Trên thực tế, đó hoàn toàn chỉ là do một số người đang quấy rối, không có
người nào phát hiện thấy vấn đề xảy ra ở đâu, cũng không ai dám đảm bảo đó
không phải là kết quả của vận may, và điều này cũng không phải là hoàn toàn
không có khả năng xảy ra.
Hiện trường trở lại bình thường, rút thăm lại tiếp tục diễn ra, và thuận lợi hoàn
thành việc rút thăm cho hai người cuối cùng, đợt rút thăm thứ hai đến đây xem
như kết thúc.
Nhưng việc hai lần liên tiếp bắt thăm được thẻ trống ít nhiều vẫn mang đến một
chút dư âm.
Sau khi tan cuộc, trở về tới căn lầu nhỏ trên đỉnh núi, Nam Trúc lập tức đi theo
vào căn phòng của Dữu Khánh, lén lút hỏi: “Lão Thập Ngũ, ngươi làm sao có
thể liên tục phóng trúng thẻ trống vậy?”
Sự tò mò và nghi vấn trong ánh mắt cho thấy gã đang hỏi, có phải ngươi đang
gian lận hay không?
Không chỉ là gã, Mục Ngạo Thiết ở bên cạnh cũng hiện rõ sự nghi vấn này
trong ánh mắt.
Đổi với khác người, hai người có khả năng sẽ cho rằng là bởi vì vận may quá
tốt, nhưng nếu việc này xuất hiện tại trên người lão Thập Ngũ thì chưa chắc đã
vậy, mấu chốt là hai người đều đã chứng kiến một số thủ đoạn huyền diệu của
lão Thập Ngũ. Sau khi lão Thập Ngũ vào kinh thành thi cử, chưa nói tới việc
hắn lấy được một môn kiếm thuật không biết nền tảng như thế nào, giống như
còn biết được một thuật pháp quan sát gì đó. Lần rời núi đó hình như đã gặp
được kỳ ngộ.
Dữu Khánh có chút không nói nên lời, trong lúc nhất thời hắn đúng là không
biết nên trả lời như thế nào mới thích hợp, muốn nói không gian lận nhưng xác
thực đã làm rồi, tuy nhiên hai lần liên tục này quả thực cũng là có may mắn, sau
khi suy nghĩ một chút, hắn trả lời: “Lần đầu tiên phóng thăm, kết quả như thế
nào là không biết rõ được, mọi thứ đều là lần đầu tiên tiếp xúc, đó thực sự là
trùng hợp, thật sự là may mắn.”
Hai người Nam, Mục lập tức nhìn nhau, đều đã nghe hiểu ra một chút mánh
khóe.
Nam Trúc lập tức đè thấp giọng thêm chút nữa, hỏi: “Nói cách khác, lần thứ hai
không phải trùng hợp?”
Dữu Khánh suy nghĩ một chút, cũng nhỏ giọng trả lời, “Với cách thức rút thăm
này, ta quả thực nhận ra một chút manh mối.”
Quả nhiên! Hai người Nam, Mục nhìn nhau, đều có cảm giác hưng phấn. Gian
lận vốn luôn là một hành động rất kích thích.
Nhưng rồi Nam Trúc lại nhíu mày, “Ta nói nha lão Thập Ngũ, ngươi nhìn ra
cách thức thì cũng không thể làm như vậy nha. Nếu cứ một mực liên tiếp phóng
trúng thẻ trống như vậy, bất cứ ai cũng sẽ nghi ngờ. Ngươi không phải là thật sự
muốn một mạch dùng cách rút thăm để giành chiến thắng đi? Với đầu óc của
ngươi, không cần phải ta dạy cho ngươi lý lẽ dễ hiểu như thế a?”
“Ta đã nói rồi, lần đầu tiên là trùng hợp, lần thứ hai rút thăm thì ta vẫn còn chưa
có hoàn toàn biết rõ…” Dữu Khánh nói đến đây thì có phần không biết nên giải
thích như thế nào, lúc đó hắn chỉ vừa mới nhận ra manh mối, bởi vì thứ tự rút
thăm quá gần phía trước, không kịp tính toán kỹ càng, chỉ là tiện tay thực hiện
để xác nhận xem, chỉ đến khi đứng một bên nhìn xem người khác phóng thăm
thì mới suy nghĩ rõ ràng. Sau một hồi không nói nên lời, hắn chỉ có thể xua tay
nói: “Quên đi, Chuyện này ta cũng không thể giải thích rõ ràng được với các
ngươi, dù sao cũng không phải giống như các ngươi nghĩ, các ngươi cũng
không nên hỏi thêm gì nữa.”
Cùng lúc đó, hầu như toàn bộ tuyển thủ dự thi tại khu Đinh Dần đều đang bàn
luận về việc liên tục phóng trúng trẻ trống này, có người ước ao, có người ghen
tỵ.
Đương nhiên, lúc đó không gây ồn ào náo loạn, chuyện đã qua thì cũng đã qua
rồi, dù sao cũng không có chứng cứ, trên cơ bản không có người nào bám chặt
vào đó làm gì, cũng hiếm có người nào sẽ làm ra chuyện như vậy.
Chủ yếu là thảo luận về vòng thi đấu thứ hai vào ngày mai, có người đứng ngoài
xem đã nhớ được danh sách người nào đối chiến với người nào, đang ồn ào náo
nhiệt suy đoán xem ai thắng ai thua, chỉ còn thiếu việc mở ra bàn đánh cược nữa
mà thôi.
Khu Đinh Dần không có người nào mở bàn cá cược không có nghĩa là tại khu
khác cũng là như vậy…
Bên trong khu nhà khách tao nhã cho quý khách ở, Hướng Lan Huyên ngồi trên
chiếc ghế lụa mềm bên trong hiên các chậm rãi thưởng thức linh quả tươi ngon,
tất cả đều là mới hái từ Linh cốc.
Nếu đặt giá trị của một khay trái cây này vào trong thế tục, cả nhà của một gia
đình bình thường có quần quật làm cả đời cũng chưa chắc có thể kiếm đủ tiền
cho một khay trái cây như vậy.
Nhưng Hướng Lan Huyên cũng chỉ coi như đồ ăn vặt, chỉ nhấm nháp mấy
miếng chứ không có vẻ gì thích thú, phần nhiều là chú ý vào việc lật xem những
thông tin từ các nơi trên tay kia.
Chợt có tùy tùng vội vã tiến vào bên trong hiên các, bẩm báo: “Đại hành tẩu,
đợt rút thăm vòng thứ hai tại khu Đinh Dần đã có kết quả rồi.”
Hướng Lan Huyên lập tức nãy sinh hứng thú, ngẩng đầu hỏi, “Ngày mai có thể
đi xem vị Thám Hoa lang kia xuất thủ không?”
“Việc này…” Tùy tùng có chút khó xử, nói: “Đại hành tẩu, vòng này vẫn còn
chưa được, cần chờ tới vòng thứ ba mới được.”
Hướng Lan Huyên tức thì nghi hoặc, “Có ý gì?”
Tùy tùng nhịn không được nở nụ cười khổ, “Mới nhận được báo tin, vận may
của hắn thực sự quá tốt, đợt rút thăm thứ hai lại phóng trúng thẻ trống, tiếp tục
vào vòng trong mà không cần thi đấu.”
Hướng Lan Huyên vẻ mặt sững sờ, tại sao muốn xem một trận thi đấu lại khó
khăn như vậy chứ?
Một hồi sau nàng mới định thần trở lại, Linh quả gặm phân nửa ở trong tay
được thả trở lại trên khay trái cây, nàng ta cũng chậm rãi đứng lên, cau mày
chậm rãi thả bước bên trong hiên các, suy nghĩ cẩn thận về quy trình rút thăm,
sau đó lẩm bẩm hỏi: “Tại sao lại là hắn, gian lận hay sao chứ?”
Tùy tùng chần chừ nói: “Đây là biện pháp rút thăm cũ đã được thực hiện trong
Triêu Dương đại hội trước, theo lý thuyết hẳn là không có vấn đề gì mới đúng.”
“Đúng vậy, theo lý thuyết là không có khả năng gian lận, trừ khi…”
Đang đi tới đi lui, Hướng Lan Huyên chợt dừng bước, nghi ngờ nói:
“Trừ khi phía bên Côn Linh sơn đang giúp hắn ăn gian.”
Tùy tùng nghi hoặc:
“Đại hành tẩu, không có khả năng có việc này đi, cho dù muốn giúp hắn gian
lận cũng không thể giúp hắn trúng liên tục như vậy a, việc này quá mức gây chú
ý, khẳng định sẽ khiến người ta nghi ngờ, Côn Linh sơn không ngốc như vậy.”
Hướng Lan Huyên gật đầu đồng ý, “Trừ khi bên trong Côn Linh sơn có một
người nào đó tham gia vào tổ chức rút thăm làm ra việc bí quá hóa liều.” Ngay
sau đó lại tự lắc đầu phủ định, “Theo lý thuyết, tên A Sĩ Hành đó cũng không
nên làm chuyện lộ liễu như thế mới đúng.”
Tùy tùng có chút kỳ quái, nhịn không được lấy can đảm mở miệng hỏi: “Đại
hành tẩu, cũng hoàn toàn có khả năng là may mắn, vì sao ngài cứ hoài nghi hắn
đang gian lận?”
Hướng Lan Huyên đi trở về bên cạnh bàn, lại cầm lấy Linh quả ăn dở trong
khay lên, “Xác thực có khả năng may mắn, nhưng cũng phải phân rõ là người
nào, thực sự là có khá nhiều chuyện xảy ra với tên đó, quá nhiều chuyện lạ,
muốn để cho người ta không nghi ngờ cũng khó.” Dứt lời nàng ta cắn một
miếng trái cây, nhai nhai trong má.
Nàng ta đã nói như vậy, tùy tùng cũng không biết nên nói gì nữa…