong thế giới lòng đất U Giác Phụ nhiều năm không dám rời khỏi, bây

giờ chỉ là thay đổi một cách thức bị gò bó mà thôi, tự do mà nàng mong muốn

có vẻ chỉ luôn tồn tại trong khát vọng, dường như không người nào gánh vác

được.

Cũng may, bây giờ nàng không còn phải lo nghĩ về tiền bạc, không cần phải

thường xuyên lo lắng về sự an toàn của mình, nàng đã có được cuộc sống ăn

ngon mặc đẹp, vinh hoa phú quý.

Ngồi ngay ngắn tại bên trên, Yến Y khẽ “ừm” một tiếng nhàn nhạt bằng giọng

mũi, ánh mắt bà ta liếc nhìn Thiết Diệu Thanh mang theo chút lạnh lùng, thậm

chí có thể nói là chán ghét.

Nói thẳng ra, bà ta rất khó chịu, thậm chí là chán ghét khi nhìn thấy Thiết Diệu

Thanh.

Lúc trước, khi Đoan thân vương muốn kết hôn với người này, bà ta cực lực

phản đối, nhưng cho dù là trở mặt với bà ta, Đoan thân vương vẫn kiên quyết

muốn cưới lấy, về sau, cũng là vì không còn cách nào, vì suy nghĩ cho đại cục,

bà ta mới nén giận làm ngơ.

Không phải bởi vì bà ta ghen tị với vẻ đẹp của người ta, cũng không phải phản

đối vì ông ta đường đường là Vương gia lại đi lấy một người tái hôn, và cũng

không phải bởi vì ông ta muốn lập một người tái giá làm Vương phi mà bực

mình, mà bởi vì có một số chuyện thực sự không được rõ ràng.

Nghe nói nữ nhân này ở chung thời gian dài với vị Thám Hoa lang nổi danh

khắp thiên hạ kia, nói chung là có mối quan hệ nam nữ không rõ ràng, trong khi

đó, con gái ruột của bà ta lại cứ ồn ào đòi được gả cho vị Thám Hoa lang đó,

vậy mà Đoan thân vương lại cưới nữ nhân này, còn phong làm Vương phi, đây

là chuyện gì chứ? Việc này khiến bà ta buồn bực quá chừng.

Nghĩ đến đây, bà ta lại nhớ tới người nào đó còn ngại chưa đủ loạn, còn muốn

tác hợp cho con gái của mình với Thám Hoa lang kia, muốn kiếm cho bà ta một

người con rể có một chân với người em dâu này, bà ta lập tức nổi giận, nhịn

không được lại lạnh lùng liếc mắt lườm Hướng Lan Huyên đứng ở một bên, nếu

không phải Hướng Lan Huyên là trợ thủ đắc lực của sư huynh mình, có lẽ bà ta

đã đùa chết nàng ta từ lâu rồi.

Hướng Lan Huyên đụng phải ánh mắt giấu giếm sát cơ đó, lập tức giật mình, lại

bị hù dọa cho nơm nớp lo sợ. Nàng ta phát hiện thấy phụ nữ thật sự là quá khó

khăn để hầu hạ, không dễ dàng hầu hạ như đàn ông, không biết tại sao lại nhìn

mình không vừa mắt nữa rồi, dường như lúc nào cũng khó chịu với mình vậy,

đứng trước mặt Địa sư, mình cũng không có loại cảm giác như đứng trên lớp

băng mỏng như thế này…

Dữu Khánh vừa mới ổn định chỗ ở chưa được bao lâu, đang tựa người vào lan

can tầng hai nhìn phong cảnh núi non xa xa, hắn chợt nhìn thấy Từ Dĩ, người đệ

tử Côn Linh sơn phụ trách khu nhà này đi tới, đứng dưới lầu vẫy tay với hắn,

nói to: “Trương huynh, ở bên ngoài có một người tên là Trình Long tới tìm ngài,

nói là bạn cũ của ngài.”

Trình Long? Dữu Khánh có phần sửng sốt, mình làm gì có người bạn nào tên

gọi như vậy? Rất nhanh sau đó, hắn liền kịp phản ứng lại, đó hình như là tên giả

của Long Hành Vân.

Hắn không thích Long Hành Vân, lập tức mở miệng thẳng thừng từ chối:

“Không gặp, ngươi cứ nói là ta không có ở đây.”

Nào ngờ hắn vừa mới nói xong, tại phía dưới tán cây ở phía trước lập tức vang

lên một giọng nói châm biếm khó chịu, “Không có ở đây mà vẫn có thể nói

chuyện ở đây, không lẽ ngươi đã luyện thành thiên lý truyền âm trong truyền

thuyết rồi sao?”

Một gương mặt quen thuộc chậm rãi bước ra phía dưới tán cây, phe phẩy chiết

phiến trong tay, vừa cười vừa cất lời chế nhạo, ngoại trừ Long Hành Vân ra thì

không còn ai khác.

Từ Dĩ nhìn nhìn hai bên, cuối cùng nở một nụ cười khổ biểu hiện xin lỗi Dữu

Khánh.

Dữu Khánh cau mày đáp lại, “Ngươi không ở nơi này, chạy tới đây làm gì?”

“Ta vừa biết được ngươi ở tại đây, thì lập tức chạy tới đây thăm ngươi, chúng ta

dù sao cũng là bằng hữu cũ, sao ngươi có thể nói lời không có lương tâm như

thế chứ?”

Long Hành Vân vừa nói đùa, vừa phi thân lướt đi, bay thẳng lên lầu, rơi xuống

tại bên cạnh Dữu Khánh, gã cũng không khách sáo gì với Dữu Khánh, nhấc một

tay trực tiếp quàng qua vai Dữu Khánh, rồi hất cằm nói với Từ Dĩ ở dưới lầu,

“Được rồi, chúng ta bạn cũ gặp nhau, tùy tiện nói chuyện, không cần ngươi bồi

tiếp.”

Từ Dĩ lập tức quay nhìn xem phản ứng của Dữu Khánh.

Dữu Khánh rung vai hất cánh tay khoác khoác quàng quàng của gã ra, ngoài ra

cũng không có phản ứng gì khác.

Từ Dĩ thấy thế, chắp tay chào rồi lập tức rời đi.

Nhìn thấy có người không vui, Long Hành Vân liền rất vui vẻ, gã xòe chiết

phiến trong tay ra, chủ động quạt mát cho Dữu Khánh, “Đồ chó Thám Hoa, bày

khuôn mặt thối tha này ra cho ai nhìn vậy chứ? Nào, hạ nhiệt đi.”

Dữu Khánh nhấc tay ngăn cản cây quạt của gã lại, “Đừng có quá đáng như vậy,

ta đã làm theo lời ngươi nói rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa chứ?”

Long Hành Vân phì cười vui vẻ: “Ta có nói là muốn như thế nào sao? Ta nói là

tới đây thăm ngươi, sao ngươi phải hoảng vậy?”

Dữu Khánh: “Ta nói, ngươi trở nên ti tiện như thế từ khi nào vậy chứ? Có

chuyện mau nói, có rắm nhanh đánh.”

Long Hành Vân quan sát hắn từ trên xuống dưới một lần, rồi nói: “Ta đã muốn

tới thăm ngươi từ lâu rồi nha, nhưng mãi mà chưa có cơ hội thích hợp. Bây giờ

đã ở gần nhau, xem như thuận lợi.

Nghe nói ngươi có vận may rất tốt, tổng cộng tám lần rút thăm, ngươi bắt trúng

bốn lần thẻ trống, còn hai lần bắt trúng đối thủ trực tiếp chịu thua, hai trận còn

lại thì đối thủ bị thương nặng mà chịu không nổi. Từ đầu thi đấu cho đến bây

giờ, ngươi có thể liên tục nhặt vận may để tiến tới vòng này, ngươi coi như là

cặn bã hiếm thấy đó nha.

Ta tới đây là có ý tốt muốn nhắc nhở ngươi một chút, những trận thi đấu tiếp

theo đều là những trận đánh thực sự, căn bản không có khả năng tiếp tục nhặt

vận may nữa đâu, lỡ đụng phải đối thủ có thủ đoạn độc ác, e rằng ngươi sẽ khó

giữ được mạng sống, nếu như ngươi sợ, vậy thì nhận thua sớm đi.”

Dứt lời, gã cẩn thận quan sát phản ứng của Dữu Khánh, phía bên gã vẫn luôn

không nhìn ra được sự sâu cạn của Dữu Khánh, trong lòng gã kỳ thực cũng có

phần không nắm chắc, bởi vì, dù sao đây cũng là người dám chủ động ra tay với

mình.

Dữu Khánh có chút khó hiểu, không biết tên này chạy đến đây định làm trò gì,

hắn phản bác: “Để ta bói cho ngươi một quẻ, ngươi sẽ thua ngay vòng đầu tiên,

thực ra, điều ta lo nhất lúc này chính là sợ ngươi nói mà không giữ lời.”

Long Hành Vân cười nhạo, “Bói sao? Trợn mắt đoán mò là vô ích. Ngươi nên

dành sự lo lắng nhiều hơn cho việc bắt thăm ngày mai đi. Ngày mai không có

thẻ trống cho ngươi bắt đâu!”

Gã cũng không muốn nhìn nhiều sắc mặt người khác, đưa tay vỗ vỗ vai Dữu

Khánh, rồi phi thân xuống lầu, nghênh ngang rời đi.

Dữu Khánh nhướng mày, thật sự muốn xúi giục Quỳ Quỳ đi ra đánh với tên này

một trận.

Nhưng sau đó hắn lại rất nhanh cau mày lại, hắn cúi người tựa vào lan can và

suy nghĩ về việc rút thăm ngày mai, hắn dự định bắt trúng Long Hành Vân ngay

trận đầu, rồi trực tiếp xử lý Long Hành Vân cho xong việc, hắn không muốn

tham gia những trận thi đấu về sau nữa, chịu thua để trốn tránh mọi người.

Nhưng trong lòng hắn cũng không có tuyệt đối nắm chặt, hắn không biết thực

lực thực sự của Long Hành Vân như thế nào, vì để cho ổn thỏa, có nên lựa chọn

một đối tượng nào đó có nắm chắc hay không chứ. Ví dụ như chọn một đối thủ

đến từ khu chữ Đinh, chọn một đối thủ mà mình đã biết được nền tảng. Trước

tiên nhìn xem Long Hành Vân đánh với người khác như thế nào, từ đó đánh giá

được thực lực của gã rồi sau đó mới quyết định có nên trực tiếp đối đầu hay

không, hoặc có thể chịu đựng được đến khi Long Hành Vân bị người khác đánh

gục trước thì càng tốt.

Hắn cứ miên man nghĩ tới nghĩ lui như thế, đảo mắt đã đến ngày hôm sau, cũng

là ngày nghỉ ngơi thứ ba. Quy tắc cũng giống như những lần trước, hôm nay sẽ

bắt thăm quyết định thứ tự và đối thủ ra sân ngày mai.

Từ sáng sớm, Từ Dĩ liền kêu gọi bốn người ra, dẫn bọn hắn đến tập trung tại địa

điểm thi đấu, miệng không ngừng dốc sức hô hào: “Nhanh lên một chút, nhanh

lên một chút”.

Không còn cách nào, Quỳ Quỳ rất không tuân theo thủ quy củ, khái niệm về

thời gian cũng không tốt, đã nói rõ thời điểm xuất phát, nhưng gã không có coi

trọng, dây dưa kéo dài có phần hơi muộn.

Địa điểm thi đấu lần này rộng rãi hơn hai lần trước, chủ yếu là bởi vì phạm vi

khán đài ở xung quanh rộng hơn. Trên khán đài rất đông đúc và náo nhiệt, có

hàng vạn người xem, thực sự là vạn chúng chú mục, đầu người lô nhô, tiếng nói

ồn ào, khắp mọi nơi đều là những cánh tay chỉ trỏ vào những thí sinh dự thi tập

trung trong sân để bàn tán, thảo luận.

Dữu Khánh không nghĩ tới bắt cái thăm mà cũng có nhiều người đến xem như

vậy.

Sau khi đưa bốn người đến bên mép sân, Từ Dĩ dừng lại, ra hiệu cho bốn người

đi đến khu vực các tuyển thủ đang tụ tập, gã không tiện đi vào đó.

Quỳ Quỳ lập tức làm phần việc của mình, gã vênh mặt lên sải bước dẫn đầu đi

tới trước dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người.

Dữu Khánh muốn thu mình lại một chút, hắn giấu mình tại phía sau mấy người.

Đám tuyển thủ đã tụ tập tại đây có cả nam lẫn nữ, hầu hết mọi người đều không

quen biết nhau, cho nên khi bốn người đi tới thì cũng không có người nào chú ý,

nhưng với Long Hành Vân đã đến trước, khi nhìn thấy Dữu Khánh thì gã dường

như nảy sinh hứng thú, chu môi “Huýt” một tiếng huýt sáo rõ to, khiến cho mọi

người đổ dồn ánh mắt nhìn tới gã.

Dữu Khánh vừa nhìn thấy là tên này, lập tức bước ra khỏi hàng, cưỡng ép chen

vào bên cạnh Long Hành Vân.

Không sai, hắn đã hạ quyết tâm bắt thăm gian lận, xử lý tên này ngay trong

vòng đầu tiên cho xong việc.