“Trương Chi Thần, chiến thắng, vào vòng trong!”
Đứng trên sân khấu chủ trì, Vũ Thiên cất lời tuyên bố kết quả Dữu Khánh giành
chiến thắng.
Dữu Khánh cũng cầm về lại chiếc phi tiêu có khắc tên của mình, hắn không biết
mình có thể cầm chiếc phi tiêu này đi tới cuối cùng của Triêu Dương đại hội
hay không.
Đương nhiên, hắn cũng không muốn cầm lấy chiếc phi tiêu này đi tới cuối cùng,
hắn chỉ cần thứ hạng của mình có thể cao hơn Long Hành Vân một chút là
được, nếu không sẽ rất phiền phức.
Nói thật, hiện tại hắn đã có phần hối hận, hối hận với việc mình đã làm nhục
Long Hành Vân đến mức như vậy khi tại Minh Hải, nghĩ cũng có thể nghĩ được,
nếu là một con người thì đều sẽ báo thù.
Hắn hoàn toàn không ngờ tới Long Hành Vân có thể kéo xa như vậy, lại có thể
động tới thôn dân Cửu Pha thôn, không chừng còn có thể kéo cả Linh Lung
quan vào việc này.
Hắn vốn nghĩ rằng, cùng lắm thì trốn ở trong U Giác Phụ không ra ngoài, cùng
lắm thì làm cho Long Hành Vân không tìm ra mình là được, đâu ngờ người ta
nhảm nhí như thế, hiện tại hắn muốn trốn cũng không thể trốn, nếu không với
tình huống của hắn bây giờ, làm sao có khả năng đi tham gia loại thi đấu này.
May mà Long Hành Vân cũng cho hắn cơ hội, chỉ cần hắn có thể thắng được
đối phương trong lần này, ân oán giữa hai bên sẽ được xóa bỏ.
Chuyện khác hắn không dám đảm bảo, nhưng hắn có lòng tin về tính cách của
Long Hành Vân, chỉ cần hắn có thể thắng, vậy thì tên ngốc đó chắc hẳn sẽ
không nuốt lời.
Hắn cầm lấy phi tiêu nhảy xuống sân khấu, quay trở lại trong đám người tham
dự rút thăm, lần lượt gật đầu đáp lại lời chúc mừng của mọi người, và hắn cũng
không quan tâm với các lời chê bai chỉ trích ở xung quanh, bởi vì, bất kể bọn họ
bình luận như thế nào đi nữa, thì đây cũng không phải là tên thật của hắn.
Trận thi đấu thứ hai cũng đã bắt đầu, đây là một trận thi đấu cuối cùng khu Đinh
Dần.
So với trận thi đấu đầu tiên, trận thi đấu thứ hai hấp dẫn hơn nhiều, đánh nhau
quyết liệt tưng bừng, có cảm giác gần như liều mạng, vì để tranh đoạt một vị trí
thăng hạng cuối cùng, không có ai chịu dễ dàng khuất phục.
Đánh nhau mặc dù kịch liệt, nhưng Dữu Khánh thấy không có gì đáng xem.
Bởi vì khi hắn vừa ra núi đã gặp được rất nhiều cao thủ, hơn nữa, có một số cao
thủ còn là rất cao, là loại người có thể giết chết hắn rất dễ dàng, cho nên lúc ban
đầu, hắn rất không có lòng tin vào mình, về sau, khi đã nhìn thấy những người
này xuất thủ, hắn mới dần dần cảm thấy yên tâm.
Đang xem, Dữu Khánh bỗng nhiên cảm giác có chút gì đó không thích hợp, hắn
vô thức quay đầu nhìn lại, tại góc nhìn nghiêng cách một người ở phía sau, ánh
mắt hắn vừa vặn đối diện với ánh mắt của Hướng Chân.
Lúc đầu hắn cũng không có để ý đến, nhưng sau mấy lần quay đầu lại, hắn phát
hiện thấy dường như Hướng Chân đang một mực nhìn chằm chằm vào mình,
điều này khiến trong lòng hắn sinh ra chút nghi ngờ.
“Xong rồi.”
“Chết người rồi.”
Trong lúc hắn đang phân tâm, bỗng nhiên trên khán đài có tiếng kinh hô, hắn
đưa mắt nhìn về sân đấu, liền nhìn thấy một người bị kiếm xuyên qua ngực,
loạng choạng sắp ngã xuống đất, đối thủ cũng bị đánh bay ra sau, nhưng sau khi
rơi xuống đất lại lật người đứng lên, nhấc tay lau máu tươi trên khóe miệng, thở
hổn hển nhìn chằm chằm đối phương.
Vẻ mặt người trúng kiếm đầy bi phẫn, dường như còn muốn liều mạng, nhưng
đối thủ đã lắc mình tránh đi, liên tục nhảy né tránh vòng quanh sân đấu, hoàn
toàn không có ý định tiếp tục đánh nhau với gã, rõ ràng là đang khiến gã mệt
mỏi, kiệt sức.
Cuối cùng, người bị trúng kiếm loạng choạng quỳ một gối xuống đất, có vẻ khó
thể đứng lên lại.
Nhân viên y tế của Côn Linh sơn đã đến bên ngoài vòng thi đấu, chuẩn bị sẵn
sàng cứu giúp, nhưng người trúng kiếm dường như vẫn không chịu thua, hoặc
có lẽ là không cam lòng, làm cho các nhân viên y tế của Côn Linh sơn đứng
ngoài vòng đấu chuẩn bị cứu chữa cũng không dám xông vào.
Thẳng đến khi người đó đã gục ngã xuống, mấy tên đệ tử Côn Linh sơn mới
khẩn cấp lướt tới cứu người.
Khi Vũ Thiên tuyên bố một người thăng hạng cuối cùng thì người trúng kiếm
kia cũng đã tắt thở.
Đến thời điểm này, mười người thăng hạng vào vòng đại khu của khu Đinh Dần
đã được xác định, mười người này sẽ tham gia vòng thi đấu khu chữ Đinh, cũng
tuyên bố cuộc thi tại khu Đinh Dần đến đây chính thức kết thúc.
Sau khi tan cuộc, Dữu Khánh phải chuẩn bị thay đổi nơi ở, sẽ tạm thời tách khỏi
mấy người Nam Trúc.
Không còn cách nào, những người tham gia vòng thi đấu toàn khu chữ Đinh có
một nơi ở tập trung khác, cũng giống như khi bọn họ được tập trung lại lúc vừa
mới đi tới khu Đinh Dần vậy.
Tuy nhiên, chỗ ở tại khu Đinh Dần cũng không bị xóa bỏ, vẫn được giữ lại cho
những thí sinh tham gia dự thi lúc trước, việc ăn ở cũng được bảo đảm giống
như trước đây, duy trì cho đến khi Triêu Dương đại hội kết thúc mới thôi.
Mục đích là vì để thuận lợi cho những người bị loại có thể tiếp tục theo dõi các
còng thi đấu tiếp theo.
Người không muốn ở lại xem cũng có thể rời đi trước, thực tế thì lúc trước cũng
đã có một số người trực tiếp rời đi sau khi bị thua, có lẽ là có việc, có lẽ là
không muốn chấp nhận thất bại, cũng có lẽ là lười biếng, không muốn xem
người khác thi đấu.
Nhưng những người như vậy chỉ là số ít, đa số vẫn không muốn bỏ qua cơ hội
được xem sự kiện hai mươi năm mới có một lần này.
Xét cho cùng, đối với hầu hết mọi người, đây có lẽ là cơ hội chỉ có một lần
trong đời, không phải ai cũng có thể có được tư cách, địa vị như đám người Ung
Trạch Tuyết, dễ dàng tiến vào xem, hầu hết mọi người chỉ có được cơ hội này
để vào xem với tư cách là một thí sinh dự thi.
Vì vậy, đại đa số tu sĩ đều sẽ không tùy tiện báo danh tham gia Triêu Dương đại
hội, chỉ vì đến xem đại hội mà lãng phí cơ hội thi đấu chỉ có một lần trong đời
là không đáng.
Với một người dự thi bình thường, họ cũng hi vọng người đến xem có thân
phận địa vị càng cao càng tốt, bởi vì nếu được nhìn trúng thì sẽ có tương lai
càng tốt.
Trong khi Dữu Khánh đang thu dọn hành lý thì có một vị khách hiếm gặp đến
ngoài căn nhà nhỏ tìm Dữu Khánh, không phải ai khác, chính là Hướng Chân.
“Hắn tìm ta làm gì?” Dữu Khánh ngạc nhiên hỏi.
Nam Trúc đi lên lầu thông báo, giang hai ra, “Không biết, có hỏi nhưng hắn
không nói. Người này có cảm giác là lạ, nói hắn vào trong ngồi, hắn không vào,
chỉ đứng ngoài cửa chờ ngươi.”
Dữu Khánh đi xuống lầu với sự hoài nghi, gặp được Hướng Chân tại cửa vào,
khom người chắp tay chào, “Hướng huynh tìm ta có việc gì sao?”
Hướng Chân nhìn nhìn đám người Nam Trúc cùng theo ra xem náo nhiệt, do dự
một chút rồi hỏi: “Có thể mượn một bước nói chuyện không?”
Dữu Khánh giật mình, gật đầu nói: “Được.”
Hắn đưa tay ra hiệu về phía mép núi, hai người cùng nhau đi tới đó, những
người khác tự nhiên đều thức thời dừng lại.
Hai người đứng ở bên mép núi, Dữu Khánh hỏi tiếp: “Hướng huynh có gì chỉ
giáo sao?”
Nào ngờ Hướng Chân hỏi ngược lại hắn, “Là kiếm ý sao?”
Dữu Khánh có chút không hiểu ra sao, “Kiếm ý gì chứ?”
‘Keng’ một tiếng, Hướng Chân rút kiếm ra, khiến hắn giật mình nhảy lên,
nhanh chóng thối lui hai bước đề phòng, tới đánh nhau sao?
Hướng Chân rút kiếm, vung ra một kiếm, sau đó cắm kiếm trở vào vỏ, sau đó
lại rút kiếm vung ra đánh một kiếm vào khoảng không.
Làm gì vậy chứ? Mấy người Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết, Bách Lý Tâm đứng
tại cửa nhà nhìn thấy cũng không hiểu ra sao, quay mặt nhìn nhau.
Ở trong hai căn lầu nhỏ khác, đám người Kha Nhiên, đám người Thiện Thiếu
Đình cũng lần lượt nhô đầu ra nhìn về phía đó, cũng không hiểu đang xảy ra
chuyện gì.
Trước đây, mọi người kính phục với thực lực của Hướng Chân, đều muốn kết
giao với gã, kết quả là khi tiếp xúc với gã lại phát hiện người này có phần không
thông lễ nghĩa, tính cách cô độc, không muốn giao thiệp với người khác, lúc nào
cũng rơi vào tình cảnh mặt nóng đụng cái mông lạnh, cho nên về sau không còn
người nào đến gần.
Sau khi liên tục rút kiếm mấy lần, Hướng Chân mới hỏi tiếp: “Một kiếm lúc
trước của ngươi có ẩn chứa kiếm ý phải không?”
Lúc này Dữu Khánh mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là đang mô phỏng lại một
kiếm lúc trước của mình, hắn nhịn không được nở nụ cười, “Hướng huynh,
ngươi không khỏi cũng quá xem trọng ta rồi nha, ta làm sao có khả năng tìm
hiểu ra được thứ như là kiếm ý đó chứ? Đối với chúng ta, tầng thứ đó là tồn tại
trong truyền thuyết, thậm chí đa số tu sĩ cảnh giới Thượng Huyền cũng chưa
chắc đã có thể lĩnh ngộ được, làm sao loại người tu vi như chúng ta có thể chạm
đến chứ.”
Hướng Chân lập tức rơi vào trạng thái nghi hoặc, cúi đầu trầm ngâm nỗ lực suy
nghĩ, miệng lẩm bẩm tự nói, “Nhưng ta dường như cảm nhận được một kiếm đó
của ngươi có chân ý khác, tựa như trong đó có thứ gì đó không tầm thường.”
Dữu Khánh vui vẻ nói: “Ngươi suy nghĩ quá nhiều.”
Hướng Chân ngẩng đầu, nhìn hắn với vẻ mặt rất nghiêm túc, hỏi: “Ngươi không
lừa gạt ta?”
“…” Dữu Khánh nghẹn lời. Hắn chưa từng tiếp xúc với đối phương, thoạt nhìn
trông gã ta là một người rất bình thường và thực lực cũng không tầm thường,
hiện tại làm sao lại cảm thấy gã giống như một kẻ ngốc, hắn rất bất đắc dĩ nói:
“Hướng huynh, thật sự không biết ngươi suy nghĩ như thế nào, ta cần phải lừa
ngươi sao? Tu vi của ta bây giờ làm sao có thể lĩnh ngộ ra được kiếm ý?”
Hắn thật sự có chút dở khóc dở cười, hắn chỉ mới nghe nói tới thuật ngữ “Kiếm
ý” đó, về phần “Kiếm ý” rốt cuộc là thứ gì, hắn thật sự hoàn toàn không biết gì
cả, chỉ biết rằng khi người dùng kiếm đạt đến một cảnh giới nhất định nào đó thì
mới có thể tìm hiểu ra được cái trò cao cấp này.
Với những thứ ở cảnh giới như vậy, hắn thậm chí nghĩ còn không dám nghĩ tới,
làm sao có khả năng đi tìm hiểu, cho tới bây giờ cũng chưa từng tìm hiểu qua.
Hắn chỉ dựa theo hướng dẫn trong “Phong Trần kiếm quyết” và tu luyện ra
được một chút kiếm pháp tương đối độc đáo, có lẽ tên này đã có chút nhầm lẫn
hoặc bị đánh lừa.
Tuy nhiên, hắn không thể không thừa nhận, tên này có thể là một người tương
đối có thiên phú phi phàm trong kiếm thuật, đứng ở xa như vậy mà vẫn có thể
nhận ra được có sự khác thường trong một kiếm cực ngắn của mình.
Nghe hắn nói như vậy, Hướng Chân cũng không có nói thêm gì nữa, hơi cúi đầu
rồi xoay người rời đi.
Dữu Khánh lại lần nữa không nói nên lời, không biết gã ta có ý gì, cứ bỏ đi như
vậy sao? Ngay cả một câu chào hỏi cũng không có, cứ bỏ mặc hắn lại như thế
này ư?
Trước khi bước xuống bậc cấp, Hướng Chân liên tục quay đầu lại nhìn hắn mấy
lần, vẻ mặt lộ rõ sự nghi hoặc.
Sau đó, đám người Nam Trúc bước nhanh đến, hỏi: “Hắn tìm ngươi làm gì
vậy?”
Dữu Khánh: “Không hiểu ra sao, tự dưng chạy tới thảo luận về thứ ‘Kiếm ý’
sâu sắc huyền bí như vậy với ta. Ta làm sao có thể biết được thứ đó.”
“Kiếm ý?” Ba người Nam, Mục, Bách Lý đồng thanh tốt lên, trong mắt tràn đầy
kinh ngạc.
“Lão Thất, ngươi nói không sai, người này quả thực có chút quái lạ.”
Dữu Khánh xì mũi, vung tay lên, không thèm để ý đến nữa, tiếp tục đi thu dọn
đồ đạc.
Chỉ có một túi hành lý đơn giản, hắn xách theo rời đi nơi này.
Khi tới nơi đây, hắn không ngờ rằng sẽ bị tách ra khỏi mấy người Nam Trúc,
đụng phải Long Hành Vân liền không còn cách nào.
Phía bên Côn Linh sơn có người dẫn hắn đến nơi ở mới, cách cũng không xa,
vẫn còn tại trong phạm vi khu chữ Đinh, nơi bọn họ có thể tự do du ngoạn, chỉ
đổi sang ngọn núi khác mà thôi…
Căn nhà nhỏ bên khe suối trong thung lũng, ảnh núi thanh tịnh, Long Hành Vân
một mình thả bộ đi tới.
Ngân Sơn Hà nghe tiếng động bước ra, nhìn thấy lại là gã, nhíu mày hỏi:
“Không phải đã bảo ngươi đừng có lợi dụng đặc quyền để lang thang khắp nơi
rồi sao?”
Long Hành Vân mặt dày nói: “Ngân thúc, vòng thi đấu tại tiểu khu đã kết thúc
rồi, đại hội cho mọi người vượt qua có ba ngày nghỉ ngơi, ta tới đây thăm ngài.”
Ngân Sơn Hà phì phèo thuốc lá, nói: “Thăm ta là giả, muốn hỏi tình hình của vị
Thám Hoa lang kia mới là thật đi?”
Long Hành Vân đốn tức thì gượng cười hắc hắc mấy tiếng rồi hỏi: “Tình hình
thi đấu của tên Thám Hoa chó đó như thế nào?”
Ngân Sơn Hà: “Hắn cũng vượt qua rồi.”
Long Hành Vân lập tức hỏi: “Ngài cảm thấy thực lực của hắn so với ta thì như
thế nào?”
Ngân Sơn Hà: “Không biết.”
Long Hành Vân lập tức có chút bất mãn, “Ngân thúc, không phải ngài nói sẽ
giúp ta chú ý tới hắn sao, làm sao lại không biết?”
Ngân Sơn Hà: “Vòng thứ ba hắn lại bắt trúng thăm trống, từ đầu tới cuối đều
không có xuất thủ, ta làm sao nhìn giúp ngươi được?”
“Liên tục ba lần trúng thăm trống?” Long Hành Vân rất kinh ngạc, thấy đối
phương gật đầu, gã có chút lắp bắp hỏi: “Làm sao… Làm sao có thể có vận may
tốt như vậy, không phải là ăn gian đi?”
Ngân Sơn Hà rất khẳng định, “Không phải, nếu như có thể ăn gian được trong
trường hợp như vậy thì đó cũng là bản lĩnh của hắn.”
Long Hành Vân than thở: “Ba vòng đầu đều có thể bắt trúng thẻ trống, tự nhiên
không cần phải nói tới vòng thứ tư nữa rồi.”
Ngân Sơn Hà: “Vòng thứ tư hắn đã ra sân đấu.”
“A?” Long Hành Vân thốt lên ngạc nhiên, “Vậy mà ngài nói hắn không xuất
thủ?”
Ngân Sơn Hà lại giội cho gã một sự bất ngờ khác, “Đối thủ đã bị thương nặng
trong vòng thi đấu trước, chưa giao thủ đã chịu thua.”
Long Hành Vân hoàn toàn không nói nên lời, không biết phải nói gì với vận
may của tên Thám Hoa chó đó.
Vào ngày nghỉ ngơi cuối cùng của thời gian ba ngày nghỉ dành cho các thí sinh,
phần dạo đầu cho cuộc thi tại các đại khu lại bắt đầu, một vòng bắt thăm mới
được triển khai.
Quy tắc bắt thăm vẫn y chang lúc trước.
Chỉ là, số người lần này tương đối đông, tụ tập toàn bộ người vượt qua vòng thi
đấu tại mười khai tiểu khu của khu chữ Đinh, tổng cộng một trăm hai mươi
người, không có số lẻ, vì vậy không có thẻ trống.
Vẫn giống như trước, vây thành vòng tròn, lần này Dữu Khánh cưỡng ép chen
vào đi tại phái sau Tiêu Trường Đạo.
Lần này, quá trình bắt thăm không có tiếp tục bị can thiệp, nên khi kết quả được
công bố thì hắn và Tiêu Trường Đạo đều bắt trúng số “Mười bảy”, cuối cùng
đụng vào nhau.