Tần Phó Quân chợt nghĩ tới chuyện gì đó, hỏi: “Hình như ca ca của muội cũng
tới dự thi phải không? Chẳng lẽ đang ở tại khu Đinh Dần này?”
Thiện Thiếu Vân: “Đúng a, muội đã xem thi đấu mấy ngày nay rồi.”
Tần Phó Quân ít nhiều biết rõ chút tính tình của cô ta, nghe giọng điệu, nhìn bộ
dạng của cô nàng, không khỏi cười nói: “Trông bộ dạng của muội có vẻ không
hứng thú lắm. Không phải là được xem thi đấu hàng ngày sẽ rất vui sao? Hai
mươi năm mới tổ chức một lần đó, rất nhiều người muốn đến xem cũng không
có tư cách vào xem nha.”
Thiện Thiếu Vân chu miệng lên:
“Muội chỉ muốn xem ca ca của muội thi đấu thôi, còn lại, ngày nào cũng nhìn
xem mấy người không liên quan gì tới mình đánh tới đánh lui có gì hay để coi
chứ. Hơn nữa, rừng rộng, chim muông gì cũng có, có một số kẻ nhìn thấy là
buồn nôn, vậy mà vận may lại quá tốt, rút thăm thi đấu lại có thể trúng liên tiếp
hai lần trẻ trống, vậy mà có thể hai lần liên tục không cần thi đấu cũng có thể
vào vòng trong. Ông trời thực sự không có mắt a, muội hoài nghi không chừng
hắn đã gian lận trong lúc rút thăm ấy chứ.”
Tần Phó Quân ngớ ra một cái, thử hỏi đạo: “Muội là đang nói tới tên Trương
Chi Thần kia sao?”
“Di, Phó quân tỷ, ngươi cũng biết hắn sao?” Thiện Thiếu Vân cảm thấy kinh
ngạc.
Tần Phó Quân lắc đầu, biết thì khẳng định không biết, nhưng lần này Lưu Tinh
điện hưng sư động chúng như vậy chính là vì việc này mà tới đây. Trước lúc tới
đây, nàng ta đương nhiên đã biết được cái tên này, có lẽ hiện tại mấy người sư
tôn đã đang nghiêm túc kiểm tra lại quy trình rút thăm lúc trước.
Nàng ta đến đây là vì việc này, dò hỏi thông tin liên quan cũng nằm trong công
việc điều tra, đúng lúc cô gái trước mắt này có ý kiến rõ ràng, nàng lập tức cau
mày hỏi: “Muội nhìn từ phương diện nào mà cảm thấy hắn gian lận trong rút
thăm? Muội nhìn thấy gì, hay là đã nhận ra điều gì dị thường sao?”
Thiện Thiếu Vân bất bình đáp: “Không nhìn thấy gì, nhưng với cách rút thăm
như vậy mà có thể trúng liên tục hai lần, còn không đáng để hoài nghi sao?”
Tần Phó Quân không nói nên lời, đây là chuyện gì? Những lời này còn không
đủ tư cách để xếp vào ý kiến điều tra. Nàng biết cô gái này vô cùng tùy ý, liền
đổi cách hỏi, “Ngươi nói tên Trương Chi Thần đó buồn nôn, hắn đã làm gì
khiến ngươi cảm thấy buồn nôn?”
“Tỷ không biết nha, người này người chính là một tên tiểu nhân đê tiện…”
Nói đến việc này, Thiện Thiếu Vân liền có đề tài để nói rồi lải nhải không
ngừng, đem toàn bộ những gì mình nghe được về Dữu Khánh, chạy đi tìm Tiêu
Trường Đạo như thế nào, uy hiếp Tiêu Trường Đạo điểm đến thì dừng ra sao, về
sau lại lật lọng đe dọa Tiêu Trường Đạo cách nào nói ra hết, thậm chí còn thêm
mắm thêm muối vào cảm nhận của bản thân mình.
Thêm mắm thêm muối vẫn còn chưa đủ, cô ta nói tiếp: “Phó quân tỷ, ngươi có
biết không? Tên ria mép đó còn có một cái biệt hiệu, gọi là ‘Không thể thiếu’,
nói là chỉ cần đến giờ ăn, bọn họ liền sẽ đến đó ăn cơm Linh Mễ cho thật no,
giống như nghèo điên rồi vậy, có thể tham được chút nào sẽ tham thêm chút đó,
có thể lấy được chút nào hay chút đó, bộ dạng đó cũng khiến cho những người
khác không quen nhìn, cho nên mới đặt cho bọn hắn cái biệt hiệu là ‘Không thể
thiếu’.”
Ria mép? Tần Phó Quân hơi chút sửng sốt, trong đầu khó giải thích mà lóe lên
điều gì đó không rõ ràng, lập tức lại cất lời nghi vấn: “Người tu hành ăn no Linh
Mễ thì tốt cho việc tu hành, vừa vặn Côn Linh sơn có điều kiện này, cũng không
phải chuyện gì quá đáng, tại sao ngay cả việc bọn hắn ăn cái gì, ăn như thế nào
cũng có người nhìn chằm chằm rồi đặt biệt hiệu chứ?”
Với tư cách là một người của Lưu Tinh điện thường chấp pháp tra án, vừa mở
lời liền hỏi vào mấu chốt của vấn đề.
Nàng cảm thấy điều đó không bình thường là đúng, tuy nhiên biệt hiệu này là
do Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung Quý vì muốn đẩy mấy người Dữu Khánh
vào hố mà đặt ra, cũng âm thầm lan truyền ra ngoài, ngay cả những người dự thi
cũng không rõ nguồn gốc của nó, Thiện Thiếu Vân làm sao có khả năng biết rõ,
cô ta liền nhún vai lắc đầu đáp: “Muội làm sao biết được, có lẽ là bởi vì nhân
phẩm quá kém, có quá nhiều người nhìn bọn họ không vừa mắt.”
Cô ta không quan tâm, nhưng Tần Phó Quân lại âm thầm nhớ kỹ điểm đáng ngờ
này.
Khi tại Lưu Tinh điện, trước khi dẫn mọi người xuất phát, Vạn Lý Thu đã có
một cuộc nói chuyện với mọi người, ông ta từng nói rõ tôn chỉ của Tông môn
khi phái bọn họ đi đốc tra lần này, chỉ có bốn chữ “kỹ càng tra xét!”
Nói chung chính là tuyệt không bỏ qua bất kỳ điểm đáng ngờ nào, cho dù nhỏ.
Tần Phó Quân thân là một trong những nhân viên điều tra chính trong chuyến đi
này, cũng thường chấp pháp tra án, nàng ta biết rõ bất kỳ một điểm đáng nghi
nào cho dù nhìn như không liên quan gì đến vụ án, cuối cùng đều có thể là chìa
khóa dẫn đến sự thật của vụ án. Vì vậy, bây giờ phát hiện thấy có điểm đáng
ngờ, nàng ta đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nàng ta âm thầm ghi nhớ
trong lòng, dự định về sau sẽ triển khai tra xét kỹ hơn, để làm rõ xem tại sao lại
có biệt danh đó.
Hai người cất bước cùng nhau đi dạo ôn chuyện một hồi, sau đó Tần Phó Quân
thấy cô ta không biết được gì nhiều, vì vậy, nàng ta tiếp tục hơi chút tận tình địa
chủ rồi cũng nói lời cáo từ, hẹn về sau gặp lại.
Thiện Thiếu Vân biết nàng còn có việc phải làm, cũng có thể hiểu được.
Khi Tần Phó Quân chạy tới chỗ Vạn Lý Thu thì đám người Vạn Lý Thu vẫn
còn đang nghe Tôn Liên Tinh và Vũ Thiên báo cáo về những tình huống liên
quan, thỉnh thoảng bọn họ cũng đưa ra câu hỏi và lắng nghe giải thích. Tần Phó
Quân cũng hòa nhập vào trong bầu không khí này.
Chờ đến khi mọi việc đã tạm thời kết thúc, cho những người khác lui ra, nhóm
người Lưu Tinh điện bắt đầu tổng kết và sàng lọc thông tin, lúc này Tần Phó
Quân liền nói ra điểm đáng ngờ mà mình phát hiện, bởi vì điều này có liên quan
tới mục tiêu, nàng cảm thấy cần tiếp tục tra xét việc này.
Trong tình hình còn chưa có phương hướng điều tra rõ ràng hiện nay, bất kỳ
nghi ngờ nào đều không nên bỏ qua, Vạn Lý Thu đương nhiên thể hiện tán
thành, và bởi vì Tần Phó Quân là người đầu tiên nắm được thông tin, có khả
năng hiểu rõ hơn chi tiết về việc này, vì vậy ông ta liền phân công Tần Phó
Quân tiếp tục phụ trách vấn đề này.
Sau cuộc họp, Tần Phó Quân lập tức tìm đến Vũ Thiên.
Đối diện với người ở bối phận sư phụ mình, mặc dù còn trẻ hơn mình, Vũ Thiên
không những không có cảm giác với sắc đẹp của nàng, hơn nữa gã còn rất khẩn
trương, ai dám đảm bảo rằng tất cả các hành động của mình đều đúng với quy
củ? Đối diện với những người này, thật sự sợ người ta bắt được vấn đề gì đó rồi
chuyện bé xé ra chuyện to, vậy thì gã sẽ chịu không nổi.
Cảm thấy khẩn trương là chuyện rất bình thường, và chắc chắn cũng phải tất
cung tất kính, ít nhất là có hỏi ắt có trả lời.
Tần Phó Quân cũng không quanh co lòng vòng với gã, nhìn nhìn thấy sắc trời
đã gần tối, hỏi thẳng: “Nghe nói Trương Chi Thần có biệt hiệu là ‘Không thể
thiếu’, ám chỉ hắn cứ đến giờ ăn là có mặt tại nhà ăn khu Đinh Dần, không sót
bữa nào, có phải như vậy không?”
Vũ Thiên âm thầm rịn mồ hôi, gã đã quên báo cáo việc này, không nghĩ tới
những người này đã nắm giữ được cả chuyện như thế, gã vội đáp: “Đúng vậy, ta
cũng có nghe nói tới biệt hiệu này, tuy nhiên nó không phải để chỉ mình hắn, là
để chỉ cả nhóm bốn người bọn hắn.”
Tần Phó Quân: “Ngươi cảm thấy giờ cơm hôm nay hắn có đến ăn hay không?”
Vũ Thiên suy nghĩ một chút, “Đại khái là sẽ đi, nếu không có gì bất ngờ thì hẳn
là sẽ đến.”
Tần Phó Quân lại quét mắt nhìn mấy vị đồng môn Lưu Tinh điện cùng đi theo
bên cạnh, “Tốt, giờ ăn tối nay mấy người chúng ta đến nhà ăn khu Đinh Dần
dùng thử cơm nước xem như thế nào. Ngươi thuận tiện chỉ cho chúng ta biết
một chút, được hay không?”
Trong vô thức, Vũ Thiên cảm thấy trong ánh mắt của nữ nhân này có cất giấu
dao sắc, mỗi câu nói đều có thâm ý, gã nào dám nói nửa cái chữ “Không”, vội
liên tục gật đầu như con gà con mổ thóc, “Được được được, không có vấn đề,
Tần chấp sự có việc gì cứ việc dặn dò, bên này nhất định sẽ dốc hết toàn lực
phối hợp.”