Nghe hắn nói như vậy, tất cả những người có mặt tại đây đều không nói nên lời.
Tần Phó Quân rất muốn hỏi hắn, ta có trách gì ngươi sao? Ngươi ở đây mở
miệng giải thích lung tung với ta làm gì?
Tuy nhiên, ngay tại trước mặt nhiều người như vậy, nàng ta cũng không tiện nói
gì, chỉ có thể làm như không có nghe thấy.
Cuối cùng, mấy nhân viên Côn Linh sơn trên sân khấu đổ dồn ánh mắt nhìn
chằm chằm vào Vạn Lý Thu, tại đây, bối phận của lão ta là lớn nhất, địa vị cũng
cao nhất, cho dù có thể đưa ra quyết định thì cũng phải nhìn sắc mặt của lão để
làm việc.
Vạn Lý Thu vẻ mặt nghiêm túc, cuối cùng gật gật đầu.
Vì vậy, tấm thẻ trống lại rơi vào trong tay Dữu Khánh, Vũ Thiên cũng tuyên bố
công khai trước mặt mọi người, “Trương Chi Thần, thẻ trống!”
Dữu Khánh nắm lấy thẻ bài rồi lập tức rời đi. Hắn lắc mình quay trở lại trong
đám thí sinh dự thi, mặc kệ những ánh mắt không ngừng quan sát mình ở bên
cạnh, muốn không quen với điều này cũng không được.
Quy trình công khai thẻ bài đã bắt thăm tiếp tục được thực hiện, nhưng bầu
không khí rõ ràng đã thay đổi, ít nhất đối với người ở trên khán đài thì vẫn là
như cũ, còn đang thảo luận bàn tán về việc ba lần liên tục trúng thẻ trống.
Những người trên khán đài lần lượt ngồi xuống, chỉ còn có mình Hướng Lan
Huyên khoác áo choàng đen vẫn đứng đó thật lâu không động đậy.
Kết quả vừa như nằm trong dự tính của nàng, và cũng không nằm trong dự tính
của nàng.
Nằm trong dự tính chính là, sau khi xuất hiện ba lần trúng thẻ trống liên tục, quả
nhiên không còn người nào tiếp tục nghi vấn có người gian lận.
Không nằm trong dự tính chính là, vốn chuyện trúng liên tục ba lần mà nàng
cho rằng không có khả năng xảy ra đã xảy ra.
Nàng ta cũng không biết liệu tình huống như vậy có tính hay không là do mình
làm ra.
Sau khi vòng bắt thăm thứ ba kết thúc, có người vui mừng có người lo lắng, tình
huống mà mọi người muốn nhìn thấy nhất vẫn chưa xuất hiện.
Thi đấu đến thời điểm này, hầu hết các thí sinh dự thi ở khu Đinh Dần cơ bản
đều đã bộc lộ ra thực lực của mình, chỉ có ngoại lệ duy nhất là Dữu Khánh,
người ba lần liên tiếp bắt được thẻ trống, vẫn còn chưa xuất thủ, và cả Bách Lý
Tâm, người vừa ra sân đã chịu thua.
Đã nhận thua thì không thể tiếp tục ra sân thi đấu, có thể bỏ qua.
Đối với Dữu Khánh, từ sau khi Kha Nhiên làm bộc lộ ra nội tình của Mục Ngạo
Thiết, mọi người không còn quá quan tâm đến nữa, cho rằng mấy đệ tử bị Long
Quang tông vứt bỏ này hẳn là cách thức thi đấu không khác nhau.
Nói chung, sau khi đã xem qua tình hình ra tay của mọi người, hầu hết đều công
nhận rằng hai người mạnh nhất là Thiện Thiếu Đình và Hướng Chân, về cơ bản,
mọi người đều muốn nhìn xem hai người mạnh nhất quyết đấu với nhau.
Điều khán giả muốn xem chính là sự đặc sắc, người dự thi thì muốn thấy hai hổ
đánh nhau ắt có một con bị thương, như vậy sẽ giảm đi được một đối thủ mạnh.
Đây có lẽ là một điểm không công bằng trong quy chế thi đấu của Triêu Dương
đại hội, cũng may mỗi một người dự thi muốn chạy đến cuối cùng đều cần phải
đánh rất nhiều trận, dựa vào vận may thì chỉ có thể may mắn được một đoạn
đường mà thôi, muốn dựa vào việc lẩn tránh cường giả để đi đến cuối cùng, cơ
bản là chuyện không thể nào.
Thế nhưng hai người mà mọi người muốn thấy đụng độ nhau lại không bắt
trúng cùng con số, và như vậy, tự nhiên là người khác bắt trúng, người đụng
phải họ liền rên rỉ không cam lòng.
Sau khi tan cuộc bắt thăm, Dữu Khánh nhận được hàng loạt lời chúc mừng, có
thật, có giả. Khi trở về nơi ở, hắn lại tránh không được phải đối diện với những
lời cảm khái của mấy người Nam Trúc.
Đối với Dữu Khánh mà nói, chuyện trúng liên tục ba lần đã xảy ra rồi, cũng đã
qua rồi, hiện tại, điều phải lo lắng nhất chính là về Mục Ngạo Thiết.
Đối thủ mà Mục Ngạo Thiết bắt trúng là Ngô Dung Quý!
Mọi người đều đã thấy được mối quan hệ giữa Ngô Dung Quý và Tiêu Trường
Đạo, lúc trước Dữu Khánh đã cảnh cáo Tiêu Trường Đạo, đã xóa bỏ hứa hẹn
“Điểm đến thì dừng”, bây giờ hắn không tiện lại đi tìm Ngô Dung Quý nói cái
gì mà “Điểm đến thì dừng”, đám người Thiện Thiếu Đình đã bộc lộ thái độ rất
rõ ràng.
Đến sẩm tối, Ngô Dung Quý và Tiêu Trường Đạo đến nhà ăn, ăn cơm một hồi
rồi tìm cơ hội lẻn ra khu nhà bếp ở phía sau, gặp được Tần Phó Quân ở trong
một căn phía phía sau đó.
Nghe xong thông tin hai người cung cấp, giọng điệu Tần Phó Quân nghiêm
trọng, “Ý của các ngươi là, khi sự việc xảy ra thì không ai nhìn thấy bọn họ?”
Tiêu Trường Đạo: “Trong căn nhà chúng ta ở thì có hai chúng ta, phía bên Kha
Nhiên thì có bốn người, chúng ta đều đã xa xa gần gần hỏi thăm tìm hiểu, chính
là tình hình như vậy, đêm đó, khi xảy ra động tĩnh, hầu như tất cả đều bị kinh
động mà đi ra ngoài xem, nhưng kỳ quái chính là, Trương Chi Thần và Đậu
Quan không có xuất hiện.”
Ngô Dung Quý tiếp lời: “Về điểm này, Triệu Khuynh trong nơi chúng ta ở đặc
biệt nhớ kỹ, tên này tuy rằng nói là tới tham gia Triêu Dương đại hội, nhưng
trên thực tế chính là đi theo hỗ trợ cho Thiện Thiếu Đình, chỉ cần vừa ra khỏi
cửa liền sẽ một mực chú ý tình hình xung quanh giúp Thiện Thiếu Đình, thực tế
chính là để bảo vệ Thiện Thiếu Đình. Động tĩnh đêm hôm đó lớn như vậy, mọi
người đều ra ngoài xem tình hình, hai người đó vậy mà vẫn có thể nhịn được
không hiện thân, lúc đó Triệu Khuynh cảm thấy đặc biệt quái lạ. Một điểm này
cũng đã được phía bên Kha Nhiên xác nhận.”
Tần Phó Quân cười lạnh nói: “Nói cách khác, khi sự việc xảy ra thì Trương Chi
Thần và tên Đậu Quan đó quả thực rất có thể không ở trong phòng.”
Tiêu Trường Đạo xua tay nói: “Cũng không thể chắc chắn như vậy, mọi người
đều không vào trong nhà bọn hắn, đến cùng có mặt hay không có mặt, e rằng
chỉ có mấy người trong căn nhà đó mới rõ ràng. Chúng ta cũng chỉ có thể tra xét
được như vậy, muốn tiếp tục tra xét sâu hơn thì chỉ có thể đối chất với họ.”
Ngô Dung Quý lại thử hỏi, “Tần chấp sự, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Phó Quân không để ý tới vấn đề này, xoay người bỏ đi, đưa lưng về phía
bọn họ ném xuống một câu, “Khi cần các ngươi làm thêm gì, sẽ thông báo cho
các ngươi.”
Hai người Tiêu, Ngô nhìn theo không nói nên lời, phát hiện thấy người này còn
bám mãi không tha, nhưng lại không dám phản kháng…
Mặt trời chớm mọc phía chân trời, lại một ngày mới bắt đầu.
Trên khu vực sân thi đấu, cho dù là tuyển thủ thi đấu hay là người đến xem, tất
cả đều lần lượt xuất hiện.
Dựa theo quy tắc thi đấu, vòng thi đấu thứ ba của khu Đinh Dần có mười một
trận, cho nên vòng thi thứ ba chỉ cần một ngày, trong ngày hôm nay sẽ kết thúc.
Đây là một vòng thi đấu cực kỳ quan trọng của khu Đinh Dần, sau vòng thi đấu
này, trong mười hai người vượt qua sẽ có tám người may mắn không cần tham
gia thi đấu vòng tiếp theo, trực tiếp vào thẳng danh sách tóp một trăm thí sinh
dự thi của khu chữ Đinh.
Ra sân thi đấu đầu tiên trong vòng này chính là Thiện Thiếu Đình, đối thủ của y
là người của chính hắn.
Rất không may mắn, cùng là đồng môn nhưng Triệu Khuynh và y lại bắt thăm
trúng nhau.
Việc này cũng là chuyện không còn cách nào, tổng cộng chỉ còn lại hai mươi ba
người rút thăm, trong căn nhà bọn họ ở đã chiếm bốn người, xác suất bốn người
này bắt thăm trúng nhau rất lớn.
Còn chưa có ra sân thi đấu, hai người chỉ mới lên sân khấu xác minh danh tính
thì Triệu Khuynh đã trực tiếp nhận thua.
Đối với việc này, không ít khán giả cảm thấy tiếc nuối, những người có xem
những trận thi đấu trước đó, chỉ cần có chút ánh mắt đều có thể nhận ra được,
thực lực của Triệu Khuynh có thể xếp vào năm hạng đầu trong số hai mươi ba
người còn lại, kết quả cứ nhận thua như vậy rồi.
Nhưng với những người biết thân phận của gã và Thiện Thiếu Đình thì đây là
chuyện tất nhiên.
Sự lựa chọn của hai người cũng không có ảnh hưởng đến việc thi đấu sau đó.
Trận thứ hai diễn ra, ngay từ đầu liền đánh oanh oanh liệt liệt, toàn lực tranh
đoạt tấm vé vào vòng trong.
Dữu Khánh lẳng lặng nhìn xem, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Mục Ngạo
Thiết.
Ngày hôm qua hắn lại khuyên lần nữa, nói Mục Ngạo Thiết từ bỏ trận đấu này
đi, nhưng Mục Ngạo Thiết không chấp nhận.
Từ bỏ có nghĩa là chịu thua Ngô Dung Quý, thứ được gọi là sự “Ngông
nghênh” của Mục Ngạo Thiết khiến cho Nam Trúc và Dữu Khánh có phần bực
tức, nhưng cũng không làm gì được y.
Đến lúc này, Nam Trúc mới thực sự cảm nhận được tâm trạng của Dữu Khánh
lúc trước khi bảo mình từ bỏ thi đấu.
Đến trận thi đấu thứ năm của vòng thứ ba, đến lượt Mục Ngạo Thiết và Ngô
Dung Quý ra sân.
Đã có phương pháp dò đường của Kha Nhiên, Ngô Dung Quý học theo, động
thủ không bao lâu liền bức cho Mục Ngạo Thiết luống cuống tay chân, năng lực
phản kích quả thực là nhược điểm của Mục Ngạo Thiết.
Kết quả không nằm ngoài dự đoán, tranh đấu không tính kịch liệt, nhưng Mục
Ngạo Thiết đã bị thua.
Y không muốn dễ dàng nhận thua nhưng bị Ngô Dung Quý gác kiếm trên cổ, có
lòng mà không có lực.
Ngay trước mắt bao người, Mục Ngạo Thiết mang theo đầy tiếc nuối bị tuyên
án là người thất bại.
Y cúi đầu yên lặng rời sân, trận thua này khiến y thanh tỉnh lại, nếu không phải
năng lực phòng thủ của mình mạnh, có khả năng mình đã bị loại ngay tại trận
thi đấu đầu tiên vòng một, người dám đến đây báo danh tham gia Triêu Dương
đại hội quả thực đều là cao thủ có thực lực nhất định.
Bất kể nói như thế nào, trận đấu xem như đã kết thúc trong êm đềm, Dữu Khánh
và Nam Trúc thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng đối với kết quả này, Tiêu Trường Đạo cảm thấy có chút chua chát, nếu
như mình có thể sớm biết được phương pháp đối phó, vậy thì cũng sẽ không
đánh trọng thương tên mập kia, gã cũng sẽ giống như Ngô Dung Quý vậy, kết
thúc trong ôn hòa, không đáng đắc tội mấy người Đại tiễn sư.
Nhưng cuộc sống không có nếu như.
Sau khi đã kết thúc mười một trận thi đấu, kết quả cơ bản đều nằm trong dự liệu
của mọi người, dù sao thì thực lực của người dự thi vẫn có thể nói rõ được vấn
đề.
Vòng thi đấu thứ ba của khu Đinh Dần đến đây kết thúc, và vẫn như trước, có
người vui mừng có người lo lắng…
Bên ngoài đại điện Tông môn Côn Linh sơn, Chưởng môn Triệu Đăng Tử và
mấy vị trưởng lão đắm chìm trong ráng chiều rực rỡ, kết quả thi đấu tại các tiểu
khu đã được đưa đến trong tay bọn họ. Nhiều trận thi đấu như vậy tránh không
được sẽ xảy ra một chút tình huống không mong muốn, cuối cùng đều sẽ phải
đưa đến chỗ bọn họ để trao đổi và đưa ra quyết định cuối cùng.
Đương nhiên, tránh không được sẽ bàn tán đến chuyện ba lần trúng thẻ trống
liên tục.
Chính vào lúc này, một trưởng lão chợt lên tiếng: “Đầu sỏ sự việc đến rồi.”
Mọi người thuận thế nhìn tới, nhìn thấy một bóng người lướt không trung bay
tới, rơi xuống tại trước mặt bọn họ, chính là Hướng Lan Huyên.
Triệu Đăng Tử dẫn dắt mấy vị trưởng lão đồng thời chắp tay hành lễ.
Hướng Lan Huyên vung tay áo lên, hơi gật đầu chào hỏi, sau đó liền trực tiếp đi
thẳng vào vấn đề: “Vòng bắt thăm vòng bốn ngày mai, tên Trương Chi Thần đó
không cần bắt thăm nữa, trực tiếp cho hắn một con số đi, người nào bắt trúng
hắn, người đó liền thi đấu với hắn.”
Những lời này vừa được nói ra, sắc mặt những quản lý cấp cao của Côn Linh
sơn đều thay đổi.
Triệu Đăng Tử trầm giọng nói: “Đại hành tẩu, việc này không thích hợp, nếu đã
là bắt thăm, làm sao có thể trực tiếp lật thăm đưa cho ai đó?”
Hướng Lan Huyên nhắc nhở: “Vòng bắt thăm thứ bốn, khu Đinh Dần có tám
tấm thẻ trống, mười hai người, tám cái thẻ trống, xác suất hắn bắt trúng quá lớn.
Lẽ nào ngươi thật sự muốn nhìn thấy có người không đánh trận nào liền vượt
qua vòng thi đấu tại tiểu khu sao? Vẫn nên giảm một chút khả năng tạo ra đề tài
cho người truyện xướng đi!”
Triệu Đăng Tử: “Hắn quả thực là vận may quá tốt. Đây cũng là chuyện không
thể làm gì.”
Hướng Lan Huyên trực tiếp lấy từ trong tay áo ra một phần văn thư do đích thân
mình đại diện Đại Nghiệp ty viết ra, giao tới, nói: “Việc này cứ định như thế đi,
có vấn đề gì, ta sẽ chịu trách nhiệm!”
Thể hiện rõ tới đây trực tiếp hạ lệnh, cũng làm biếng thương lượng với mọi
người.
Triệu Đăng Tử cầm lấy nhìn xem, cuối cùng cười khổ, nói: “Nếu là như thế, vậy
thì cứ thực hiện theo pháp chỉ của Đại Nghiệp ty đi.”
Dứt lời, ông ta giao công văn lại cho mấy vị trưởng lão nhìn xem.
Tâm trạng của Hướng Lan Huyên dường như rất không tốt, nàng ta vung tay áo,
xoay người bỏ đi.
Mấy người lại lần nữa cung tiễn, nào ngờ Hướng Lan Huyên đột nhiên dừng lại,
quay đầu, lạnh lùng hỏi: “Triệu Chưởng môn, các ngươi vẫn còn không có để
yên sao? Đến cùng muốn nhằm vào tên Trương Chi Thần kia để tra ra kết quả gì
chứ?”
Mấy người hơi giật mình, Triệu Đăng Tử không hiểu, hỏi: “Vì sao Đại hành tẩu
nói như vậy, vẫn chưa có tra xét gì a?”
Trong lòng có chút bất an, cho rằng đối phương đã biết được việc mình phái
người đến Long Quang tông âm thầm điều tra sâu hơn, âm thầm kinh hãi, sợ
đụng chạm Đại Nghiệp ty.
Hướng Lan Huyên quay đầu, nghiêng nghiêng liếc nhìn, “Vạn Lý Thu thầm lén
giày vò tại khu Đinh Dần, ngươi cho rằng ta không biết được sao?”
Triệu Đăng Tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó như bừng tỉnh hiểu ra, ý thức được
không phải là về chuyện kia, ông ta nhanh chóng giải thích: “Vạn trưởng lão
dẫn người chạy đến khu Đinh Dần tọa trấn, là bởi vì lúc đó Trương Chi Thần
liên tiếp bắt trúng thẻ trống, lo lắng hắn làm bừa, vì vậy phái tới giám sát,
không có ý khác.”
Nghe nói như vậy, Hướng Lan Huyên hừ hừ cười nhạo một tràng, “Xem ra
ngươi thật sự coi ta là kẻ ngốc a. Các ngươi ở sau lưng đang làm chuyện gì,
chính các ngươi biết rõ. Chuyện của Côn Linh sơn ta không muốn can thiệp
nhiều, nhưng ta phải nhắc nhở các ngươi, các ngươi muốn làm chuyện gì, tốt
nhất hãy chờ đến khi Triêu Dương đại hội kết thúc.
Lần bắt thăm này, những gì chúng ta làm đã đủ cho thấy đang nhằm vào tên
Trương Chi Thần đó, tiếp tục nhằm vào hắn làm cái này làm cái kia, bày ra quá
nhiều chuyện, nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó khiến ta không thể báo cáo với
cấp trên, ta đảm bảo trước khi ta gặp chuyện không may cũng phải khiến các
ngươi chịu không nổi trước. Hừ!”
Nàng ta lại hừ lạnh một tiếng cực nặng, sau đó hất mạnh tay áo, thân hình
nhanh chóng lướt vào không trung, rời đi.
Mấy người nhìn theo đều biến đổi sắc mặt, tất cả đều rất khó nhìn, lời của đối
phương nói là rất nặng nề, ngay cả chuyện khiến cho bọn họ chịu không nổi
cũng đã nói ra.
Triệu Đăng Tử nhíu mày, quay đầu lại nhìn quanh hỏi: “Lời này của nàng ta là
có ý gì? Tại khu Đinh Dần, giống như chúng ta cũng không có làm chuyện gì
không thỏa đáng, phải không?”
Một trưởng lão ở bên cạnh trầm ngâm nói: “Nàng ta nói về Vạn sư đệ, chẳng lẽ
Vạn sư đệ đã làm ra chuyện gì ở nơi đó hay sao?”
Một trưởng lão khác vuốt râu nói: “Vạn sư đệ chưởng hình chấp pháp, làm việc
một mực thận trọng cẩn thận, chín chắn, hẳn sẽ không làm chuyện gì xằng bậy
nha?”
Đoán tới đoán lui không được gì, Triệu Đăng Tử quay đầu lại quát lớn: “Điều
một người đến khu Đinh Dần, lập tức mời Vạn trưởng lão tới đây nghị sự!”