Bán Tiên

Chương 653: Khiến tất cả chấn động (2)




Đúng vào lúc này, một người bắt đầu chậm rãi di động bước chân, đột nhiên

một cước đá bay cát đá, rồi cũng rút kiếm lao theo.

Nào ngờ đối thủ cũng tung cước đá tung cát đá bay ra đáp trả. Hai bóng người

lập tức ập vào chiến đấu với nhau, âm thanh ù ù, âm thanh keng keng, âm thanh

va chạm đan xen không ngừng.

Kình khí đánh tung bụi bặm mù mịt trên sân thi đấu, hai bóng người đan xen

giao thủ không ngừng, khi thì đánh ở trên mặt đất, khi thì cùng bay lên không

trung.

Thanh thế giao thủ như vậy khiến cho Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết có phần

nghiêm nghị, bọn họ phát hiện thấy người dám tới dự thi quả nhiên thực lực

không đơn giản, hai người này ném tại trên giang hồ Tu Hành giới, hẳn đều có

thể được coi là cao thủ Sơ Huyền.

Dữu Khánh nghiêng đầu nhìn nhìn biểu hiện phản ứng của hai vị sư huynh.

Hai bên giao thủ, khả năng thực lực cả hai đều hoàn toàn ngang ngửa nhau là

không lớn, trong tình huống bình thường ắt sẽ có một bên thực lực ở vào thế

yếu, sau mấy chiêu, thực lực của hai bên sẽ bộc lộ ra cao thấp, để có thể giành

được một phần khả năng thắng, kẻ yếu đương nhiên bộc phát ra toàn bộ thực

lực để chiến đấu.

Trận đấu đầu tiên của vòng một rất nhanh liền tiến vào tình trạng gay cấn, bên

trong sân thi đấu không ngừng vang lên tiếng va chạm, tấn công nhau.

Nhìn thấy đối thủ đã bắt đầu bày ra tình trạng liều mạng, phía người mạnh đã

hơi làm rõ được trình độ của đối phương, dường như cũng không muốn tiếp tục

kéo dài, nắm đúng thời cơ đột nhiên vọt lùi về phía sau, lắc mình thối lui đến

mép vòng thi đấu.

Kẻ yếu lập tức vung kiếm nhanh chóng đuổi theo truy sát, về khí thế, có thể nói

là không chút nào thua kém, thậm chí còn mạnh hơn.

Trên thân người mạnh đột nhiên bộc phát ra khí cơ cường đại, cát đá tung bay

giống như một trận bão cát nhỏ, y cũng xông ngược trở lại, kèm theo cát bụi

cuồn cuộn cuốn ngược trở về, thanh thế kinh người.

Kẻ yếu thấy vậy thì kinh hãi, rất rõ ràng, nếu cứ tiếp tục như vậy, toàn bộ khu

vực thi đấu rộng lớn này e rằng đều sẽ bị bão cát của đối phương nhấn chìm, vì

vậy gã tung người nhảy lên, tránh trực diện với đòn tấn công, khi người còn

trong không trung, hai tay gã nắm kiếm chém về phía mục tiêu từ mặt đất vọt

tới.

Người tại trên mặt đất đột ngột dừng lại, cầm kiếm giơ ngang, ánh mắt lạnh

lùng ngước nhìn trên không, bão cát cuồn cuộn từ phía sau ùa đến trong nháy

mắt bao trùm thân thể.

Người trong không trung vung kiếm chém tan một đám cát bụi, tuy nhiên vẫn bị

quy mô bão cát nuốt chửng, hai bóng người, một tại không trung, một trên mặt

đất đều trước sau biến mất tại trong cát bụi.

Người đứng xem không biết trong đám cát bụi xảy ra chuyện gì, chỉ nghe được

một tiếng “Bùm” chấn động vang lên, có thể thấy bóng người thấp thoáng ẩn

hiện nhấp nhô bên trong cát bụi.

Một luồng kiếm quang đột nhiên từ trong cát bụi bắn lên trời cao, dưới ánh sáng

mặt trời chiếu rọi nó giống như là một ngôi sao băng bắn ngược lên bầu trời.

Một cái bóng người cũng từ trong cát bụi lướt ra ngoài, là người có thực lực

tương đối mạnh hơn kia, đứng chắp một tay sau lưng, một tay đột nhiên giơ lên

hướng về phía bão cát cuồn cuộn.

Cát bụi cuồn cuộn lập tức dừng lại giống như một bức tranh tĩnh vật.

Y là dùng một chưởng không chế bão cát đang cuồn cuộn phải đứng yên.

Không ít người trên khán đài lộ ra vẻ kinh ngạc, không ít người chậm rãi đứng

lên, ở trên sân khấu chủ trì thi đấu, Vũ Thiên và sư thúc Tôn Liên Tinh quay

mặt nhìn nhau.

Tôn Liên Tinh chậm rãi nói: “Một vị khác e là đã dữ nhiều lành ít.”

Trên khán đài, Dữu Khánh cũng híp mắt cất tiếng khen, “Ngự khí thuật thật

mạnh!”

Cát bụi bất động rồi đột nhiên ào ào rớt xuống như mưa rơi, cũng giống như

tấm màn che được hạ xuống.

Vệt kiếm quang bắn lên trời cao bắt đầu rơi ngược xuống, tại giữa không trung

chợt dao động theo một đường cung, rồi vạch ra một đường cong, vù một tiếng

bắn về phía người mạnh.

Keng, một âm thanh vang lên, kiếm quang chuẩn xác bay vào bao, trở lại bên

hông người mạnh.

Vị người mạnh này mặc dù quần áo mộc mạc, tướng mạo bình thường, nhưng

khí thế từ động tác chậm rãi bỏ tay xuống vào lúc này lại toát ra khí phái to lớn

trầm ổn của một vị Tông sư.

“Cách không ngự kiếm!” Thiện Thiếu Đình vừa lẩm bẩm vừa chậm rãi đứng

lên, đôi mắt tỏa sáng.

Người phụ nữ ở bên cạnh, mẫu thân của y, vẻ mặt cũng có phần nghiêm trọng,

nhắc nhở: “Đình nhi, Ngự kiếm thuật của người này có mấy phần khí phái của

‘Quy Kiếm sơn trang’ ta, thoạt nhìn cũng còn trẻ, nếu như tu vi có thể đột phá

đến cảnh giới Thượng Huyền, nhất định tiền đồ bất phàm, về sau nếu con đụng

phải đối phương, cần phải tập trung tinh thần và cẩn thận.”

Thiện Thiếu Đình im lặng gật đầu.

Ỡ một bên, cô gái nhỏ, muội muội của y, giọng điệu kinh ngạc nói: “Còn tưởng

rằng ca ca là khiêm tốn, hóa ra trong đám người tướng mạo không có gì nổi bật

này, lại thật sự là tàng long ngọa hổ a!”

Nàng ta không khỏi liếc nhìn nhiều hơn mấy lần tới những thí sinh dự thi khác

trên khán đài, không biết trong đó còn có cao thủ nào khác kín tiếng hay không.

Màn bụi cát như bức màn che hạ xuống, lộ ra bóng dáng của một thí sinh khác.

Trong làn bụi nhàn nhạt lơ lửng theo gió nhẹ, kẻ yếu kia chống kiếm xuống đất,

cách người mạnh thực ra cũng không xa, thân hình gã lung lay như sắp đổ, có

vẻ như miễn cưỡng dùng kiếm chống đỡ thân thể, máu tươi chảy ra từ khóe

miệng, có một vết thương máu chảy đầm đìa xuyên từ trước ngực ra phía sau

lưng.

Người mạnh mở miệng nói chuyện, dường như nói câu gì đó với kẻ yếu,

khoảng cách có phần xa, tại đây không có người nào có thể nghe rõ được.

Dữu Khánh lại từ động tác môi của y mà biết được, y nói là, “Ta không muốn

giết ngươi, là chính ngươi không biết khó mà lui, cứ phải muốn liều mạng với

ta, không muốn trách ta!”

Trên mặt kẻ yếu hiện lên nụ cười thảm, sau đó nghiêng người đổ nhào xuống.

Người mạnh xoay người đi về phía sân khấu chủ trì.

Trên sân khấu chủ trì, Vũ Thiên phất tay ra hiệu, đệ tử Côn Linh sơn đang đợi

lệnh lập tức chạy đi, khiêng kẻ yếu nằm gục trên mặt đem đi chữa trị.

Mọi người nhìn thấy vị trí vết thương xuyên thủng thân thể kia liền biết là làm

việc vô ích, quả nhiên, chỉ chốc lát sau liền thấy nhóm đệ tử Côn Linh sơn ngồi

xổm trên mặt đất lần lượt đứng lên, lắc lắc đầu, hiển nhiên là vô lực xoay

chuyển tình hình.

Ở trên sân khấu, Vũ Thiên nhìn tình hình chữa trị phía dưới, thở dài, lại nhìn

nhìn người mạnh đã đi lên đài, vẫn phải làm theo quy tắc, gã đi tới trước bức

vách sân khấu, tháo chiếc phi tiêu có tên người mạnh xuống, giao cho người

mạnh cất đi, cũng có nghĩa là tuyên bố người mạnh đã có được tư cách tiến vào

vòng phóng phi tiêu bốc thăm tiếp theo.

Người trên khán đài đều lặng ngắt như tờ mà nhìn chằm chằm vào mỗi một

động tác của người mạnh kia, mọi người đều không ngờ được ngay trận đấu đầu

tiên của vòng một đã đột nhiên toát ra một cao thủ như vậy, đều không nghĩ đến

trận đầu vòng đầu đã phải phân thắng bại bằng sinh tử.

Bất cứ người nào cũng phải suy nghĩ về việc phải làm gì nếu sau này đối đầu

với vị này.

Ánh mắt nhìn chằm chằm người kia, hầu kết của Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết

thỉnh thoảng rung động.