Ở trên khán đài, Nam Trúc và Bách Lý Tâm đều trợn tròn mắt, chính xác mà
nói chính là bị sốc.
Ý nghĩ đầu tiên của Nam Trúc chính là, lão Thập Ngũ này lại làm bậy rồi,
nhưng ngay lập tức liền biết là mình đã suy nghĩ quá nhiều, tình hình này không
có cách nào gian lận được.
Hai người chậm rãi quay đầu lại, quay mặt nhìn nhau, Nam Trúc nuốt nuốt nước
bọt, “Vận may này quả thực có chút quái lạ.”
Gã biết được lần đầu tiên Dữu Khánh cũng là đụng may mắn, mặc dù lần thứ
hai không phải, nhưng như vậy đã rất kinh khủng, nhất là trong tình huống bị
người ta ép buộc không có lựa chọn nào khác.
Bách Lý Tâm gật đầu tán đồng, cuối cùng toàn bộ cảm xúc đều biến thành một
lời cảm thán, “Khí vận thật tốt!”
Ở trong đám người Quy Kiếm sơn trang đang sửng sốt, miệng Thiện Thiếu Vân
tạo dáng chữ O đã lâu, cô ta trợn tròn mắt một hồi rồi mới nắm chặt song quyền,
tức giận không cam lòng nói: “Có phải tên cẩu tặc này lại ăn gian rồi hay không
chứ?”
Ung Trạch Tuyết ở một bên nghe vậy thì buông tiếng thở dài, lắc lắc đầu kinh
ngạc, ngay sau đó quay đầu nhìn chằm chằm con gái của mình, “Đừng có nói
những lời như vậy nữa, nếu còn tiếp tục nói những lời như vậy, con có thể ngậm
miệng lại được rồi. Như vậy làm sao có thể gian lận được? Trừ khi tất cả mấy
người đó lúc trước đã cùng nhau thống nhất gian lận để nhường đường cho hắn,
con cảm thấy có khả năng đó không? Mấy người ca ca của con có khả năng làm
như vậy sao? Với xác suất lựa chọn như vậy, hắn là người duy nhất không được
lựa chọn. Kết quả mà hắn nhận được chính là kết quả sự lựa chọn của tất cả mọi
người. Con nói hắn tiếp tục gian lận, nghĩa là đang đánh thẳng vào mặt Côn
Linh sơn, hiểu không?”
Một đệ tử Quy Kiếm sơn trang cùng đi than thở: “Tiểu thư, đây quả thực là vận
may tốt, tốt đến mức khiến người ta khó thể chỉ trích!”
Vẫn còn không cam lòng, Thiện Thiếu Vân tràn đầy cảm xúc, chỉ về phía sân
khấu, nói: “Hắn có vận may tốt như vậy, mà số người bắt thăm lại càng ngày
càng ít, vòng thứ tư hắn tiếp tục bắt trúng thẻ trống thì làm sao bây giờ?”
Tuy rằng đó chỉ là lời nói bộc lộ cảm xúc, nhưng đệ tử đó và Ung Trạch Tuyết
quay nhìn nhau, rồi đều nhịn không được nở nụ cười khổ. Nếu thật sự xảy ra
tình huống như vậy, đã có vận may rõ ràng trước mắt này làm lệ, xem ra người
khác thật sự sẽ không thể nói rằng hắn đã gian lận hay gì gì đó.
Đệ tử đó than thở: “Triêu Dương đại hội bắt thăm, bắt đến mức khiến người ta
phải lo lắng hắn sẽ bắt được thẻ trống, trong các đại hội từ trước tới nay, đây có
lẽ là người đầu tiên.”
Ung Trạch Tuyết cũng lắc đầu cảm khái, đưa tay kéo con gái một cái, kìm nén
sự mất kiểm soát của con gái, lôi kéo cô ta cùng ngồi xuống.
Hướng Lan Huyên khoác áo choàng đen, mặc dù khuôn mặt đã được khăn lụa
che một nửa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được vẻ kinh ngạc như hóa đá trên mặt
nàng ta, thân thể gần như biến thành bức tượng cứng đờ tại đó, chỉ có ánh mắt
lấp lóe bất định, biểu tình trong mắt thật sự là kinh ngạc không gì sánh được.
Một lúc lâu sau sau, phía sau tấm khăn che mặt mới phát lên tiếng thì thầm,
“Làm sao có thể…”
Những thí sinh dự thi đứng dưới sân khấu, tất cả đều há hốc mồm, bọn họ đứng
tương đối gần, nhìn thấy rõ ràng hơn toàn bộ quá trình.
Sau khi lần lượt phục hồi lại tinh thần, mọi người quay mặt nhìn nhau.
Tiêu Trường Đạo hỏi Ngô Dung Quý ở bên cạnh, “Vận may như vậy là vận may
gì chứ?”
Ngô Dung Quý rất gượng ép mà nặn ra nụ cười nhếch mép quen thuộc như là
chiêu bài, nhất thời gã cũng không biết nên hình dung như thế nào, đã có quá
nhiều lời kinh ngạc ngôn cất lên trên khán đài, gã cảm thấy mình là người có
phong cách, không muốn lặp lại lời người khác đã nói.
Mục Ngạo Thiết lặng im không chút động đậy nhìn chằm chằm trên sân khấu.
Lúc ban đầu y cũng có chút hoài nghi phải chăng lão Thập Ngũ đã làm bậy rồi
hay không.
Còn có một số người, kể cả Thiện Thiếu Đình ở trong đó, ngoại trừ chỉ nhìn
chằm chằm không nói lời nào thì cũng chỉ là không nói gì nhìn chằm chằm, đều
đã kinh ngạc đến mức không còn gì để nói.
Vũ Thiên tay cầm thẻ bài, lúc này cũng có chút bối rối, không biết có nên làm
theo quy định, tuyên bố kết quả bắt thăm cho mọi người biết vào lúc này hay
không.
Các nhân viên giám sát của Côn Linh sơn đứng lên há hốc mồm một hồi, rồi đột
nhiên lấy Vạn Lý Thu cầm đầu, bọn họ dồn dập bước về phía bức vách treo thẻ
bài, kể cả Tần Phó Quân và Tôn Liên Tinh, đều muốn đến gần trực quan xác
định xem có vấn đề hay không.
Ngay vào lúc này, Tôn Liên Tinh vẫn không quên giữ gìn quy củ, vội vàng hô
to, ngăn chặn mọi người không được rối loạn, không được ngăn cản ánh mắt
của người ngoài.
Lý do rất đơn giản, đó là quy tắc của cách bắt thăm như thế này, không muốn có
bất kỳ chướng ngại vật nào che chắn, ngăn cản ánh mắt quan sát quá trình bắt
thăm, đề phòng có người động tay động chân với kết quả bắt thăm.
Vì vậy, một số nhân viên địa vị tương đối thấp đã bị ngăn cản lại, chỉ có thể
đứng ở xa một chút nhìn tới.
Ngay cả Vạn Lý Thu và Tần Phó Quân cũng bị ép phải khom người cong lưng
phía dưới các tấm thẻ bài đang treo, trước tiên xác định dấu ấn mà thẻ bài lưu
lại trên vách tường, sau đó mới ngồi xổm tại đó yêu cầu Vũ Thiên đưa thẻ bài
trong tay tới để kiểm tra.
Toàn bộ các đệ tử Côn Linh sơn ở tại đây rõ ràng đều đã không còn bình tĩnh.
Tiếng bàn tán xì xào trên khán đài vẫn liên tục không dừng.
Mọi người đều nhận ra được, không ai có thể tin nổi với kết quả này, ngay cả
các bên liên quan tại hiện trường cũng vậy.
Đích thân Vạn Lý Thu xem xét hiện trường xong vẫn thấy chưa đủ, sợ mình
trông nhầm, lại phất tay gọi một nhân viên thông minh lanh lợi khom lưng tới
đây kiểm tra lại một lần.
Bởi vì như vậy, quá trình lật mở và xác nhận kết quả của tấm thẻ bài thứ hai này
kéo dài khác thường.
Tuy nhiên, lần này dường như mọi người đều rất kiên nhẫn chờ đợi, rõ ràng cho
thấy sự khoan dung rất lớn.
Sau khi từng nhân viên giám sát đến kiểm tra xong, từng người lắc đầu thể hiện
không có vấn đề gì, rồi từng người lại cong người khom lưng lui ra ngoài.
Tấm thẻ bài đó dạo qua một vòng rồi rơi vào trong tay Tần Phó Quân, nàng ta
lại cầm lấy muốn tới kiểm tra lần nữa, bởi vì đến bây giờ nàng ta vẫn không tin,
không tin Dữu Khánh có thể có được vận may tốt như vậy.
Thấy nàng ta nhìn lui nhìn tới mãi, dường như có nghi ngờ gì đó, Vạn Lý Thu
ôm hi vọng hỏi một câu, “Có vấn đề gì sao?”
Tần Phó Quân biết sư phụ đã hiểu lầm hành vi của mình, cho dù nàng ta cũng hi
vọng có vấn đề, nhưng thực tế có đôi khi sự thực chính là sự thực, nàng ta cũng
không thể phủ định được, nếu không sẽ phải thừa nhận hậu quả tương ứng, vì
vậy, nàng ta chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, “Không phát hiện có vấn đề gì.”
Dứt lời, trong tư thế nửa quỳ một đầu gối xuống, nàng ta ngẩng đầu nhìn về
phía Dữu Khánh đứng thẳng một bên, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Nàng ta không rõ, một người làm sao sẽ có vận may tốt được như thế, đây phải
là người làm ra được bao nhiêu chuyện tốt, làm chuyện tốt như thế nào, ông trời
mới có thể ban cho vận may như vậy, mới có thể có được phúc báo như thế
này?
Ít nhất, tại trong mắt của nàng ta, tên ria mép nhìn hèn mọn và vô sỉ hạ lưu như
vậy là không thể có được vận may tốt như thế, nhìn như thế nào cũng không có
khả năng!
Thấy nàng ta cứ nhìn chằm chằm vào mình như vậy, bởi vì chuyện xảy ra lúc
này, hắn có cảm giác không được tự nhiên, Dữu Khánh nhún vai.
Hắn bày ra tư thế buông tay bất lực, với vẻ mặt vô tội thở vắn than dài: “Thật sự
không thể trách ta, ta đã nói bắt thăm bình thường đi, sẽ không trúng được,
nhưng các ngươi cứ nhất quyết làm như vậy, không nên ép ta tiếp tục trúng một
vòng. Xảy ra việc này, ta kỳ thực cũng rất bối rối nha?”