Bán Tiên

Chương 657: Nam béo ra sân (2)




Cả một ngày thi đấu, không ngoài dự đoán, điểm sáng lớn nhất chính là trận đấu

thứ hai mươi lắm, trận đấu của Thiện Thiếu Đình, Thiện Thiếu Đình thậm chí

còn không có rút ra vũ khí, hóa cương khí làm kiếm, bách kiếm đồng loạt đánh

ra, một ngón tay điểm trúng đối thủ.

Lấy ngón tay làm kiếm, một ngón tay liền đả thương đối thủ, khiến đối thủ

không có sức hoàn thủ.

Nói cách khác, Thiện Thiếu Đình chỉ một chiêu đã đánh bại đối thủ.

Mọi người thậm chí còn chưa thưởng thức được gì với chiêu thức của Thiện

Thiếu Đình thì trận thi đấu đã kết thúc rồi.

Diễn biến này quả thực khiến cho người ta cảm thấy quá tuyệt, đều không thể

không âm thầm cất tiếng khen ngợi, không hổ là cháu trai của Trang chủ của

Quy Kiếm sơn trang, Kiếm tông đỉnh cấp thiên hạ,.

Cũng có không ít người cảm thấy tiếc cho người thất bại, bởi vì trong thời gian

xuất thủ ngắn ngủi đó cũng có thể nhận ra được, thực lực của người thua không

kém, chỉ là vận may không tốt, rút thăm trúng phải đối thủ quá cường đại, một

trận xác định thắng bại, không còn có cơ hội nào để lật mình.

Xét theo một mức độ nào đó mà nói, đây cũng là điểm không công bằng trong

Triêu Dương đại hội, có một số người rõ ràng có thực lực có thể tiến vào một

trăm người hàng đầu, nhưng chỉ vì rút thăm không được may mắn mà gặp phải

đối thủ quá cường đại, vì vậy mà phải chôn vùi tương lai của mình.

Nhưng đây là Triêu Dương đại hội, nếu ngươi có đủ thực lực thì bất kể đối

phương là người nào, ngươi đều có thể xếp vào nhóm hàng đầu, nếu như thực

lực không đủ thì chỉ có thể dựa vào vận may để trợ giúp, quy tắc cho mọi người

đều như nhau, chỉ cần thua một trận thì sẽ không có cơ hội lần thứ hai.

Nhìn đối thủ bị một chiêu đánh bại nằm trên sân khó thể gượng dậy, cho dù là

Nam Trúc cũng lắc đầu than thở không thôi, không thể không thừa nhận, “Ta

khẳng định không phải là đối thủ của tên này.”

Rồi gã chợt nhớ tới gì đó, quay đầu lại hỏi Dữu Khánh, “Lão Thập Ngũ, ngươi

đối đầu với hắn thì có thể thắng không?”

Nghe được câu hỏi này, Bách Lý Tâm cảm thấy rất kinh ngạc, lập tức quay đầu

lại nhìn đến, muốn nói, thực lực cường đại của Thiện Thiếu Đình đã bày ra rõ

ràng như vậy rồi, khiến đa số người khó theo được bóng lưng hắn, có lẽ hắn còn

có tư cách cạnh tranh vị trí đứng đầu của Triêu Dương đại hội. Hơn nữa, bối

cảnh xuất thân của hắn quả thực có vốn liếng để cao ngạo, Ria mép đối đầu thì

khẳng định sẽ thua mới đúng, vì sao Mập mạp phải hòi như vậy?

Nàng ta cảm thấy câu hỏi đó có hàm ý khác, lẽ nào sau khi Mập mạp đã nhìn

thấy được Thiện Thiếu Đình xuất thủ, gã vẫn cho rằng Ria mép có thực lực

đánh với Thiện Thiếu Đình một trận hay sao?

Nào ngờ lời Dữu Khánh nói càng khiến nàng ta sửng sốt, chỉ thấy Dữu Khánh

nhìn chằm chằm vào sân đấu, ánh mắt không dao động, vẻ mặt lạnh nhạt, giọng

điệu nói chuyện cũng bình thường, “Chưa có đánh với nhau, hắn cũng không lộ

ra hậu chiêu, quỷ mới biết được.”

Bách Lý Tâm không nói nên lời, lời này là có ý gì? Không lẽ tên này đã tận mắt

nhìn thấy, và vẫn cho rằng mình có thể ngăn cản được một chiêu bách kiếm

cùng phát vừa rồi của Thiện Thiếu Đình hay sao?

“Cũng phải.” Nam Trúc nhìn chằm chằm Thiện Thiếu Đình, than thở, “Truyền

thừa tu hành của kiếm tông hàng đầu quả thực không phải tầm thường.”

Sau khi thắng lợi, trông Thiện Thiếu Đình vẫn rất bình tĩnh, không chút dao

động, giống như cũng cảm thấy việc mình thắng lợi là chuyện đương nhiên.

Trên khán đài, đám người Quy Kiếm sơn trang lấy mẫu thân Ung Trạch Tuyết

của y cầm đầu đều vui vẻ ra mặt, muội muội của y còn vỗ tay vui mừng.

Thi đấu tiếp tục, mãi cho đến một trận cuối cùng trong ngày, chính là Ngô Dung

Quý ra sân, tại trận thi đấu thứ ba mươi, gã đánh bại đối thủ, đạt được tư cách

vào vòng sau.

Ngày thi đấu thứ hai của vòng đầu tiên đến đó kết thúc.

Buổi sáng ngày thứ ba, đồng bạn Triệu Khuynh của Thiện Thiếu Đình ra sân,

cũng đánh bại được đối thủ và giành chiến thắng.

Kha Nhiên cũng thi đấu vào buổi sáng, y cũng đánh bại đối thủ, nhưng ba người

khác cùng tòa nhà đều đã lần lượt bị thua trong mấy ngày thi đấu này.

Đến giữa buổi chiều, bắt đầu đến trận thi đấu thứ bốn mươi mốt, Nam Trúc và

Tiêu Trường Đạo ra sân, đây cũng là một trận thi đấu cuối cùng tại vòng đầu

tiên của ba nhà hàng xóm với nhau trên đỉnh núi.

Ngay trước mắt bao người, đứng ở trên sân thi đấu, Nam Trúc cầm kiếm ngang

trên tay, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Bách Lý Tâm trên khán đài, cũng vô

thức mà bày ra bộ dạng khí định thần nhàn.

Lúc trước gã còn nói Mục Ngạo Thiết thích làm bộ làm tịch, bây giờ chính gã

cũng đang làm ra vẻ.

Đương nhiên, chiến thắng của Mục Ngạo Thiết cũng mang lại niềm tin cho gã.

Gã tự nhận thực lực của mình cũng không yếu hơn Mục Ngạo Thiết, đã có giao

thủ với nhau để so sánh, nên cũng có lòng tin.

Tiêu Trường Đạo đứng ở đối diện cũng bày vũ khí của mình ra, đó là một cây

trường thương sắc nhọn sáng như tuyết, cán thương màu đen.

Tiếng trống thùng thùng chợt ngừng bặt, Nam Trúc vẫn cầm kiếm nghiêng trên

tay, một tay chắp sau lưng, sừng sững bất động tại chỗ, đáng vẻ ung dung bình

tĩnh chờ đối thủ tới tấn công.

Tiêu Trường Đạo thì như lâm đại địch, nắm chắc thương chậm rãi xoay quanh

Nam Trúc, tìm kiếm một kẽ hở để tấn công.

Hai ngày vừa qua, gã và Ngô Dung Quý đã lấy Mục Ngạo Thiết làm lệ để

nghiên cứu tỉ mỉ, sở dĩ nghiên cứu Mục Ngạo Thiết để đối đầu với Nam Trúc là

vì bọn gã cho rằng Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều là đệ tử Long Quang

tông, rất có khả năng sẽ tu hành công pháp tương tự nhau.

Nghiên cứu tới nghiên cứu lui cũng không thể nghiên cứu ra được kết quả gì

hữu dụng, bởi vì Mục Ngạo Thiết hoàn toàn không có động thủ phản kích, sâu

không lường được, không thể phán đoán.

Cũng chính là bởi vì sâu không lường được, nên có thể dự cảm được rằng, một

khi đối phương động thủ phản kích thì người làm đối thủ tám chín phần mười sẽ

bị áp chế rất dữ.

Vì một điểm này khiến cho Tiêu Trường Đạo khi quyết đấu cùng Nam Trúc rất

lo sợ bất an.

Hai người dây dưa rất lâu cũng không có động thủ, chờ đến khi tràng trống thúc

giục vang lên lần thứ hai, nhìn thấy Nam Trúc vẫn khí định thần nhàn, có vẻ còn

thoải mái hơn cả Mục Ngạo Thiết, khóe miệng Tiêu Trường Đạo hơi co giật,

trên mặt dần dần hiện ra sự quả quyết, dường như đã đưa ra quyết định quan

trọng gì đó.