Bán Tiên

Chương 672: Quyết không thể xảy ra chuyện (1)




Về vấn đề này, Tần Phó Quân cũng muốn hỏi hắn, muốn hỏi xem lúc trước bọn

họ có phải đã gặp nhau hay không, muốn hỏi xem người đêm đó có phải là hắn

hay không.

Cũng là bởi vì Dữu Khánh vừa đi tới đã hỏi câu hỏi này, Tần Phó Quân lại có

một loại trực giác mãnh liệt, là hắn, chính là hắn, hung thủ đêm đó chính là

người này, đệ tử Côn Linh sơn bĩ chết đêm đó chỉ là thế thân, là thủ thuật che

mắt!

Trực giác này của nàng ta xuất phát từ một phán đoán nào đó, xuất phát từ kinh

nghiệm chấp pháp phá án của nàng ta.

Căn cứ vào việc phán đoán người này là hung thủ đêm hôm đó, phong cách làm

việc của người trước mắt này và hung thủ đêm hôm đó rất giống nhau.

Hung thủ đêm đó biết rõ mình đang bị đuổi bắt, nhưng vẫn dám xen lẫn vào

trong bọn họ, giết chết Địa Linh ngay tại dưới mí mắt bọn họ.

Còn người bây giờ, bản thân mình cố ý làm cho hắn biết mình có thể đang theo

dõi hắn, hắn không chỉ không tránh né, trái lại còn chủ động tới đây chào hỏi.

Hai sự việc nhìn như không có liên quan gì với nhau nhưng đều phản ảnh ra

phong cách ứng xử giống nhau, đều có tính cách can đảm nghịch hướng để hành

động.

Nhưng đối với nàng mà nói, điều này lại không thể dùng làm bằng chứng.

Đối diện với khuôn mặt tươi cười chào hỏi của người trước mặt, nàng ta thậm

chí còn có cảm giác ngại ngùng xấu hổ, trong đầu lại hiện ra dấu tay trước ngực,

dù sao nàng ta cũng là một cô gái trẻ tuổi chưa từng trải qua chuyện nam nữ, bị

nam nhân sờ vào bộ phận đó, không thể dễ dàng quên đi, thỉnh thoảng chợt nhớ

tới liền khó nhịn được ngượng ngùng.

Nàng ta không biết trong nét tươi cười của đối phương có phải có giấu giếm sự

trêu đùa không, chỉ có thể là âm thầm cắn răng.

Hơn nữa còn phải giả bộ làm ra vẻ như không có chuyện gì, mặc dù gò má có

chút nóng lên, nhưng nàng ta vẫn cười nhẹ nói: “Đương nhiên nhận biết, chúng

ta đã ngày nhau ngày hôm qua, tại cửa vào nhà ăn.”

Dữu Khánh cảm thấy chuyện không phải như vậy, “Ta nói chính là trước đó.”

Tần Phó Quân: “Có lẽ vậy, Trương huynh cảm thấy trước đó chúng ta từng gặp

qua sao?” Khi nói lời này, nàng ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt đối phương, để

xem phản ứng trên khuôn mặt hắn.

Dữu Khánh: “Ta cũng không biết, ta thấy cô nương nhìn chằm chằm vào ta, ta

liền suy nghĩ, chẳng lẽ vị cô nương xinh đẹp này phải lòng mình hay sao?

Nhưng suy đi nghĩ lại thì cảm thấy không có khả năng này, có thể là trước đây

từng gặp nhau, cho nên ta liền tới đây thỉnh giáo một chút.”

Những lời này vừa nói ra, Nam Trúc đi tới bên cạnh nhịn không được mở miệng

cười toe toét, phát hiện thấy phong cách của lão Thập Ngũ hôm nay có phần đặc

biệt, lời này nghe giống như là đang chọc ghẹo người ta ngay trước mặt mọi

người.

Tần Phó Quân tức thì có chút xấu hổ và tức giận, có thể nói là hận đến nghiến

răng nghiến lợi, trực tiếp nhận định lời nói của đối phương và dấu tay lưu lại

trên ngực mình là có cùng ý đồ, đó là cố ý khinh nhờn mình.

Nàng ta thiếu một chút đã trở mặt ngay tại chỗ, nhưng lại không làm được, bởi

vì không dám, trở mặt khi chưa có bằng chứng, ảnh hưởng đến việc thi đấu của

Triêu Dương đại hội, nàng gánh chịu không nổi.

Nàng ta không thể không cưỡng ép kiềm chế lửa giận trong lòng, trên mặt chỉ

hiện ra một chút không vui, “Chỉ sợ Trương huynh đã suy nghĩ nhiều.”

Lúc này Dữu Khánh dường như mới phản ứng lại, kinh ngạc hỏi: “Ngươi biết ta

là ai sao?”

Lúc trước đây, khi hắn còn ở trong núi tu hành là sẽ không nói ra lời như vậy,

sau khi rời núi, thỉnh thoảng sẽ nói ra những lời giễu cợt như vậy.

Tần Phó Quân: “Ngày hôm qua, sau khi gặp được tại nhà ăn, ta có nghe Vũ

Thiên kể lại, nói là các ngươi bị Long Quang tông trục xuất khỏi sư môn.” Khi

nói lời này thì cũng liếc mắt nhìn qua đám người Nam Trúc.

Đang chậm rãi rời khỏi sân thi đấu, Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung Quý chú ý

thấy tình hình bên này, nên vừa đi vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn tới bên này.

Dữu Khánh a một tiếng, hỏi tiếp: “Dám hỏi tôn giá là?”

Tần Phó Quân suy nghĩ một chút, vẫn là nói cho hắn biết, “Tại hạ là Tần Phó

Quân, đệ tử thân truyền của Chấp pháp trưởng lão Lưu Tinh điện, tạm làm chấp

sự của Lưu Tinh điện.”

Sư huynh đệ mấy người có lẽ không hiểu rõ hết tình hình cụ thể của Côn Linh

sơn, nhưng Chấp pháp trưởng lão có địa vị như thế nào thì biết được ít nhiều,

lập tức kinh ngạc với bối phận của vị này.

Dữu Khánh cũng âm thầm đổ mồ hôi, với bối phận của người ta tại Côn Linh

sơn, những lời trêu đùa lúc trước quả thực có chút quá đáng, hắn lập tức chắp

tay nói: “Thì ra là Tần chấp sự, thất kính thất kính.”

Tần Phó Quân chắp tay đáp lễ, “Hạnh ngộ.”

Dữu Khánh bỏ tay xuống, lại hỏi: “Tần chấp sự tới đây, là vì chuyện gì?”

Tần Phó Quân nói bóng nói gió: “Đến đây vì ngươi.”

Sư huynh đệ ba người, kể cả Bách Lý Tâm, đều ngẩn ra.

“Đến đây vì ta?” Dữu Khánh hoài nghi, trong lòng cũng kinh nghi bất định.

“Về sau ngươi sẽ biết.” Tần Phó Quân ném lại lời nói, hơi khom người chào, rồi

trực tiếp xoay người bỏ đi.

Nói chung, tâm tình từ đầu đến đây cố ý dùng ánh mắt khiêu khích để tạo áp lực

đã bị làm cho không còn.

Nam Trúc đến gần trước mặt Dữu Khánh, nhìn theo, hắc hắc cười nhỏ, “Lão

Thập Ngũ, lời này của nàng ta là có ý gì, chẳng lẽ đã thật sự phải lòng ngươi rồi

hay sao?”

Dữu Khánh liếc mắt lườm gã một cái, có người ngoài tại đây, hắn không nói gì

thêm, cũng xoay người rời đi.

Sau khi trở về căn lầu nhỏ đang ở, hắn mới gọi Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết

vào phòng của hắn, nói cho hai người biết tình hình gặp được Tần Phó Quân

trong đêm kinh biến kia, cũng nói cho hai người biết sự lo lắng của mình, phân

vân không biết có phải đối phương đã nhận ra mình rồi hay không.

Lúc này hai người Nam, Mục mới biết Tần Phó Quân đến đây có thể là tới tính

sổ, tức thì vô cùng lo sợ.

Nhất là Nam Trúc, gã lập tức không còn tâm tình đùa giỡn, trái lại nơm nớp lo

sợ hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ, chúng ta tiếp tục ở lại đây chẳng phải là

muốn chết sao?”

Dữu Khánh suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Chuyện vừa mới là ta cố ý thăm dò

nàng ta. Theo ta đánh giá, coi như là tới đây vì ta, nàng ta cũng không thể chắc

chắn, nếu như thật sự có chứng cứ thì đã trực tiếp bắt chúng ta lại rồi, không cần

phải nói vòng nói vèo.

Hơn nữa, lúc này cũng không tiện rời đi, nếu rời đi, Long Hành Vân sẽ không

bỏ qua cho chúng ta, tên đó làm việc quá mức theo cảm tính, không nói quy củ,

càng khó chọc hơn cả Côn Linh sơn.”

Thấy hai vị sư huynh vẫn còn lo lắng, lập tức trấn an: “Các ngươi yên tâm,

Long Hành Vân mặc dù không phải là thứ gì tốt, nhưng miễn là có hắn tại đây,

nếu không có chứng cứ, Côn Linh sơn không thể làm gì được chúng ta. Chỉ cần

Côn Linh sơn dám làm xằng bậy, chúng ta sẽ giội nước bẩn lên đầu Long Hành

Vân, cứ nói là Long Hành Vân không có bản lĩnh, sợ thi đấu thua, nên âm thầm

sử dụng thủ đoạn xúi giục Côn Linh sơn giở trò quỷ. Với tính tình của vị Long

thiếu đó, tuyệt đối sẽ không mặc kệ không quản tới.”

Nghe hắn nói như thế, hai người Nam, Mục suy nghĩ cũng phải, cảm thấy yên

tâm hơn rất nhiều, trong ánh mắt nhìn Dữu Khánh cũng bộc lộ ra một chút khác

lạ, bọn họ nhận thấy lão Thập Ngũ quả nhiên đã trưởng thành hơn rất nhiều, làm

việc càng ngày càng có cách thức…

Vòng thi đấu thứ hai của khu Đinh Dần tổng cộng có hai mươi hai trận, chia ra

làm hai ngày thi đấu, một ngày mười một trận.

Ngày hôm sau, việc thi đấu diễn ra như bình thường, Dữu Khánh ngồi trên khán

đài nhìn nhìn xung quanh, phát hiện thấy hôm nay Tần Phó Quân không tới.

Sau vài trận đấu, đến phiên Mục Ngạo Thiết ra sân thi đấu