Hai người có thể có tọa kỵ chạy loạn ngay bên trong phạm vi của Côn Linh sơn,
đương nhiên là bởi vì thân phận của bản thân.
Dữu Khánh quay nhìn về phía Ngân Sơn Hà, cũng chậm rãi chui ra khỏi khoang
xe, đứng ở trên càng xe, vẻ mặt âm trầm chất vấn Ngân Sơn Hà, “Ông có ý gì?
Nói không giữ lời sao?”
Ngân Sơn Hà không chút động lòng, bình tĩnh không dao động, giống như là
chưa từng hứa hẹn điều gì vậy, chỉ hất đầu ra hiệu một cái, “Mượn một bước nói
chuyện!”
Lần này đến phiên Long Hành Vân khó chịu, quay đầu hỏi: “Ngân thúc, có ý
gì?”
Ngân Sơn Hà không để ý tới gã, lắc mình một cái bay lên, hạ xuống trong núi
rừng ở một bên.
Dữu Khánh cũng từ trên càng xe phi thân bay đi, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết
lập tức chui ra khỏi xe ngựa nhìn chằm chằm, để phòng có biến, chuẩn bị sẵn
sàng chi viện bất cứ lúc nào.
Trong núi rừng, hai cái bóng người một trước một sau rơi xuống tại vị trí đối
diện nhau, Dữu Khánh lại chất vấn: “Ông đã đảm bảo với ta, trong vòng một
năm không để cho hắn ra khỏi Xích Lan các, lúc này mới chỉ trôi qua mấy
tháng, đây là hứa hẹn của ông sao?”
Ngân Sơn Hà: “Là ta đã thất hứa, nhưng cũng không phải toàn bộ trách nhiệm
thuộc về ta, vấn đề chủ yếu chính là từ ngươi.”
Dữu Khánh trừng mắt, cực giận mà cười, “Ông thật đúng là biết đổ thừa, chính
ông không quản được người ta, còn trách ngược lại ta. Đây là oai phong của
Xích Lan các sao?”
Thái độ của Ngân Sơn Hà rất bình tĩnh,
“Ngươi cũng không nghĩ lại xem lúc trước ngươi đã nói những gì với hắn.
Ngươi nói thực không chút lưu tình, khiến hắn bị kích thích quá mức rồi, hắn
thật sự đã nghe lời ngươi, đi tìm hiểu xem người bên ngoài đánh giá về mình
như thế nào, quả thực nghe được không ít đánh giá tiêu cực, vì vậy mà đập phá
không ít thứ trong nhà.
Đúng lúc Triêu Dương đại hội sắp tổ chức, hắn quyết định không dựa vào bất
kỳ người nào, đến đây ganh đua cao thấp cùng anh kiệt trong thiên hạ. Hắn
muốn chứng minh thực lực của chính mình, muốn dùng thực lực của mình
khiến người trong thiên hạ phải ngậm miệng. Đối với điều này, Các chủ cho
rằng không phải chuyện xấu, cũng đồng ý cho hắn tới đây mở mang kiến thức,
ta khuyên cũng vô dụng, đây là ý của Các chủ, ta có thể làm gì được chứ?
Hơn nữa, hắn hoàn toàn không phải xông tới đây vì ngươi, cũng không ngờ
được ngươi đã đắc tội những người kia mà còn dám chạy tới tham gia Triêu
Dương đại hội. Hắn cũng là ngày hôm qua mới nghe được có người nói tại bên
này nhìn thấy ngươi, nói là dung mạo nhìn giống như là vị Thám Hoa lang đại
danh đỉnh đỉnh. Phản ứng của hắn về ngươi rất mạnh, vì vậy hôm nay liền chạy
tới đây tìm hiểu. Nghe kể về hình dạng nhóm người các ngươi, hắn lập tức đuổi
theo tới đây, không ngờ rằng lại thật sự chính là các ngươi.”
Ngọn nguồn sự việc đã được nói ra rất rõ ràng, giọng điệu và thái độ cũng thể
hiện ra đó, ông ta là khinh thường việc nói dối với Dữu Khánh, không có bất kỳ
ý nghĩ nào sẽ trốn tránh trách nhiệm, nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi, chỉ là
đưa ra một lời giải thích, không có định đưa ra bất kỳ lời xin lỗi nào.
Dữu Khánh không nói nên lời, có nằm mơ cũng không nghĩ tới Long Hành Vân
có thể tới nơi này là bởi vì bị mình kích thích, hắn nhất thời nghẹn họng, không
lời chống đỡ.
Nhưng hắn lại không thể làm gì được Ngân Sơn Hà, không dám mắng quá mức,
cũng không dám động thủ giáo huấn người ta, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi
hỏi: “Hắn chạy tới chặn đường ta là có ý gì?”
Ngân Sơn Hà: “Không biết, hắn vội vã truy đuổi theo ngươi, chưa nói gì. Thời
hạn một năm chưa qua, lời hứa hẹn của ta vẫn còn hữu hiệu, ta không ngăn
được hắn tới tham gia, nhưng có thể ngăn cản hắn ra tay với ngươi, ngươi cũng
không cần quá mức lo lắng.” Nói xong liền lắc mình bay ra khỏi rừng núi, quay
trở lại trên lưng ngựa.
Lời này xem như là một lời xác nhận, tức thì giúp Dữu Khánh yên tâm hơn
không ít, bằng không, nếu thực sự động thủ, Long Hành Vân có Ngân Sơn Hà
giúp đỡ, tất cả bọn hắn cùng ra tay cũng không phải là đối thủ.
Vì vậy hắn cũng phi thân quay trở về, trực tiếp rơi tại trên đỉnh khoang xe, từ
trên cao nhìn xuống hỏi Long Hành Vân, “Trình huynh, ngươi chạy tới ngăn ta
là có ý gì?”
Long Hành Vân đang hỏi Ngân Sơn Hà vừa rồi lảng tránh gã đã nói những gì,
nghe vậy thì quay đầu lại, cười lạnh hỏi: “Ngươi chạy làm gì, sợ ta hay sao?”
Dữu Khánh lập tức chắp tay, “Đúng vậy, ta quả thực sợ ngươi, cầu giơ cao đánh
khẽ buông tha chúng ta!”
Những lời này vừa được nói ra, Long Hành Vân sững sờ ngay tại chỗ, có phần
há hốc mồm, không nghĩ tới đối phương lại trực tiếp thừa nhận sợ hãi, điều này
làm cho gã có chút không biết làm sao.
Kể từ sau sự kiện Minh Hải lần trước, đã không biết bao nhiêu lần gã nằm gặp
ác mộng, trong ác mộng gã bị vẻ mặt hung ác của Dữu Khánh làm cho giật
mình tỉnh lại, giống như lần đó gã đã gánh chịu hết số lần bị tát của cả mấy đời,
thật sự là gã đã nhiều lần tại trong mộng tức giận đến run rẩy cầm cập.
Một nhân vật hung thần ác sát như vậy, bây giờ đột nhiên lại mềm yếu giống
một đứa cháu trai, khiến hắn rất không quen, thậm chí còn có cảm giác bực bội
ấm ức.
Xa phu lái xe thấy tình thế không ổn, nhưng nhìn thấy chuông nhỏ buộc trên cổ
con ngựa của khách tới thì cũng biết đây là quý khách của Côn Linh sơn, ngoại
nhân bình thường là không thể tùy ý chạy tới chạy lui bên trong Côn Linh sơn
vào thời gian này, nhưng vẫn cất tiếng nhắc nhở: “Nơi này là Côn Linh sơn,
không phải ai muốn chặn đường là chặn đường, có chuyện gì các ngươi ra khỏi
Côn Linh sơn tồi từ từ giải quyết.”
Đang không có chỗ nào để trút bực, Long Hành Vân lập tức chửi ầm lên,
“Côn Linh sơn là cái rắm gì, Chưởng môn các ngươi gặp lão tử cũng phải khách
khí, ngươi tính là thứ gì chứ? Con mắt chó của ngươi mù rồi hả? Không muốn
chết thì cút sang một bên cho ta!”
Thấy đối phương làm nhục tông môn, xa phu lập tức giận dữ, mặc dù không
dám làm càn, nhưng cũng không thể ngồi xem, đang định nghĩa chính ngôn từ
phản bác lại, nhưng Ngân Sơn Hà đã xuất thủ, ném ra một miếng lệnh bài,
“Tiểu huynh đệ giúp chút thuận lợi, tạm thời lảng tránh một chút, không nên
chấp nhặt với người thô lỗ như hắn, về sau ta sẽ tự đi giải thích cho quý phái, sẽ
không để ngươi khó xử!”
Xa phu theo bản năng đón lấy lệnh bài, lật xem phía dưới, nhận ra là lệnh bài
thông hành của Tông môn, hơn nữa còn là loại có cấp bậc cao nhất. Thứ này
quả thực là để tạo thuận tiện cho quý khách sử dụng, hơn nữa lời của đối
phương rất khách khí, nên gã nén giận đi đến, hai tay cầm lệnh bài trả lại, sau
đó thật sự rời đi lảng tránh nơi này.