Bán Tiên

Chương 644: Quay lại (1)




Trong đầu có ý nghĩ như vậy, vốn đang hận không thể khiến cho Dữu Khánh

phải chịu vô cùng nhục nhã, gã càng thêm không chịu nhượng bộ, một loại cố

chấp không lý trí gần như là biến thái, gã một mực khẳng định: “Không cần

phải như vậy!”

Khi lời này vừa được nói ra, ngay cả Ngân Sơn Hà cũng nhịn không được nhíu

mày, ai biết phân rõ phải trái, ai không biết phân rõ phải trái, vừa xem liền hiểu

ngay, lần này đối diện chính là tuấn kiệt khắp thiên hạ, vị Thám Hoa lang này là

người bỏ văn theo võ, quả thực không có cách nào đảm bảo có thể đánh tới khi

có thể gặp được thiếu Các chủ.

Ông ta không khỏi mở miệng nói chen vào: “Thiếu gia, đề nghị đó của hắn cũng

được, để ta đi tìm Côn Linh sơn nói chuyện, chuyển các ngươi tới cùng một tiểu

khu đi.”

Long Hành Vân thấy ông ta chen vào quấy rầy, tức thì cất lời bất mãn: “Ngân

thúc, ngươi không nên xen vào chuyện tỷ thí.”

Ngân Sơn Hà: “Vấn đề là hắn quả thực không có cách nào đảm bảo mình có thể

làm được.”

Long Hành Vân hỏi ngược lại:

“Làm không được? Làm không được thì dựa vào đâu để nói muốn đơn đấu với

ta? Cũng là tỷ thí, ngay cả tư cách chạm mặt với ta cũng không có, ai mạnh ai

yếu còn cần tiếp tục so sao? Hắn cho rằng mình là ai chứ? Khi hắn dùng phép

khích tướng với ta lẽ nào hắn không có nghĩ tới phải trả giá sao? Không dám

gánh chịu hậu quả, vậy sao còn sủa loạn chứ?”

Ngân Sơn Hà ít nhiều có phần bất ngờ quan sát gã một chút, thì ra vị thiếu Các

chủ này cũng biết những lời đối phương nói lúc đó là phép khích tướng a, nếu

đã biết rõ, sao còn suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?

Long Hành Vân lại nhìn chằm chằm Dữu Khánh, hỏi: “Tỷ thí như thế, nếu như

ta có thể chiến thắng vào vòng sau, mà ngươi thì ngay cả tư cách giành chiến

thắng cũng không có, vậy tính là ngươi thua, không oan uổng cho ngươi đi?”

Gã đã đi sâu vào góc độ này như vậy rồi, làm cho Dữu Khánh thật sự không còn

lời nào để nói nữa, không sai, nếu như ngay cả vào vòng trong cũng không bằng

người ta, quả thực là không có tư cách đơn đấu với người ta, quả thực có thể

tính là đã bị thua, mà đã thua thì tự nhiên phải thực hiện lời hứa của mình lúc

đó, tùy ý để cho người ta xử lý!

Dữu Khánh suy nghĩ một chút, sau đó trầm ngâm hỏi: “Nói cách khác, nếu như

ngươi bị thua trước ở vòng ngoài, vậy thì cũng có thể tính là ngươi thua?”

Long Hành Vân lập tức đồng ý, “Đó là đương nhiên, nếu như ngươi vào sâu

hơn ta, vậy thì ta thua. Ta đảm bảo về sau không tiếp tục tìm ngươi phiền phức,

xóa bỏ ân oán trước đây!”

Nếu là nói như vậy, nếu như kết quả từng vòng cũng tính là kết quả đơn đấu,

Dữu Khánh không khỏi quan sát đối phương kỹ một chút, bỗng nhiên cảm thấy

phần thắng của mình là rất lớn.

Nói trắng ra là, đối diện với tuấn kiệt trong thiên hạ, mặc dù hắn không có nắm

chặt gì, nhưng đúng là không để Long Hành Vân vào mắt.

Lúc động thủ tại Tử Lan đảo, tuy rằng chỉ là đánh lén, nhưng nhìn vào năng lực

phản ứng của đối phương khi bị đánh lén, là người đánh lén hắn cũng có cảm

giác nhất định

Bảo hắn phải đảm bảo đánh tới cuối cùng, hắn không nắm chặt có thể làm được,

cũng không dám đảm bảo, cho nên không có khả năng đồng ý với Long Hành

Vân.

Nhưng nếu chỉ là so xem ai vào vòng sâu hơn, vậy thì không có gì.

Tuy nhiên, Dữu Khánh không trực tiếp đồng ý, hắn vẫn khéo léo từ chối, “Nếu

các ngươi đã có thể đuổi theo đến đây, chắc hẳn đã biết được, mấy người chúng

ta đã rời khỏi Triêu Dương đại hội.”

Long Hành Vân khinh thường: “Đây mà là vấn đề sao? Tham gia lại không phải

được rồi.”

Dữu Khánh chần chừ, “Đã rời khỏi còn có thể tham gia lại sao? Không phải nói

rằng một người trong đời chỉ có thể tham gia một lần Triêu Dương đại hội sao?”

Long Hành Vân: “Ngươi như vậy mà tính là tham gia sao? Ngay cả Côn Linh

sơn còn chưa có ra khỏi. Việc này không cần lo lắng, nếu không thể tham gia

lại, ta thương lượng giúp các ngươi.”

Lời đã nói đến tình trạng này, đối diện với việc người ta lấy thế áp người, Dữu

Khánh không muốn liên lụy tới thôn dân trong tiểu sơn thôn kia, coi như là bị

bức ép không còn cách nào khác, cuối cùng đành phải đồng ý, “Ta chấp nhận

lời khiêu chiến của ngươi!”

Long Hành Vân lập tức phấn chấn tinh thần, “Được, một lời đã định, nếu dám

nuốt lời, trời tru đất diệt!”

Lời nói thuận miệng ai mà không biết nói? Dữu Khánh cũng lập tức há mồm,

“Nếu ngươi không nuốt lời, ta liền kính ngươi là đàn ông thực sự, đương nhiên

cũng sẽ không nuốt lời.”

Nói xong hắn nghiêng đầu nhìn về phía Ngân Sơn Hà, ý tứ trong ánh mắt rất rõ

ràng, hi vọng ngươi là người trung gian nói được thì làm được.

Vẻ mặt của Ngân Sơn Hà vẫn thờ ơ không chút động lòng.

Sau khi mọi việc đã trao đổi xong, Long Hành Vân không có thành thơi nán lại

đây với bọn hắn, gã xoay người nhảy lên ngựa, “Chờ ngươi tại khu Đinh Dần.”

Gã cũng không sợ mấy người Dữu Khánh nuốt lời bỏ chạy, nói xong liền cùng

Ngân Sơn Hà phóng ngựa quay trở về.

Hai người bọn gã vẫn chưa chạy được bao xa, ánh mắt Nam Trúc chợt lóe lên,

không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên lắc mình bay lên không đuổi theo, người

còn tại trong không trung đã cất tiếng gọi, “Chậm đã!”

Tại trên lưng ngựa, hai người Long, Ngân quay nhìn lại, đồng thời khẩn cấp siết

cương dừng ngựa.

Nam Trúc lăng không xoay người rơi xuống, ngăn ở phía trước hai con ngựa.

Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết còn đứng tại nguyên chỗ thì có sửng sốt, không

biết lão Thất ra mặt tại thời điểm này là để làm gì?

Không cần nói tới bọn hắn, hai người Long, Ngân cũng không hiểu ra sao, Long

Hành Vân từ trên cao nhìn xuống, giọng miệt thị: “Mập mạp, ngươi muốn gì?”

Nam Trúc cười ha hả chắp tay nói: “Ta tới đây là để nhắc nhở một chút, các

ngươi đến khu Đinh Dần e rằng trong chốc lát là không chờ được chúng ta, có

lẽ phải chờ một hai ngày.”

Long Hành Vân cau mày, “Có ý gì?”

Nam Trúc xoa xoa hai tay, “Ngươi thấy đó, chúng ta cũng không phải là lần đầu

tiên gặp mặt, có một số lời ta muốn nói cho rõ ràng, lần này chúng ta tới Côn

Linh sơn cũng không mang theo bao nhiêu tiền, cuộc sống nhàn rỗi, số tiền

chuẩn bị trên người dùng để kết giao bằng hữu cũng gần như không còn. Lần

này tham dự lại, chắc hẳn các ngươi cũng biết báo danh là cần phải nộp tiền, có

thể thư thả cho chúng ta mấy ngày hay không, để chúng ta trước tiên ra bên

ngoài tới tiền trang vay ít tiền rồi trở về báo danh?”

Còn tưởng rằng là có vấn đề gì to tát, vừa nghe chỉ là việc này, Long Hành Vân

lập tức nói: “Không cần thiết phải như vậy.” Gã nghiêng đầu nói với Ngân Sơn

Hà: “Ngân thúc, khoản tiền này do ta trả.”

Gã sẽ không cho mấy người Dữu Khánh có cơ hội ra ngoài.

Ngân Sơn Hà lập tức đưa tay vào trong quần áo móc ra một đống ngân phiếu,

suy nghĩ một chút về số người của đối phương, đếm ra bốn tờ ngân phiếu mệnh

giá một vạn lượng, vừa định rút ra, Nam Trúc tinh mắt lập tức bổ sung một câu,

“Thời gian diễn ra Triêu Dương đại hội có chút lâu dài, về sau có khả năng cần

phải chi tiêu, vẫn là để chúng ta ra bên ngoài kiếm chút tiền đi.”

Long Hành Vân lập tức hỏi: “Mười vạn lượng có đủ hay không?”

Nam Trúc lập tức đầy mặt tươi cười, liên tục gật đầu, “Đủ thì đủ rồi, chỉ là, lấy

tiền của các ngươi thật xấu hổ.”