Long Hành Vân lười dông dài với gã, cũng không có để chút tiền này vào mắt,
tại trong mắt gã, vị Thám Hoa lang kia cho dù có thiếu tiền cũng không phải là
người thiếu chút tiền như vậy, không đến mức xé mặt tới nói loại lời nói dối như
vậy, lập tức nói với Ngân Sơn Hà: “Ngân thúc, đưa cho hắn mười vạn.”
Ngân Sơn Hà liếc nhìn Nam Trúc với ánh mắt có chút bất thiện, nhưng vẫn đếm
ra mười tấm ngân phiếu, tiện tay ném tới, ngân phiếu lập tức bay loạn.
Long Hành Vân có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Ngân thúc vốn là người ổn
trọng lại làm ra chuyện vô lễ như thế, nhưng gã cũng không đặt nặng, nhìn thấy
Ngân Sơn Hà gọi đi, gã liền cùng phóng ngựa rời đi.
Nam Trúc tránh sang bên cạnh, vui cười cúi đầu khom lưng đưa tiễn, chờ cho
hai ngựa vượt qua, gã lập tức hành động rất nhanh, nhanh chóng cúi người nhặt
ngân phiếu rơi vãi khắp nơi.
“Lão Thất, ngươi đã nói gì với bọn họ vậy, bọn họ đưa ngân phiếu cho ngươi
làm gì, chuyện gì vậy chứ?”
Đi tới nơi, Dữu Khánh cất lời hỏi đầy nghi ngờ, nét mặt Mục Ngạo Thiết cũng
đầy nghi hoặc.
Nam Trúc nhanh chóng cuốn lấy ngân phiếu, nhanh nhẹn nhét vào trong tay áo,
giống như rất sợ bị nhìn thấy, vẻ mặt có vẻ rất bất đắc dĩ, thở vắn than dài, “Đợi
chút nữa báo danh lại, không phải cần dùng tới tiền sao? Chúng ta nào có nhiều
lần bốn vạn lượng như vậy, tìm bọn họ mượn chút tiền mà thôi.”
Sư huynh đệ ba người đều là người tương đối mẫn cảm đối với tiền, nhìn thứ
khác có lẽ sẽ nhìn sai, nhìn kiểu thức mệnh giá ngân phiếu làm sao có thể tránh
được đôi mắt của Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết, chỉ cần thoáng nhìn liền biết
đó là loại mệnh giá một vạn lượng một tờ, tối thiểu phải có bảy tám tờ đi?
Hơn nữa, bản thân mình mượn tiền rồi chủ động xuất tiền túi vì mọi người sao?
Lão Thất mập này làm sao có lòng hảo tâm đó được, huống chi còn là đi vay
tiền của loại người như Long Hành Vân.
Trong đó khẳng định có quỷ, nghĩ theo kiểu nào cũng không đúng, Dữu Khánh
lập tức ra hiệu ánh mắt với Mục Ngạo Thiết, người sau hiểu ý, thừa dịp người
trước thu hút sự chú ý của Nam Trúc, đi tới phía sau Nam Trúc rồi đột nhiên
động thủ, hai tay đột nhiên ôm chầm, khóa chặt luôn cả hai tay của Nam Trúc.
Dữu Khánh nhanh chóng đi móc tìm ngân phiếu cất trong tay áo Nam Trúc.
Nam Trúc lập tức nhận thức được hai người này muốn làm gì, gã kinh hãi liều
mạng giãy giụa.
Nhưng mà song quyền khó địch bốn tay, rất nhanh gã liền bị đè lật ra đất, sư
huynh đệ ba người quấn lấy nhau lăn lộn trên mặt đất.
Cuối cùng, Mục Ngạo Thiết đè tại trên người Nam Trúc, dùng sức giang hai tay
gã ra, Dữu Khánh thì dùng đầu gối đè tay xuống.
Hai người liên thủ giống như giết lợn vậy, quả thực không có gì khác kẻ cướp.
Nói đi cũng phải nói lại, các đệ tử Linh Lung quan cũng không phải lần đầu tiên
động thủ với nhau vì tiền, Dữu đại chưởng môn cũng không phải lần đầu tiên
động thủ đoạt tiền của đệ tử đồng môn.
Đương nhiên, cũng là bởi vì có thực lực đánh thắng, không có thực lực làm sao
dám làm như vậy, e rằng đã bị cướp ngược.
“Súc sinh, đây là tiền ta mượn!”
Bị đè cứng ngắc, khắp người dính đầy bụi đất, Nam Trúc cuối cùng cất lên tiếng
gào thét, trong giọng nói tràn đầy bi phẫn.
Tại một nơi khác, xa phu và Bách Lý Tâm nhìn ngây người, không biết ba tên
này tại sao lại đánh nhau lăn lộn trên mặt đất như vậy, vừa giống đánh nhau vừa
không giống đánh nhau.
Dữu Khánh đã đạt được mục đích, đứng lên, kiểm kê ngân phiếu trong tay, cau
mày, hắc một tiếng, “Mười vạn lượng!”
Mục Ngạo Thiết cũng buông người ra, đứng lên, nói với Dữu Khánh: “Chia
đều.”
Dữu Khánh gật đầu, “Được, chúng ta một người năm vạn.”
Nam Trúc lập tức bò đứng lên, quan tâm không nổi tới bụi đất trên người, vội
vã lao tới cướp tiền lại.
Đoạt là khẳng định không đoạt thắng được hai người, muốn độc chiếm cũng
không có khả năng được nữa, vì để có thể được chia một phần, dưới sự dọa dẫm
của hai người Dữu, Mục, gã không thể không nói rõ ra tình hình vay tiền thực
tế.
Hai người Dữu, Mục vừa nghe liền hiểu rồi, lão Thất là biết chắc chắn tên Long
Hành Vân này rất phóng khoáng!
Tiền này mượn cũng không có vấn đề, không lấy cũng lãng phí, hai người cũng
cùng vui theo.
Đương nhiên, đã không trọng yếu nữa, chia tiền là quan trọng nhất!
Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết ngay tại chỗ mỗi người cầm hai vạn lưỡng,
Nam Trúc giữ sáu vạn lượng, gã chịu trách nhiệm bỏ bốn vạn lượng để báo
danh lại.
Phủi sạch sẽ bụi đất trên người xong, Mục Ngạo Thiết ra hiệu về phía Bách Lý
Tâm, “Làm gì với nàng ta bây giờ, cũng mang về theo sao?”
Dữu Khánh: “Ngươi cảm thấy nàng ta có thể mặc kệ chúng ta lưu lại và rời đi
một mình sao? Tạm thời cũng không quan trọng nữa.”
Kết quả quả thực cũng là như thế, sau khi chạm mặt nói ra tình hình, Bách Lý
Tâm quả nhiên không chịu đi một mình, vì vậy chỉ có thể cùng nhau quay lại.
Khi bọn hắn trở lại khu Đinh Dần gặp Vũ Thiên thì cũng lần nữa nhìn thấy
Long Hành Vân và Ngân Sơn Hà, lúc này mới biết được hai người đó đã trao
đổi trước với Vũ Thiên rồi, và Vũ Thiên đã báo cáo lên trên việc bốn người Dữu
Khánh rút khỏi thi đấu bây giờ lại muốn báo danh tham gia lại, thỉnh cầu mặt
trên định đoạt.
Việc này phải đợi lãnh đạo Côn Linh sơn đưa ra quyết định, quá trình đưa ra
quyết định này cũng cần chút thời gian để đưa tin tức đi tới đi lui.
Thừa dịp này, Nam Trúc mời Vũ Thiên tách ra một chút để nói chuyện.
Đối với điều này, Dữu Khánh nhìn rõ trong mắt, hắn hừ một tiếng, “Lén lén lút
lút, nhìn liền biết không có gì hay.”
Mục Ngạo Thiết ở một bên chen một câu, “Còn cần phải nói sao, muốn tiết
kiệm bốn vạn lượng kia.”
Đối với việc này, Dữu Khánh cũng không có ý kiến gì, tiền tuy rằng là mượn
danh của hắn để cầm và tay, nhưng quả thực công lao chủ yếu là của Nam mập,
hắn và lão Cửu hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này, nếu Nam mập có thể tiết
kiệm được bốn vạn lượng đó để giữ lại cho mình, vậy thì đó cũng là điều gã
đáng nhận được, điểm quy củ này vẫn là có thể chấp nhận, bằng không, nếu cái
gì cũng phải chia đều, về sau hắn cũng không tiện chiếm lời.
Khi quyết định của Côn Linh sơn đưa tới, kết quả không ngoài dự liệu, đã đồng
ý cho bốn người Dữu Khánh báo danh lại.
Sau khi mọi việc đã được xác định, Long Hành Vân và Ngân Sơn Hà cũng
không có lòng nán lại đây, bọn họ quay trở về nơi ở.
Bốn người Dữu Khánh vẫn ở tại căn nhà cũ, quay trở lại quá nhanh, nhà trống
còn chưa kịp sắp xếp cho người khác, đã quen thuộc với Vũ Thiên cho nên việc
này không có vấn đề gì.
Bốn người lên tới đỉnh núi, quay về nơi cũ, khiến cho những hàng xóm sát vách
phải nhô đầu ra nhìn xem.
Sau khi Kha Nhiên nghe tin thì lập tức xuất hiện ở bên cửa sổ trên lầu, sững sờ
nhìn bốn người quay trở lại, không biết là có ý gì.