Bán Tiên

Chương 662: Tấm thẻ trống vòng hai (1)




Đối với kết quả rút thăm, đến bây giờ hắn thực ra đã không quá đặt nặng.

Lúc ban đầu, khi vòng thi đấu đầu tiên chưa diễn ra, hắn cũng chưa quyết chiến

với người nào, cho nên còn có chút e ngại, bởi vì dù sao hắn không dám coi

thường anh hùng thiên hạ.

Sau khi vòng thi đấu đầu tiên của khu Đinh Dần kết thúc, hắn đã xem hết một

lần quá trình thi đấu của mỗi một tuyển thủ tham gia dự thi, do đó, nỗi lòng

căng thẳng của hắn đã được thả lỏng xuống, ít nhất, tại khu Đinh Dần này là

không có nhiều người có thể khiến hắn coi trọng, không phải quá lo lắng về

phương diện bảo vệ an toàn cho bản thân, vì vậy, hắn không quan tâm sẽ gặp

phải người nào, người nào cũng không quan trọng.

Hắn là muốn đụng được Tiêu Trường Đạo, thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn

thử dùng phương thức này để ăn gian, kinh nghiệm còn chưa đủ, coi như đã bỏ

lỡ vòng này, chỉ có thể chờ đợi xác nhận xem thủ đoạn gian lận này có dùng

được hay không, vào lúc này hắn cũng đã có kinh nghiệm rồi, không sợ không

được được Tiêu Trường Đạo trong thi đấu.

Đương nhiên, tiền đề là Tiêu Trường Đạo không nên dễ dàng bị thua trong thi

đấu.

Nhưng theo lý mà nói, nếu Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung Quý đã dám làm ra

những mánh khóe đó, chắc chắn cũng có phần nắm chặt với thực lực của mình.

Khi xem thi đấu, hắn đã có chú ý quan sát cẩn thận, quả thực cũng có chút thực

lực để vào sâu hơn, chỉ cần không đụng phải những kẻ có thực lực tương đối

mạnh kia, vào vòng tiếp theo hẳn không phải là vấn đề lớn.

Hiện tại điều hắn lo lắng chính là việc Mục Ngạo Thiết vẫn còn tiếp tục tham

gia thi đấu.

Mục Ngạo Thiết ở ngay sau lưng hắn, là người phóng phi tiêu ngay sau hắn, sau

khi phóng trúng một tấm mộc bài thì cũng đi vòng tới bên cạnh hắn.

Trên khán đài, Thiện Thiếu Vân không quan tâm tới Mục Ngạo Thiết, chỉ chằm

chằm vào Dữu Khánh, vừa nhìn thấy Dữu Khánh phóng phi tiêu ra, liền lập tức

hừ hừ nói với mẫu thân ở bên cạnh: “Thực sự không muốn nhìn thấy nhất là

mạng tiểu nhân dài, hi vọng vòng này ca ca bốc trúng tên ria mép đó, khiến cho

hắn chết cũng phải hối hận.”

Ung Trạch Tuyết cũng muốn nhanh chóng dạy cho Dữu Khánh một bài học, tuy

nhiên không có nóng nảy và hạn hẹp như con gái, bà ta liếc nhìn cô ta một cái,

cũng không có nói gì.

“Có thể đụng phải Thiếu Đình hay không chưa biết, nhưng loại người này

khẳng định sẽ không có kết cục gì tốt.”

“Hung hăng ương ngạnh, không coi ai ra gì, cho dù Thiếu Đình không trừng trị

hắn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị báo ứng.”

Trong số đám người của Quy Kiếm sơn trang, có mấy người hơi chút phụ họa

mấy câu với Thiện Thiếu Vân.

Từng người ném mạnh phi tiêu, bốn mươi lăm người rất nhanh liền đi hết một

vòng, việc ném kết thúc.

Ở trên sân khấu chủ trì, Vũ Thiên lại lần nữa dựa theo thứ tự treo mộc bài, lần

lượt gọi người lên trên lật thẻ bài, từng người bước lên sân khấu cầm lấy thẻ bài

của mình rồi lại đi xuống.

Đến khi số thẻ bài không còn lại bao nhiêu, số tuyển thủ chưa lên lấy thẻ bài

cũng dư lại không nhiều, mọi người mới dần dần nhận thấy được một chuyện,

đó là tấm thẻ bài may mắn không có số kia vẫn còn chưa xuất hiện.

“Chậc chậc, chỉ còn lại một hàng thẻ bài cuối cùng rồi. Nói cách khác, trong

chín người cuối cùng này, tất sẽ có một người lấy được chiếc thẻ bài trống kia.”

“Di, ngươi nhìn xem kìa! Tên Trương Chi Thần ở vòng trước lấy được thẻ trống

kia cũng ở trong chín người còn lại. Không phải lại là hắn đi?”

“Một lần đã là may mắn rồi, liên tục lấy được hai lần sao, làm gì có chuyện tốt

như vậy, phỏng chừng cũng chỉ có ma quỷ.”

Trên khán đài đã bắt đầu có một số người thì thầm to nhỏ, hoặc xì xào bàn tán

với những người xung quanh.

Tấm thẻ bài may mắn càng lâu hiện ra, càng dễ dàng gây sự chú ý.

Lúc ban đầu, người ở trên khán đài thực ra không quá để ý đến chuyện này, chỉ

quan tâm xem ai sẽ đấu với ai.

Những người đã xem qua vòng thi đấu đầu tiên, đều có đánh giá nhất định về

thực lực của tuyển thủ dự thi, ai đối đầu với ai là một trọng điểm để theo dõi rút

thăm, cũng là chủ đề được bàn luận sôi nổi, và là điều giúp cho Triêu Dương đại

hội càng ngày càng trở nên đặc sắc.

Bây giờ, bởi vì tấm thẻ may mắn vẫn chưa xuất hiện, cho nên mọi người đã bị

vấn đề này thu hút sự chú ý, tất cả đều bắt đầu mong đợi, muốn biết ai sẽ trở

thành người may mắn.

Khi số người chưa lên lật thẻ bài càng ngày càng ít, ngay cả là Nam Trúc mang

chấn thương đến đây, nhìn thấy Mục Ngạo Thiết đã lấy được thẻ bài, trong khi

lão Thập Ngũ vẫn còn đứng ở một bên chờ gọi tên lên sân khấu, gã cũng nhịn

không được ngóc đầu cao lên, trợn to mắt nhìn.

“Còn thừa lại sáu người.” Nam Trúc cất tiếng lẩm bẩm, nhịn không được hỏi

Bách Lý Tâm ở bên cạnh: “Sẽ không phải là lão Thập Ngũ lại phóng trúng tấm

thẻ trống đó đi?”

Bách Lý Tâm thuận miệng đáp lại một câu, “Ngươi suy nghĩ nhiều, làm sao có

thể có vận may tốt như vậy.”

Nhưng chỉ trong chút thời gian nói ra lời nói này, nàng ta mắt mở trừng trừng

nhìn thấy dãy thẻ bài treo trên vách tường lại mất đi một cái, tấm thẻ trống vẫn

chưa xuất hiện, chỉ còn lại có năm tấm thẻ bài, cũng chỉ còn lại có năm thí sinh

dự thi đang chờ đợi công bố, ngay cả là Bách Lý Tâm cũng không khỏi lẩm

bẩm trong lòng, không lẽ thực sự lại là hắn?

Không cần phải nói tới bọn họ, cả những tuyển thủ dự thi còn lại cũng bị làm

cho có phần không bình tĩnh. Lúc ban đầu, bọn họ đều lo lắng không biết mình

có bị đụng phải cao thủ hay không, bây giờ thì đều đang mong đợi mình lấy

được cơ hội mỏng manh kia.

Then chốt là bây giờ điều đó không còn mỏng manh nữa, cơ hội có được may

mắn đó đã gần lại rất nhiều, hoàn toàn có khả năng rơi xuống người mình.

Lại một người đi lên sân khấu, lật thẻ bài lên, tấm thẻ trống vẫn chưa xuất hiện.

Trên khán đài có người hô lên, “Chỉ còn lại bốn chiếc thẻ bài nữa thôi.”

Gần như tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào đó, trừ khi thẻ bài xảy ra vấn đề,

nếu không, tấm thẻ trống kia chắc chắn nằm ở trong đó.

Đối với bốn người còn lại, cơ hội bây giờ là một phần tư, xác suất mình lấy

được đã rất lớn.

Trong số bốn người, có ba người tim bắt đầu đập thình thịch, không muốn mong

đợi cũng khó.

Chỉ có mình Dữu Khánh là bình thường nhất, hiện tại hắn gần như đã chắc chắn

rồi, thẻ bài trống đến bây giờ vẫn còn chưa hiện ra, Quan Tự quyết của mình

hẳn đã phán đoán không sai, cây phi tiêu của hắn cắm ở trên tấm thẻ bài thứ ba.

Khi hắn phóng phi tiêu vào vị trí tấm thẻ bài đó, hắn đã biết mình người thứ ba

đếm ngược lên lật thẻ, cho nên hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho mọi kết quả, vừa

không thấp thỏm cũng không mong đợi, nói chung là chẳng có gì ngạc nhiên.

Người thứ tư đếm ngược đã lên sân khấu, ngay tại trước ánh mắt nhìn chăm chú

của mọi người, ngay cả Vũ Thiên, người công bố thẻ bài, cũng có phần tò mò

và hưng phấn.