Hai người Tiêu, Ngô nhìn nhau, đại khái đều có thể đoán được, nhưng cả hai
vẫn lắc đầu.
Tiêu Trường Đạo trả lời: “Chúng ta không biết, dám hỏi tôn giá là ai?”
Tần Phó Quân ra hiệu cho hai người thấy y phục đệ tử Côn Linh sơn trên người
mình, “Ta còn có thể là ai chứ?”
Ngô Dung Quý lên tiếng, hỏi: “Tìm chúng ta làm gì?”
Tần Phó Quân: “Trước mắt người tinh mắt không nói chuyện mập mờ, hai
người các ngươi vì sao lại ở sau lưng đặt cho bọn hắn cái biệt hiệu đó?”
Không cần phải nói rõ, nàng ta tin tưởng hành động lúc trước của mình đã đủ
tạo ra áp lực tâm lý đủ lớn cho bọn họ.
Ngô Dung Quý khẽ cười một tiếng, “Chúng ta nghe không hiểu ngươi đang nói
gì. Chúng ta tới đây là để tham gia Triêu Dương đại hội, cũng không làm ra bất
kỳ chuyện gì vi phạm, Côn Linh sơn dựa vào đâu đi thẩm vấn chúng ta như
phạm nhân vậy chứ?”
Đối với một số vấn đề, hai người đã có trao đổi với nhau về cách ứng đối.
Tần Phó Quân không để ý tới câu hỏi này, “Vậy ta thay đổi một cách hỏi khác,
vì sao hai người các ngươi phải ở sau lưng nhằm vào đám người Trương Chi
Thần?”
Tiêu Trường Đạo dứt khoát thừa nhận, “Chúng ta thích thế, muốn đặt biệt hiệu
cho ai thì đặt cho người đó, không được sao?”
Tần Phó Quân: “Đương nhiên được, đừng nói là đặt biệt hiệu, cho dù các ngươi
ở sau lưng làm cáo mượn oai hùm, lợi dụng Thiện Thiếu Đình, bức một số
người khác đến đỉnh núi khác, ta cũng không làm gì được các ngươi, nhiều nhất
chỉ là nói cho Thiện Thiếu Đình, để Thiện Thiếu Đình tìm những người đó nói
cho rõ ràng, bức bọn họ rời đi không phải là ý của chính Thiện Thiếu Đình,
tránh gây ra hiểu lầm gì.”
Sau khi tra xét ra người ở phía sau đặt biệt hiệu chính là hai người này, nàng ta
quay sang Vũ Thiên hỏi hăm thêm tình hình của hai người này, từ đó liền biết
được hai người này ở sau lưng làm ra những chuyện mờ ám kia.
Những người bị ép buộc đi, khi yêu cầu đổi địa điểm thì đều phải tìm tới Vũ
Thiên, có người tránh không được sẽ phàn nàn mấy câu, hoặc là nói mấy lời oán
trách. Chỉ là, với loại chuyện này, dân không tố cáo quan không truy xét, Côn
Linh sơn cũng không tiện quản chuyện này.
Nhưng việc này không giấu được điều tra, Tần Phó Quân làm việc nghiêm túc,
hơn nữa nàng ta có chút hiểu rõ Thiện Thiếu Đình, chỉ cần tìm đến người có
liên quan để xác định, lập tức liền biết là chuyện gì xảy ra.
Trên thực tế, trong những lần Triêu Dương đại hội trước, chuyện tương tự như
thế này cũng không phải có gì mới mẻ, tranh danh đoạt lợi mà, dùng một ít thủ
đoạn cũng rất bình thường, chỉ cần không ảnh hưởng đến đại hội, Ban tổ chức
cũng sẽ không tính toán.
Nhưng khi hai người Tiêu, Ngô nghe được lời này thì vẻ mặt lập tức biến đổi.
Nếu như thật sự để cho Thiện Thiếu Đình biết rõ chuyện đó, để cho Thiện
Thiếu Đình biết được bọn họ ở sau lưng y làm ra chuyện bại hoại danh tiếng
của y như thế, chỉ sợ cho dù hai người có đạt được thứ tự tốt cũng trở thành
không tốt, hai người dù có thể sống rời đi Côn Linh sơn, cũng chưa chắc có thể
sống sót về tới nhà.
Dựa vào thực lực của Quy Kiếm sơn trang, muốn đùa chết hai người bọn họ
chẳng phải là chuyện đơn giản như việc bóp chết hai con kiến sao.
Nào ngờ, Tần Phó Quân lại nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên, các ngươi nói cũng
đúng, loại chuyện này cũng không thể nói là đã vi phạm điều gì, Côn Linh sơn
ta cũng không muốn nhiều chuyện, mời các vị tới đây là có chuyện khác muốn
thỉnh giáo nhị vị.”
Hai người bị lời nói của nàng ta làm cho tâm tình chợt cao chợt thấp, Tiêu
Trường Đạo cẩn thận hỏi: “Chuyện gì?”
Tần Phó Quân: “Vào buổi tối hơn hai mươi ngày trước, bên trong Côn Linh sơn
đột nhiên xảy ra một hồi động tĩnh bất thường, động tĩnh khá lớn, khu Đinh Dần
này cũng có nhân viên được điều động, các ngươi ở trên đỉnh núi chắc chắn sẽ
không thể không nhìn thấy không nha?”
Về việc này, hai người tự nhiên có ấn tượng khắc sâu, sau đó còn một mực tò
mò không biết đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
Hai người nhìn nhau sau, rồi cùng nhau gật đầu, Ngô Dung Quý nghi hoặc hỏi:
“Nhìn thấy, có chuyện gì sao?”
Tần Phó Quân: “Lúc trước các ngươi vẫn luôn nhằm vào đám người Trương
Chi Thần, chắc hẳn cũng tương đối lưu tâm đến bọn hắn, hơn nữa lại là hàng
xóm sát bên cạnh, có lẽ sẽ tương đối quen thuộc đối với nhất cử nhất động của
bọn hắn. Ta muốn biết, tại đêm hôm đó, Trương Chi Thần có mặt tại trong căn
lầu nhỏ của hắn hay không.”
Vừa nghe hỏi những lời này, đôi mắt hai người lập tức trợn to lên mấy phần,
Tiêu Trường Đạo càng là hơi có chút mong đợi, trực tiếp hỏi: “Chuyện đêm
hôm đó có liên quan gì đến Trương Chi Thần hay sao? Đêm đó đã xảy ra
chuyện gì…”
Tần Phó Quân mở miệng cắt đứt: “Ngươi suy nghĩ nhiều, ta chỉ là nêu lên cho
ngươi một thời điểm có ấn tượng khắc sâu để cho ngươi dễ dàng nhớ lại.”
Là như vậy sao? Hai người kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nàng ta một hồi.
Hai người cũng không ngốc, dùng trận thế này để moi ra hai người bọn họ, sau
đó tập trung trọng điểm hỏi về Trương Chi Thần, đây rõ ràng là đang điều tra
tên Trương Chi Thần kia, không có việc gì mới là lạ.
Nhưng nếu người ta đã nói như vậy, bọn họ cũng không tiện nói thêm gì.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Tiêu Trường Đạo hỏi Ngô Dung Quý, “Đêm hôm đó,
ngươi có thể nhớ được gì không?”
Ngô Dung Quý vẻ mặt suy tư, chậm rãi lắc đầu nói: “Chỉ nhớ được động tĩnh
trong núi rất dễ nhận thấy, những chuyện khác thật sự không nhớ rõ lắm.”
Tiêu Trường Đạo gật gật đầu, lại nói với Tần Phó Quân: “Trời đêm tối, chúng ta
cũng không tiện chạy vào trong nhà người ta a, nào biết được người ta có ở
trong phòng hay không.”
Vẫn một mực quan sát phản ứng của hai người, Tần Phó Quân nói: “Không sao,
vẫn còn có không ít thời gian cho đến khi kết thúc Triêu Dương đại hội, ta hi
vọng trước lúc các ngươi rời đi Côn Linh sơn có thể cho ta một câu trả lời xác
thực, khi nào có kết quả thì liên hệ với Vũ Thiên là có thể tìm đến ta.”
Ngô Dung Quý trầm giọng hỏi: “Ngươi đây chẳng phải là đang làm khó chúng
ta sao? Chúng ta xác thực không nhớ rõ, làm sao cho ngươi một câu trả lời xác
thực được chứ?”
Tần Phó Quân: “Trên núi không chỉ có hai người các ngươi ở lại đó, các ngươi
không nhớ rõ không có nghĩa là mọi người không nhớ rõ. Nói chung, đó là
chuyện của các ngươi, ta không quan tâm quá trình, ta chỉ muốn kết quả cuối
cùng. Đương nhiên, ta không cưỡng ép các ngươi, sẽ không ảnh hưởng tới việc
các ngươi tiếp tục dự thi, có đưa kết quả cho ta hay không, các ngươi tự nhìn mà
làm.”
Dứt lời liền nghiêng đầu ra hiệu, nói, “Tiễn khách.”
Hai người Tiêu, Ngô hai lập ngây người tại chỗ, nghĩ thầm đây còn chẳng phải
là cưỡng ép sao, mặc dù một nửa chữ cưỡng ép cũng không có nói ra, nhưng
trên thực tế chính là đang ép buộc.
Có muốn nói ra chuyện lợi dụng Thiện Thiếu Đình cho Thiện Thiếu Đình biết
hay không, quyền lựa chọn nằm trong tay người ta, người ta trước tiên nói ra
điều đó, sau đó sai khiến bọn họ làm việc, không phải là cưỡng ép sao?
Nếu như hai người còn không hiểu ý tứ này, vậy thì đúng là ngốc chết rồi.
Đệ tử Côn Linh sơn ở một bên lập tức đưa tay tiễn khách, “Mời!”
Hai người muốn nói gì đó nhưng lại thôi, còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có
thể là vâng vâng dạ dạ rời đi.