Bán Tiên

Chương 639: Rời khỏi (2)




Sau một hồi suy đi nghĩ lại, ánh mắt nàng ta dần dần trở nên quyết đoán, rồi đưa

ra quyết định, “Mặc kệ vị Thám Hoa lang kia muốn làm gì, cũng không thể để

cho hắn tiếp tục ở lại Côn Linh sơn, ít nhất, trong thời điểm Triêu Dương đại

hội là không được. Đuổi hắn ra khỏi đây trước đi, về sau cho dù hắn định làm gì

tại Côn Linh sơn đều không còn liên quan với chúng ta.”

Tùy tùng gật đầu đáp: “Được, vậy để ta đi trao đổi với Côn Linh sơn.”

Hướng Lan Huyên ngước mắt nhìn gã, “Trao đổi gì với Côn Linh sơn?”

Tùy tùng hơi giật mình, “Không phải là muốn đuổi hắn đi sao? Báo cho Côn

Linh sơn biết, bọn hắn là giả mạo thân phận, như vậy chẳng phải sẽ danh chính

ngôn thuận đuổi ra được rồi?”

Hướng Lan Huyên liếc gã khinh bỉ, “Vậy nếu sau đó hắn dùng thân phận thực

để báo danh tham gia thì sao?”

Tùy tùng: “Việc này thì đơn giản, là hắn làm sai trước, là hắn làm sai quy định

trước, từ chối không cho hắn tham dự cũng hợp tình hợp lý.”

Hướng Lan Huyên trực tiếp bật ra lời thô tục, “Hợp tình hợp lý cái rắm, quy

định cũng phải xem là người nào, Long Hành Vân đổi tên tham gia có hợp quy

định không? Ta không ngại nói cho ngươi biết, phía bên Địa mẫu đã bắt chuyện

rồi, hai đệ tử của bà ta cũng sẽ đổi tên tham gia, có hợp quy định không?

Sự việc không có đơn giản như ngươi tưởng, ngươi cũng đã biết tên đó là tài tử

đệ nhất thiên hạ, danh tiếng của hắn quá lớn, là không thể sử dụng biện pháp

như đối với người thường.

Về sau, khi thông tin hắn tới tham gia Đại hội nhưng bị từ chối truyền ra ngoài,

sẽ gây ra tranh luận rất lớn, bởi ảnh hưởng từ danh tiếng, kết quả tỷ thí của

Triêu Dương đại hội sẽ bị người khác nghi ngờ tính công chính. Ngươi cho rằng

Côn Linh sơn sẽ gánh lấy trách nhiệm này sao? Có thể mặt ngoài không dám từ

chối, nhưng trong thầm lén thì quỷ mới biết rõ sự thật bị bộc lộ như thế nào.”

Nghe nói như thế, mặt tùy tùng lộ vẻ trầm tư, “Cũng phải, nếu là như vậy,

không bằng chúng ta dứt khoát trực tiếp nói chuyện với hắn, như vậy có lẽ càng

đơn giản và trực tiếp hơn.”

Hướng Lan Huyên than thở: “Có thể đơn giản trực tiếp thì quá tốt rồi, lẽ nào ta

còn sợ hắn hay sao? Ai, việc gì thế này. Nam nhân các ngươi a, là không hiểu

nữ nhân, chỉ có nữ nhân chúng ta mới thực sự hiểu được nữ nhân. Có một số nữ

nhân là không thể nói chuyện lý lẽ, chỉ cần là chuyện nàng ta không vui, vậy thì

ngươi tốt nhất đừng có đụng tới, nếu không làm thế nào cũng là sai.”

Nghe nói đến đây, tùy tùng ngây ngẩn cả người, đồng thời cũng cảm thấy chợt

hiểu được mấy phần, có vẻ trầm ngâm, dường như đã hiểu rõ được chút gì đó,

âm thầm rịn mồ hôi lạnh, lập tức làm bộ như không có nghe hiểu, “Vậy làm sao

bây giờ?”

Hướng Lan Huyên: “Nói chung, chúng ta không nên đi đụng tới vị Thám Hoa

lang đó, coi như không biết sự tồn tại của hắn. Mọi việc phải được giải quyết

trong âm thầm lặng lẽ.”

Tùy tùng tức thì trở nên lúng túng, có chút ấp úng, việc này không thể làm, việc

kia không thể làm, vậy làm sao mới lặng lẽ giải quyết được chứ?

Cũng may Hướng Lan Huyên trực tiếp nói cho gã biết biện pháp, “Lần trước

không phải đã nói rồi sao, Long Hành Vân cùng tên đó là oan gia, ngươi sắp

xếp người tình cờ để lộ chút thông tin bên tai Long Hành Vân là được. Long

Hành Vân có thể bức hắn đi là tốt nhất, nói không chừng còn có thể bức ra mục

đích tới đây thực sự của tên kia. Nếu không bức đi được, sắp xếp người gây

xích mích cho hai bọn hắn gây lộn ồn ào lên cũng được, đến lúc đó liền có lí do

hợp tình hợp lý để cấm hai người này tham gia, cùng lúc đuổi cả hai người ra

khỏi, vậy thì sẽ không ai nói được gì.”

Tùy tùng nắm chặt hai tay, “Được, kế sách này của Đại hành tẩu rất tuyệt.

Thuộc hạ lập tức đi sắp xếp.”

Hướng Lan Huyên khua tay áo, ra hiệu cho phép gã rời đi.

Chính ngọ ngày hôm sau, sau khi ăn một bữa no nên trong nhà ăn khu Đinh

Dần, đám người Dữu Khánh lên núi, lần lượt chui vào trong căn nhà làm việc

của Vũ Thiên.

Sau khi được biết ý đồ đến đây của mấy người này, Vũ Thiên hết sức kinh ngạc,

hỏi lại: “Cái gì? Các ngươi muốn rời khỏi đại hội?”

Đám người Dữu Khánh hoặc có vẻ bất đắc dĩ, hoặc thở dài, hoặc gật đầu.

Sư huynh đệ ba người cũng không còn cách nào, sau khi suy nghĩ cả một đêm,

Bách Lý Tâm vẫn kiên trì với ý kiến của mình, không chịu thỏa hiệp, nhưng mà

bọn hắn thực sự không thể để cho Bách Lý Tâm biết tình hình hoặc là bị cuốn

vào việc của mình, nên chỉ có thể rời đi. Sau khi chia tay mỗi người đi một ngã

rồi mới tiện làm việc của mình.

Vũ Thiên kinh nghi, hỏi: “Chỉ còn mấy ngày nữa là bắt đầu đại hội rồi, thịnh

hội hai mươi năm mới tổ chức một lần, các ngươi bỏ đi vào thời điểm này

không khỏi đáng tiếc sao?”

Nam Trúc than thở: “Chúng ta tới đây, vốn là định mở rộng tầm mắt, nhưng

việc bị trục xuất khỏi Long Quang tông vẫn luôn canh cánh trong lòng, chúng ta

suy nghĩ mãi, có lẽ rời đi tại thời điểm này mới có thể cho thấy chúng ta lạc

đường biết quay lại, càng có thể để cho Long Quang tông biết rõ tâm ý của

chúng ta.”

Nếu đã nói ra lời như vậy, có vẻ còn muốn trở về sư môn, đây là đại sự, Vũ

Thiên cũng không tiện khuyên can nữa, chỉ có thể cất tiếng than thở: “Việc này

không thể do một mình ta quyết định được, phải có quy trình, để ta báo lên cho

Tông môn xử lý. Các ngươi cứ trở về trước đi, khi có câu trả lời ta sẽ đến tìm

các ngươi. Yên tâm, không phải chờ quá lâu đâu, rất nhanh.”

Sư huynh đệ ba người chắp tay cảm tạ rồi cất bước lên núi.

Bách Lý Tâm yên lặng đi theo phía sau ba người, không thốt tiếng nào, có thể

thấy được trên mặt vẫn có vẻ do dự, nhưng lại kiên định lập trường.

Quả thực giống như lời Vũ Thiên nói, sự việc được xử lý rất nhanh, trước tiên

dùng phi điểu truyền thư bẩm báo tình hình cụ thể cho Tông môn, nhận được

hồi âm từ Tông môn, gã lập tức cùng nhân viên liên quan bắt đầu thực hiện các

thủ tục chấm dứt tham gia.

Mấy tên đệ tử Côn Linh sơn đi đến nơi ở của mấy sư huynh đệ, hỏi thăm để xác

nhận lần nữa, sau khi xác nhận mấy người tự nguyện rời khỏi đại hội dù không

được hoàn trả tiền, và cũng không có bị bất kỳ đe dọa ép bức nào, mới chính

thức kết thúc việc rút lui không tham gia thi đấu nữa.

Vì vậy sư huynh đệ ba người cùng Bách Lý Tâm thu dọn hành lý, dưới sự hộ

tống của đệ tử Côn Linh sơn, đi xuống núi, dưới chân núi có xe ngựa của Côn

Linh sơn chờ sẵn đưa tiễn.

Là hàng xóm của bọn hắn, đám người Kha Nhiên cùng Thiện Thiếu Đình đều bị

kinh động, bởi vì sự việc những người của Côn Linh sơn tới tới lui lui xảy ra

ngay tại dưới mí mắt của những người hàng xóm này, muốn không kinh động

đến cũng khó, từ chỗ Vũ Thiên, bọn họ cũng đã biết được là xảy ra chuyện gì.

Ở tại trên bậc cấp lên núi nhìn theo, Tiêu Trường Đạo chắt lưỡi một tiếng, “Sớm

biết như vậy, hà tất làm chuyện lúc đầu, muốn trở về sư môn e rằng không dễ

dàng như mong muốn.”

Ngô Dung Quý khẽ cười, nói: “Người không tuân quy củ sư môn, có thể thấy rõ

được đức hạnh, ta là khinh thường, bọn hắn đáng nhận báo ứng này.”