Đối với tình hình rút thăm tại các tiểu khu, Tông môn Côn Linh sơn đều biết rõ
như lòng bàn tay. Bên trong đại điện Tông môn nguy nga cao vút, tụ tập một
đám nhân sự cấp cao của Tông môn, bọn họ đang thương nghị sự vụ Tông môn,
dần dần nói đến việc hai lần vượt vào vòng trong mà không cần thi đấu, trong
lời bàn tán có phần cười cợt.
Đề tài còn chưa kết thúc, ngoài cửa vào xuất hiện một bóng người với phong
thái giống như một lão thần tiên, chính là Đại trưởng lão Hoàn Ngọc Sơn, người
đã ở tình trạng nửa thoái ẩn, ít hỏi tới sự vụ cụ thể của Tông môn.
Mọi người trong đại điện dồn dập hành lễ, Chưởng môn Triệu Đăng Tử cũng
hơi khom người đón tiếp.
Sáu Đại trưởng lão của Côn Linh sơn đều đã đến đông đủ.
Đi tới trung ương đại điện, Hoàn Ngọc Sơn dừng bước, nhìn quanh mọi người,
hỏi: “Nghe nói phía bên khu Đinh Dần xuất hiện một người liên tục phóng trúng
thẻ trống, lợi dụng quy tắc của đại hội, hai lần liên tục không cần thi đấu liền có
thể vượt vào vòng trong, có đúng là có chuyện này hay không vậy?”
Chúng trưởng lão nghe vậy thì ít nhiều có chút kỳ quái, chút chuyện này tại sao
lại kinh động đến vị này phải tự mình đến đây, nghe giọng điệu cảm thấy còn có
ý chất vấn.
Một vị trưởng lão nhịn không được đáp: “Hoàn sư huynh, vận may tốt, xuất
hiện tình huống trúng liên tục cũng không phải là chuyện không thể xảy ra, vì
sao sư huynh lại coi trọng như vậy?”
Đối với điều này, Chưởng môn Triệu Đăng Tử trong lòng biết rõ, bởi vì Hoàn
Đại trưởng lão biết Hướng Lan Huyên đang nhìn chằm chằm vào người rút
thăm đó, thậm chí còn liên lụy tới Linh cốc. Bây giờ lại trùng hợp xảy ra
chuyện như vậy, nói là bởi vận may thì nhìn thế nào cũng cảm thấy không ổn.
Hoàn Đại trưởng lão là đang lo lắng sẽ xảy ra chuyện, có phần ngồi không yên.
Thực ra chính ông ta cũng có cảm giác như vậy, cho nên mới nhắc tới chuyện
rút thăm này tại trong cuộc họp của Tông môn.
Hoàn Ngọc Sơn hỏi ngược lại: “Không có khả năng gian lận sao?”
Vị trưởng lão đó kinh ngạc,
“Làm sao gian lận được? Chẳng lẽ sư huynh không tin đệ tử môn phái chúng ta
sao?”
Hoàn Ngọc Sơn cười nhạt, “Việc này không phải là tin tưởng hay không tin
tưởng, mà là phải đề phòng khi chuyện chưa xảy ra. Các ngươi có từng nghĩ tới
hay không, một lần, hai lần có thể nói là vận may, nếu đối phương tiếp tục
phóng trúng lần thứ ba, các ngươi có nghĩ tới sẽ có hậu quả gì hay không? Hắn
đã có tư cách tham gia lần rút thăm thứ ba rồi!”
Những lời này vừa được nói ra, mọi người đều thay đổi sắc mặt, nếu thật sự
trúng liên tục ba lần, có thể lấy lí do vận may để giải thích được sao? Ai tin
được? Chỉ sợ sẽ khiến thiên hạ chấn động, sợ rằng tu sĩ thiên hạ đều sẽ nghi ngờ
sự công chính của lần Triêu Dương đại hội này. Côn Linh sơn sẽ giải thích như
thế nào với Tu Hành giới chứ?
Không có cách nào để giải thích!
Nếu thật sự xuất hiện chuyện như vậy, Côn Linh sơn khẳng định sẽ phải gánh
tai tiếng, phải phí hết tâm tư mới mời được một số quý khách, e rằng nghe vậy
sẽ không đến quan sát thi đấu nữa rồi.
Nếu như có thêm một đám thí sinh gây náo loạn ầm ĩ khiếu nại bất công, vậy thì
khó thể kết thúc được.
Lần này, ngay cả Chưởng môn Triệu Đăng Tử cũng nhíu mày.
Một vị trưởng lão khác lên tiếng: “Sư huynh, việc này ngươi nghĩ nên xử lý thế
nào?”
Hoàn Ngọc Sơn: “Cũng đã trúng liên tục hai lần rồi, còn có thể xử lý thế nào,
cũng không thể vô duyên vô cớ gạt bỏ kết quả a? Ta đã nói rồi, chuyện cần làm
lúc này chính là phải đề phòng chuyện chưa xảy ra, cần ngăn chặn bất kỳ khả
năng gian lận nào có thể xảy ra. Chúng ta vừa phải có hành động, cũng là để
biểu hiện ra thái độ cho người ngoài nhìn thấy, ít nhất phải có thể trấn an được
các tuyển thủ dự thi.”
Lão ta quay đầu nhìn về phía trưởng lão Vạn Lý Thu của Lưu Tinh điện, “Vạn
sư đệ, ngươi là Chấp pháp trưởng lão, am hiểu những chuyện này, lần này e
rằng cần phải làm phiền ngươi đích thân đi tọa trấn, cần phải nhìn rõ ràng mọi
việc, không nên cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội để lợi dụng.”
Tiếp đó, lão ta quay đầu lại nhìn về phía Triệu Đăng Tử, hỏi: “Chưởng môn,
ngươi cảm thấy thế nào?”
Triệu Đăng Tử nhìn nhìn phản ứng của những trưởng lão khác, thấy mọi người
đều khẽ gật đầu, lập tức tán đồng, nói: “Được, Vạn trưởng lão, lần này làm
phiền ngài đích thân đi một chuyến vậy.”
Vạn Lý Thu chắp tay trả lời: “Trong phạm vi trách nhiệm, ta nhất định sẽ nỗ lực
hết sức làm theo pháp chỉ của Chưởng môn.”
Nhìn thấy việc này đã được xác nhận, Hoàn Ngọc Sơn lại hỏi: “Chư vị có biết
trong những lần Triêu Dương đại hội trước đây, đã từng có lần nào xuất hiện
tình huống trúng thẻ trống qua vòng hai lần liên tục không?”
Đa số người khẽ lắc đầu, chỉ có Triệu Đăng Tử nói:
“Sau khi nghe được tin tức có người trúng liên tục hai lần, ta đã cho người tra
xét lại ghi chép trước đây, quả thực từng có việc trúng hai lần, hơn nữa còn
không chỉ một lần, trong ghi chép thể hiện từng có ba lần, nhưng đều là trúng
tách ra, còn tình huống trúng liên tục hai lần như thế này thì đây là lần đầu
tiên.”
Hoàn Ngọc Sơn thở dài, “Người hiểu ta cho rằng ta lo lắng, chư vị nhọc sức
nhiều hơn đi.”
Những lời nói này của lão ta có ý nghĩa đặc biệt sâu xa, trước tiên chắp tay với
Chưởng môn, tin tưởng rằng Chưởng môn hiểu được ý của lão, sau đó chắp tay
hướng về phía chư vị trưởng lão, rồi cáo từ rời đi.
Suối núi trong veo, suối chảy róc rách, giữa rừng cây yên tĩnh hai bên bờ suối
có một căn lầu nhỏ, Long Hành Vân thong dong tản bộ đến đây.
Ngân Sơn Hà ở bên trong nhà nhận thấy có động tĩnh, đi ra ngoài. Ông ta tạm
thời ở tại nơi đây, nhìn thấy người đến thì hơi cau mày, “Không phải đã bảo
ngươi ít tới nơi đây sao, để cho những thí sinh khác nhìn thấy sẽ không tốt, cũng
sẽ khiến cho Côn Linh sơn khó xử, có việc gì ngươi cứ nói với người của Côn
Linh sơn, họ sẽ liên hệ với ta.”
“Yên tâm, ta không để cho những thí sinh khác nhìn thấy.” Long Hành Vân
gượng cười một tiếng, trực tiếp trước lên ban công trước, gã cũng không khách
sáo, hỏi thẳng, “Ngân thúc, tình hình bên phía tên Thám Hoa chó đó như thế
nào? Không phải là bị loại ngay từ vòng đầu tiên đi?”
Gã thực sự quan tâm tới việc này, thực sự là nhịn không được nữa mới chạy tới
đây hỏi thăm, bên này đã đồng ý lưu tâm tới tình hình phía bên Dữu Khánh giúp
gã.
Ngân Sơn Hà nhàn nhạt nói: “Ngươi suy nghĩ quá nhiều.”
Long Hành Vân lại hỏi: “Trong thi đấu, biểu hiện thực lực như thế nào?”
Gã có thể hỏi điều này, chứng tỏ gã ít nhiều vẫn có chút lo lắng.
Ngân Sơn Hà: “Không biết sâu cạn.”
Long Hành Vân hơi kinh ngạc, “Ngay Ngân thúc cũng không nhìn ra sâu cạn
sao?”
Ngân Sơn Hà: “Hắn không ra sân thi đấu, ta làm sao thấy được sâu cạn gì chứ?
Vòng đầu tiên hắn bắt trúng thẻ trống, không cần thi đấu vẫn vào được vòng
trong.”
Nghe vậy, Long Hành Vân mới thở phào nhẹ nhõm, “Tên Thám Hoa chó đó
thật là may mắn.”
Ngân Sơn Hà dường như rất đồng ý với điểm này, ừ một tiếng, “Vận may của
hắn rất tốt, vòng thứ hai hắn lại bắt trúng thẻ trống, tiếp tục trực tiếp vượt qua
vòng đấu rồi.”
Long Hành Vân trợn mắt há mồm, miệng há to đến mức có thể nhét vào một
quả trứng gà.
Lúc này, đệ tử Côn Linh sơn phụ trách thi đấu tại khu Đinh Dần đột nhiên trở
nên căng thẳng, người mà bọn họ sợ nhất đã tới, Chấp pháp trưởng lão, người
thích bắt lỗi người khác đã đích thân dẫn người của Lưu Tinh điện giá lâm tới
đây, từ Vũ Thiên cho đến Tôn Liên Tinh đều có phần nơm nớp lo sợ, kinh sợ ra
nghênh đón.
Thiện Thiếu Vân đang lang thang dạo chơi gần đó xách vách vui vẻ chạy tới
bên này, vừa chạy vừa vui mừng kêu to, “Phó quân tỷ, sao tỷ lại tới đây?”
Nữ đệ tử quan môn Tần Phó Quân đứng ở bên cạnh Vạn Lý Thu nghe tiếng gọi
thì quay đầu nhìn đến, trên mặt cũng nở nụ cười, xoay người đối diện cô ta.