Bán Tiên

Chương 675: Ép bức (2)




Côn Linh sơn chỉ có vẻ rất bất lực đối với tồn tại kinh khủng như Đại Nghiệp ty

mà thôi, còn trên thực tế, tại trong Tu Hành giới nó tuyệt đối là loại tài đại thế

lớn, nếu muốn làm chuyện gì thì vẫn tương đối có lực lượng.

Người phía bên này phái đến Long Quang tông âm thầm điều tra, đã tra ra chút

manh mối, có thể xác định rằng thân phận của ba người Trương Chi Thần, Chu

Nhất Hải, Đậu Quan này đều là giả mạo, bởi vì ba gã đệ tử Long Quang tông

thực sự vẫn còn tại bên trong Long Quang tông, tuy rằng lúc này đã co đầu rút

cổ lại.

Bây giờ xem lại bức thư Long Quang tông gửi cho Côn Linh sơn liến thấy có

chút kỳ quái, chỉ nói là trục xuất Tông môn đệ tử bản phái tham gia Triêu

Dương đại hội, cũng cầu Côn Linh sơn trục xuất người này ra Triêu Dương đại

hội, nhưng không có nêu cụ thể là mấy tên đệ tử.

Trong thư cũng chỉ nhắc tới một phong thư chuyển giao cho Bách Lý Tâm, mà

không có đề cập tới người khác.

Bây giờ xem lại, ngươi có thể cho rằng đệ tử Long Quang tông tới tham gia

Triêu Dương đại hội chỉ có Bách Lý Tâm, cũng có thể cho là cả bốn người.

Bây giờ xem lại, lá thư này của Long Quang tông cho thấy là muốn rũ bỏ trách

nhiệm sau khi xong việc, không muốn có bất kỳ quan hệ gì cùng với ba người

mạo danh thế thân kia.

Nếu như nói Long Quang tông không biết có ba người mạo danh thế thân là

không có khả năng, bằng không thì đã không bảo ba gã đệ tử Trương, Chu, Đậu

thực sự co đầu rút cổ lại.

Nhưng nếu thật sự muốn dùng điều này để chỉ trích thì không được, bởi vì

không thể dùng điều đó làm chứng cứ, ai có thể chứng minh rằng đó là co đầu

rút cổ, đúng lúc đang bế quan tu luyện không được sao?

Và đây là điểm khiến cho Côn Linh sơn cảm thấy kỳ quái, Long Quang tông

vậy mà lại xen lẫn vào loại chuyện này.

Hơn nữa, còn có sự tham gia của Đại Nghiệp ty với đại diện là Hướng Lan

Huyên, Côn Linh sơn thực sự không làm rõ được đầm nước này sâu bao nhiêu,

cho nên càng không dám khinh suất can thiệp vào…

Đến đêm khuya, Triển Vân Khí, đệ tử của Chưởng môn Triệu Đăng Tử lại dẫn

theo mấy người chạy tới khu Đinh Dần.

Y đến đó chính là vì việc rút thăm của Dữu Khánh, nhưng không vội vã đi gặp

Dữu Khánh, mà trước tiên đến bái kiến Chấp pháp trưởng lão Vạn Lý Thu.

Không còn cách nào khác, Vạn Lý Thu tọa trấn nơi đây chính là vì đề phòng có

người làm bậy vi phạm quy định, để cho Dữu Khánh làm người rút thăm cuối

cùng vốn là một chuyện vi phạm, không trao đổi trước với Vạn Lý Thu là

không được.

Triển Vân Khí trước tiên giải thích rõ ràng sự việc, sau đó mới lấy thư của Triệu

Đăng Tử ra.

Trong thư chỉ nói ngắn gọn tình hình, chủ yếu là để chứng minh rằng lời Triển

Vân Khí nói chính là sự thật, bởi vì có một số chuyện không tiện viết ra hết, tiếp

đó chính là nhấn mạnh rằng đây là quyết định của tập thể các nhân sự cấp cao

trong môn phái, toàn bộ quản lý cấp cao đều đã đồng ý.

Điều này có nghĩa là Vạn Lý Thu không đồng ý cũng không được, một mình

ông ta là không thể phản đối quyết định chung của Tông môn, huống hồ tình

cảnh thể hiện rõ ra đó, cũng không khó hiểu với quyết định này của Tông môn.

Vì vậy, ông ta đồng ý để Triển Vân Khí đến trao đổi với Dữu Khánh về việc

này, và cũng phái người đi giám sát việc thực hiện, Tần Phó Quân đúng cũng

lúc đứng bên lắng nghe liền chủ động tự tiến cử mình, được Vạn Lý Thu chấp

thuận.

Sau đó, một nhóm người đi thẳng đến đỉnh núi khu Đinh Dần, vẫn là do Vũ

Thiên dẫn đường.

Trận thế này tự nhiên kinh động tới hàng xóm hai bên.

Đám người Kha Nhiên ở tại cửa sổ nhìn xung quanh, không biết có chuyện gì

xảy ra.

Đám người Thiện Thiếu Đình cũng thấy quái lạ, Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung

Quý nhìn thấy Tần Phó Quân cũng tới, liền quay mặt nhìn nhau, cũng hiếu kì

không biết có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn tự hỏi phải chăng Tần Phó Quân

bắt đầu ra tay với Dữu Khánh, bởi vì đối phương rõ ràng đang điều tra Dữu

Khánh.

Đám người hàng xóm lần lượt ra khỏi nhà, đều muốn tới đây nhìn xem có

chuyện gì xảy ra, nhưng đều bị đệ tử Côn Linh sơn ngăn chặn tại cửa vào,

không cho tiến vào, cũng không cho tới gần.

Hành động này khiến cho bọn họ cảm thấy rất ngạc nhiên.

Đừng nói tới việc bọn họ ngạc nhiên, sau khi biết được ý đồ Triển Vân Khí đến

đây, Dữu Khánh cũng đầy mặt kinh ngạc, hắn cũng cảm thấy rất bất ngờ, nhíu

mày không chịu bày tỏ thái độ.

Triển Vân Khí chỉ có thể ở một bên tận tình khuyên bảo giải thích lý lẽ, nói rằng

làm vậy cũng là vì muốn tốt cho hắn.

Đám người Nam Trúc ở một bên lắng nghe cũng không nói nên lời.

Đã biết bọn họ cùng một nhóm, Triển Vân Khí không có bảo bọn họ tránh đi.

Không nghĩ tới vậy mà còn có loại chuyện này, Nam Trúc nhịn không được

chen vào một câu, “Việc này không phải đã vi phạm quy tắc rồi sao?”

Triển Vân Khí: “Đương nhiên phải xin ý kiến đồng ý của những thí sinh dự thi

khác. Tất cả mọi người đồng ý, đó chính là quy tắc mà mọi người đều có thể

chấp nhận. Nếu không đồng ý, vậy thì quên đi.”

Dữu Khánh vuốt vuốt chút ria mép, lúng túng hỏi: “Ngươi thực sự biết nói

chuyện. Vấn đề là, hoàn toàn không cần phải như vậy. Ta thừa nhận lúc trước

vận may của ta có tốt một chút, nhưng cũng không có khả năng có vận mya tốt

hoài như vậy. Ta làm sao có khả năng trúng liền ba lần, có phải quý phái làm

điều thừa có hơi quá mức hay không chứ?”

Triển Vân Khí hỏi ngược lại: “Vạn nhất trúng tiếp lần ba thì sao chứ? Ngươi có

từng cân nhắc tới hậu quả đó không? Ngươi sẽ phải đối mặt một loạt rắc rối, tuy

rằng thật sự không thể làm giả, nhưng một khi có quá nhiều người nghi ngờ,

ngươi khẳng định sẽ phải tiếp nhận một loạt kiểm tra. Trương huynh đệ, ngươi

có lẽ không rõ, chứng minh một người trong sạch thường là khó hơn chứng

minh một người có vấn đề.”

Dữu Khánh thiếu một chút đã giựt đứt chút râu của mình, thiếu chút nữa đã đưa

ra lới đảm bảo tuyệt đối với đối phương, đảm bảo rằng mình chắc chắn sẽ

không trúng được, bởi vì trong lòng hắn biết rõ ràng, biết rõ lần này mình sẽ

dùng thủ đoạn ăn gian để làm cho mình không trúng được. Nhưng loại chuyện

đó ngươi làm sao đảm bảo được chứ?

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ nhảy ra loại chuyện như thế này. Hắn còn

định gian lận trong vòng này để bắt trúng Mục Ngạo Thiết a, muốn chính mình

ép Mục Ngạo Thiết rời khỏi thi đấu, nhằm đảm bảo an toàn cho Mục Ngạo

Thiết. Bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này, bảo hắn phải làm sao bây giờ?

Vạn nhất Mục Ngạo Thiết xảy ra chuyện trong vòng này, bảo hắn phải làm sao?

Hắn rất khó xử, hắn chỉ có thể cười khổ nhắc lại: “Các ngươi thật sự lo lắng quá

nhiều, thật sự không có khả năng có may mắn tốt như như vậy a. Ta thậm chí

còn có thể đảm bảo khẳng định không bắt trúng.”

Một mực ở bên thờ ơ quan sát, Tần Phó Quân nhịn không được lên tiếng, “Việc

này làm sao có thể đảm bảo? Trừ khi ngươi có thể gian lận! Lợi và hại của việc

này đã nói rất rõ ràng cho ngươi, vạn nhất trúng phải sẽ khiến cho tất cả mọi

người đều khó xử, ngươi cũng không thể may mắn tránh khỏi. Nếu đã trước sau

cũng không trúng được, ngươi đồng ý cũng sẽ không mất mát gì, cần gì phải từ

chối như vậy, có cần thiết không?”

Thấy đám người này chèn ép đến như thế, Nam Trúc ở một bên nhịn không

được gãi gãi trán, bởi vì gã là người duy nhất rõ ràng dự định của Dữu Khánh,

biết được lão Thập Ngũ định dùng phương thức rút thăm để bảo đảm an toàn

cho lão Cửu.