Vừa nghe nói là vì nguyên nhân này, mọi người bừng tỉnh hiểu ra, cũng không
có người nào phản cảm với quyết định này, bởi vì nó hợp tình hợp lý.
Đương nhiên, cũng có người phản đối, thí dụ như Nam Trúc, gã hét lên, “Quy
tắc đã định ra rồi là có thể tùy ý thay đổi sao? Các ngươi thay đổi một lần thì
thôi, đây là lần thứ hai rồi, hơn nữa còn là liên tục thay đổi quy tắc chỉ để nhằm
vào một người. Triêu Dương đại hội này còn giống như lời truyền sao?”
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn tới gã, còn tưởng là người nào, thì ra là tên
mập này.
Hiện trường tức thì vang lên một trận cười khẽ, mình nói giúp người của mình
là không có vấn đề, mọi người đều có thể lý giải.
Ánh mắt Vũ Thiên dời khỏi người Nam Trúc, cũng không đáp lại lời chất vấn
của Nam Trúc, then chốt là không muốn dây dưa vào chủ đề này, cũng không
phải lần đầu tiếp xúc với tên mập đó, nếu ngươi dám mở miệng nói chuyện,
người ta liền có thể ngay tại dưới ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người trên
sân đấu để nói chuyện với ngươi cả ngày, mà càng nói e rằng sẽ càng dễ dàng
không nói được rõ ràng.
Ánh mắt gã lại trực tiếp chuyển tới trên người Dữu Khánh, nói lại lần nữa: “Đây
là thẻ bài của ngươi.”
Dữu Khánh rất muốn nói mình không nhận, bởi vì hắn không muốn để cho Tiêu
Trường Đạo vượt qua được vòng thi đấu tiểu khu Đinh Dần, lúc trước quy tắc
bắt thăm bị thay đổi đã quấy nhiễu dự định của hắn một lần, bây giờ lại thêm
lần nữa, đây là chuyện gì chứ?
Nhưng mà hắn nhìn nhìn phản ứng của mọi người khắp nơi xung quanh, ngoại
trừ Nam béo cất tiếng ra, không một người nào khác tại đây thể hiện phản đối,
làm cho hắn muốn phản đối cũng có phần lo lắng tướng ăn của mình quá khó
nhìn, lo lắng không đồng ý sẽ dẫn tới thêm nhiều người có phản ứng tức giận,
bởi vì người ta nói cũng không sai, Triêu Dương đại hội là nơi luận võ, không
đánh trận nào liền vượt qua hết, dù tình dù lý thì đều có chút không thể nào nói
nổi.
Then chốt là chính hắn cũng rất rõ ràng, cánh tay không lay chuyển được bắp
đùi, nếu người ta đã dám ngang nhiên làm như vậy trong trường hợp này, vậy
thì hắn có phản kháng cũng không có tác dụng gì lớn, không đánh trận nào liền
tiến vào đến vòng cuối, người ta lấy ra lí do như vậy, lòng người quả thực cũng
không đứng về phía hắn.
Hắn cũng sợ phản kháng sẽ dẫn Hướng Lan Huyên đến đây, sau một hồi suy đi
nghĩ lại, hắn cuối cùng cũng đưa tay ra, nhận lấy tấm thẻ bài số 1 đó.
Vũ Thiên mỉm cười đưa tay mời hắn xuống sân khấu đứng sang một bên xem
náo nhiệt, tiếp tục thực hiện bắt thăm.
Trên khán đài, Thiếu Vân vui vẻ, “Tốt nhất là Đại ca bắt trúng thẻ số 1, phải
giáo huấn cho hắn một trận ra trò!”
Cô ta thực sự rất mang thù, đã trôi qua mấy ngày rồi mà vẫn còn nhìn Dữu
Khánh không vừa mắt.
Ở một bên, một để tử của Quy Kiếm sơn trang chen vào một câu, “Nếu như
Thiện thiếu có thể bắt được thẻ trống trực tiếp qua vòng thì cũng rất tốt.”
Thiện Thiếu Vân trừng mắt lườm gã, “Ca ca ta không bắt trúng thẻ trống vẫn có
thể vượt vào vòng trong.”
Đệ tử đó lập tức bối rối nhưng vẫn khiêm tốn cười gật gật đầu.
Trên khán đài một bên khác, nhìn thấy tình hình cưỡng ép nhét thẻ bài vào tay
như thế, Bách Lý Tâm vô thức quay nhìn đám người Quy Kiếm sơn trang ở bên
kia, rồi quay sang nhắc nhở Nam Trúc: “Thiện Thiếu Đình dường như có thành
kiến với lão Thập Ngũ của ngươi, chỉ còn lại mười một người bắt thăm, khả
năng Thiện Thiếu Đình đối đầu với hắn cũng không nhỏ, vạn nhất đụng nhau thì
làm sao bây giờ?”
Nam Trúc nhấc một tay kéo kéo lỗ tai mình, có chút nghi ngờ, nhưng dường
như cũng không có vẻ gì quá lo lắng, “Nếu đụng phải, ta cũng không biết chắc
kết quả sẽ nhưng thế nào.”
Gã đã chứng kiến thực lực của Thiện Thiếu Đình trong những lần xuất thủ
trước, nhưng vẫn có phản ứng như vậy, khiến cho Bách Lý Tâm rất nghi hoặc,
ánh mắt lấp lóe nhìn chằm chằm Dữu Khánh.
Cách thức bắt thăm vẫn như cũ, vẫn là người dự thi quây thành vòng tròn, sau
đó tiếng trống dồn dồn không ngừng, cuối cùng là dựng sào thấy bóng.
Mười một cây phi tiêu không cần bao lâu liền bắn hết một vòng, tiếp theo sau
đó chính là lật thẻ bài.
Có thể nhận thấy, có một số người dự thi tương đối căng thẳng, kể cả Tiêu
Trường Đạo và Ngô Dung Quý, bởi vì có thể nói đây là thời khắc quyết định
tương lai và vận mệnh của bọn họ, cho dù hai người bọn họ có ngàn tính vạn
tính, chỉ cần bắt thăm trúng Thiện Thiếu Đình hay Hướng Chân, về cơ bản là
không có bất kỳ khả năng chiến thắng.
Cực cực khổ khổ vào được đến vòng cuối cùng của tiểu khu, người dự thi có
thực lực thấp, không ai mong muốn bởi vì vận may không tốt, bắt thăm đụng
phải cường giả mà tiếc hùi hụi.
Một số người thực ra chỉ cầu có thể nổi bật lên trong thi đấu tại tiểu khu mà
thôi, còn trong cuộc thi cấp Đại khu thì họ không ôm bất kỳ hi vọng gì.
Với cuộc thi tại tiểu khu, họ còn có thể đến thử thời vận, nhưng đến cuộc thi tại
đại khu, bọn họ cơ bản không có vận may gì để trông chờ, bởi vì sau khi sàng
lọc ra từ các tiểu khu, số lượng cường giải tương tự như Thiện Thiếu Đình hay
Hướng Chân là quá nhiều, không có thực lực tương ứng là không có khả năng
nổi bật lên trong thi đấu cấp đại khu.
Cũng may mà kết quả lật thẻ bài cuối cùng giúp cho hai người Tiêu, Ngô thở
phào nhẹ nhõm, thậm chí còn nhìn nhau cười, hai người đều may mắn, đều bắt
được thẻ bài trống, đều đã trực tiếp tiến vào vòng đấu lớn rồi, sự hưng phấn bộc
lộ rõ trong lời nói.
Dữu Khánh đứng tại bên cạnh nhìn hai người, nhất là nhìn Tiêu Trường Đạo,
hắn biết rõ ván đã đóng thuyền, việc Tiêu Trường Đạo vượt vào vòng trong đã
là chuyện không thể thay đổi, hắn không thể ngăn cản được nữa, vậy thì hắn chỉ
có thể dùng một phương thức khác chặt đứt tiền đồ của gã, phế bỏ gã trong thi
đấu cấp đại khu!
Đương nhiên, tiền đề vẫn phải là hắn có thể vượt qua vòng này mới được.
Vận may của hắn khá tốt, không đụng phải Hướng Chân hay Thiện Thiếu Đình,
hắn đụng phải người tên là Sử Đao kia.
Dữu Khánh thỉnh thoảng nhìn tới Sử Đao, phát hiện thấy người đàn ông tuổi già
này thỉnh thoảng cất tiếng ho khan, sắc mặt hình như có chút không bình
thường.
Mà khiến Dữu Khánh ngạc nhiên chính là, sau khi có được kết quả bắt thăm,
Tiêu Trường Đạo không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, vậy mà lại chủ động
tiến đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói thầm mấy câu, “Trương huynh không cần
sợ, tên Sử Đao này tại trong trận thi đấu trước mặc dù giành chiến thắng, nhưng
quá mức liều mạng với người ta cho nên cũng bị đối thủ đánh cho trọng thương.
Từ miệng người ở cùng nhà với hắn, ta tìm hiểu được, tối hôm qua Sử Đao hẳn
là đã ói ra máu, còn lặng lẽ chạy đi tìm người của Côn Linh sơn cầu chữa trị.
Nhìn tình trạng chấn thương của hắn như vậy, không có mười ngày nửa tháng là
không khỏi được, nhưng rất tiếc, vòng rút thăm và thi đấu này lại diễn ra trong
cùng một ngày, ngay cả một ngày kéo dài lấy lại chút sức cũng không có. Cho
nên khi Trương huynh giao thủ với hắn, không cần quá mức lo lắng, chỉ cần nhớ
kỹ một điểm, không cần so đấu tinh tế, tận lực dùng cứng đối cứng, nội thương
của hắn là không thể chịu đựng được, đến lúc đó phần thắng của Trương huynh
sẽ rất lớn.”
Sau khi âm thầm nói xong lời này, gã lập tức dịch bước rời khỏi chỗ Dữu
Khánh, đến đứng bên cạnh người khác, không muốn để cho Thiện Thiếu Đình
chú ý quá nhiều.
Dữu Khánh quay đầu quan sát gã, rất muốn hỏi gã, ngươi đã từng thấy ta xuất
thủ sao? Cái gì bảo là ta không cần sợ, ngươi nhìn vào đâu mà nói là ta sợ chứ?
Đồng thời cũng không biết lời tên này nói là thật hay là giả, nếu là thật, tên chó
này có lẽ đều đã có nghiên cứu kỹ càng về các đối thủ gã có khả năng đụng
phải, vì tiền đồ thật đúng là phí rất nhiều tâm tư.
Hắn lại quay sang nhìn bộ dạng của Sử Đao, có lẽ lời tên kia nói tám chín phần
mười là sự thật.
Hắn đương nhiên cũng biết vì sao Tiêu Trường Đạo phải tìm cơ hội chạy tới bày
tỏ ý tốt, đó là vì sợ thân phận Đại tiễn sư của hắn.
Cây sào cắm ở trên sân đã được người nhổ đi, trận thi đấu đầu tiên của vòng thứ
tư đến rất nhanh, hôm nay là phải lập xong danh sách mười người đứng đầu khu
Đinh Dần.
Ở trên sân khấu, Vũ Thiên đã cất tiếng gọi to, “Trận đấu đầu tiên vòng thứ tư,
Trương Chi Thần, Sử Đao, mời lên sân khấu xác minh bản thân.”
Vì vậy, hai bóng người lập tức phi thân lên sân khấu, lại lần nữa giao ra thẻ bài
của mình.
Sau khi xác nhận danh tính không có sai lầm, hai người mới chính thức ra sân
thi đấu, phi thân rơi xuống trong sân thi đấu, tiếng trống dồn dập vang lên, nhắc
nhở hai người chuẩn bị.
Trên khán đài, trong mắt Hướng Lan Huyên hiện rõ nét tươi cười, rõ ràng đang
có hứng thú.
Cùng lúc này, có một bóng người khác chậm rãi đi vào khán đài, ngồi xuống,
trên miệng ngậm một tẩu thuốc cán ngắn, mái tóc bạc trắng, chính là Ngân Sơn
Hà, phì phèo thuốc lá, ánh mắt cũng nhìn chăm chú trận thi đấu trong sân.
Tiếng trống đột nhiên dừng lại, có nghĩa là trận thi đấu chính thức bắt đầu.
Sử Đao rút kiếm ra trước, từng bước một tiến về phía Dữu Khánh.
Dữu Khánh lẳng lặng đứng ở nơi đó, ngay cả việc đưa tay nắm lấy chuôi kiếm
cũng không làm, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương từng bước một tới gần.
Cảnh tượng này đã khá là quen thuộc đối với khán giả.
Tư thế này của Dữu Khánh cực kỳ giống với Mục Ngạo Thiết và Nam Trúc lúc
trước, trông như tư thế rất đầy đủ, thoạt nhìn rất đáng sợ, chỉ sợ nền tảng cũng
trống rỗng như nhau.
Mà Sử Đao triển khai thế trận cũng giống như khi Ngô Dung Quý đánh bại Mục
Ngạo Thiết, không vội tấn công, chỉ cần từng bước một tận lực tới gần, muốn
bức cho đối phương không thể giữ tư thế phòng thủ, phải phát động tấn công
trước từ đó lộ ra kẽ hở.
Liệu thực lực của tên bắt thăm trúng thẻ trống liên tục ba lần này có tốt giống
như vận may của hắn hay không chứ, mọi người đều mỏi mắt mong chờ.
“Đã nói cho hắn biết bí quyết đánh bại Sử Đao rồi phải không?”
Đứng ở bên cạnh Tiêu Trường Đạo, Ngô Dung Quý thừa dịp không người nào
chú ý, đột nhiên nhỏ giọng hỏi một câu.
Tiêu Trường Đạo liếc gã một cái, biết rõ tình hình lúc trước đã bị gã chú ý thấy,
nhưng cũng không nói gì, chỉ im lặng.
Ngô Dung Quý biết rõ vị này chỉ cần có thể có cơ hội, vẫn là muốn hóa giải
mâu thuẫn với mấy vị Đại tiễn sư kia, dù sao cũng đã thuận lợi vào vòng đại
khu rồi, không đáng đắc tội người của quân đội trong tương lai, gã nhỏ giọng
cười khẽ nói:
“Tên Sử Đao này coi như không may, thật vất vả đi đến vòng này, kết quả có
hai phần ba cơ hội nhưng lấy không được, cuối cùng lại rơi vào số một phần ba
kia, bản thân lại bị trọng thương. May mắn là bắt trúng số 1, cách đối phó như
thế nào đã có người bày ra giúp hắn. Là vượt qua hay là nuốt hận, phải nhìn
chính hắn rồi.”
Ngồi trên khán đài, khóe miệng Mục Ngạo Thiết căng chặt, cách thức Sử Đao
sử dụng khiến y nghĩ tới hình ảnh mình bị đánh bại, ánh mắt lại trở nên u buồn.
Nam Trúc nhìn thấy cảnh này, khóe miệng nhịn không được co giật một cái, lão
Thập Ngũ ra kiếm nhanh cỡ nào, gã biết rất rõ ràng, tên Sử Đao này mà thật sự
dùng biện pháp giống như đối phó lão Cửu, vậy thì chẳng khác chủ động đưa
tới cửa?
Gã nhịn không được, cất tiếng thì thầm, “Thực sự là chịu chết!”
Tại trong sân, Dữu Khánh cũng không nói nên lời, nhìn thấy đối phương tiếp
tục tới gần, nhịn không được buông tiếng thở dài, “Chỉ có thể nói ngươi bắt
thăm quả thực không may mắn như ta, ngươi có trọng thương trên người, nếu
như ta dùng phương thức cứng đối cứng để đánh với ngươi, ngươi căn bản
không chống nổi. Giữa ngươi và ta không oán không cừu, ta không muốn chấn
thương của ngươi trở nặng thêm, ngươi nên nhận thua đi.”
Sử Đao lập tức dừng lại, kinh nghi bất định mà nhìn hắn, rõ ràng rất kinh ngạc
không biết vì sao đối phương biết được, khóe miệng căng ra, nói: “Triêu Dương
đại hội hai mươi năm tổ chức một lần, và chỉ có một cơ hội trong suốt cuộc đời,
ta rất vất vả mới vào được tới vòng cuối cùng này, nếu chưa đánh đã bảo ta
nhận thua, ngươi cảm thấy ta có thể cam tâm sao? Huống hồ, nếu như ngươi
cũng miệng cọp gan thỏ giống như đồng bạn của ngươi vậy, ta chưa chắc đã
không có cơ hội chiến thắng.”
Trên khán đài bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán vang lên, không biết hai người
đang nói gì.
Sân thi đấu có phần hơi lớn, hai người nói chuyện với giọng nói bình thường thì
ở ngoài sân thi đấu rất khó nghe được.
Sử Đao dứt lời lại tiếp tục tiến lên, tiếp tục sử dụng phương thức từ từ tới gần.
Dữu Khánh thấy gã khư khư cố chấp, lần nữa nhắc nhở: “Cho dù ngươi không
có bị thương, cũng không thắng được ta, nhưng ta đoán chừng ngươi là nghe
không vào. Nếu là lúc bình thường, kiểu không biết tốt xấu như vậy, ta tất nhiên
sẽ khiến ngươi đẹp mặt, nhưng ngươi đang bị thương, ta thắng ngươi cũng
không có ý nghĩa gì, tự ngươi mở to hai mắt mà suy nghĩ cho kỹ.”
Dứt lời rút kiếm.
Tốc độ hắn rút kiếm cũng không tính nhanh, chỉ là lúc vung kiếm ra thì đột
nhiên có cảm giác rất nhanh, chỉ thấy kiếm quang chợt lóe lên, thân kiếm liền
đột nhiên lơ lửng, không có động tác gì, mũi kiếm lẳng lặng chỉ vào Sử Đao ở
ngoài ba thước.
Mà Sử Đao thì đột nhiên dừng chân lại, trợn to hai mắt, trong mắt tràn đầy vẻ
khó tin, cũng không dám bước tới chút nào nữa, hầu kết giật giật, có lẽ là bởi vì
bị thương mà thân thể hư nhược, trên trán nhanh chóng xuất hiện mồ hôi lạnh
với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Trên khán đài, đồng tử Hướng Lan Huyên đột nhiên co lại, thân thể chậm rãi
nghiêng tới trước, hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào bên trong sân thi đấu.
Người ở bên ngoài nhìn vào, thấy hai bên giống như đã hóa đá.
Đợi một lúc lâu sau sau, có người kỳ quái hỏi: “Hai người đó đang làm gì vậy,
muốn giằng co tới khi nào?”
Ngô Dung Quý cũng nhấc tay thúc cùi chỏ vào Tiêu Trường Đạo, nói: “Sử Đao
có chuyện gì vậy, đã biết phương thức xuất thủ rồi, còn bất động ra đó làm gì?
Sẽ không phải là đè ép không được nội thương nha, nếu là như vậy thì còn ra
sân đấu làm gì, không phải tự rước lấy nhục sao, dứt khoát nhận thua cho rồi.”
Ngân Sơn Hà phì phèo thuốc lá, cứ như vậy đợi một hồi, rút tẩu thuốc ra khỏi
miệng, phun một ngụm khói, rõ ràng cũng có chút kỳ quái với tình hình trên sân
đấu.
“Đùng… Đùng… Đùng…”
Tiếng trống dồn dập đột nhiên vang lên, là tiếng trống thúc trận, tiếng trống
vang lên ba lần mà vẫn chưa đánh, hai bên thi đấu đều sẽ bị loại.
“Thắng bại đã xác định, một đám ngu xuẩn!”
Hướng Lan Huyên thì thầm liếc nhìn về phía tiếng trống, ánh mắt lại chuyển
sang nhìn chăm chú Dữu Khánh đứng trên sân đấu đang chậm rãi thả kiếm
xuống, trong mắt đầy hứng thú, lẩm bẩm một mình, “Bỏ văn theo võ… Thật là
thú vị. Triêu Dương đại hội lần này có phần thú vị rồi.”