Bán Tiên

Chương 640: Thất hứa (1)




Những người khác không quan tâm đối với đánh giá đức hạnh không tốt, ví dụ

như Thiện Thiếu Đình, y vốn là không để đám người Dữu Khánh vào mắt.

Nhưng với Kha Nhiên thì vẻ mặt có chút không hiểu ra sao, có phần không biết

tiếp theo mình phải làm như thế nào, mục tiêu đã bỏ thi đấu, rời khỏi đây, y thực

sự không thể tiếp tục lưu lại tham gia Triêu Dương đại hội a?

Sau khi trò chuyện mấy lời rồi cất tiếng chào đám người Thiện Thiếu Đình, y

xoay người trở về nơi ở, y cần phải lập tức truyền tin tức tới cho Hướng Lan

Huyên.

Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung Quý thì nhìn nhau cười, cũng không biết có

chuyện gì đáng giá buồn cười.

Bên ngoài khu nhà khách tao nhã, Hướng Lan Huyên đang ngồi uống trà ở dưới

gốc đại thụ râm mát, chợt một con chim bay tới, xoay quanh trong không trung

phía trên nàng, rồi hạ xuống bên trong sân khu nhà.

Chỉ chốc lát sau, tùy tùng đi ra, dâng lên một bản mật thư, “Đại hành tẩu, Kha

Nhiên gửi tin tức tới, nói rằng đám người A Sĩ Hành rút khỏi thi đấu rồi.”

“Rút khỏi thi đấu?” Đã nâng cốc trà đến bên môi, Hướng Lan Huyên sửng sốt

dừng tay lại, hỏi lại: “Ý của ngươi là?”

Tùy tùng: “Không tham gia thi đấu nữa, rời khỏi Côn Linh sơn.”

Hướng Lan Huyên cảm thấy không thể hiểu được, bỏ cốc trà xuống, đưa tay

cầm lấy mật thư vào trong tay, nhanh chóng mở ra xem, xem xong thì ngưng

nghẹn thật lâu không nói nên lời, sau đó nhíu mày, “Làm trái sư môn, trong lòng

xấu hổ, giờ tuân theo môn quy rời khỏi Triêu Dương đại hội, mong được quay

về Long Quang tông… Cái trò quái gì vậy chứ?”

Nếu không biết lai lịch của đám người Dữu Khánh, có khả năng thực sự sẽ tin

mấy chuyện ma quỷ đó, vấn đề là, bọn hắn vốn không phải là người của Long

Quang tông, có quỷ mới quay về Long Quang tông.

Nàng ngước mắt nhìn người tùy tùng, hỏi: “Đây là thông tin mà Kha Nhiên dò

xét được, hay là bản thân hắn tự phỏng đoán?”

Tùy tùng hiểu ý câu hỏi của nàng, cười ngượng ngùng đáp: “Trong thông tin nói

rõ ràng là đã rút ra, và cũng đã rời khỏi Côn Linh sơn, chắc hẳn không phải

giả.”

“Thật sự đã rời đi rồi…” Hướng Lan Huyên suy nghĩ cũng phải, đứng dậy khỏi

bàn đá, quanh quẩn tại dưới gốc đại thụ, lẩm bẩm, “Như vậy liền rời đi sao?

Xem ra đêm đó bọn hắn đã đạt được mục đích mình muốn, nếu không thì làm

sao có thể dễ dàng rời đi như vậy?”

Tùy tùng khen ngợi: “Ít nhất, Đại hành tẩu đã dự đoán chính xác một điểm,

chuyến này bọn hắn tới đây không dám công khai lộ diện dự thi, cho nên mới

rút lui khỏi thi đấu và rời đi.”

Gió thổi tay áo tung bay, Hướng Lan Huyên dừng lại, trầm ngâm, “Không rõ

đầu đuôi gốc ngọn, có trời mới biết hắn muốn làm gì.” Tiếp đó lại cất tiếng thở

dài, “Thôi được rồi, việc không liên quan đến chúng ta. Đi rất đúng lúc, tự hắn

rời đi, chúng ta ngược lại được bớt việc. Đúng rồi, phía bên Long Hành Vân

như thế nào?”

Tùy tùng đáp: “Chiều tối ngày hôm qua đã sắp xếp người để lộ chút tin tức bên

cạnh lỗ tai hắn, quả nhiên không ngoài dự liệu của Đại hành tẩu, ngay ngày hôm

nay hắn đã chờ không được, vội vàng chạy tới, nhưng mà đám người Thám Hoa

lang đã rời đi, hiển nhiên là chụp hụt rồi.”

Hướng Lan Huyên đột nhiên sinh ra một ý nghĩ, “Có phải là vị Thám Hoa lang

kia biết được Long Hành Vân sắp đi tìm mình, vì vậy hắn bị hù dọa bỏ chạy rồi

hay không chứ?”

“Ý của Đại hành tẩu là, vị Thám Hoa lang kia đã biết trước được tin tức sao?”

Tùy tùng sửng sốt hỏi ngược lại một câu, ngay sau đó lại chậm rãi gật đầu,

“Quả thực là có khả năng này. Nếu đúng là tình huống này, vậy thì e rằng tai

mắt của hắn tại Côn Linh sơn linh thông vượt quá chúng ta tưởng tượng.”

Đối với điều này, trong lòng Hướng Lan Huyên quả thực có đủ loại hiếu kỳ, nếu

không phải hiện tại có việc quan trọng chiếm hết tinh thần và sức lực của nàng,

hơn nữa nàng cũng có một số kiêng kỵ, bằng không thì nàng đúng là sẽ tổ chức

lực lượng điều tra có mục tiêu nhằm vào, để xoa dịu lòng hiếu kỳ của mình,

nhưng vào lúc này nàng ta cũng chỉ có thể nhắc lại một câu, “Được rồi, đi rồi

thì rất tốt.”

Trên đường núi, xe ngựa lắc lư, ngồi nhắm mắt dưỡng thần bên trong xe, Dữu

Khánh cũng không nghĩ tới sẽ vội vàng qua quýt như vậy liền rời đi.

Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm cũng không có hé răng, mỗi người

đều có tâm tư riêng, ý nghĩ tương đồng duy nhất có lẽ là tất cả đều có chút tiếc

nuối.

Triêu Dương đại hội dù sao cũng là thịnh hội hai mươi năm mới có một lần, đã

tới rồi nhưng vẫn bỏ lỡ, nói không tiếc nuối là giả.

Tiếng vó ngựa kéo xe dần dần có chút lộn xộn, lắng nghe cẩn thận thì có thể

nhận thấy có xen lẫn tiếng vó ngựa khác, còn có tiếng chuông, từ xa đến gần,

phi nhanh đến bên cạnh xe ngựa.

Đột nhiên, ngoài khoang xe có người hô to, “Đừng xe! Dừng nhanh lại cho ta!”

Giọng nói này tại sao nghe dường như có chút quen thuộc? Dữu Khánh mở to

hai mắt cùng với hai vị sư huynh nhìn nhau, đều có chút nghi hoặc.

Xe ngựa bị ép buộc dừng lại, sư huynh đệ ba người cũng vén rèm che nhìn ra

bên ngoài, đập vào mắt là một khuôn mặt quen thuộc, không phải ai khác, chính

là người quen cũ có dung mạo rất khá, Long Hành Vân!

Chỉ thấy Long Hành Vân ghìm ngựa đứng ở phía trước, ngăn cản xe ngựa tiếp

tục đi tới.

Đột nhiên nhìn thấy Long Hành Vân tại nơi đây, sư huynh đệ ba người trợn tròn

con mắt, sững sờ tại chỗ.

Một bên lại có tiếng vó ngựa giảm tốc độ chậm rãi đi tới đây, người cưỡi ngựa

đến từ từ tiến lên, đầu tóc bạc trắng, trên miệng một tẩu thuốc phun khói phì

phèo, chính là Ngân Sơn Hà, ông ta chậm rãi ruổi ngựa đi đến bên cạnh Long

Hành Vân.

Xa phu cau mày hỏi, “Các ngươi là ai, vì sao chặn đường, muốn làm gì?”

Nhìn thấy sư huynh đệ ba người, trên mặt Long Hành Vân lộ ra vẻ giễu cợt,

trong nét giễu cợt thậm chí dần dần có chút dữ tợn. Gã không để ý tới xa phu,

chỉ nhìn chằm chằm vào Dữu Khánh, nói: “Quả nhiên là các ngươi! Tại hạ

Trình Long. Hiện tại có phải là nên xưng hô ngươi là Trương huynh hay không?

Trương huynh đã lâu không gặp, cuối cùng chúng ta lại gặp mặt, ha ha ha ha…”

Gã ngửa mặt lên trời cười to, cười cực kỳ thoải mái, bộ dạng thoải mái như sắp

đạt được đều mình mong muốn.

Không gọi lên tên Thám Hoa lang Dữu Khánh là bởi vì biết rõ Dữu Khánh đã

dùng tên giả, không thích hợp công khai, cũng giống như chính gã, cũng dùng

tên giả không dám công khai, một khi công khai ra, khi luận võ đối phương sẽ

lo lắng về thân phận của ngươi, sợ là không dám xuất toàn lực hạ nặng tay, vậy

thì tỷ thí sẽ mất đi tính chân thực.

Gã là trước đây không lâu chạy tới khu Đinh Dần tìm Dữu Khánh rồi mới biết

được, đồng thời cũng phát hiện việc đám người Dữu Khánh đã rút khỏi thi đấu,

rời đi rồi, sau khi được biết bọn hắn mới vừa rời đi không bao lâu, gã lập tức

một đường lao nhanh đuổi theo, cuối cùng đã chặn lại được đám người Dữu

Khánh tại trước khi bọn hắn ra khỏi núi.

Ngân Sơn Hà là không còn cách nào khác phải chạy theo tới đây