Trong số những người chờ đợi bắt thăm đứng ở dưới sân khấu chủ trì, Hướng
Chân bỗng nhiên nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc Dữu Khánh vẫy ra một kiếm kia, gã dường như bị điều gì đó gây
xúc động, nhắm chặt hai mắt, chậm rãi hồi ức lại hình ảnh một kiếm vẫy ra kia,
thậm chí còn chậm rãi nhấc tay vung múa, sau khi mở mắt ra, trong mắt hình
như có chút nghi hoặc, lộ ra vẻ hoang mang không rõ.
Gã đứng tại trong mười người vung tay múa may đương nhiên gây trở ngại tới
người khác, cũng làm cho người khác chú ý tới.
Có người hỏi: “Hướng huynh, có chuyện gì vậy?”
Hướng Chân nhìn chằm chằm Dữu Khánh ở trong sân đấu, ngập ngừng nói:
“Hình như chân ý khác.”
Người đó nghe không hiểu gã đang nói gì, hỏi: “Chân ý gì vậy?”
Hướng Chân muốn nói lại thôi. Khi ánh mắt của gã chạm đến một kiếm đó của
Dữu Khánh thì giống như cảm nhận được một loại kiếm ý, nhưng gã cũng
không dám xác định, nhắm mắt hồi ức, khoa tay diễn lại, nhưng vẫn không thể
hình dung ra.
Như thế nào là kiếm ý? Là chỉ người dùng kiếm kiểm soát được kiếm đến một
mức độ nhất định, khả năng dùng kiếm đã thành thạo hoặc đột phá đến một
cảnh giới nào đó, lúc đó liền sẽ lĩnh hội được một phương thức biểu đạt rõ nét,
kiếm tùy ý chuyển động, kiếm như ý của mình.
Có thể nói là hay làm khéo tay, cũng có thể nói là siêu phàm thoát tục, nói
chung, đã không phải là dùng kiếm chém chém giết giết như bình thường.
Gã biết rõ đó là một loại phương thức biểu đạt vô cùng cao cấp, chính gã cũng
không hiểu rõ ràng cho lắm, chỉ là khoảnh khắc Dữu Khánh vung kiếm vừa rồi
dường như khiến tiếng lòng gã rung động, làm cho gã giống như sinh ra loại ảo
giác nào đó, trong khoảnh khắc đó gã dường như nhìn thấy được cánh cửa mà
gã mong ước đã lâu kia.
Vấn đề là, người nào tu vi chưa đến Thượng Huyền cảnh giới dường như sẽ rất
khó chạm được vào ngưỡng cửa kia, cho nên, chính gã cũng không biết có phải
là cảm giác của mình bị sai lầm hay không.
Mà gã cũng không phải là người nói nhiều, bình thường cũng ít giao du với ai,
hơn nữa cũng không thể chắc chắn, vì vậy, gã không hé răng nữa, tiếp tục yên
lặng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Dữu Khánh.
Người ở bên chất vấn tức thì có cảm giác như mặt nóng dán vào cái mông lạnh,
nhấc tay gãi gãi trán, cũng không nói thêm gì.
Loạt trống thúc giục thi đấu lần đầu tiên đã dừng lại, hai bên vốn giằng co với
nhau không chỉ không triển khai đánh nhau, mà dường như còn buông lỏng
xuống.
Cánh tay cầm kiếm của Dữu Khánh chậm rãi thả lỏng xuống.
Sử Đao cũng chậm rãi hạ thanh kiếm nghiêng ở trên tay xuống, giống như thở
phào nhẹ nhõm, ánh mắt kinh nghi và phức tạp nhìn chằm chằm đối phương,
một lúc lâu sau mới thốt ra một tiếng, “Ngươi…”
Sau đó gã không biết nên nói tiếp cái gì.
Đối phương vừa rồi vung ra một kiếm là theo góc nhìn của gã, là cắt thẳng vào
góc nhìn của gã, gã giống như đã nhìn rõ ràng, cũng giống như nhìn không rõ
ràng.
Gã rõ ràng nhìn thấy Dữu Khánh vung tới một kiếm, đồng thời cũng rõ ràng
nhìn thấy là Dữu Khánh vung tới mình ba kiếm.
Rõ ràng nhìn thấy một chiêu, nhưng cũng rõ ràng thấy được ba chiêu.
Cho nên, gã cũng không thể biết được đó là chuyện gì xảy ra.
Nếu như nói đó là ảo giác, nhưng kình khí bị khuấy động lên quanh mình lại là
thực thực tại tại, dựa vào tu vi bây giờ của gã, không đến mức ngay cả vô hình
kình khí cuồn cuộn bên người cũng không phát hiện được.
Vì vậy gã lại bị chấn động, chỉ trong khoảng thời gian chớp mắt đó, trong
khoảnh khắc ngắn như thế, lại có thể phát động liên tục ba chiêu, tốc độ phải
nhanh cỡ nào a?
Gã không biết được rằng tốc độ xuất kiếm của Dữu Khánh đã đạt đến mức độ
có thể bùng phát ba mươi sáu kiếm trong một hơi thở, đó là trong tình huống
phối hợp với Du Long thân pháp, nếu bỏ qua những động tác đó, chỉ tại trong
một phạm vi nhỏ, phát ba kiếm về một phương hướng, không phải là việc khó.
Sử Đao nghi hoặc chính là, với tốc độ xuất ba kiếm nhanh như vậy, cổ tay chịu
nổi sao?
Ba chiêu vừa rồi mặc dù không phải là kiếm chiêu có biên độ dao động rộng lớn
gì, nhưng gã biết rất rõ, biên độ dao động của kiếm chiêu tuy nhỏ, nhưng tốc độ
nhanh đến mức độ đó, nếu cổ tay không khống chế được, là sẽ trực tiếp khiến
cổ tay bị chấn thương, thậm chí còn có thể trực tiếp phế bỏ cổ tay của mình.
Đây là lí do vì sao tu vi càng cao mới có khả năng khống chế tốc độ xuất thủ
càng nhanh, khi tu vi cơ thể đầy đủ, mới có thể khống chế được.
Gã cảm thấy tốc độ ba chiêu vừa rồi của đối phương, hẳn phải là người đến
cảnh giới Thượng Huyền mới có thể khống chế được, nhưng ban tổ chức Triêu
Dương đại hội chắc chắn sẽ không hỗ trợ làm loại chuyện gian dối như vậy mới
đúng, hơn nữa thoạt nhìn tuổi của đối phương cũng không có khả năng đã đột
phá đến Thượng Huyền cảnh giới.
Gã không biết chính là, kiếm pháp mà Dữu Khánh tu luyện có điểm khác biệt
với phương thức tu luyện của các loại kiếm pháp khác, hắn trước tiên tu luyện
chính là thủ pháp và thân pháp.
Thủ pháp tên gọi là Cầm Long thủ, tên như ý nghĩa, tay có thể bắt long, sức bật
và khả năng chịu đựng đều không phải bình thường.
Cho nên Dữu Khánh hoàn toàn có khả năng thực hiện tốc độ biến chiêu nhanh
như vậy.
Đương nhiên, điều khiến Sử Đao nghi hoặc hơn chính là, vì sao thấy được một
kiếm, lại cũng thấy được ba kiếm.
Đó là bởi vì gã không biết Dữu Khánh đang tu luyện chiêu thứ hai của Phong
Trần kiếm quyết.
Một hơi ba mươi sáu kiếm chỉ là chiêu thứ nhất, Dữu Khánh hiện tại cần tu
luyện chính là hợp nhất ba mươi sáu chiêu, muốn biến phức tạp thành đơn giản.
Chỉ là hắn vẫn chưa luyện thành, cách luyện thành có một khoảng cách, một
kiếm vừa rồi chỉ là ba kiếm hợp nhất tương tương đối đơn giản mà thôi.
Cái gọi là ba kiếm hợp nhất cũng không phải giống như con mắt Sử Đao nhìn
thấy đó, cái gì mà ba chiêu hay một chiêu.
Nhìn như chỉ xuất ra một chiêu, nhưng tồn tại ba chiêu.
Có thể nói là một chiêu làm thực, hai chiêu làm giả, cũng có thể nói là ba chiêu
đều giả, còn có thể cho rằng ba chiêu đều thực, hoặc có thể là ở trong ba chiêu
đó sẽ có một chiêu là thực.
Ba chiêu này thực chất là kiếm ý, vừa là hư vô, vừa có thể hóa thực, là tồn tại
thực sự, có thể để người khác cảm nhận được.
Kiếm ý nói cho Sử Đao biết, có thể cùng lúc dùng ba chiêu này để tấn công gã.
Mà với tốc độ xuất thủ của Dữu Khánh là thực tế có thể làm được, chỉ phụ
thuộc vào việc hắn có làm hay không mà thôi, đây là hắn hiện tại vừa mới tiếp
cận được, ba kiếm hợp nhất.
Đến một ngày nào đó, khi hắn vung ra một kiếm, đối thủ có thể trong nháy mắt
cảm nhận được ba mươi sáu kiếm bức tới thì có nghĩa là hắn đã luyện thành ba
mươi sáu kiếm hợp nhất!
Đó là một loại cảnh giới, hiện nay Sử Đao còn không có khái niệm đối với cảnh
giới này, cho nên trong lúc nhất thời gã không hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.
Nhưng Sử Đao đã biết rõ, ý nghĩa của đối phương khi xuất ra một kiếm này.
Đối phương không giống như những đồng bạn chỉ biết phòng thủ kia.
Đối phương đang dùng kiếm nói cho gã biết, một khi ta tấn công, ngươi ngăn
cản được sao?
Đây cũng là nguyên nhân khiến trán Sử Đao đổ mồ hôi lạnh, đối phương đã
khuyên nhủ gã, là chính gã không nghe khuyên nhủ cứ phải muốn chết, cũng
may mà đối phương hạ thủ lưu tình, nếu như là một kẻ khác có chút tính khí…
Thật sự là nghĩ mà sợ!
Người bên ngoài nhìn tình hình trên sân thi đấu, thấy được hai người dường như
đã muốn dừng tay.
Ngồi trên khán đài, Thiện Thiếu Vân lập tức không muốn tiếp nhận, cô ta sốt
ruột nắm chặt tay nói: “Đánh đi, đánh chết tên họ Trương kia đi, đừng dừng a,
tại sao không đánh chứ?”
“Đừng gào lên nữa!” Ở một bên, Ung Trạch Tuyết cất lời khiển trách, bà ta nhìn
chằm chằm trên sân đấu, nói: “Nhìn bộ dạng đối thủ của hắn, dường như bị nội
thương.”
“A?” Thiện Thiếu Vân kinh ngạc, lập tức nhìn chằm chằm quan sát.
Thực ra không ít người nhìn khí sắc của Sử Đao thì đã nhận ra Sử Đao đang bị
thương, còn về lí do thực sự để hai bên dừng tay không thi đấu nữa, căn bản
không ai tại đây có thể biết được.
Không chỉ bởi vì khoảng cách từ khán đài đến vị trí hai người thi đấu trên sân
khá xa, cũng không chỉ bởi vì khoảng cách và góc độ nhìn, hoặc bởi vì không
thể đích thân cảm nhận ở khoảng cách gần.
Đương nhiên, những điều đó cũng là nguyên nhân trọng yếu, nhưng nguyên
nhân thực sự vẫn là ở tại cảnh giới, và còn cả việc ở tại khoảnh khắc đó có thể
cảm nhận ra được hay không.
Người có được cảnh giới đó, hoặc tâm ý có thể thông suốt, trong nháy mắt liền
có thể hiểu được, nếu không bỏ qua tức là đã bỏ lỡ.
Bởi vì tốc độ Dữu Khánh xuất kiếm rất nhanh, kiếm ý vừa ra liền thu lại, chỉ lóe
lên trong nháy mắt rồi biến mất.
Sử Đao nói ra một chữ “Ngươi” rồi dừng lại một lúc lâu, sau đó mới thở dài
nói: “Xem ra Trương huynh không chỉ có vận may bắt thăm tốt, thực lực cũng
không phải tầm thường.”
Dữu Khánh biết gã đã hiểu, quét mắt nhìn xung quanh, bình tĩnh nói: “Ngươi
cũng không phải bị thua ở trên tay ta, ngươi là bởi vì nội thương mà chủ động
nhận thua.”
Sử Đao thoáng sửng sốt, sau đó hiểu ra ý của hắn, cười khổ nói: “Được, ta đã
hiểu rồi.”
Gã thu kiếm vào bao, chậm rãi quay người lại, tiếp đó phi thân rời đi, một lần
lên xuống đã bay ra ngoài sân đấu, bay đến trên khán đài, ngồi xuống, sau đó
tay che miệng nhọc nhằn ho khan mấy tiếng.
“A, Sử Đao chịu thua rồi?”
“Tại sao còn chưa đánh đã chịu thua rồi chứ?”
“Xem ra hắn thật sự đã bị thương không nhẹ trong vòng đấu trước.”
“Chậc chậc, điều này thật sự là không may, tám cái thẻ trống, chỉ cần bắt trúng
một cái, cho dù có thương tích cũng vào được vòng trong, nhưng vậy mà, ai!”
“Nhìn thấy hay không, tên Trương Chi Thần này thực sự, con mẹ nó, vận may
quá tốt, không cho hắn rút thăm, cũng có thể xuất hiện một người bị thương
nặng nhảy tới trên tay hắn. Không cần một chiêu, lại vượt qua được vòng đấu
rồi.”
“Vận may này thật sự không người nào theo kịp.”
Khắp nơi trên khán đài vang lên tiếng bàn tán xôn xao ầm ĩ.
Thiện Thiếu Vân nhịn không được đứng bật dậy, miệng toát ra một đống lời tức
giận bất bình, để cho loại người này trực tiếp vượt vào vòng trong, cô ta thực sự
không cam lòng.
Không hòa mình vào mọi người, ngồi đơn độc lẻ loi nơi một khoảng trống,
Hướng Lan Huyên liếc mắt nhìn đám người xung quanh bàn tán xôn xào, trong
mắt lóe lên vẻ khinh thường, rồi lại quay nhìn Dữu Khánh đứng một mình trong
sân đấu, trong mắt hiện ra nét hứng thú, cất tiếng lẩm bẩm, “Tài tử đệ nhất thiên
hạ…”
Những thí sinh dự thi khác đứng chờ dưới sân khấu chủ trì cũng thì thầm rỉ tai
bàn tán với nhau. Vào lúc này Ngô Dung Quý cũng giữ ra tin tức Sử Đao quả
thực đang bị trọng thương cho những người cùng đứng chờ biết, làm cho mọi
người phải cất lời khen Dữu Khánh có vận may tốt.
Chỉ có mình Hướng Chân quay đầu nhìn chằm chằm vào Sử Đao vừa trở lại chỗ
ngồi, bên tai nghe được mọi người nói vận may tốt gì gì đó, gã lại quay nhìn về
phía Dữu Khánh đứng trên sân đấu chờ đợi công bố kết quả, ánh mắt rất nghiêm
trọng, nhẹ nhàng nói một câu, “Hắn có thể là cao thủ!”
Những người khác nhìn về phía gã, có lẽ là bởi vì tiếng gã nói nhỏ, có lẽ là bởi
vì không muốn nghe những lời nói tiếp theo, hoặc là bởi vì gã không thích giao
lưu cùng người khác, vì vậy lại xem như gã chưa từng bao giờ nói qua lời nào.
Ở trên sân khấu, Vũ Thiên quay đầu lại nhìn về phía nhân viên giám sát của
môn phái, nếu bọn họ không có ý kiến gì, gã sẽ làm theo quy củ tuyên bố Dữu
Khánh chiến thắng.
Nào ngờ Tần Phó Quân đột nhiên đứng lên, ra hiệu cho gã chờ một chút rồi
tuyên bố, nàng ta nói với người bên cạnh: “Ta đi hỏi Sử Đao kia một chút, để
xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì.”
Tôn Liên Tinh trả lời: “Sử Đao đó quả thực bị trọng thương, lúc trước bên này
có ầm thầm chữa trị giúp hắn, chỉ là không nghĩ tới hắn ngay cả một chiêu cũng
không chịu đựng được.”
Là như vậy sao? Tần Phó Quân nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Dữu Khánh,
không biết tại sao, nàng ta luôn cảm thấy việc này xuất hiện tại trên người tên
ria mép nhìn hèn mọn đó là không có đơn giản như vậy, nàng ta cảm thấy
những gì hai người nói chuyện với nhau tại trên sân có khả năng có vấn đề gì
đó, vì vậy nàng ta vẫn phi thân rời đi, bay đến trên khán đài, tìm đến Sử Đao,
hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Sử Đao sửng sốt, chính gã cũng rất kinh ngạc, hỏi lại: “Chịu thua theo quy định,
có vấn đề gì sao?”
Tần Phó Quân: “Nếu như là có nguyên nhân gì khác, ngươi có thể nói cho ta
biết, chẳng hạn như bị bức hiếp. Nói chung, ta đảm bảo Côn Linh sơn sẽ làm
chủ cho ngươi.”
Bức hiếp sao? Sử Đao cười khổ nói: “Chính là bị thương nặng làm ảnh hưởng,
tự nhận không phải là đối thủ của hắn, lẽ nào chịu thua cũng không được sao?”
Bởi vì kéo dài không có tuyên bố kết quả, ánh mắt mọi người cũng lập tức tập
trung tới đây, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đứng chờ ở trên sân đấu, Dữu Khánh trong lòng cũng ngao ngán, không biết nữ
nhân này có ý gì, có cảm giác như cố ý gây chuyện.
Cũng may Tần Phó Quân không có nhận được kết quả mình mong muốn, chỉ có
thể chấp nhận kết quả này mà quay trở lại trên sân khấu.
Sau đó, Vũ Thiên thuận lý thành chương tuyên bố Dữu Khánh chiến thắng.
Ở trên khán đài, vào lúc này Hướng Lan Huyên cũng đứng lên, nhìn chằm chằm
Dữu Khánh bay lên sân khấu, nở nụ cười, nói: “Coi như chuyến đi này không
tệ.”
Dứt lời, nàng ta xoay người rời đi, trận thi đấu thứ hai gì đó, nàng ta chẳng chút
hứng thú nào muốn xem