Long Hành Vân nhìn chiếc xe ngựa đi sát qua bên cạnh mình, nhìn Dữu Khánh
ngồi ở trên thùng xe nghênh ngang vượt qua, trong lòng cảm thấy phẫn nộ khó
thể diễn đạt được bằng lời, gã nghiến răng dữ tợn nói ra: “Đồ chó đê tiện! Nếu
đã là chính ngươi nuốt lời trước, vậy thì đừng trách ta ỷ thế hiếp người, ta trái
lại muốn xem đời này ngươi có thể chạy được đi đâu.
Chỉ cần hôm nay ngươi dám chạy, ta sẽ dùng hết tất cả lực lượng có thể điều
động để truy bắt ngươi. Để ta xem ngươi sẽ trốn đi đâu, để xem ngươi có thể
trốn được bao lâu!
Nghe nói ngươi lớn lên trong một sơn thôn, vậy thì bắt đầu từ cái sơn thôn đó
đi. Tất cả những người có liên quan đến ngươi, có thể bắt, ta đều sẽ không bỏ
qua. Ta cũng không tin không bắt được một người nào mà ngươi quan tâm, ta
cũng không tin không moi ra được ngươi, để xem ngươi có thể trốn cả đời hay
không!”
Nghe được lời nói đầy căm hận từ phía sau truyền đến, đang ngồi trên đỉnh
khoang xe, trong đầu Dữu Khánh cũng lóe lên hình ảnh những thôn dân thôn
phụ đang cày cấy, trồng trọt, hai mắt của hắn chợt nhíu lại, ánh mắt trở nên lạnh
lùng, hắn đột nhiên quát lớn: “Dừng xe!”
Ở bên trong khoang xe, vẻ mặt của Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều kịch
biến, nếu thật sự dùng cách thức làm bậy làm ẩu thà rằng bắt sai cũng không
buông tha như Long Hành Vân đã nói, gặp xui xẻo không chỉ là những thôn dân
kia, e rằng ngay cả Linh Lung quan cũng bị kéo vào.
Về đạo quan ở phía sau núi, toàn bộ thôn dân đều biết rõ, hoặc nhiều hoặc ít đều
có lui tới, kể cả A Sĩ Hành thực sự.
Mấu chốt là lời nói của người ta cũng không phải chỉ đơn giản là lời đe dọa,
người ta quả thực có khả năng và thế lực để làm như vậy.
Lúc trước lão Thập Ngũ sở dĩ dùng phép khích tướng kích thích người ta hành
động đơn độc, chẳng phải là vì không muốn người ta vận dụng thế lực phía sau
sao.
Xe ngựa bị siết dừng lại khẩn cấp, xa phu quay đầu lại nhìn Dữu Khánh trên
đỉnh khoang xe, bởi vì bào đi là hắn, quát dừng lại cũng chính là hắn.
Mà Dữu Khánh thì vụt quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Long Hành Vân, hơi
đối diện với ánh mắt của Long Hành Vân rồi quay sang nhìn chăm chú về phía
Ngân Sơn Hà.
Ngân Sơn Hà phun ra một ngụm khói, hơi nghiêng đầu, tránh khỏi ánh mắt hắn,
dáng vẻ ung dung điềm tĩnh, rõ ràng là không có gì ý kiến gì đối với lời đe dọa
của Long thiếu Các chủ.
Thấy việc đe dọa đã có hiệu quả, trên mặt Long Hành Vân lộ ra nét cười gằn rất
đắc ý, cho rằng hắn sợ!
Dữu Khánh xoay người bay lên không, rơi xuống, nhìn thẳng về phía Long
Hành Vân, mặt không biểu cảm, không nhanh không chậm mà quay trở lại.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng lập tức nhảy ra khỏi xe, bước nhanh theo đi,
tay theo bản năng đều nắm chặt trên chuôi kiếm, cho dù biết rõ nếu thật sự động
thủ thì cả ba cùng xông lên cũng không đánh thắng được Ngân Sơn Hà, nhưng
cũng không người nào do dự.
Ngân Sơn Hà hơi liếc ánh mắt tới, lần này chú ý nhiều hơn, quan sát hai người
một chút, sau đó ánh mắt lại chú ý tới nữ nhân bước xuống xe kia.
Bách Lý Tâm nhảy xuống xe, lật tay lấy cung, cung xách tại trên tay, ánh mắt
lành lạnh, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của mấy người bên kia.
Dữu Khánh đi tới trước mặt Long Hành Vân, dừng bước lại, nhìn chằm chằm
vào gã, lạnh lùng nói: “Ngu xuẩn, nếu như ngươi còn có chút đầu óc thì hẳn
phải biết rõ, Côn Linh sơn bây giờ không phải là nơi để cho ngươi ta tư đấu,
ngươi không sợ xảy ra chuyện, nhưng ta vẫn sợ rước lấy phiền phức nha.”
Giọng điệu hoàn toàn khác biệt với thái độ chấp nhận chịu thua lúc trước, hơn
nữa còn là khác biệt một trời một vực, lúc này đã trực tiếp dùng tới những từ
ngữ có tính nhục nhã.
Khóe mắt Ngân Sơn Hà giựt giựt.
Khóe miệng Long Hành Vân hơi co giật, trong vô thức gã lại liên tưởng đến hai
từ “Bé hung”, vẻ mặt lập tức trở nên thẹn quá hóa giận, gã cũng xoay người
nhảy xuống ngựa, mặt đối mặt với Dữu Khánh giằng co với nhau, ngón tay
chọc chọc vào ngực Dữu Khánh, gằn từng chữ: “Cẩu Thám Hoa, ai muốn tư
đấu với ngươi chứ, Triêu Dương đại hội là để làm gì, không phải là dùng cho
luận võ sao? Chúng ta gặp lại trên lôi đài!”
Dữu Khánh thoáng sửng sốt, rồi lập tức phủ quyết: “Muốn đơn đấu, không cần
phải lên lôi đài, ra khỏi Côn Linh sơn cũng có thể.”
Hắn có rất nhiều điều kiêng kị, không muốn công khai lộ mặt.
Nhưng Long Hành Vân lại không nghĩ như vậy, thấy hắn phản đối, trái lại cho
rằng mình đã nắm bắt được điểm yếu của hắn, cho rằng hắn sợ xấu hổ trước
đám đông, sợ ảnh hưởng đến danh tiếng “Tài tử đệ nhất thiên hạ”, điều này làm
cho gã cảm thấy vạn phần mong đợi, mong đợi cảnh tượng nhục nhã tài tử đệ
nhất thiên hạ ngay trước mặt mọi người.
Trước ánh mắt của đông đảo người xem, đánh bại tài tử đệ nhất thiên hạ ngay
trước mặt mọi người, khi lan truyền ra ngoài tất nhiên sẽ tạo nên chấn động, còn
có cách nào rửa được nhục tốt hơn trường hợp này sao?
Chỉ suy nghĩ đến hình ảnh đó thôi cũng làm cho gã hưng phấn, hơn nữa là càng
nghĩ càng phấn khích, lúc này gã một mực khẳng định, “Không có gì khác biệt,
cứ lên lôi đài lộ rõ bản lãnh đi!”
Dữu Khánh: “Đầu óc người vào nước sao, sao lại không có khác biệt? Tỷ thí có
quy tắc của tỷ thí, đều là rút thăm chọn đối thủ, huống hồ chúng ta còn không ở
cùng một khu. Những phương diện khác có lẽ có thể ngoại lệ đối với ngươi,
nhưng quy tắc thi đấu của Triêu Dương đại hội là việc rất trọng đại, không có
khả năng vì ngươi mà phá lệ, không có khả năng cố ý sắp xếp hai chúng ta cùng
tỷ thí một chỗ.”
Long Hành Vân: “Ngươi ta đều đánh tới cuối cùng, không phải là được rồi.”
“…”
Dữu Khánh không nói nên lời, thật sự không còn lời nào để nói, quả thực không
biết tên này là nghĩ như thế nào, ở đâu ra mà có tự tin lớn như vậy, thật sự cho
rằng anh kiệt thiên hạ đều là người ngốc sao? Cũng không có nghe nói Xích
Lan các ngươi có bản lĩnh vô địch thiên hạ a.
Cho dù hắn cũng có chút tự tin vào thực lực của mình, nhưng hắn cũng không
dám coi thường hào kiệt thiên hạ.
Suy nghĩ một chút, hắn hỏi ngược lại: “Nếu như ngươi đánh không đến cuối
cùng thì sao chứ?”
Long Hành Vân thì rõ ràng có tự tin hơn hắn, “Nếu như ta không đánh đến được
lúc quyết đấu cùng ngươi, vậy thì vấn đề chính là tại ta, không có liên quan gì
với ngươi, xem như ngươi đã thực hiện hứa hẹn, ân oán giữa ngươi và ta sẽ xóa
bỏ, từ đó về sau ta đảm bảo không tiếp tục tìm ngươi phiền phức!”
Lời này khiến cho ánh mắt Dữu Khánh sáng lên, hắn cảm thấy khả năng Long
Hành Vân không thể đạt được là rất lớn, lập tức quay đầu lại nhìn về phía Ngân
Sơn Hà, muốn tìm sự đảm bảo.
Hắn còn chưa mở lời, Ngân Sơn Hà giống như đã hiểu được, nhấc tay lấy tẩu
thuốc trên miệng ra, bình thản nói: “Ta đảm bảo, nếu như đến lúc đó hắn còn
tìm ngươi làm phiền, ta sẽ xử lý hắn.”
Dữu Khánh trầm mặc một hồi, “Nhưng ta không thể đảm bảo có thể đánh tới
cuối cùng để thi đấu với ngươi.”
Long Hành Vân uy hiếp: “Đó chính là chuyện của ngươi, làm không được thì
đừng trách ta ỷ thế hiếp người!”
Lời này chẳng phải là cố tình gây sự sao? Sắc mặt Dữu Khánh trầm xuống,
nhưng vẫn kiềm nén lửa giận nói:
“Ngươi cứ muốn gặp tại trên lôi đài, ta cũng không có ý kiến, nhưng đánh tới
cuối cùng rất phí sức, thật sự không cần thiết. Ta có một cách có thể thu nhỏ lại
phạm vi tỷ thí, mà không phá hỏng quy tắc thi đấu, thừa dịp bây giờ còn có thể
đổi nơi ở, dựa vào bối cảnh của ngươi, chuyển đại khu hẳn là không có vấn đề
đi, không ngại thì ngươi đổi đến tiểu khu của ta, như vậy xác suất chúng ta có
thể gặp nhau sẽ lớn hơn nhiều.”
Hắn cho rằng mình đã là làm ra nhượng bộ rất lớn rồi.
Long Hành Vân nhưng là cau mày, cho rằng tên cẩu Thám Hoa này chính là
muốn thu nhỏ lại phạm vi bị xấu hổ trước mắt mọi người.