Đối với trận thi đấu này, cho dù là Dữu Khánh hay là Nam Trúc đều không có
gì lo lắng, bởi vì vận may của Mục Ngạo Thiết khá tốt, bốc trúng đối thủ là Kha
Nhiên.
Với tính cách khiêm tốn thường ngày của Kha Nhiên, hẳn là không đến mức
đánh đến không chết không thôi, huống hồ trước khi thi đấu Kha Nhiên còn chủ
động tới cửa ước định với Mục Ngạo Thiết là điểm đến thì dừng.
Ước định thì ước định, nhưng hiển nhiên, trước khi thi đấu, Kha Nhiên cũng
làm không ít công tác chuẩn bị, y rõ ràng cũng có cân nhắc kỹ lưỡng về Mục
Ngạo Thiết.
Khi bắt đầu trận đấu, ngay khi tiếng trống dồn dập vừa dừng lại, Kha Nhiên liền
dùng một phương thức đặc biệt tung đòn tấn công về phía Mục Ngạo Thiết.
Một cách thức tấn công cũng không là tấn công, nói đúng ra là một cách thăm
dò.
Biết rằng khả năng phòng ngự của Mục Ngạo Thiết rất mạnh, y cũng không chủ
động xuất thủ mà nỗ lực áp sát Mục Ngạo Thiết, cuối cùng ép cho Mục Ngạo
Thiết không thể làm gì được, buộc Mục Ngạo Thiết phải vừa chủ động tấn công
vừa phòng thủ.
Y triển khai chiến thuật như vậy một hồi, Mục Ngạo Thiết liền lộ ra không ít kẽ
hở, sau mấy lần đánh qua đấu lại, Mục Ngạo Thiết bị làm cho luống cuống tay
chân.
Từ đó, Kha Nhiên phát hiện ra nhược điểm của Mục Ngạo Thiết, khả năng
phòng thủ quả thực rất mạnh, nhưng năng lực rất công lại không tương xứng.
Ở trên khán đài, Dữu Khánh lập tức nhíu mày, Nam Trúc cũng nhếch khóe
miệng.
Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung Quý ngồi bên nhau thấy vậy thì quay mặt nhìn
nhau, nhất là Tiêu Trường Đạo, gã nghiến răng nghiến lợi âm thầm nói: “Thì ra
chỉ được cái động tác đẹp đẽ bên ngoài!”
Từ Mục Ngạo Thiết liền có thể suy luận tương tự về Nam Trúc, trong lòng gã
có thể nói là hận, nếu sớm biết như vậy, gã không cần phải sớm bộc lộ ra sát
chiêu của mình như thế, cũng không cần phải làm ra chuyện khiến nhiều người
chỉ trích, khinh thường như vậy.
Ngô Dung Quý nghiêng đầu nhìn về phía Dữu Khánh trên khán đài, khóe miệng
có chút châm chọc.
Không chỉ là gã, rất nhiều người dự thi đều chuyển ánh mắt về phía Dữu Khánh,
có vẻ nhẹ nhõm đi nhiều.
Ngay cả là Ung Trạch Tuyết, chỉ tới xem thi đấu, cũng hơi gật đầu nói: “Thì ra
là thế!”
Nhưng khiến mọi người bất ngờ chính là, sau một hồi quấn lấy đánh gần, Kha
Nhiên đột nhiên lắc mình rút lùi ra sau, cũng chắp tay chào Mục Ngạo Thiết,
sau đó lập tức phi thân bỏ đi, trực tiếp bay ra khỏi vòng thi đấu, bay trở lại chỗ
ngồi của mình.
“Chuyện gì vậy?”
“Nhận thua rồi sao?”
“Không lẽ là mắt ta có vấn đề, tên Kha Nhiên này có biểu hiện thất bại sao?”
Hiện trường lập tức trở nên ồn ào náo động, Mục Ngạo Thiết cũng sững sờ ngây
ra trên sân đấu, trong tay vẫn còn nâng kiếm.
Trên khán đài, mấy người Dữu Khánh sửng sốt, không hiểu ra sao.
Đám người Thiện Thiếu Đình cũng là như thế, theo bọn họ thấy, Kha Nhiên là
nhân vật rất có bối cảnh, thực lực hẳn sẽ không yếu, tại sao có thể nhận thua
theo cách như thế này?
Nhưng sự thực là như thế, Vũ Thiên đứng trên sân khấu chủ trì cũng chỉ có thể
làm theo quy tắc, tuyên bố Mục Ngạo Thiết chiến thắng, vào được vòng tiếp
theo.
Thi đấu tiếp diễn kéo dài cho đến nửa buổi chiều thì kết thúc, cũng có nghĩa là
toàn bộ vòng thi đấu thứ hai đã kết thúc. Toàn bộ bốn người trong căn nhà nhỏ
nơi Thiện Thiếu Đình ở đều chiến thắng, cọng thêm Dữu Khánh nữa thì ba căn
nhà trên đỉnh núi đã có sáu người vượt qua vòng thi đấu thứ hai, tiến vào vòng
tiếp theo.
Đám người Dữu Khánh cũng không quan tâm tới kết quả này, vừa tan cuộc thì
lập tức đuổi theo Kha Nhiên, ngăn y lại, hỏi xem tại sao y lại chủ động nhận
thua.
Đám người Thiện Thiếu Đình cũng chạy tới, và cũng truy hỏi về việc này.
Kha Nhiên cười ha hả, dáng vẻ rất hào hiệp, lí do cũng rất đơn giản, nói là mình
chỉ tới đây tham gia cho vui, không quan tâm thắng thua, đồng thời cũng khen
ngợi Mục Ngạo Thiết, nói mấy lời đại loại như Mục Ngạo Thiết quả thực có
thực lực, vân vân.
Người ta đã nhất quyết nói như vậy, người khác cũng không còn cách nào, bởi
vì kết quả cũng đã là như thế.
Mục Ngạo Thiết trầm trầm không nói.
Sau khi mấy sư huynh đệ trở về nơi ở, Dữu Khánh định lên lâu nghỉ ngơi nhưng
bị Bách Lý Tâm lắc mình chặn lại.
Nhìn thấy nàng ta chặn ngay tại lối lên cầu thang, Dữu Khánh không hiểu, hỏi:
“Ngươi làm gì vậy?”
Bách Lý Tâm nhắc nhở: “Ngày mai, sẽ thực hiện rút thăm vòng thứ ba.”
Trong đầu Nam Trúc hiện lên một loạt dấu hỏi, nói: “Biết rồi, có chuyện gì
sao?”
Bách Lý Tâm nhìn chằm chằm Dữu Khánh, hỏi: “Vòng thứ ba ngươi sẽ không
tiếp tục phóng trúng thẻ trống đi?”
“…” Dữu Khánh nghẹn họng một hồi, rồi cười khổ nói: “Ngươi nghĩ gì vậy
chứ, làm sao có vận may tốt như vậy.”
Bách Lý Tâm gật đầu, “Chớ quên các ngươi là dùng thân phận gì tiến vào Côn
Linh sơn, hi vọng ngươi không nên có vận may quá tốt như vậy. Nếu thật sự
liên tục trúng ba lần thẻ trống, gây ra động tĩnh quá lớn, e rằng Long Quang
tông cũng không biết phải kết thúc như thế nào.”
Dữu Khánh buông tiếng thở dài, vẫn là câu nói đó, “Làm sao có thể có vận may
tốt như thế.”
Bách Lý Tâm dừng lời tại đây, tránh khỏi lối lên cầu thang, cất bước đi trở về
phòng.
Hành động này làm cho Dữu Khánh có chút thấp thỏm, không biết nữ nhân này
thật sự đã nhận điều gì hay là có chuyện gì xảy ra, theo lý thuyết thì không biết
mới đúng.
Đi lên trên lầu, tâm tình Mục Ngạo Thiết dường như có chút không vui, ầm
trầm đi trở về căn phòng của mình, đóng chặt cửa lại.
Nam Trúc thì theo Dữu Khánh vào căn phòng của hắn, ở sát bên cạnh nhỏ giọng
nhắc nhở, “Bách Lý Tâm nói không sai, không thể tiếp tục gian lận ở vòng thứ
ba, nếu không, khiến cho Long Quang tông không còn cách nào khác, chỉ có thể
công khai vạch trần thân phận chúng ta.”
Dữu Khánh nhỏ giọng trả lời: “Yên tâm đi, vòng thứ ba ta sẽ không thất bại, ta
sẽ nghĩ biện pháp chọn trúng lão Cửu.”
“Chọn trúng lão Cửu?” Nam Trúc kinh ngạc, hỏi: “Có ý gì?”
Dữu Khánh: “Lẽ nào ngươi không nhận ra sao? Lão Cửu đã lộ ra kẽ hở lớn, lại
tự cho mình rất cao, không chịu rút khỏi thi đấu, chúng ta không khuyên được
hắn, hắn ra sân thì sẽ không dễ dàng chịu thua, ngươi thật sự muốn để cho hắn
gục ngã trên tay người khác hay sao?”
Tại vòng thứ ba, hắn vốn là định tìm Tiêu Trường Đạo để tính sổ, thế nhưng kế
hoạch không như tình thế, Mục Ngạo Thiết lộ ra kẽ hở lớn, hắn khẳng định phải
bảo đảm an toàn cho Mục Ngạo Thiết trước tiên, phải bức ép Mục Ngạo Thiết
rút lui trước, sự chết sống của Tiêu Trường Đạo chỉ là ưu tiên sau.
Nam Trúc vừa nghe nói vậy, lập tức hiểu được, nhịn không được buông tiếng
thở dài, “Được được, cũng chỉ có thể làm như vậy.”
Tại đại điện Tông môn Côn Linh sơn, sanh sách vượt qua vòng hai tại các tiểu
khu đã được lập xong và cũng lần lượt được đưa đến, một đám người lấy
Chưởng môn Triệu Đăng Tử cầm đầu đang xem xét lại.
Lúc này, ngoài điện chợt lóe lên một bóng hình xinh đẹp yểu điệu, không được
mời cũng tự động đi vào, cũng không có bảo vệ nào tại cửa vào dám ngăn cản.
Đám người Triệu Đăng Tử dồn dập nghênh đón, người tới không phải ai khác,
chính là Hướng Lan Huyên.
Sau khi hơi chút khách sáo mấy câu, Hướng Lan Huyên cũng không quanh co
lòng vòng, trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh: “Ngày mai chính là vòng rút thăm thi
đấu thứ ba, quyết không thể để xảy ra chuyện!”
Đám nhân sự cấp cao của Côn Linh sơn không hiểu, Triệu Đăng Tử hỏi: “Rút
thăm thì có thể xảy ra chuyện gì?”
Hướng Lan Huyên: “Tên Trương Chi Thần kia đã hai lần liên tục được miễn thi
đấu rồi, nếu tiếp tục có lần thứ ba, các ngươi biết sẽ có hậu quả gì không?”
Mọi người trầm mặc một hồi, Triệu Đăng Tử than thở: “Rất dễ dàng bị hiểu lầm
thành gian dối, e rằng sẽ xảy ra rối loạn.”
Hướng Lan Huyên liếc nhìn ông ta, cô ta không chỉ lo lắng về điều này, mà còn
sợ gây ra động tĩnh quá lớn khiến cho vị Hoàng hậu nương nương kia nghi ngờ.
Lúc trước, nàng ta cảm thấy khả năng trúng liên tục ba lần là không cao, nhưng
khi chuyện tới ập tới đầu, nghĩ đến chuyện ngày mai đã phải rút thăm, nàng ta
vẫn cảm thấy lo lắng xảy ra chuyện, không dám để xuất hiện tình trạng nguy
hiểm đó, cho nên nhịn không được chạy tới đây trực tiếp can thiệp vào.
Nàng ta đương nhiên sẽ không nói ra sự lo lắng của mình, hỏi: “Có biện pháp gì
để xử lý không?”
Triệu Đăng Tử đáp: “Đã phái Vạn trưởng lão đích thân đến đó tọa trấn, sẽ ngăn
chặn tất cả khả năng gian lận.”
Hướng Lan Huyên: “Ta có biết việc Vạn trưởng lão đến đó, nhưng vẫn còn rất
không đủ! Vạn nhất tên đó thật sự vận may quá tốt thì sao chứ? Biện pháp ổn
thỏa nhất chính là trực tiếp nhúng tay can thiệp, không để cho hắn tham gia
vòng rút thăm thứ ba!”