Lúc trước hai người cho rằng bức đệ tử của Long Quang tông rời bỏ cung tên,
sau đó nếu hai người có đối đầu với bọn hắn thì sẽ có phần thắng, bây giờ xem
ra bọn họ đã tính sai, nhìn từ trận đấu trước mắt, vị này có được cảm giác sâu
không lường được.
Tiêu Trường Đạo cũng âm thầm nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm, “Thảo nào
dám đến Triêu Dương đại hội.”
Gã đặc biệt lo lắng, bởi vì vòng đấu đầu tiên gã cũng sẽ đối đầu với đệ tử Long
Quang tông, thi đấu với tên béo ú kia.
Ngô Dung Quý dường như đoán được sự lo lắng của gã, cất lời trấn an: “Cho dù
là đệ tử đồng môn, thực lực cũng có cao có thấp, bên kia chẳng phải đã cố ý tìm
ngươi để cầu ngươi điểm đến thì dừng sao, từ đó có thể thấy thực lực của tên
mập kia cũng không phải quá tốt.”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt liếc xéo nhìn Tiêu Trường Đạo thì lại
có hương vị khác, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng những lời trấn an này quả thực cũng giúp cho Tiêu Trường Đạo giãn nhẹ
chân mày, cảm thấy lời nói của đối phương rất có lý, nếu không phải là thực lực
không tốt thì cần gì phải tới cầu mình hạ thủ lưu tình chứ?
Nói chung, hai người lại bắt đầu tính toán tới mười vị trí xếp đầu, tính toán thử
xem khả năng chiến thắng của mình tại khu Đinh Dần.
Chiến đấu bên trong sân vẫn đang tiếp tục diễn ra, Ngô Cực đang vờn quanh
chiến đấu, Mục Ngạo Thiết thì vẫn ung dung phòng thủ, người trước khó phá sự
phòng ngự của người sau.
Mọi người đều nhìn chằm chằm quan sát, rất sợ bỏ qua thời điểm Mục Ngạo
Thiết xuất thủ phản kích. Tất cả đều muốn nhìn xem người có thực lực phòng
thủ đến mức độ này, khi xuất thủ phản kích thì sẽ như thế nào.
Thông thường, phòng thủ yêu cầu thực lực nhiều hơn để làm cơ sở.
Nhưng mà Ngô Cực lại không có giúp cho mọi người được như nguyện, gã đột
nhiên không tiếp tục đánh nữa, lắc mình một cái lướt xa ra, rơi tại vị trí cách
Mục Ngạo Thiết khoảng năm sáu trượng, rồi đứng nhìn chằm chằm Mục Ngạo
Thiết.
Mục Ngạo Thiết nghiêng kiếm trên tay, cũng nhìn chằm chằm đối phương,
không biết đối phương có ý gì.
Ngô Cực nhẹ nhàng thở dài ra một hơi, trong lòng có chút tiếc nuối, gã cũng rất
muốn nhìn xem Mục Ngạo Thiết xuất thủ, nhưng gã đã dốc hết khả năng, phát
huy uy lực các đòn tấn công của mình đến cực hạn, tự cảm thấy trạng thái tấn
công đó của mình đã như cuồng phong bão táp, nào ngờ vẫn không thể bức ép
đối phương phải xuất thủ, đối phương vẫn đối phó một cách rất nhẹ nhàng thoải
mái.
Sau khi đã dốc hết khả năng của mình, gã ý thức được đối phương không phải
đang làm nhục mình mà quả thực có được thực lực như vậy.
Khi đã nhận thức được rõ ràng, gã cũng thanh tỉnh lại, tự nhiên nhớ tới lời căn
dặn của Kha Nhiên, cũng ý thức được đối thủ đang nhường mình, nếu tiếp tục
kéo dài thêm nữa chính là không biết thức thời, Hướng Chân giết chết đối thủ
trong trận đấu đầu tiên hẳn là có thể xem như một bài học.
Vì vậy gã dừng tay, từ bỏ tiếp tục chiến đấu, tách ra khỏi đối thủ, quay người
ngay trước ánh mắt của bao nhiêu người đang xem, gã không nhanh không
chậm đi ra ngoài vòng tròn thi đấu, sau đó tung người lướt đi, trở lại vị trí của
mình trên khán đài.
Không nói một tiếng nào, rời khỏi sân thi đấu, im lặng ngồi xuống bên cạnh
Kha Nhiên.
Rời khỏi sân thi đấu được chỉ định, bất kể là bị đánh ra, hay là tự mình rời khỏi
vạch thi đấu, chỉ cần đối thủ còn tại, ra khỏi vòng nghĩa là đã bị thua.
Mục Ngạo Thiết kinh ngạc, sững sờ.
Dữu Khánh và Nam Trúc quay mặt nhìn nhau, cũng không nghĩ tới kết quả là
như vậy.
“Chịu thua sao?”
Trên khán đài, có người cất tiếng.
Trên thực tế, khi đối chiếu với quy tắc thi đấu, rất nhiều người đều có chung
tâm trạng kinh ngạc với chuyện này.
Đương nhiên, mọi người cũng không phải là không hiểu được vì sao lại chịu
thua, bởi vì nhìn như thế nào cũng không phải là đối thủ của đối phương, bản
thân là người trong cuộc, chắc chắn là người cảm nhận sâu hơn về thực lực của
đối thủ.
Bên trong sân thi đấu, Mục Ngạo Thiết đứng lẻ loi ở đó có phần không biết phải
làm gì, y liền nhìn về phía sân khấu chủ trì.
Vũ Thiên đã bước nhanh đến chỗ Tôn Liên Tinh, mặc dù có thể làm theo quy
tắc, nhưng gã vẫn đi xin ý kiến để xác nhận.
Sau khi đã được xác thực, gã quay trở về phía trước sân khấu, lớn tiếng tuyên
bố: “Trận thứ mười ba, Đậu Quan thắng, vào vòng trong!”
Dứt lời, gã ngoắc tay với Mục Ngạo Thiết, ra hiệu cho y lên sân khấu.
Trên các khán đài xung quanh lại nổi lên những lời thì thầm bàn luận, hầu hết
mọi người đều đang thảo luận về việc vị tuyển thủ từ đầu đến cuối không hoàn
thủ này thực lực mạnh đến mức nào.
Là một tuyển thủ tham gia thi đấu, muốn không quan tâm cũng không được.
Hướng Chân xuất thủ tuy rằng rất tốt, nhưng dù sao cũng đã biểu hiện ra thực
lực và thủ đoạn chân chính, còn vị tuyển thủ trước mắt này chỉ dựa vào phòng
ngự để chiến thắng thì khiến cho các thí sinh khác phải thấp thỏm, lo lắng.
Bày ra công khai không tính là quá đáng sợ, đối thủ sâu không lường được mới
là đáng sợ nhất!
Mục Ngạo Thiết phi thân lên sân khấu chủ trì, Vũ Thiên lấy chiếc phi tiếu có
khắc tên “Đậu Quan” giao cho y.
Cuối cùng, Mục Ngạo Thiết cầm phi tiêu trở về chỗ ngồi của mình. Nét tươi
cười trên môi Dữu Khánh và Nam Trúc không thể phân biệt được là vui vẻ hay
cười khổ. Bách Lý Tâm thì vẫn còn rất kinh ngạc mà quan sát y.
Tiếp theo là trận đấu thứ mười bốn và mười lăm, cũng không có xuất hiện điểm
sáng gì quá nổi bật, ngày thi đấu đầu tiên đã kết thúc như vậy.
Vòng đầu tiên có tổng cộng bốn mươi bốn trận, ngày đầu tiên và ngày thứ hai
đều mười lăm trận, ngày thứ ba là mười bốn trận.
Sau khi kết thúc ngày thi đấu đầu tiên, trời cũng đã sắp tối, khi sư huynh đệ ba
người Dữu Khánh lại đến nhà ăn thì phát hiện thấy ánh mắt mọi người nhìn bọn
hắn đều không giống trước nữa rồi, phát hiện thấy ánh mắt rất nhiều người đều
đang chú ý quan sát Mục Ngạo Thiết.
Hai người Dữu, Mục tin rằng Mục Ngạo Thiết cũng đã phát hiện ra, có cảm
giác bộ dạng của Mục Ngạo Thiết có vẻ như càng thêm “Lạnh lùng”.
Cũng chính là sau ngày thi đấu này, toàn bộ thí sinh tại khu Đinh Dần đều biết
được sư huynh đệ ba người và Bách Lý Tâm là Đại tiễn sư, mọi người đều nhận
ra rằng quan điểm của mình về Long Quang tông có sai lầm.
Ráng chiều lại tới sương mai, mặt trời lặn mặt trời lại mọc.
Ngày tiếp theo, các trận đấu vòng đầu tiên lại tiếp tục diễn ra, sư huynh đệ mấy
người cũng như những người tham dự khác, lại đến sân đấu quan sát từ đầu đến
cuối.