Xưng hô theo đẳng cấp sư gia thì không dễ nghe, sợ gọi người ta vậy nghe già
quá, sẽ khiến người ta không vui, nữ nhân hầu như đều rất quan tâm tới chuyện
tuổi tác này, vì vậy, xưng hô “Tần chấp sự” sẽ thích hợp nhất.
Chờ khi đến giờ ăn, gã thành thành thật thật đưa mấy người đến nhà ăn của khu
Đinh Dần, dẫn vào trong một căn phòng riêng.
Lúc này, đám người Tần Phó Quân đang tại bên trong căn phòng ăn riêng chậm
rãi thưởng thức cơm nước của khu Đinh Dần, còn Vũ Thiên thì ra bên ngoài đi
dạo.
Khi mấy người bên trong phòng riêng đang dùng bữa được nửa bữa cơm thì Vũ
Thiên đột nhiên mở cửa đi vào, gã hạ thấp giọng nói với Tần Phó Quân: “Tới
rồi.”
Mấy người nhanh chóng rời khỏi bàn ăn, Tần Phó Quân đi tới cửa, mở ra một
khe hở, liếc mắt nhìn ra bên ngoài, hỏi: “Người nào?”
Vũ Thiên ở bên cạnh chỉ, “Ba nam một nữ đang lấy cơm lấy đồ ăn kia, tên to
con và tên mập mạp ở giữa, tên để ria mép thích nhìn quanh nhìn quất đó chính
là Trương Chi Thần.”
Vừa chỉ vừa giới thiệu rất rõ ràng, cũng mô tả rất rõ ràng đặc điểm của mục
tiêu, Tần Phó Quân thoáng nhìn qua liền nhận ra rồi, âm thầm quan sát tỉ mỉ.
Đám người Dữu Khánh hoàn toàn không ngờ được đi tới đây ăn cơm vẫn có
người bí mật theo dõi, quan sát bọn hắn, cho nên bọn hắn vẫn ăn uống như
thường lệ, ăn no rồi xoa bụng rời đi.
Đám người Tần Phó Quân thì đã rời khỏi nhà ăn trước một bước, đang đứng
chờ ở ngoài cửa.
Sư huynh đệ mấy người vừa đi ra cửa nhà ăn liền nhìn thấy được Vũ Thiên, đều
quen thuộc với Vũ Thiên cho nên mỗi người đều hoặc vẫy tay hoặc gật đầu
chào hỏi.
Đương nhiên, cũng nhịn không được liếc nhìn Tần Phó Quân nhiều một chút,
bởi vì nàng ta quả thực có chút nổi bật, tuy rằng ăn mặc như nam nhân nhưng
không có giấu dáng vẻ, thân thể nữ nhân, ngực vút cao, hơn nữa dung nhan
thanh tú xinh đẹp, thoáng nhìn liền biết là nữ nhân.
Sư huynh đệ ba người tuy rằng tò mò nhưng cũng không tiện nhìn chằm chằm
người ta, bởi vì như vậy sẽ quá mức thất lễ.
Nhất là Dữu Khánh, nhanh chóng tránh né ánh mắt quan sát có vẻ soi mói của
đối phương, vẫy tay tạm biệt Vũ Thiên như không có chuyện gì.
Không còn cách nào, hắn đã nhận ra nữ nhân ăn mặc theo kiểu đàn ông này
chính là nữ nhân chủ trì truy bắt bọn hắn trong đêm xảy ra chuyện kia.
Cho dù lúc đó là đêm tối, nhưng điểm đặc thù của đối phương thực sự quá rõ
ràng, rất dễ dàng nhận ra.
Hai người đã nói chuyện với nhau ở khoảng cách gần, hắn cho rằng sẽ khó gặp
lại, không ngờ đột nhiên gặp được tại nơi đây, muốn không có tật giật mình
cũng khó.
Nhưng nghĩ đến bộ đồ mặc đêm hôm đó, trên mặt còn bôi lấm lem bùn đất, hơn
nữa trong đêm tối nhìn sẽ không rõ ràng, huống hồ hắn đã khắc phục hậu quả,
chắc hẳn không nhận ra mới đúng, có gì phải sợ chứ? Khi suy nghĩ như vậy, hắn
bình thường trở lại.
“Đã ăn xong rồi?” Vũ Thiên cũng cười gật đầu hỏi một câu.
“Ha hả, ăn xong rồi.” Nam Trúc tươi cười hớn hở, vốn còn định dông dài thêm
mấy câu, nhưng nhìn thấy Dữu Khánh đã rời đi trước rồi, nên gã đành phải gật
đầu chào rồi cùng rời đi.
Vũ Thiên cũng có chút ngạc nhiên, hơi chút sửng sốt, quay đầu lại định giải
thích cho Tần Phó Quân, nhưng phát hiện thấy Tần Phó Quân đang nhìn chằm
chằm bóng lưng mấy người rời đi, ngây ngẩn xuất thần, thậm chí trên mặt còn
có chút biểu cảm phức tạp khó lường.
Gã không biết vị này đang suy nghĩ gì, và cũng không tiện quấy nhiễu, đành
phải thúc thủ đứng ở một bên im lặng chờ đợi phân phó.
Người khác là không thể tưởng tượng được tâm tình của Tần Phó Quân lúc này.
Lúc trước ở trong phòng ăn riêng mặc dù đã nhìn thấy khuôn mặt của Dữu
Khánh, cũng nhìn thấy rõ ràng Dữu Khánh trông như thế nào, nhưng khi Dữu
Khánh thực sự mặt đối mặt đứng ở ngay trước mặt nàng, thực sự đi ngang qua
trước mắt nàng thì khuôn mặt quay lưng về phía mặt trời chiều đó, chút ria mép
đó, hình dáng, kích thước của thân thể đó, còn có cả ánh mắt giống như đã từng
quen biết có vẻ hơi chút tránh né đó lại lập tức khiến cho tâm thần nàng ta bị
chấn động mạnh.
Rõ ràng không quen biết đối phương, rõ ràng chỉ vừa mới gặp đối phương,
nhưng làm cho nàng ta trong nháy mắt liền đem thân ảnh này trùng khớp với
bóng dáng trong đêm vẫn luôn khiến nàng ta canh cánh trong lòng kia.
Nhất là bộ ria mép và ánh mắt có vẻ né tránh giống như đã từng quen biết kia
khiến cho tâm tư nàng ta quay trở lại hiện trường đêm hôm đó, bị người đụng
vào, được người đỡ lấy…
Hiện tại, đối với tình hình được đỡ lấy đêm đó nàng ta có cảm giác cực kỳ rõ
ràng, lúc đó không có đặt nặng, bây giờ lại rất rõ ràng nhớ được vị trí tay đối
phương đỡ tại ngực mình, dường như ngay cả kích thước bàn tay nàng cũng
cảm nhận lại được, cảm nhận đến đây, gương mặt nàng ta lập tức có chút nóng
lên.
Rõ ràng nhớ lại khi mình bị đụng phải, quay đầu lại nhìn thì thấy một người
hoàn toàn lạ lẫm, nhưng bây giờ lại có cảm giác quá giống với người vừa mới
đứng ở trước mặt mình này.
Về dung mạo mặc dù nàng không thể nhận rõ, nhưng nàng chính là cảm thấy
kha trùng khớp với người trước mắt này.
Đêm đó là người này hay sao? Nàng nảy sinh lòng nghi ngờ, nhưng lại cảm
thấy có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều, bởi vì người đó đã bị hung thủ giết chết, lại
còn tìm được thi thể.
Nhưng nàng vẫn không kiềm chế được lòng nghi ngờ của mình, bởi vì người
vừa rồi đem tới cho nàng cảm giác thực sự quá giống.
Huống hồ lúc đó vẫn còn có một số điểm nghi vấn vẫn chưa thể hoàn toàn
thuyết phục được nàng.
Đệ tử Côn Linh sơn tham gia truy bắt tại sao trên mặt lại có nhiều bùn như vậy,
trong lúc vô ý làm mình dính bẩn như vậy mà không thể phát hiện được sao? Vì
sao không rửa sạch?
Vị đệ tử Côn Linh sơn kia khi dẫn đầu phía trước nhảy xuống đường cụt thì vì
sao phải đưa ra thủ thế khiến mọi người dừng lại?
Sau sự việc, khi tìm đến di thể của vị đệ tử kia, nàng có đi tìm hiểu, vị đệ tử đó
lúc còn sống không có để râu, nhưng nàng có cảm giác người đệ tử xông ở phía
trước đó là có râu.
Có nhiều điểm đáng ngờ, nhưng không thể vượt qua được đại sự trước mắt của
Côn Linh sơn, đại sự này áp đảo tất cả những việc khác, vì vậy, vụ án bị cưỡng
ép khép lại. Một mình nàng đơn độc, một cây làm chẳng nên non, không thể
làm ngược lại, chỉ có thể thuận theo.
Bây giờ, những nghi vấn tràn đầy trong lòng đó lại lần nữa bị gợi ra, trực giác
mãnh liệt của nữ nhân nói với nàng, người này rất khả nghi.
Càng nghĩ nàng càng cảm thấy khả nghi.
Nhưng nàng lại không lấy ra được bất kỳ chứng cứ gì, trực giác của mình là
không thể lấy làm lí do báo lên trên, nói ra sẽ không tránh được bị mắng xối xả,
chuyện này Tông môn đã đưa ra kết luận, ngươi dựa vào đâu để lật nó lên?
Vẫn là câu nói kia, Triêu Dương đại hội là đại sự hiện nay của Côn Linh sơn,
vượt qua tất cả những chuyện khác, Tông môn không có khả năng cho phép
dùng một chuyện không có bằng chứng để làm xáo trộn và quấy rầy trật tự thi
đấu.
Nàng cũng đã suy nghĩ rồi, hà tất tự tìm phiền phức, nhưng vừa nghĩ đến dấu
bàn tay lưu tại trước ngực mình, mặt nàng lại có chút nhịn không được nóng
lên, ửng đỏ lên.
Nếu như hung thủ thật sự là người này, hắn lưu lại dấu bàn tay đó đến cùng là
vô tâm hay là cố ý?
Vừa nghĩ đến có thể là cố ý khinh nhờn mình, chấp niệm liền khó nhịn mà cuồn
cuộn dâng lên, khó thể lập tức xua tan suy nghĩ.
Đương nhiên, Chưởng môn cũng đã nói, có thể ám tra…