Bán Tiên

Chương 687: Quý khách như mây




Đưa tiễn Dữu Khánh.

Ngay từ sáng sớm, Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm đã vội vã chạy

từ khu Đinh Dần tới đây, Dữu Khánh sắp chính thức rời khỏi khu chữ Đinh, lần

này là quang minh chính đại tiến vào ở lại trong khu vực Tông môn Côn Linh

sơn.

Về sau, tại trước khi Triêu Dương đại hội kết thúc, mấy người Nam Trúc là

không còn có thể tùy ý chạy tới gặp gỡ Dữu Khánh nữa rồi, Côn Linh sơn sẽ

không để cho những khán giả bọn họ chạy lung tung khắp nơi trong môn phái.

Muốn tới xem thi đấu, Côn Linh sơn sẽ sắp xếp tập trung người lại đưa đến đó

xem, xem thi đấu xong lại tập trung đưa trở về nơi ở, trong khoảng thời gian đó

căn bản không được tự do đi lại.

Tạm thời tách ra cũng không có gì, nhưng điều mà Dữu Khánh thực sự lo lắng

chính là thái độ của Nam Trúc đối với Bách Lý Tâm, lo lắng tên mập này mê

muội đầu óc vì nữ nhân mà làm ra chuyện gì đó, bởi vì chính hắn cũng đã từng

mê muội đầu óc vì nữ nhân.

Nam Trúc một mực đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.

Những gì cần phải căn dặn hắn đều đã căn dặn, lúc này Dữu Khánh mới rời đi

theo người của Côn Linh sơn.

Mười người thăng hạng của khu chữ Đinh tập trung tại một chỗ, mấy chiếc xe

ngựa chở bọn họ, có người hộ tống, đưa bọn họ đi một mạch đến khu vực hạch

tâm của Côn Linh sơn.

Nơi ở mới có phong cảnh đẹp, núi non kỳ vĩ huyễn ảo hơn, và cũng có càng

nhiều quần thể công trình, đình đài lầu các tô điểm giữa núi rừng, nhìn như

quỳnh lâu điện ngọc trong Tiên giới.

Và một điều nữa là nơi đây có càng đông người. Nơi đây là khu vực trung tâm

Côn Linh sơn, tụ tập lượng lớn đệ tử Côn Linh sơn, lúc nào cũng có thể nhìn

thấy người người qua lại khắp nơi trong núi.

Điều kiện ăn ở cũng tốt hơn, mặc dù vẫn là bốn người ở chung một nơi, nhưng

nơi ở là đình viện, một người ở riêng một căn nhà nhỏ. Trong mỗi một đình viện

còn đặc biệt sắp xếp một đệ tử Côn Linh sơn để hỗ trợ.

Việc phân chia, sắp xếp người ở chung với nhau đại khái cũng dựa theo khu vực

lúc trước, Dữu Khánh, Thiện Thiếu Đình, Hướng Chân và một người tên là Quỳ

Quỳ ở chung một chỗ.

Quỳ Quỳ chính là người lúc trước đánh Ngô Dung Quý bị thương, mặc da thú,

để lộ nửa vai, thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, nhưng phong thái thì ngang

ngược kiêu ngạo, duy ngã độc tôn, tính khí bộc lộ ra còn phải rõ ràng, cường thế

hơn Thiện Thiếu Đình mấy phần, người ta cũng chẳng quan tâm tới bối cảnh

Quy Kiếm sơn trang gì đó của Thiện Thiếu Đình, cứ thoải mái nghênh ngang

đảo qua đảo lại trước mặt Thiện Thiếu Đình, có thể nói buông thả tùy hứng.

Vào lúc này, Thiện Thiếu Đình cũng bộc lộ ra được sự tu dưỡng của mình, y

vậy mà không có so đo với gã.

“Đây mới giống là nơi dành cho chúng ta ở nha.”

Vừa đặt chân vào trong viện, Quỳ Quỳ lập tức giang hai tay ra cười ha hả, hai

cánh tay vung vẩy thiếu một chút nện vào mũi Thiện Thiếu Đình, sau đó chạy đi

trước, hét lên một tiếng, “Ta đi trước, ta chọn trước!”

Đệ tử Côn Linh sơn dẫn mọi người tới đây tên là Từ Dĩ, gã thấy vậy thì cười

khan mấy tiếng, cũng không tiện nói lời gì, bởi vì Tông môn đã có nhắc nhở,

người tới đây tham gia đại hội có muôn hình vẻ, kiểu người gì cũng có.

Thiện Thiếu Đình mặt sa xầm hừ một tiếng, “Đồ dã nhân Đại Hoang Nguyên,

không đáng để bọn ta so đo.”

Dữu Khánh nhếch miệng cười vui vẻ, nhưng vừa quay đầu lại liền cười không

nổi được nữa, hắn phát hiện thấy Hướng Chân lại đang len lén quan sát mình.

Một căn nhà lớn nhất tốt nhất đã bị Quỳ Quỳ chiếm lấy, ba người còn lại cũng

không quan tâm nữa, mỗi người tùy tiện chọn một căn…

Cái gọi là Triêu Dương đại hội chân chính sắp bắt đầu, toàn bộ Côn Linh sơn

cũng rơi vào giai đoạn rất bận rộn, có rất nhiều khách đến đây, không phải giàu

sang thì là cao quý.

Tại một dãy nhà hai tầng bên cạnh một sân phơi lớn, lúc trước là nơi ở tạm thời

dành cho đệ tử Côn Linh sơn tới đây làm việc trong giai đoạn phơi sấy Linh

Mễ, lúc này, bởi vì thiếu thốn nơi ở, cho nên cũng được trưng dụng làm nơi tiếp

đãi khách khứa.

Phía hai đầu và ở giữa dãy nhà đều có cầu thang lên lầu, hai cô gái đứng ở dưới

lầu quan sát dãy nhà hai tầng này.

Nhìn cách ăn mặc của hai cô gái liền biết là hai chủ tớ.

Mái tóc đen buông rũ hai bên thái dương, mặt mày như tranh vẽ, làn da trắng

trẻo nõn nà, cô gái với khuôn mặt thanh tú, thông tuệ ăn mặc, trang điểm kiểu

phụ nhân rõ ràng là chủ. Nếu Dữu Khánh ở đây thì nhất định có thể nhận ra

được nàng, cô gái trẻ tuổi ăn mặc kiểu phụ nhân này không phải ai khác, chính

là gia chủ của một đại gia tộc phía Nam Cẩm quốc, tên là Văn Hinh.

Ánh mắt lanh lợi, váy dài màu hồng, sống mũi cao cao, trên mặt có một số tàn

nhang, chính là nha hoàn tiểu Hồng của Văn Hinh.

Bây giờ, trên gương mặt của tiểu Hồng đã không còn vẻ ngây thơ như trước, lời

nói cử chỉ trang trọng hơn nhiều, thậm chí còn có phần nghiêm túc, thay đổi rất

nhiều, không biết mấy năm nay đã trải qua những gì.

Lúc này hai người tới nơi đây, tự nhiên cũng là tới xem Triêu Dương đại hội, là

được Thanh Liên sơn, đại phái tu hành đứng sau Văn gia, trợ giúp mới vượt qua

được thiên sơn vạn thủy để tới đây.

Văn Hinh không ngại từ xa vạn dặm đến đây xem thịnh hội hai mươi năm mới

có một lần này, muốn đến xem mở rộng ánh mắt chỉ là một trong những mục

đích, kì thực nàng còn có ý nghĩ khác, nàng muốn mời chào hai tu sĩ đáng tin

cậy và có năng lực để sử dụng, vì vậy mới đích thân đến đây xem, bởi vì Văn

gia bị Thanh Liên sơn kiểm soát quá gắt gao.

Đương nhiên, tới đây không chỉ có hai người chủ tớ các nàng, còn có một ít hộ

vệ và hạ nhân đi theo, nhưng nơi này không phải ai cũng có thể tiến vào.

Theo lời của Côn Linh sơn, đã tới Côn Linh sơn, đương nhiên sẽ do Côn Linh

sơn đảm bảo an toàn, không cần thiết phải có những hộ vệ gì đó.

Có thể để cho Văn Hinh dẫn theo nha hoàn hầu hạ vào đây đã là kết quả tốt nhất

nhờ sự hỗ trợ khơi thông của Thanh Liên sơn.

Trên dưới dãy nhà có không ít người qua lại, nhìn cách ăn mặc của họ đều

không phải là người thường.

Tiểu Hồng nhìn xem số thẻ bài trên tay, chỉ lên trên lầu, “Tiểu thư, gian phòng

thứ năm bên trái ở trên lầu.”

Văn Hinh gật gật đầu, hai chủ tớ đi lên lầu, đối chiếu với số thẻ bài rồi tìm đến

căn phòng của các nàng, đẩy cửa đi vào, vừa nhìn thấy hai người đều có phần

sững sờ.

Bày biện trong phòng vô cùng đơn giản, hai bên phòng đặt hai chiếc giường

đơn giản kê sát tường, ở giữa có một cái bàn, trong góc là một vại nước và bát

nước. Tiểu Hồng đi tới nhìn xem, phát hiện thấy trong vại cũng chưa có nước,

rõ ràng là cần chính các nàng phải đi lấy nước.

Nàng lập tức nhịn không được, “Làm sao có thể ở như vậy, đơn giản không thể

đơn giản hơn nữa rồi, đường đường là Côn Linh sơn, còn được xưng là đại phái

Linh thực đệ nhất thiên hạ, vậy mà tiếp đãi khách nhân như vậy hay sao?”

Quan sát xong hoàn cảnh bên trong phòng, Văn Hinh có vẻ bình tĩnh điềm đạm,

nhấc nhấc tay, ra hiệu cho cô ta nhỏ giọng một chút, “Thịnh hội hai mươi năm

mới có một lần, số lượng khách khứa hàng vạn, không thể làm cho mọi người

khách đều cảm thấy như ở nhà.”

Tiểu Hồng: “Gì vậy a, tiểu thư, đây là không coi trọng chúng ta. Không phải

những căn nhà biệt lập trên đường đó là dùng để tiếp đãi khách sao? Rõ ràng là

phân chia khách thành ba bảy loại, lẽ nào thực lực Văn thị chúng ta không có số

má gì sao? Tiểu thư, ngươi chờ chút, ta đi nói chuyện với bọn họ.”

Văn Hinh nhanh chóng nhấc tay ngăn cản cô ta lại, hơi lắc đầu, “Triêu Dương

đại hội là thịnh hội của Tu Hành giới, tiếp đãi chủ yếu là những người trong giới

Tu Hành, hơn nữa, địa điểm tổ chức ở tại Ân quốc, đương nhiên sẽ ưu tiên cho

người Ân quốc. Tại nơi đây, người ta sẽ không quá coi trọng một gia tộc tại phía

nam Cẩm quốc. Bao nhiêu người muốn vào cũng vào không được, số lượng chỗ

ngồi trên khán đài cũng có hạn, có thể dành cho chúng ta một chỗ, dành riêng

cho Văn thị chúng ta hai vị trí đã là không tệ rồi.

Nơi ở có lẽ hơi đơn sơ một chút, nhưng không cần lo ăn lo uống, không có lý do

gì để xoi mói người ta chiêu đãi không chu đáo. Trên trên dưới dưới nơi này,

ngươi cũng đã nhìn thấy rồi, e rằng không chỉ mình chúng ta là có chút lai lịch.

Đã tới nơi này, thì chấp nhận đi.”

Từ những lời này của nàng, có thể nhận ra được, trước lúc tới đây, nàng đã có

chút tìm hiểu về Triêu Dương đại hội.

Tiểu Hồng thở dài, bỏ qua. Khi cô ta đi đến giường thu dọn chăn nệm thì trên

miệng vẫn còn lẩm bẩm, “Tiểu thư đã có lúc nào ở một nơi đơn sơ như thế

chứ.”

Đối với Côn Linh sơn mà nói, quả thực cũng không có cách nào làm hài lòng

được tất cả khách tới đây, với quá nhiều khách như vậy, luôn sẽ có điểm nào đó

chiêu đãi không được chu đáo, và quả thực cũng có phân chia khách thành ba

bảy loại, những khách nhân cao quý nhất đương nhiên sẽ được dành cho sự tiếp

đãi cao quý nhất. Bây giờ, Côn Linh sơn thỉnh thoảng lại có đại nhân vật tới

đây, ngay cả Chưởng môn cũng phải tiếp đón đưa tiễn liên tục, làm sao có tâm

tư để quan tâm tới việc ăn ở của người một đại gia tộc ngoại quốc nào đó có tốt

hay không.

Vào lúc này, một trong những trang viên xa hoa nhất của Côn Linh sơn đã có

người vào ở, số lượng cao thủ mặc thường phục nhiều như mây, bố trí rải rác ở

khắp các ngóc ngách, thậm chí còn có một nhóm cao thủ mặc trang phục Đại

Nghiệp ty tham dự canh gác.

Trên vị trí ghế chính trong chính đường tại trang viên hào hoa xa xỉ này, có một

người phụ nữ mặc đồ gấm cao quý sang trọng đang ung dung ngồi hơi nghiêng

người, bưng cốc trà chậm rãi thưởng thức.

Dung mạo của người phụ nữ này có thể nói là tương đối mỹ lệ, nhưng nét đẹp

có vẻ lạnh lùng, ánh mắt long lanh bễ nghễ khiến Hướng Lan Huyên đứng

thẳng phía dưới có chút nơm nớp lo sợ.

Hướng Lan Huyên cúi đầu đứng đó, thở cũng không dám thở.

Bởi vì người phụ nữ này không phải ai khác, chính là hoàng hậu Yến Y của Ân

quốc, người được xưng là đệ nhất nhân trong số nữ nhân của Ân quốc, bà ta hóa

trang đi đến đây.

Đứng ở bên cạnh chỗ ngồi, chính là nhân vật thái giám số 2 trong cung, Ngoại

hậu Đô đốc Mễ Vân Trung.

Không nói tới Hướng Lan Huyên, lúc này, Chưởng môn Triệu Đăng Tử của

Côn Linh sơn cũng khoanh tay đứng một bên, có cả các trưởng lão Côn Linh

sơn đứng thành một hàng phía sau lưng ông ta, Hoàn Đại trưởng lão Hoàn Ngọc

Sơn cũng ở trong đó, tất cả đều ngay ngắn nghiêm chỉnh đứng chờ đợi, chờ cho

người phụ nữ ngồi trên chủ vị uống trà xong.

Bọn họ e sợ không phải hoàn toàn vì đối phương là hoàng hậu, mà vì vị hoàng

hậu này là sư muội của Chưởng lệnh Đại Nghiệp ty, đồng thời cũng là sư muội

của Chưởng lệnh Ty Nam phủ, tu vi của sư huynh, sư tỷ bà ta đã đến cảnh giới

như vậy, suy nghĩ cũng có thể biết thực lực bản thân bà ta như thế nào.

Sau khi chậm rãi nhấp mấy ngụm nước trà, Yến Y đưa cốc trà cho Mễ Vân

Trung cầm lấy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú phía dưới, giọng nói sắc lạnh

hỏi: “Hướng Đại hành tẩu nói nơi đây đều đã chuẩn xong xuôi, nói tất cả đều ổn

thỏa, ta đây đương nhiên phải tin tưởng, cho dù xảy ra chuyện gì, ta cũng quản

không được ngươi, có phải không?”

Hướng Lan Huyên nghe ra được nữ nhân này vẫn còn tức giận với mình, lập tức

có khổ khó nói, trong lòng âm thầm oán giận, nữ nhân tội gì phải làm khó nữ

nhân chứ, nhưng vẫn vội nói: “Nương nương minh giám, hiện nay tất cả đều

thuận lợi, Côn Linh sơn có thể làm chứng.”

Triệu Đăng Tử không rõ nguyên nhân bên trong, vội tiếp lời, “Nương nương,

đến hiện tại quả thực xem như thuận lợi.”

“Vậy là tốt rồi.” Yến Y nhàn nhạt đáp lại một câu, rồi nghiêng đầu hỏi bên

cạnh, “Tại sao không thấy bóng dáng Dương nhi, đi đâu rồi?”

Ngoại hậu Đô đốc Mễ Vân Trung vội trả lời: “Công chúa vừa tới liền nói muốn

vào trong núi đi dạo, đã đi cùng với mấy người rồi.”

“Không nghiêm chỉnh chút nào.” Yến Y càm ràm một câu, cuối cùng đã có chút

giống như nói chuyện nhà.

Hướng Lan Huyên đứng ở phía dưới lại có chút mất tập trung, cũng có thề nói

là có chút lo lắng, bởi vì người đang được nói tới đó chính là vị công chúa vẫn

luôn kêu gào nếu không phải là Thám Hoa lang thì không kết hôn.

Triệu Đăng Tử nhân cơ hội này thử hỏi một câu, “Nương nương, không biết tệ

phái có cần phải chuẩn bị trước để đón xa giá bệ hạ hay không?”

Kỳ thực ông ta chính là muốn hỏi thử xem, rốt cuộc thì hoàng đế có đến hay

không.

Yến Y đáp gọn gàng dứt khoát: “Bệ hạ bận rộn quốc sự, tạm thời sẽ không tới,

nếu có tới cũng chỉ tranh thủ tới xem trận chung kết, không nói được rõ ràng,

cũng không chắc chắn có tới hay không.”

Triệu Đăng Tử vội khách khí cười nói: “Quốc sự làm trọng, tự nhiên là quốc sự

làm trọng.”

Chính vào lúc này, có một đệ tử Côn Linh sơn từ bên ngoài tới, không biết ở

ngoài cửa thông báo chuyện gì, chỉ thấy một gã nội thị mặc thường phục lập tức

bước tới, chắp tay bẩm báo: “Nương nương, đệ tử Côn Linh sơn nhờ thông báo

với Triệu Chưởng môn, nói là Đoan thân vương và Vương phi tới rồi.”

“Đã cùng nhau tới rồi.” Yến Y ngoài cười nhưng trong không cười, quay nhìn

Triệu Đăng Tử, nói: “Triệu Chưởng môn, chắc hằn còn chưa từng gặp tân

vương phi của Đoan thân vương phải không? Người ta mới đến, Côn Linh sơn

cũng không thể làm mất cấp bậc lễ nghĩa, đi nghênh tiếp đi.”

Khóe mắt đám người Triệu Đăng Tử vô thức đụng ánh mắt lẫn nhau, cảm thấy

vị Hoàng hậu nương nương này có vẻ như không thích vị Vương phi kia cho

lắm, vì vậy đám người Triệu Đăng Tử cũng không biết nên đáp lời như thế nào,

chỉ có thể vâng vâng dạ dạ mà lui ra, chuẩn bị đi đón khách.

Nhóm người còn chưa đi ra cửa, bên ngoài liền truyền đến tiếng cười to sang

sảng, “Hoàng tẩu tới cũng không nói một tiếng, làm bạn đồng hành trên đường

thật tốt biết bao, thần đệ tới chậm, đến đây bái kiến!”