Bách Lý Tâm một mực ở trong bóng tối âm thầm quan sát hai người chặn
đường, đến lúc này, nàng ta đương nhiên đã có thể nhận ra được thân phận của
người tới không tầm thường.
Và xa phu cũng không đi bao xa, chỉ rời đi mấy bước, xoay người lại, xem như
không nhìn thấy.
Sự chú ý của Long Hành Vân lại lập tức tập trung vào Dữu Khánh,
“Đừng có làm ra vẻ đáng thương với lão tử, ngươi không phải bảo ta đơn độc
tới tìm ngươi sao? Ngươi không phải nói chỉ cần ta dám đơn đấu với ngươi,
ngươi sẽ ứng chiến bất cứ khi nào sao? Bây giờ ta tới đây rồi, ngươi giả bộ đáng
thương với ta làm gì chứ, gan chó của người trước đây đi đâu rồi?”
Dữu Khánh hoàn toàn không muốn dây dưa vào loại mặt hàng này, hắn lại lần
nữa dứt khoát nhận thua, “Ta chịu thua, cầu Long… Cầu Trình huynh giơ cao
đánh khẽ, buông tha cho chúng ta!”
Thái độ này khiến cho Long Hành Vân có chút phát điên, gã gào to lên, “Không
được!”
Đùa gì chứ, tại trên Minh Hải đã bị làm cho nhục nhã như vậy, khuôn mặt cũng
bị đánh sưng vù cả lên, hai chữ “Bé hung” càng khiến cho gã không bao giờ
quên được, gã chưa bao giờ bị như vậy trong cuộc đời này, gã rất căm hận, làm
sao chỉ một câu nhận thua của đối phương là có thể bỏ qua, không rửa được nỗi
nhục này gã làm sao có thể nuốt xuống được nỗi hận đó?
Trong khoảnh khắc nhìn thấy cừu nhân, gã đã nghĩ tới vô số phương thức hành
hạ, đày đọa đối phương, gã hận không thể lập tức thi triển ra hết trên người Dữu
Khánh, khiến cho hắn muốn sống không được muốn chết không xong!
Đương nhiên, trước đó gã còn cần phải chứng minh bản thân mình, nếu không
chẳng phải đã xác nhận hai chữ bé hung, mà đối phương đã nói kia!
Theo gã, hai chữ này không chỉ mắng gã, mà ngay cả mẹ gã cũng bị mắng vào
luôn.
“Thiếu gia!”
Ngân Sơn Hà chợt cau mày nhắc nhở một tiếng, ông ta phát hiện thấy cảm xúc
của vị thiếu Các chủ này đã bị mất kiểm soát nghiêm trọng, rất mất bình tĩnh.
Long Hành Vân nghe tiếng nhắc thì tỉnh táo lại một chút, sửa lại lời nói; “Nếu
ngươi cứ muốn nhận thua, ta cũng không ngăn ngươi, tuy nhiên, nhận thua thì ít
nhất phải có bộ dạng của nhận thua!”
Dữu Khánh chần chừ hỏi: “Thế nào mới gọi là bộ dạng nhận thua?”
Khuôn mặt Long Hành Vân lộ ra vẻ dữ tợn, “Thúc thủ chịu trói, tùy ý ta xử lý!”
Giọng điệu sau khi bình tĩnh lại không nói tới việc có đúng mực hay không,
nhưng quả thực đã có cách thức và phương pháp hơn nhiều.
Nghe được lời này, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết gần như đồng thời quay đầu
lại nhìn chằm chằm vào Dữu Khánh ở trên xe ngựa, đều hơi lắc đầu ra hiệu, tỏ ý
rằng tuyệt đối không thể đồng ý.
Dữu Khánh làm sao có thể không biết, nếu là thật sự rơi vào trong tay đối
phương, kết quả nhất định sẽ rất thê thảm, hắn lập tức trầm giọng nói: “Trình
huynh, ngươi làm vậy là có chút ép buộc, làm khó rồi. Chuyện lần trước ta thừa
nhận là ta làm hơi quá đáng, nhưng ta cũng là bị ép buộc không biết làm sao, là
ngươi muốn giết ta trước, ta không còn cách nào khác mới ra tay đánh lén
ngươi.
Trình huynh, ngươi không ngại suy nghĩ lại xem, có lần nào mà không phải là
ngươi chủ động chạy tới nhằm vào ta trước không? Có lần nào mà ta không
phải là bị ép buộc không còn cách nào khác không? Oan gia nên giải không nên
kết, sự việc trước kia xem như ta không đúng, ta tại nơi đây xin lỗi ngươi, ân
oán dĩ vãng kết thúc tại đây, được không?”
Sự căm hận trong lòng Long Hành Vân làm sao có thể dễ dàng bị mấy câu lời
nói hóa giải được, gã cười nhạt không ngừng, “Ngươi nói thực dễ nghe, dám
làm thì phải gánh chịu hậu quả, đừng nói những lời đánh rắm vô dụng đó, ta chỉ
hỏi ngươi một câu, ngươi là thúc thủ chịu trói, hay là thực hiện hứa hẹn tiếp
nhận sự khiêu chiến của ta?”
Đối với mấy sư huynh đệ mà nói, thúc thủ chịu trói là chuyện không thể nào,
không có khả năng giao mạng nhỏ của mình vào trên tay người khác.
Vì vậy Dữu Khánh căng thẳng hai gò má, trầm mặc không nói, ánh mắt thỉnh
thoảng nhìn tới Ngân Sơn Hà, hi vọng Ngân Sơn Hà có thể đứng ra khuyên can.
Nhưng Ngân Sơn Hà làm như không nhìn thấy, căn bản không hề dao động, vì
vậy Dữu Khánh đại khái đã đoán được ý đồ của vị này, phỏng chừng là lão già
đầu bạc này cũng không phản đối việc Long Hành Vân dùng thực lực bản thân
để trực diện đơn đấu với hắn.
Cũng quả thực là như thế, Ngân Sơn Hà biết rõ chuyện lần trước đã trở thành
tâm ma của Long Hành Vân, không dựa vào thực lực để chính diện cứng đối
cứng một lần, thiếu Các chủ là không thể nhận rõ được mình, cũng không thể
tỉnh táo lại.
Nói một cách đơn giản, ông ta cũng hi vọng rằng Long Hành Vân dựa vào thực
lực của chính mình để đánh bại vị Thám Hoa lang này.
Nhưng Dữu Khánh lại đột nhiên lớn tiếng nói: “Xa phu, chúng ta tiếp tục lên
đường, trong thời điểm Triêu Dương đại hội, không chỉ có Côn Linh sơn các
ngươi áp trận, ta trái lại muốn nhìn xem ai dám ngang nhiên làm xằng làm bậy
tại Côn Linh sơn vào lúc này!”
Lời này của hắn là đang nhắc nhở xa phu không cần phải sợ, cũng là đang nhắc
nhở Long Hành Vân và Ngân Sơn Hà, Xích Lan các các ngươi đúng là có thể đè
ép được Côn Linh sơn, nhưng lúc này, nơi đây cũng không phải là Xích Lan các
ngươi có thể tùy ý dương oai.
Xa phu nghe tiếng xoay người lại, rõ ràng có hơi chút do dự, nhưng vẫn cất
bước đi tới.
Long Hành Vân thì trừng mắt nhìn Dữu Khánh, bộ dạng như muốn nói “Ngươi
dám”!
Dữu Khánh không để ý tới gã, phất tay ra hiệu cho mấy người Nam Trúc lên xe,
mình thì xếp bằng ngồi ở trên đỉnh khoang xe, quát với xa phu vừa ngồi lên xe,
“Đi!”
Xa phu cũng rất bất đắc dĩ, nói với người chặn đường: “Nhị vị, ta phụng lệnh
Tông môn đi tiễn khách, không thể bỏ dở nửa chừng, cũng không có thể vứt bỏ
họ mà không để ý tới, nếu không Tông môn sẽ không tha cho ta, thỉnh cầu nhị
vị quý khách nhường đường!”
“Đồ chó!” Long Hành Vân cất tiếng mắng, bộc phát giận dữ, không phải hướng
về xa phu, mà là xông tới Dữu Khánh đang nhìn chằm chằm vào mình, thân
hình dao động, vừa định bay lên đỉnh khoang xe để động thủ, nhưng mà ở một
bên đột nhiên vươn tới một cánh tay, kéo gã vừa rời khỏi lưng ngựa rớt xuống
trở lại.
Người xuất thủ, ngoại trừ Ngân Sơn Hà ra cũng sẽ không có người nào khác,
vững vàng khống chế Long Hành Vân, không để cho gã động thủ khi kích động.
“Ngân thúc, là hắn nói không giữ lời, là hắn nuốt lời trước!” Long Hành Vân
quay đầu lại rống giận.
Ngân Sơn Hà: “Côn Linh sơn bây giờ quả thực không phải là nơi tùy ý dương
oai, chúng ta là khách nhân, cũng không thể khiến cho chủ nhân khó xử.” Dứt
lời, đẩy tọa kỵ xoay lại, cũng thi pháp bức ép tọa kỵ của Long Hành Vân chở
theo người cùng nhau nhường đường.
Xa phu thở phào nhẹ nhõm, vung roi, “Hây, đi!”
Vì vậy xe ngựa tiếp tục tiến tới trước