Nam Trúc đi nhanh mấy bước, sau khi bước song song cùng Dữu Khánh thì giơ
cánh tay huých tay Dữu Khánh một cái, cười xấu thì thầm, “Người bên cạnh Vũ
Thiên đó, có nhận ra không, là nữ nhân nha, trông rất xinh đẹp, động lòng hay
không chứ, có cần ta đi tìm hiểu giúp ngươi một chút hay không?”
Giữa sư huynh đệ với nhau, kỳ thực thường xuyên âm thầm bình luận về nữ
nhân, nhìn thấy mỹ nữ thì mặt mày rạng rỡ.
Đụng vào để đi tìm chết sao? Dữu Khánh ngại gã không biết sống chết, dùng
cùi chỏ thúc mạnh gã một cái, biểu đạt ý tứ “Không có hứng thú” rất rõ ràng.
“Á…” Nam Trúc bị hắn thúc cho một cú, cất tiếng kêu đau đớn.
Tần Phó Quân nhìn theo dần dần phục hồi lại tinh thần, hỏi Vũ Thiên ở bên
cạnh, “Ngươi không phải nói là bọn họ nhìn thấy ngươi khẳng định sẽ dừng
bước nói chuyện sao?”
Đây cũng là lí do đám người bọn họ đi ra trước và chờ tại cửa vào, muốn nhân
cơ hội trước khi đối phương còn chưa biết thân phận của bọn họ để giao lưu với
nhau, kết quả người ta trực tiếp rời đi, khiến cho ý đồ của bọn họ phải thất bại.
Vũ Thiên vội vàng giải thích, “Tên mập đó là một kẻ lắm lời nhiều chuyện, bình
thường, khi nhìn thấy ta thì hắn khẳng định là sẽ dừng lại tán dóc một hồi,
những người khác cũng sẽ dừng lại theo hỏi tăm một chút tình huống hôm nay.
Ta không biết hôm nay bọn hắn có chuyện gì, chỉ chào hỏi rồi lập tức rời đi.”
Tần Phó Quân hơi nhíu mày, “Ý của ngươi là nói, bởi vì hôm nay có chúng ta
tại đây, vì có người lạ cho nên bọn hắn không dừng lại sao?”
Vũ Thiên lắc đầu, trầm ngâm một chút rồi đáp: “Hẳn là không phải như vậy.
Tên mập đó rất biết tán gẫu, không phải là kẻ sợ người lạ. Hắn từng một mình
lang thang lân la làm quen tán dóc với người trên tất cả các ngọn núi khu Đinh.
Hôm nay, hình như bọn hắn có chút quái lạ.”
Trong mắt Tần Phó Quân lóe lên một chút thâm thúy, “Nói cách khác, vẫn là
bởi vì sự xuất hiện của chúng ta.”
“Ách…” Vũ Thiên không nói nên lời, không biết vì sao nàng ta cứ muốn cho là
như vậy, nếu đã cứ muốn nói như vậy rồi, còn cần gã trả lời thế nào?
Tần Phó Quân lại hỏi: “Bọn hắn ở tại trên cùng đỉnh núi phải không?”
Vũ Thiên: “Phải, bọn hắn tới tương đối sớm, tại đỉnh núi còn nhà trống, cho nên
bọn hắn liền ở lại đó.”
Tần Phó Quân ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, ánh mắt lập lòe bất định dưới
ánh nắng hoàng hôn rực rỡ.
Đối với nàng ta mà nói, muốn tìm được sự thật, đầu tiên phải xác nhận một
việc, đó chính là phải chứng minh khi chuyện xảy ra thì đối tượng mà mình hoài
nghi không có mặt tại nơi ở trên đỉnh núi, chỉ khi chứng minh được một điểm
này thì mới có thể tiếp tục điều tra, nếu như, khi sự việc xảy ra mà đối phương
có mặt tại nơi ở, vậy thì sự hoài nghi của nàng chỉ là chuyện vô nghĩa, Tông
môn biết được cũng sẽ không cho phép nàng tiếp tục điều tra.
Hiện tại, mọi việc cần phải phân thứ tự ưu tiên, phải chia nặng nhẹ, trước tiên
xem xét chuyện rút thăm, hoàn thành truy xét nguồn gốc của biệt hiệu “Không
thể thiếu” này.
Đêm đó, chờ đến khi giờ cơm khu Đinh Dần đã trôi qua, thí sinh dự thi đều đã
ăn uống xong rồi, nàng ta lập tức bảo Vũ Thiên thực hiện kiểm soát khu Đinh
Dần ở một mức độ nhất định, sau đó dẫn người triển khai điều tra.
Trước tiên, tìm tới mục tiêu đầu tiên gần nhất dưới chân núi, dò hỏi xem có biết
về biệt hiệu “Không thể thiếu” này hay không.
Đối phương vừa trả lời biết rõ, Tần Phó Quân lập tức hỏi: “Ngươi nghe được
biệt hiệu này từ người nào?”
Đây là vấn đề mấu chốt, cũng là cách tốt nhất để truy tìm nguồn gốc, tuy rằng
phương pháp này có vẻ xưa cũ và hơi chút vụng về, nhưng mang lại hiệu quả
cao nhất.
Hơn nữa, khu Đinh Dần cũng không có nhiều thí sinh sự thi. Bọn họ cứ làm như
vậy đi dò hỏi từng người, còn chưa có dò hỏi hết toàn bộ thí sinh dự thi, chỉ mới
hỏi đến vị trí giữa sườn núi thì đã có hai cái tên trồi lên khỏi mặt nước, Tiêu
Trường Đạo và Ngô Dung Quý.
Có vẻ như đã tìm được nguồn gốc xuất hiện biệt danh của đám người Dữu
Khánh.
Tần Phó Quân lập tức lại tìm Vũ Thiên để tìm hiểu tình hình về hai người này.
Sau khi biết được hai người này cũng ở tại trên đỉnh núi, không biết Tần Phó
Quân suy nghĩ như thế nào, nàng ta bảo người tạm dừng tiếp trục điều tra, cũng
nói Vũ Thiên buông lỏng kiểm soát.
Lúc trước, để đi điều tra truy tìm nguồn gốc, nàng ta đã bảo Vũ Thiên hơi chút
kiểm soát các thí sinh dự thi tại khu Đinh Dần, đề phòng có người lui tới thông
cung, đền lúc này thì buông lỏng ra.
Vì vậy, một số tình huống liền nhanh chóng lan truyền đến đỉnh núi, cũng
truyền tới trong tai Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung Quý.
Khi hai người nghe được tin tức thì lập tức lần lượt đi ra khỏi nhà ở.
Theo bậc cấp sườn núi, đi xuống dưới tìm một nơi yên lặng, hai người gặp mặt
nhau, Tiêu Trường Đạo hết nhìn đông tới nhìn tây rồi lập tức kéo cánh tay Ngô
Dung Quý tới gần, có chút sốt ruột hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy, đang yên đang
lành lại đi tra xét việc này làm gì, Côn Linh sơn ăn no rảnh rỗi không có chuyện
gì làm sao?”
Ngô Dung Quý nhíu mày, “Ai biết được.”
Tiêu Trường Đạo có chút sốt ruột, “Lúc trước ngươi không phải đã nói Côn
Linh sơn sẽ không để ý tới loại chuyện tầm phào này sao? Hiện tại làm sao bây
giờ? Một khi tra xét đến trên đầu chúng ta, một khi lan truyền ra ngoài, chưa nói
tới người khác, cũng không nói chuyện gì khác, trước tiên Thiện Thiếu Đình sẽ
nhìn chúng ta như thế nào?”
Gã đã đắc tội những Đại tiễn sư kia, cần trông chờ vào việc Thiện Thiếu Đình
sẽ ra mặt giúp bọn họ.
Ngô Dung Quý cau mày không nói lời nào, quả thực cũng không biết nên làm gì
bây giờ, mấu chốt là không có năng lực kiểm soát được chuyện đó.
Hai người chỉ có thể chờ đợi trong sự lo lắng bất an.
Mãi cho đến nửa đêm, Tần Phó Quân dẫn dắt một đám người mới dò hỏi xong
gần hết khu Đinh Dần, chỉ có ba căn lầu nhỏ trên đỉnh núi là chưa có đụng đến
theo trình tự.
Tần Phó Quân bảo Vũ Thiên sắp xếp một căn phòng, nói người mời Tiêu
Trường Đạo và Ngô Dung Quý đến đây.
Hai bên gặp mặt nhau, Tần Phó Quân đưa tay mời hai người ngồi trên kia bàn
đối diện với mình, vừa mở miệng liền cất lời hỏi với khuôn mặt không biểu
cảm: “Các ngươi có biết vì sao ta mời các ngươi tời đây không?”