Bán Tiên

Chương 682: Thẻ bài số 1




Mặt trời mọc lên từ phương Đông, bóng đêm phủ xuống từ phía Tây, cái này

mất đi cái kia sinh ra, biến đổi không ngừng.

Ngay từ sáng sớm, người ở trên núi đã lần lượt ra khỏi nơi ở, nhộn nhịp đi

xuống núi, tụ tập về khu vực sân thi đấu.

Vòng bắt thăm thứ tư sắp bắt đầu rồi, cho dù là người đã bị loại hay là người

còn tiếp tục dự thi, đều dồn dập chạy tới.

Lần này, người đến đây xem trò vui dường như đông đủ một cách lạ thường.

Bởi vì, vòng bắt thăm này quyết định không ít người có thể trực tiếp tiến vào

vòng thi đấu của khu chữ Đinh.

Ngoài ra, còn bởi vì lúc trước xuất hiện tình huống ba lần liên tục bắt trúng

thăm trống, mọi người đều muốn nhìn xem, liệu có xảy ra trường hợp bắt trúng

thăm trống liên tục bốn lần hay không, liệu rằng có xuất hiện trường hợp một

người chỉ dựa vào việc bắt thăm để vượt qua vòng thi đấu tiểu khu tiến vào

vòng thi đấu khu vực hay không, bởi vì dựa theo quy tắc thi đấu, xác suất bắt

trúng thẻ trống ở vòng thứ tư là rất lớn.

Vì việc này, rất nhiều người đã trao đổi rôm rả từ ngày hôm qua đến bây giờ,

trên bậc cấp xuống núi, mọi người vẫn liên tục bàn tán xôn xao, thỉnh thoảng

còn có tiếng cảm thán “Vận may của tên đó quá tốt đi”, đây cũng là đề tài được

bàn tán nóng nhất trong hai ngày qua.

Vòng bắt thăm thứ tư còn chưa bắt đầu, nó đã đem tới cho mọi người cảm giác

trò bắt thăm này vui vẻ như thế nào.

Mấy đệ tử bị Long Quang tông ruồng bỏ là những người cuối cùng ra khỏi cửa,

bởi vì không người nào thích mình bị người khác cứ nhìn chằm chằm, Dữu

Khánh trúng thăm trống ba lần liên tục liền tận lực trì hoãn việc rời nhà muộn

một chút, cho dù trước sau gì cũng bị mọi người nhìn chằm chằm, nhưng hắn

vẫn không thích trên đường đi cứ bị người khác dán mắt vào mình chỉ trỏ.

Ở tại khu vực sân thi đấu, cho dù có bị người ta nhìn chằm chằm thì vẫn dễ chịu

hơn một chút, bởi vì lúc đó là xen lẫn trong đám đông, có người chia sẻ ánh

mắt.

Chính hắn cũng đã cảm nhận được, hắn vốn dĩ vẫn là tính cách thanh niên trẻ

tuổi, thích sôi nổi náo nhiệt, nhưng từ khi tại kinh thành Cẩm quốc thi trúng

danh hiệu Thám Hoa gì đó, tính cách hắn liền đổi thành kín tiếng.

Đương nhiên, cũng vì không còn cách nào, hắn sợ bị người khác nhận ra.

Trên bậc cấp xuống núi, bốn người bị Long Quang tông ruồng bỏ từ trên cao

nhìn xuống, ở tại nơi cao nhất, cũng là đang đi tại phía cuối cùng.

Nhìn những bóng người ở phía dưới trên con đường phía trước, Nam Trúc cất

lời vui vẻ, “Mười hai thẻ bài có đến tám cái thẻ trống, dựa vào vận may của lão

Thập Ngũ, tám chín phần mười sẽ trở thành người đầu tiên trong lịch sử của

Triêu Dương đại hội dựa vào bắt thăm mà tiến vào vòng thi đấu khu vực.”

Với lời vui đùa này của gã, chỉ có mình Bách Lý Tâm là nhếch khóe miệng

hưởng ứng.

Sau khi thất bại ngày hôm qua, vẻ mặt Mục Ngạo Thiết một mực không có biểu

cảm, trong ánh mắt thậm chí còn có nét u buồn.

Dữu Khánh rất xem thường, hắn chẳng cần danh hiệu này, cũng không có khả

năng tiếp tục bắt trúng thẻ trống nữa.

Nam Trúc vừa dứt lời thì quay nhìn phản ứng của ba người kia, lập tức cảm

thấy nhàm chán…

Tại khu vực sân thi đấu, mười hai thí sinh dự thi lần lượt vào chỗ, đứng rải rác ở

một khu vực.

Phải nói rằng, lập trường của Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung Quý là rất kiên

định, vẫn luôn đứng ở bên cạnh Thiện Thiếu Đình.

Nhưng vào lúc này, Dữu Khánh cũng đến gần ba người bọn họ, đứng ở bên

cạnh bọn họ, làm cho Thiện Thiếu Đình phải thỉnh thoảng quay nhìn Dữu

Khánh, cảm thấy là lạ.

Tiêu Trường Đạo lại có cảm giác khác lạ, không biết có phải là mình bị ảo giác

hay không, sau mấy lần thỉnh thoảng va chạm ánh mắt với Dữu Khánh, gã luôn

cảm thấy có điểm gì đó không thích hợp, có cảm giác như tên này đang nhằm

vào mình.

Nhưng bây giờ gã đã không còn sợ nữa, từ việc Ngô Dung Quý đánh bại Mục

Ngạo Thiết, gã có đủ tự tin để đối phó.

Kỳ thực thì cảm giác của gã không sai, Dữu Khánh tới đây chính là nhằm vào

gã, khoản nợ cần trả cũng cần phải trả.

Dữu Khánh biết được tên này lén lút làm những chuyện đó chính là vì để vượt

qua vòng thi đấu tiểu khu, làm liều để kiếm được tiền đồ tốt, hắn sẽ không để

cho tên này được như ước nguyện.

Dùng thủ đoạn đê tiện đánh người của Linh Lung quan hắn bị trọng thương, còn

muốn vượt lên sao?

Hắn thề phải làm cho mộng đẹp của tên này tan nát, đá gã ra khỏi cánh cửa vào

vòng đấu khu vực.

Thế nhưng cơ hội để hắn có thể ngăn chặn được gã lần này thực sự rất thấp,

trong mười hai tấm thẻ bài, có đến tám tấm là thẻ trống, chỉ có bốn tấm là có số,

nói cách khác, hắn và Tiêu Trường Đạo đều phải bắt trúng vào bốn tấm thẻ bài

có số đó thì mới có cơ hội quyết đấu với nhau.

Xác suất đụng nhau vốn rất thấp, hắn đương nhiên cần phải tiếp cận Tiêu

Trường Đạo, căn cứ vào kinh nghiệm tổng kết được từ những lần bắt thăm

trước, đợi khi mười hai người tạo thành vòng tròn thì hắn nhất định cần phải

theo sát tại phía sau Tiêu Trường Đạo, lúc đó mới có cơ hội lợi dụng Quan Tự

quyết đề có thể quyết đấu với Tiêu Trường Đạo.

Nhưng tiền đề là trước tiên Tiêu Trường Đạo phải bắt trúng thẻ bài có số đã,

hơn nữa những người xếp trước cũng chưa có bắt trúng thẻ bài có số tương ứng

mới được.

Trên khán đài, Hướng Lan Huyên với chiếc áo choàng đen lại tới đây.

Lần này nàng ta biết rất rõ, vị Thám Hoa lang đó cho dù như thế nào cũng

không thể tiếp tục bắt trúng tấm thẻ trống, bởi vì nàng ta đã ép buộc sắp xếp,

cho nên, lần này nàng ta khẳng định có thể nhìn thấy Thám Hoa lang so đấu với

người khác.

Vòng thi đấu thứ tư chỉ có bốn người, nói cách khác chỉ cần đánh hai trận là

xong.

Hai trận này kết hợp với lần bắt thăm hôm nay sẽ xác định được mười người

đứng đầu khu Đinh Dần.

Trên sân khấu điều khiển, Vũ Thiên thấy đã đến giờ, đưa mắt nhìn nhìn trên

khán đài, cũng không quan tâm còn có người nào tới xem cuộc vui hay không,

chỉ cần người tham gia thi đấu đã đến đông đủ là được, gã xoay người đi vào

hậu trường.

Những người liên quan chờ đợi tại hậu trường đã chuẩn bị sẵn sàng, Vũ Thiên

đi tới bắt chuyện: “Phía trước đã sẵn sàng, có thể bắt đầu rồi.”

Có người đưa một tấm thẻ bài cho gã.

Có hai đệ tử Côn Linh sơn đang định xoay chuyển bức vách có treo các thẻ bài

quay ra phía trước, Tần Phó Quân tham gia giám sát đột nhiên cất tiếng, “Chậm

đã!”

Vạn Lý Thu, Cam Cử, Tôn Liên Tinh và các đệ tử Côn Linh sơn liên quan đều

dõi ánh mắt nhìn chăm chú vào nàng ta.

Cam Cử trầm giọng hỏi: “Sư muội, muội lại định làm gì?”

Tần Phó Quân không giải thích gì với gã, chỉ hỏi Vũ Thiên, “Ngươi cầm tấm

thẻ bài này đi ra ngoài, định chút nữa nói như thế nào?”

Mọi người đều trố mắt, không biết có ý gì.

Vũ Thiên cẩn thận trả lời: “Đương nhiên là giống như lúc trước, nói cho mọi

người biết tình hình, trước tiên hỏi thăm ý kiến, để cho các thí sinh dự thi nhấc

tay biểu quyết.”

Tần Phó Quân lập tức phủ quyết: “Không được! Nếu như vẫn làm giống như

lúc trước, rất có thể sẽ không đạt được kết quả mà chúng ta mong muốn, rất có

khả năng sẽ xảy ra chuyện bất ngờ.”

Cam Cử: “Sư muội, muội đừng gây náo loạn nữa có được hay không chứ? Làm

theo biện pháp đó chính là quy củ, không có sai, hiểu hay không?”

“Được rồi, để cho sư muội ngươi nói hết trước đã.” Vạn Lý Thu lên tiếng ngăn

cản, sau đó hất hất cằm, ra hiệu cho Tần Phó Quân tiếp tục nói.

Tần Phó Quân trước tiên chắp tay tuân lệnh với sư phụ, tiếp đó hỏi ngược lại

Cam Cử, “Sư huynh, ngươi có biết lần trước có bao nhiêu người không nhấc tay

tán thành để cho Trương Chi Thần xếp hàng rút thăm cuối cùng hay không?”

Cam Cử suy nghĩ một chút, ngập ngừng trả lời: “Hình như là bảy tám người đi.”

Tần Phó Quân: “Vì sao bọn họ không nhấc tay tán thành?”

Cam Cử dường như đã hiểu ra gì đó, do dự đáp: “Có lẽ là bọn họ có tự tin với

thực lực của mình?”

Tần Phó Quân: “Không sai, là có lòng tin, hoặc là khinh thường chiếm lấy kiểu

lợi ích này. Sư huynh, vậy ngươi có biết đại đa số bảy tám người đó bây giờ vẫn

còn tại trong mười hai người này hay không?”

Cam Cử há to miệng, không nói nên lời, gã thật sự không chú ý tới điểm này, gã

không được tinh tế như nữ nhân.

Đôi mắt sáng của Tần Phó Quân lại đảo qua mọi người, “Hơn nữa, đồng môn

của Trương Chi Thần đã bộc lộ ra nhược điểm tại trong trận thi đấu trước, mọi

người cảm thấy trong mười hai người này, số người nhấc tay đồng ý chắc chắn

có thể chiếm đa số sao?”

Những lời này vừa được nói ra, mọi người quay mặt nhìn nhau, cảm thấy xấu

hổ.

Tần Phó Quân than thở: “Cho nên, nếu như muốn hoàn thành lời dặn của Tông

môn, thì không thể làm theo kiểu cách cũ, nếu không, tám chín phần mười sẽ

làm hỏng chuyện.”

Nàng quay đầu lại nhìn Vũ Thiên, chỉ vào tấm thẻ bài trong tay gã, “Không cần

phải để bọn họ nhấc tay biểu quyết, trực tiếp đưa thẻ bài cho Trương Chi Thần,

không cần lí do gì màu mè, chỉ cần đưa ra lí do duy nhất chính là từ đầu đến giờ

hắn chưa có thi đấu trận nào, chỉ cần đơn giản như vậy!”

Mọi người lập tức sáng tỏ, Vạn Lý Thu nhấc tay vuốt râu, nhè nhẹ gật đầu,

trong ánh mắt nhìn về phía đệ tử quan môn của mình bộc lộ ra nét vui mừng,

“Không sai, cứ làm như vậy đi, Tôn Liên Tinh, ngươi cảm thấy sao chứ?”

Tôn Liên Tinh vội khom người đáp: “Tần chấp sự nói có lý, làm như vậy là ổn

thỏa nhất!”

Ở bên cạnh, Cam Cử không tiếp tục hé răng, cũng chú ý thấy sư phụ thể hiện sự

tán thưởng đối với sư muội, chính bản thân gã cũng cảm nhận được rõ ràng

mình đã bị sư muội làm thấp xuống, gã âm thầm nhíu mày.

Sau khi ý kiến đã được thống nhất, Vũ Thiên rời hậu trường, trực tiếp đi tới

trước sân khấu.

Khi bức vách treo thẻ bài được xoay ra trước, trên khán đài chợt có người cất

tiếng kinh ngạc: “Hình như là số lẻ, di, tại sao lại thiếu một thấm thẻ bài chứ?”

Lời này lập tức gây nên một tràng rối loạn, mọi người dồn dập để ý tới, có mười

hai người rút thăm, trên bức vách nhưng chỉ treo có mười một tấm thẻ bài.

Hướng Lan Huyên ngồi trên khán đài quan sát, bởi vì trong lòng đã biết rõ ràng,

trong mắt toát ra nét tươi cười hài hước.

Vũ Thiên đảo mắt nhìn cảnh tượng ồn ào ầm ĩ nổi lên xung quanh, trước tiên

không để ý tới, gã đi thẳng tới phía trước, đứng ở gần mép sân khấu, ánh mắt

nhìn thẳng về phía Dữu Khánh đang đứng giữa đám thí sinh dự thi, cất tiếng gọi

to: “Trương Chi Thần, mời lên sân khấu.”

Bầu không khí hiện trường trước tiên là yên tĩnh trong chốc lát, ngay sau đó là

những lời bàn tán xì xao vang lên.

Đang đứng ở trong đám thí sinh dự thi, Dữu Khánh cũng ngẩn người ra, ánh

mắt hơi dừng lại một chút trên mười một tấm thẻ bài treo trên bức vách, hắn

cảm thấy có chút không ổn, nhưng vẫn lắc mình tung người lên, rơi xuống trước

mặt đối phương.

Vũ Thiên cũng không khách khí, ngay tại chỗ lấy một tấm thẻ bài ra, đưa cao

qua đỉnh đầu, quay thẻ bài cho mọi người nhìn thấy con số trên thẻ bài.

Con số trên thẻ bài là số “Một”, cũng chính là thẻ số 1.

Vũ Thiên giơ thẻ bài lên cao, lớn tiếng nói: “Mọi người đều đã nhận được quy

tắc thi đấu, bởi vì mỗi tiểu khu chỉ được lấy mười người lọt vào vòng thi đấu

cấp Đại khu, mà sau khi trải qua ba vòng thi, khu Đinh Dần còn lại mười hai

người, nói cách khác, hiện đang dư hai người, vì vậy sẽ có hai người không thể

vào vòng sau.

Ai được vào vòng tiếp theo, ai không thể, không phải dùng lời nói là được, vì để

cho công bằng, cho nên có vòng rút thăm thứ tư này.

Mười hai người tiếp tục một lượt bắt thăm, trong mười hai tấm thẻ bài có tám

cái thẻ trống không có số, người bắt trúng thẻ trống sẽ theo quy tắc cũ, trực tiếp

vào vòng trong. Trong bốn thẻ còn lại, phân biệt là hai thẻ số ‘Một’ và hai thẻ

số ‘Hai’. Người bắt trúng số thẻ tương ứng sẽ tiếp tục thi đấu với nhau, hai

người chiến thắng được vào vòng trong. Hôm nay sẽ quyết định ra mười người

cuối cùng của khu Đinh Dần tiến vào vòng thi đấu Đại khu. Mọi người dựa vào

thực lực, dựa vào vận may!”

Nói đến đây, gã hạ tay xuống, đưa tấm thẻ bài trên tay cho Dữu Khánh.

Dữu Khánh tròn mắt nhìn gã một hồi, hoàn toàn không muốn nhận lấy, Vũ

Thiên lại ra hiệu cho hắn nhận lấy, cũng tuyên bố ngay trước mặt mọi người:

“Đây là thẻ bài của ngươi.”

Mọi người lẳng lặng nhìn.

Dữu Khánh cuối cùng nhịn không được hỏi: “Có ý gì, ta không cần bắt thăm

sao?”

“Vòng này, ngươi không cần bắt thăm, ngươi chính là thẻ số 1!”

Vũ Thiên trả lời gọn gàng dứt khoát, rồi cất cao giọng nói với mọi người: “Có

lẽ mọi người sẽ có nghi ngờ, nhưng đây là Triêu Dương đại hội, Triêu Dương

đại hội là nơi luận võ, tại tiều khu chúng ta, cả bốn vòng không đánh trận nào,

toàn bộ dựa vào vận may bắt thăm để vượt qua là không công bằng, cho nên

trong bốn người quyết đấu còn lại, tất nhiên phải có một vị trí của hắn. Như thế

nào cũng phải để cho hắn đánh một trận mới được!”