Bán Tiên

Chương 647: Người đứng trước làm trước (1)




Nghe được lời đó, mọi người cười phá lên, rõ ràng đều cảm thấy lời châm biếm

này rất thú vị, tất cả đều cho rằng dựa vào rút thăm để trở thành người đứng đầu

là chuyện không thể nào.

Sư huynh đệ ba người Dữu Khánh cũng cất tiếng cười vang, cũng cảm thấy đó

là một chuyện hoang đường đáng buồn cười.

Kết quả một buổi lễ với đầy đủ các nghi thức, hương hoa lễ vật đáng lẽ phải

trang trọng, nghiêm túc nhưng bởi vì những sự phóng túng, tự do không ràng

buộc của người trong giang hồ mà làm cho mất đi cảm giác trang nghiêm.

Không quan tâm mọi người có cười hay không, cũng không cần biết hiện

trường ồn ào cỡ nào, càng không để ý tới chuyện mọi người có chấp nhận hay

không, rút thăm chắc chắn là một trình tự phải thực hiện, bởi vì rút thăm là cách

tương đối công bằng, có thể giảm được lớn nhất việc chỉ trích nếu có.

Vũ Thiên thi pháp lớn tiếng gào lên, “Chư vị yên lặng, nghe đọc đến tên người

nào, mời người đó lên trên lấy đồ của mình.”

Gã đưa ngón tay chỉ vào chiếc khay do người bên cạnh bưng đến, trong khay

đặt một đống phi tiêu mới tinh, thoáng nhìn qua trông như đồ mới rèn, trên mỗi

một chiếc phi tiêu đều có khắc một cái tên, toàn bộ người đăng ký dự thi trong

khu Đinh Dần đều có tên tại trên này, nghĩa là trong khay tổng cộng có tám

mươi chín chiếc phi tiêu.

Vũ Thiên tiện tay cầm lên một chiếc phi tiêu ở trong khay, nhìn xem cái tên ở

trên đó, sau đó quay xuống dưới sân khấu, hô to lên: “Cao Đắc Sơn.”

“Có mặt.” Dưới sân khấu có một nam tử giơ tay lên, đáp lại, sau đó tung người

bay lên, lướt trên trung rơi xuống trên sân khấu.

Vũ Thiên cười đưa phi tiêu cho gã.

Cao Đắc Sơn nhận lấy phi tiêu, tò mò lật nhìn xem, phi tiêu chưa mài mũi, chỉ

hơi sắc nhọn một chút.

Vũ Thiên đưa tay ra hiệu cho gã trước tiên đi xuống dưới, sau đó lại lấy ra một

chiếc phi tiếu khác trong khay, rồi cất tiếng đọc to ái tên khắc bên trên nó: “Lô

Khởi.”

Trong đám người dưới sân khấu lập tức lại có người phi thân bay lên, giống như

người lúc trước, nhận lấy nhìn xem rồi cũng được mời đi xuống.

Vũ Thiên lần lượt gọi hết tên này đến tên khác, dưới sân khấu thì một người tiếp

một người lướt lên sân khấu nhận lấy phi tiêu có tên mình.

Không có nỗ lực sắp xếp người nào trước người nào sau, hoàn toàn chính là Vũ

Thiên tiện tay cầm lấy phi tiêu ở trong khay ra, cầm được phi tiêu của người

nào thì gọi tên người đó. Về mặt này người nào so đấu trước người nào thi đấu

sau cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì, vì vậy không có người nào so đo.

Tám mươi mấy người, rất nhanh, không bao lâu sau mỗi người đềuđã nhận

được phi tiêu có tên của mình.

Trên sân khấu đứng có một số đệ tử Côn Linh sơn mặt không cảm xúc đứng ở

một bên, đều là nhân viên giám sát từ phía Tông môn Côn Linh sơn phái tới để

trực tiếp giám sát toàn bộ quá trình rút thăm.

Người cầm đầu có bối phận lớn nhất tên là Tôn Liên Tinh, phụ trách chung khu

Đinh Dần, khuôn mặt nghiêm túc, không nói không cười.

Sau khi xác nhận phi tiêu đều đã phân phát đúng người đúng chỗ, Vũ Thiên đi

về phía bọn họ, chắp tay nói với người cầm đầu, Tôn Liên Tinh: “Tôn sư thúc,

tất cả phi tiêu đều đã được phân phát xong, có thể chính thức bắt đầu rút thăm

rồi.”

Tôn Liên Tinh nhìn nhìn đám người tham gia dự thi đang ồn ào ầm ĩ bên dưới,

lời đến miệng cuối cùng không có nói ra, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Vũ Thiên

có phần lạnh lẽo, hình như bất mãn với điều gì đó, nhưng rồi vẫn nhàn nhạt ừ

một tiếng, nghiêng đầu nói với người đi theo bên cạnh: “Bày thẻ.”

Các nhân viên giám sát khác ở bên cạnh hơi khom người, đi theo gã ta, một

nhóm người đi tới phía sau bức vách được dựng đứng làm nền sân khấu.

Dưới sân khấu, một đám thí sinh có chút tò mò, không biết những người đó

chạy ra phía sau bức tường nền để làm gì.

Vũ Thiên là người chủ trì chính cũng đứng tại phía sau bức vách nền, nhìn thấy

nhân viên giám sát mở một cái hòm xách tay đem đến từ Tông môn.

Quá trình rất được chú ý, bởi vì có phong ấn niêm phong, cho nên trước khi mở

ra phải xác nhận được phong ấn chưa bị mở rồi mới dám mở.

Nắp hòm vừa mở ra, có một đống Mộc bài được chế tác tinh xảo đẹp mắt sắp

xếp chỉnh tề bên trong đó.

Một mặt của Mộc bài điêu khắc con số, một mặt điêu khắc biểu trưng của Triêu

Dương đại hội, thực ra cũng không phải điêu khắc ra, từ dấu vết đốt cháy đen

lõm vào, rõ ràng là dùng que sắt nung đỏ cày ra thành dấu vết thật sâu.

Quá trình chế tác ra những tấm thẻ bài này không hề phức tạp, nó rất đơn giản,

cho nên không tạo ra ngay tại nơi này mà cố ý làm sẵn tại Tông môn rồi mới

mang đến đây, đó là để đề phòng có người làm bừa, khi có người nào đó nhớ

được hình vẽ và con số trên mộc bài, thực sự có thể xảy ra chuyện làm giả để

gian lận.

Hơn nữa, những đệ tử Côn Linh sơn ở đây tiếp xúc khá nhiều với thí sinh dự

thi, không ai dám đảm bảo nhất định sẽ không xảy ra vấn đề, đề phòng chuyện

chưa xảy ra là điều tất yếu.

“Không cho phép lộ ra chữ số.”

Tôn Liên Tinh đột nhiên chỉ vào đệ tử Côn Linh sơn đang lấy dãy thẻ số từ

trong hòm ra, cất tiếng quở trách.

Không cẩn thận gây ra sai lầm, người đệ tử đó nhanh chóng sửa sai, không dám

tiếp tục để lộ con số trên mộc bài khi lấy ra.

Đứng một bên quan sát, Vũ Thiên chỉ có thể than thở với sự nghiêm khắt của vị

sư thúc này, một chút nữa, những mộc bài này sẽ được xáo trộn trật tự trước khi

sắp ra, không đến mức phải làm nghiêm trọng như vậy, nhưng gã cũng không

tiện nói gì.

Giống như gã suy nghĩ, sau khi lấy mộc bài trong chiếc hòm xách tay ra, một

người lập tức dùng tốc độ tay rất nhanh liên tục xáo trộn thẻ bài, xáo trộn liên

tục, làm lui làm lại nhiều lần.

Xáo trộn đến khi không ai biết được thứ tự vốn có của mộc bài, khi đó người

này mới rút lui khỏi đống mộc bài.

Tôn Liên Tinh lúc này mới hất hất cằm, “Treo lên theo yêu cầu đi.”

Lập tức có hai người khiêng tấm bảng đặt những tấm mộc bài lên, đi tới trước

bức vách làm phông nền, có người khác nhanh chóng cầm thẻ bài treo lên từng

tấm từng tấm lên bức vách.

Có rất nhiều chiếc định được đóng ở phía sau bức vách làm phông nền, mộc bài

được treo tại trên đó, là móc ngược úp mặt số vào trong, kề sát tại trên mặt

tường.

Trên mặt trái bức vách này rõ ràng được vẽ đầy một tầng gì đó dày đặc.

Khi treo mộc bài thì cũng phải chú ý thao tác, đã không thể để cho người khác

nhìn thấy, bản thân người treo mộc bài cũng không thể nhìn thấy con số trên thẻ

bài, rõ ràng đều đã có tập luyện tốt trước khi chính thức rút thăm.

Tám mươi chín tấm thẻ bài mà thôi, tuy rằng chỉ có một người động thủ treo,

nhưng rất nhanh liền đã hoàn thành.

Vì đề phòng có người gian lận, nên không để cho quá nhiều người tham gia

thực hiện việc này, người càng ít càng tốt.